Trở về phòng mệt mỏi tựa vào thành giường, lúc này khi lực chú ý tập trung vào bả vai Sở Tử Ngôn chân chính cảm nhận sự đau nhức truyền đến, nàng cắn răng kéo vạt áo trên vai xuống một mảng xanh tím ghê rợn liền xuất hiện, hoàn toàn không có lấy một vết thương hay máu chảy đầm đìa nhưng chính bản thân nàng biết xương cốt nơi bả vai chắc chắn đã vỡ vụn.
Sở Tử Ngôn cười khổ, lần trước vận may đúng lúc khiến đóa tuyết liên thần bí kia xuất hiện nàng mới có thể tránh được một kiếp nhưng không phải lúc nào cũng phải dựa vào may mắn, bản thân thật sự quá yếu đến một chút yêu lực xuất phát từ Phượng Kiêu nàng cũng không chịu nổi. Ngồi xếp bằng trên giường, nàng nhắm mắt vận dụng nguồn lực trong cơ thể muốn trị thương, mồ hôi từ trán trơn nhẵn nhỏ giọt trượt từ hai bên má xuống cằm, sau đó chảy xuống cổ thấm ướt bả vai, mi tâm nhíu chặt chứng tỏ việc trị thương vô cùng vất vả, môi mỏng tái nhợt mím chặt có thể nhìn ra đau đớn không giảm đi nhiều, nàng tập trung thúc đẩy hai dòng lực trong đan điền đến vị trí bị thương chầm chậm giảm bớt đau đớn. Sau một canh giờ trôi qua, mí mắt nặng trĩu nhẹ mở, Sở Tử Ngôn thở hắt bước xuống giường muốn đi tắm, khi trở ra đã nhìn thấy Ngân Phách ngồi tại đó, bất giác có chút giật mình.
-“Đến từ khi nào vậy?”. Sở Tử Ngôn cười cười trước ánh mắt không vui của Ngân Phách.
-“Qua đây”. Ngân Phách hừ nhẹ phất tay ý bảo Sở Tử Ngôn tới, nàng như chú mèo con nghe lời chầm chậm bước đến trước mặt hắn. Ngân Phách nhanh chóng đặt Sở Tử Ngôn vào lòng, tay thuần thục kéo vạt áo trên vai nàng xuống nhíu mày nhìn vết thương vẫn còn xanh tím nhàn nhạt, nàng giật mình muốn thoát lại bị hắn gắt gao ôm chặt.
-“Không có việc gì, ta đã trị tốt rồi”. Sở Tử Ngôn an phận không dám nhúc nhích sợ lại chọc giận vị đại nhân này. Ngân Phách trầm mặc bàn tay lạnh như băng dùng yêu lực vuốt ve vết thương trên bả vai, Sở Tử Ngôn cảm thấy bàn tay hắn ấm áp lại thoải mái vô cùng chẳng mấy chốc bả vai non mềm hoàn mỹ không tì vết đã trở lại.
-“Tại sao ngươi biết”. Sở Tử Ngôn thật ra cật lực muốn trị khỏi vết thương chính là không muốn Ngân Phách vì mình mà bận tâm, chút chuyện nhỏ này
lại đi ầm ĩ hắn nàng thật sự không cần dùng khuôn mặt này đi gặp người rồi, hơn nữa đây là địa bàn của người khác dù Ngân Phách hắn cường đại như thế nào nhưng thêm một việc chi bằng bớt một việc.
-“Hừ, nếu ta không biết ngươi có định nói hay không”. Ngân Phách không vui lên tiếng.
-“Thật không có chuyện gì nghiêm trọng”. Sở Tử Ngôn nhìn thẳng vào mắt Ngân Phách muốn chứng minh độ chân thật trong câu nói của mình, có lẽ bây giờ nàng là mục tiêu cho kẻ khác khi dễ nhưng sẽ có một ngày nàng nhất định sẽ trả lại gấp bội, không là gấp trăm gấp ngàn lần.
