Chương 43: Phương xa của ai

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tay, nắm chặt lấy nhau, ánh mắt của hai người nhìn vào nhau, cứ nhìn mãi như vậy, như thể đã nhìn suốt một ngàn năm. Hay là cứ vậy là đủ rồi, không còn kiếp này kiếp trước, chỉ cần tâm ở cùng một chốn, dù là nơi nào

cũng không phải viễn phương.

Không nhớ về

quá khứ, cũng không cần nghĩ đến tương lai. Rất nhiều câu chuyện, quan trọng nhất không phải là kết quả cuối cùng.

TruyenHD

Buổi sáng hôm nay, có hai bệnh nhân đặc biệt được chuyển vào trung tâm cấp cứu của bệnh viện Trung Tâm thành phố D, đưa bọn họ vào viện là một chiếc xe cảnh sát, người hộ tống họ là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Bao Chửng, người từ đầu đến cuối trực tiếp tiến hành cấp cứu cho họ trên xe là khoa trưởng khoa kiểm định Công Tôn Sách. Sau khi hai người được cứu lên từ dưới biển, bắt đầu hôn mê bất tỉnh thẳng đến bây giờ, thân nhiệt cũng luôn lạnh như băng.

Trên người cả hai đều trúng đạn, Bạch Ngọc Đường bị thương ở ngực trái, chỉ thiếu chút nữa là đã bắn trúng tim. Thương thế của Triển Chiêu cũng rất trầm trọng, đạn xuyên vào bụng. Mặc dù không tổn thương đến nội tạng, nhưng bởi vì khi cậu ngã xuống nước, suốt cả quá trình rơi xuống và chìm trong nước vẫn luôn ôm lấy Bạch Ngọc Đường, còn phải tận lực giữ cho thân thể Bạch Ngọc Đường nổi trên mặt nước, dùng sức quá lớn, dẫn đến tình trạng mất máu còn có phần nghiêm trọng hơn Bạch Ngọc Đường. Nếu không phải được cứu lên kịp lúc, hai người này nhất định phải chết không khác được. Chỉ là cho dù đã được cứu, nhưng lúc này đây không ai có thể nói rõ được liệu bọn họ có thể sống sót nổi hay không.

Bên ngoài phòng cấp cứu, anh em Đinh gia và bốn anh em Bạch thị, cùng với Bao Chửng và Công Tôn Sách đều lo lắng chờ đợi kết quả phẫu thuật. Đinh Nguyệt Hoa đang có mặt trong phòng phẫu thuật, trong đó còn có vị sư huynh kia của Đinh Nguyệt Hoa, anh ta là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất thành phố D. Tất cả mọi người đều đang đem hết toàn lực để cứu cho được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Cho nên vào lúc này, người bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ có thể làm một chuyện duy nhất, đó là chờ đợi.

Một giờ, hai giờ, liên tục có người băng ngang dọc trong phòng phẫu thuật để đưa huyết tương, chuyển dược phẩm cấp cứu, thế nhưng đèn phía trên phòng giải phẫu vẫn cứ bật sáng, cuộc phẫu thuật vẫn cứ kéo dài.

Chờ đợi như thế này là một dày vò, tâm tình của mọi người từ lo lắng chuyển dần thành tuyệt vọng, rồi đến nhẫn nại, kỳ thực trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, hi vọng của bọn họ đã hết sức mịt mù.

Bốn người Bạch Thị đang hối hận, đặc biệt là Hàn Chương, anh ta đang hối hận vì đã không nghe Triển Chiêu khuyên can, cứng rắn muốn chọc vào hai kẻ nguy hiểm đó. Bao Chửng cũng đang hối hận, ông hối hận đã đáp ứng cho Triển Chiêu một mình lên chiếc thuyền kia, tuy rằng đã đoạt lại được bọn họ từ trong tay Triệu Trinh và Triệu Giác, thế nhưng đã chậm một bước. Hai anh em Đinh gia cũng đang hối hận, bọn họ hối hận vì đã để Triển Chiêu dọn ra hỏi Hãm Không, vì đã không để mắt bảo vệ cho cậu.

Tuy nhiên, hối hận thì có thể giải quyết được vấn đề gì chứ? Hối hận như vậy, một ngàn năm trước đâu phải không có, nhưng không ai có thể biết trước kết quả khi sự việc chưa phát sinh được.

Hiện tại, cả hai người kia đang cùng nằm trong phòng cấp cứu, hai bàn tay từ khi được cứu lên khỏi biển vẫn nắm chặt lấy nhau. Tay Triển Chiêu cầm lấy tay Bạch Ngọc Đường, siết thật chặt, dù mọi người có cố gắng thế nào cũng không tách ra được. Các bác sĩ đều không thể tin nổi, một người đã lâm vào tình trạng hôn mê như Triển Chiêu lại có thể có sức mạnh lớn như vậy.

Đinh Nguyệt Hoa vô cùng bình tĩnh, cô nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trước mặt, toàn thân là máu, sắc mặt tái nhợt như người chết, vậy mà một giọt nước mắt cũng chưa hề rơi. Cô đứng bên cạnh sư huynh, dùng động tác chuẩn mực hỗ trợ anh ta và các bác sĩ khác hoàn thành cuộc phẫu thuật. Chỉ là, bất kể sư huynh nói gì, cô

vẫn

không chịu nghỉ ngơi, suốt mười mấy tiếng đồng hồ, vẫn đứng vững trong phòng phẫu thuật.

