Chương 8

Cậu bị Địch Chấp Tây thao thật tàn nhẫn, đến cuối cùng hai chân đều mềm nhũn, cả người không còn sức lực, mí mắt dán lại vào nhau, mệt đến nổi không muốn động đậy, cứ tùy ý Địch Chấp Tây bế bản thân lên.

Địch Chấp Tây rất có trách nhiệm mà ôm Trì Thu vào phòng tắm rửa sạch sẽ thân thể, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trên người cậu rửa đến sạch sẽ.

Trì Thu cũng không biết bản thân chìm vào giấc ngủ khi nào, nước ấm khiến cả người cậu thoải mái, đôi mắt cậu dần dần nhắm lại chờ đến khi tỉnh lại đã không còn trong phòng tắm, mà là ở trên giường Địch Chấp Tây.

Trì Thu khi ngủ đều phải quấn lấy Địch Chấp Tây, mềm mại dính lên người đối phương, dù cho cơ thể nóng đến thế nào.

Địch Chấp Tây cũng không đẩy cậu ra, ngược lại còn vòng tay lên lưng Trì Thu, ôm chặt cậu vào lòng ngực chìm vào giấc ngủ.

Trì Thu nhìn thấy thời gian đã qua nữa đêm, màn đêm tĩnh lặng nên nhắm mắt lại ngủ, nhưng vừa nãy cậu mới được ăn no ngủ ngon, nên hiện tại tinh thần khá tỉnh táo.

Trì Thu thật cẩn thận từ trong lòng ngực Địch Chấp Tây chui ra, tay chân nhẹ nhàng xốc chăn đi xuống giường.

Thân thể cậu trần trụi không một mảnh vải, làn da cậu rời khỏi chăn ấm tiếp xúc với không khí vô thức lạnh run.

Trong phòng có máy sưởi, nhưng cũng không thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tự nhiên như ở nhà, huống hồ trong phòng còn có người thứ ba, lúc Trì Thu và Địch Chấp Tây lên giường đều cố gắng hạ thấp giọng.

Trì Thu đi đến bên cạnh bàn ghế máy tính có để vài bộ quần áo, tiện tay cầm lấy một bộ quần áo của Địch Chấp Tây mặc lên trên người.

Dưới mông có chút lạnh lẽo, Trì Thu nhanh chóng kéo cái lưng quần lên, nhưng vì rộng quá mà bàn chân trắng nõn của cậu cứ dẫm lên ống quần.

Quần áo có vẻ to rộng hơn so với Trì Thu, quần có chút dài đã che lại toàn bộ mông cậu đến mu bàn chân, trông cậu như một đứa trẻ lén lút trộm mặc quần áo người lớn.

Trì Thực không cảm thấy gì mà xách cái lưng quần lên kiếm một cọng dây chun buộc lại một cái nơ bướm xinh xắn, sau đó dẫm lên dép bông đi về hướng cửa phòng ngủ.

Cánh cửa bị mở ra, ánh sáng hiu hắt từ đèn phòng ngủ lọt ra khỏi cửa, thấy rõ trong phòng khách không có bóng người.

Trì Thu đi ra khỏi phòng Địch Chấp Tây khi trời , phòng khách tối om một mảnh, xung quanh im lặng không một tiếng động.

Cậu dẫm lên dép bông không phát ra tiếng động đi vào phòng khách, thuận tay mở công tắc bóng đèn đêm nhỏ ở trên tường.

Chiếc đèn đêm nhỏ có hình dạng một con thỏ, có hai cái lỗ tai đáng yêu.

Ánh sáng đèn vàng ấm áp mỏng manh, nhưng vẫn không đủ chiếu sáng khắp căn phòng khách, thích hợp để nằm ngủ gà ngủ gật.

Trì Thu lười biếng nằm trên sô pha, tiện tay cầm lấy một cái gối ôm ôm vào lòng, rồi đưa tay lấy phía sau chiếc đệm một cái điều khiển từ xa.

Lúc này cậu không ngủ được nữa, liền mở máy chiếu lại bộ phim kinh dị mà trước đó vẫn chưa xem xong.

Lần trước dừng lại ở cảnh tượng mặt quỷ chiếm trọn màn hình nên khi mở lại phim hình ảnh đập thẳng vào thị giác người xem, Trì Thu mặt không đổi sắc ấn xuống nút tiếp tục, trong đêm khuya thanh vắng không tiếng động xem phim kinh dị.

Tuy nhiên Trì Thu cũng không thể an tĩnh mà thưởng thức hết bộ phim, cậu chưa xem được năm phút thì phía sau liền truyền đến âm thanh cánh cửa mở, cùng với đó là một tiếng hét hoảng sợ xông vào tai Trì Thu: “Chết tiệt!”.

Trì Thu ấn xuống nút tạm dừng, trên màn hình bộ phim ngừng lại ngay hỉnh ảnh khủng bố tâm hồn người khác.

Trì Thu quay đầu lại, cả người cậu ghé vào sô pha nhìn về phía cánh cửa bị mở rộng.

Ôn Tắc đỡ khung cửa, trong tay còn nắm một cái không ly nước, ánh mắt lướt qua Ôn Tắc bả vai hướng hắn phía sau trong phòng nhìn lại, còn có thể đủ thấy trên bàn chính biểu hiện trò chơi giới mặt máy tính biểu hiện mạc.

Ôn Tắc đỡ khung cửa, trong tay còn đang cầm một cái ly không có nước, ánh mắt Trì Thu thoáng lướt qua bả vai Ôn Tắc nhìn vào phía trong phòng cậu ta, có thể nhìn thấy trên màn hình máy tính còn đang mở giao diện trò chơi game.