-“Ngươi không cần đối phó Phượng Kiêu, giao cho ta ta nhất định không phải loại người mặc người khác khi dễ”. Nhận thấy sát khí lóe qua trong đôi tử mâu, Sở Tử Ngôn lập tức bác bỏ ý nghĩ này của Ngân Phách, lần trở về Xà tộc này nàng biết hắn nhất định có chuyện quan trọng hơn phải thực hiện, không thể vì nàng mà sai phạm.
-“Được, làm những gì ngươi thích, còn nữa ta chính chỗ dựa của ngươi”. Ngân Phách điểm nhẹ mũi của Sở Tử Ngôn trịnh trọng tuyên bố, tuy nhiên có thực hiện hay không là chuyện của hắn, đả thương nàng đương nhiên Phượng Kiêu nên có năng lực gánh chịu. Sở Tử Ngôn lúc này nào nhận ra biến hóa của Ngân Phách nàng cúi đầu không đáp lời chỉ mím môi cười nhẹ, hắn nói nàng thích gì thì làm nấy, bất chấp hậu quả hắn sẽ luôn là chỗ dựa phía sau cho nàng dựa dẫm, gánh vác tất cả những điều nàng làm.
-“Còn đau không?”. Ngân Phách xót xa nhè nhẹ thì thầm bên tai Sở Tử Ngôn.
-“Không đau, một chút cũng không”. Sở Tử Ngôn hài hước đáp lời, ánh mắt khen ngợi năng lực lợi hại của Ngân Phách. Nhưng có một chuyện kỳ lạ xảy ra, sau khi Ngân Phách rời khỏi, nụ cười trên môi Sở Tử Ngôn chợt tắt, ánh mắt nàng lóe lên tia sát ý mãnh liệt, môi dâng lên tia cười lạnh lẽo thấu xương, một giọng nói từ tâm nàng vọng ra, dường như của nàng lại hình như không phải: Gϊếŧ Phượng Kiêu, gϊếŧ hắn, đem tất cả những gì hắn thiếu nàng phải trả bằng máu.
Sở Tử Ngôn giật mình lắc đầu, những ý nghĩ ban nãy đến một cách đột ngột trong phút chốc chiếm cứ lý trí của nàng, chuyện gì đã xảy ra? Cảm giác lạ lùng này giống hệt với lần đả thương Phượng Bắc Nhã, nàng cảm thấy bên trong cơ thể mình tồn tại một con quái thú tàn nhẫn, khát máu, cường bạo không ngừng chi phối suy nghĩ của nàng, cảm giác này càng rõ ràng khi chính bản thân nàng tức giận cùng phẫn nộ. Bàn tay nhỏ bé đặt tại l*иg ngực, Sở Tử Ngôn kiềm chế nhịp tim đập nhanh của mình, sau khi lấy lại bình tĩnh liền không muốn suy nghĩ nhiều nữa chuyên tâm tu luyện.
Lần này, tu luyện có vẻ tiến triển nhiều hơn một bậc, linh lực cùng yêu lực trong cơ thể nàng không ngừng bổ trợ cho nhau, quá trình tu luyện toàn bộ tam quyển hạ phổ trong Cửu Mạch nhanh hơn không chỉ một phần, nàng đang chuẩn bị vận dụng nguồn lực dư thừa tiếp tục tu luyện các tam quyển trung phổ. Sau khi luyện thành tam quyển hạ phổ Sở Tử Ngôn đã cảm thấy rất nhiều kinh mạch của mình đều được nguồn lực trong đan điền chải chuốt đến cứng cáp, thêm nữa kinh mạch dễ dàng hấp thu sức mạnh của nguồn lực truyền đến toàn thân khiến cả cơ thể nàng luôn cảm thấy năng lượng tràn trề.
Bước đầu, tu luyện quyển Tứ Mạch trung phổ, Sở Tử Ngôn vui vẻ tận dụng nguồn lực trong cơ thể chải chuốt các kinh mạch còn lại sau đó không ngừng tích tụ thêm nhiều nguồn lực hấp thu được tập trung vào đan điền, trên đầu nàng xuất hiện từng làn khói trắng nhè nhè tản ra đây là những tạp chất được loại trừ giúp quá trình tu luyện của nàng thuận lợi hơn rất nhiều. Nhưng có một việc luôn khiến Sở Tử Ngôn bực dọc, dù nàng cố gắng tích tụ bao nhiêu linh lực cùng yêu lực lại không có cách công phá dải sương mù chiếm cứ trong đan điền, nàng chỉ có thể trước hết bỏ qua tiếp tục luyện thành quyển Mạch phổ.
Kiên trì cả một buổi tối, Sở Tử Ngôn không ngừng càn quét tất cả linh lực cùng yêu lực hấp thu được áp vào đan điền khiến đan điền chứa đựng đến cực đại, nàng vui vẻ tập trung nâng cao các kinh mạch cho đến khi điều kỳ diệu xảy ra, các kinh mạch trong cơ thể nàng như lang hổ đói khát không ngừng hấp thụ nguồn lực bên trong đan điền khiến nàng không cần tốn nhiều công sức, chúng tham lam không ngừng đòi hỏi năng lượng khiến nàng không có cách nào khác chính là tập trung bổ sung cho chúng ăn no.
Rạng sáng ngày hôm sau, Sở Tử Ngôn mở mắt cười cực kỳ vui vẻ đem Tam quyển trung phổ vứt vào Càn khôn chỉ, đại công cáo thành, ngày mai lại tiếp tục luyện tiếp tam quyển thượng phổ, như vậy con đường tu luyện sau này sẽ dễ càng thêm dễ. Thật ra, những người mong muốn có tu vi cao nhanh chóng sẽ không chọn lựa việc luyện thành Cửu Mạch phổ làm bước đệm để tu luyện vì mất rất nhiều thời gian đồng thời không biết rõ lợi hại sau khi luyện thành cho nên lựa chọn trực tiếp bỏ qua, đối với Sở Tử Ngôn thì khác, đối với việc tu luyện căn cơ chính là mấu chốt bền vững, nếu như nóng nảy nhất định sau khi đạt được mức độ nào đó sẽ không thể tiến triển thêm nữa, cái nàng cần không chỉ mạnh hơn mà còn phải mạnh hơn tất cả, vì vậy nàng rất nghiêm túc luyện thành Cửu Mạch phổ này. Nghĩ đến việc bỏ ra nhiều thời gian như vậy sắp nhận được trái ngọt bảo Sở Tử Ngôn không vui sao được liền muốn cười to.
Trong đầu vừa động, Sở Tử Ngôn liền tiến vào Càn Khôn chỉ xem xét nếu luyện xong Cửu Mạch phổ nên bắt đầu luyện thêm thứ gì, bảo tàng ngàn năm của Thiên hồ cũng không phải là thứ vô dụng, bên trong chứa đựng đồ vật trân quý và rất rất trân quý mà thôi. Sở Tử Ngôn vui vẻ cười trộm trong lòng vì hành động càn quét cao tay của mình mặc kệ Nhạc Phong Hoa tại Huyễn Băng thành oán khí ngập trời. Bên trong Thiên Thủ các cũng không có nhiều bí kíp tu luyện đa phần là những vật phẩm mang giá trị vật chất, một số dược liệu mà Sở Tử Ngôn không biết tên cùng các thứ độc dược linh tinh như lần sử dụng để đối phó Phượng Bắc Nhã, nàng yểu xìu tìm kiếm xung quanh vẫn không có bí kíp nào hữu dụng với nàng lúc này, một số dược liệu kia chỉ có thể sau khi nàng nâng cao tu vi có khả năng luyện dược lại vào xem một chút.