Không khí bên trong lẫn bên ngoài phòng giải phẫu hình như đều đông đặc lại, khẩn trương, lo lắng, bất an, bao phủ trong lòng của tất cả mọi người, lớn nhất vẫn là sợ hãi, là nỗi sợ hãi sẽ phải mất đi hai sinh mạng tươi đẹp trẻ trung này.

Trong bầu không khí vô cùng lo lắng vô cùng khẩn trương như thế, có một sợi linh hồn không ai nhìn thấy được phập phềnh thoát ra khỏi cơ thể bạch Ngọc Đường, thân ảnh nhạt nhòa gần như trong suốt. Hắn nổi lềnh bềnh bên trên Bạch Ngọc Đường đang nằm trên bàn mổ kia, gần như sẽ lập tức bay đi mất khỏi cơ thể đó, thế nhưng một tay đã bị Triển Chiêu níu lại, không bứt ra được.

“Chiêu, Mèo con?” Cái bóng Bạch Ngọc Đường kia nhìn đến gương mặt Triển Chiêu, trong nhất thời không biết phải gọi cậu là gì mới hợp.

Mèo con? Vì sao mình muốn gọi

cậu

ấy là Mèo con, đó không phải là xưng hô của tên Bạch Ngọc Đường thời Đại Tống kia dành cho cậu

sao? Nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên một giọng nói rõ ràng vang lên trong đầu. Một đoạn

chuyện xưa, từng chút tràn vào trong đầu Bạch Ngọc Đường. Gương mặt Bạch Ngọc Đường hiện ra biểu tình kinh hoàng, sau đó dần dần trở nên

kích động,

rồi lại trở nên bình tĩnh, thẳng đến cuối cùng, biến thành một nụ cười bình thản. Thì ra là vậy, thì ra đây không phải chỉ là một câu chuyện xưa.

“Mèo thối!” Trong giọng Bạch Ngọc Đường mơ hồ ẩn chứa nỗi đau, tay kia xoa xoa gò má tái nhợt của Triển Chiêu, cười cười, “Đã lôi ta xong chưa? Muốn cùng chết với ta sao? Bạch gia ta—— càng muốn ngươi sống hơn.”

Ngay khi Bạch Ngọc Đường nói ra mấy chữ “Muốn ngươi sống hơn”, từ trong cơ thể Triển Chiêu cũng thoát ra một luồng linh hồn nhàn nhạt, ôm lấy Bạch Ngọc Đường vẫn đang mỉm cười phía trước.

“Bạch Ngọc Đường,” ôm hắn, Triển Chiêu cắn răng, từ kẽ răng hung hắng nghiến ra cái tên khiến y vừa yêu vừa hận kia, “Bạch Ngọc Đường cái tên điên nhà ngươi! Ngươi bỏ lại ta một lần còn chưa đủ sao, ngươi còn muốn một lần nữa sao?!”

“Chiêu?!” Dường như Bạch Ngọc Đường lại hoảng sợ nhiêu hơn, “Ngươi không bị thương nặng đến vậy, vì sao cũng bị linh hồn xuất khiếu?”

“Con chuột thối,” Triển Chiêu vẫn đang nghiến răng, “Tốt nhất là ngươi ngay lập tức nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bằng không cho dù phải đuổi tới âm tào địa phủ, mười tám tầng địa ngục, ta cũng phải đoạt ngươi trở về nói chuyện cho rõ ràng!”

“Chuyện này a, ha ha,” Bạch Ngọc Đường ngượng ngùng cười cười, “Mèo con, ngươi

—— ngươi buông ra cái đã.”

“Không thể được. Bạch Ngọc Đường, ngươi lập tức cho ta một lời giải thích, bằng không

——”

“Bằng không?” Bạch Ngọc Đường chớp mắt một cái, “Bằng không thì thế nào?”

“Bằng không,” Triển Chiêu nhàn nhạt quét mắt qua thân thể của mình và Bạch Ngọc Đường, “Bằng không ta sẽ đem hết toàn lực đẩy linh hồn ngươi trở về thân xác ngươi, còn ta sẽ đến địa phủ tìm Diêm Vương để hỏi cho rõ ràng.”

“Ngươi —— ngươi điên rồi!?” Bạch Ngọc Đường lớn tiếng hô, “Mạng ngươi không nên tuyệt, phí hoài mạng sống của bản thân sẽ bị trừng phạt.”

“Mạng của ta không nên tuyệt, vậy còn ngươi thì sao? Nếu ngươi không gặp phải ta, thì làm sao sẽ ba lần bốn lượt tráng niên mất sớm?”

“Chiêu,” Bạch Ngọc Đường không biết nên khóc hay cười, hắn biết Triển Chiêu vì mình chịu khổ quá nhiều, “Chúng ta đều không đáng chết, chúng ta ở bên cạnh nhau vốn dĩ không phải nghiệt duyên.”

“Thật vậy sao?” Triển Chiêu nhìn hai cỗ thân thể dường như đã không còn sinh mạng trên bàn mổ, nhẹ nhàng hỏi, “Tất cả việc này rốt cuộc là vì cái gì? Là thiên giới đnag trêu cợt chúng ta sao?”

“Chiêu, ta nói chuyện này, ngươi phải bảo đảm không tức giận ——“ Bạch Ngọc Đường ngượng ngịu cười, “Ngươi bảo đảm mặc kệ ta làm gì cũng sẽ tha thứ cho ta chứ?”

“Ta bảo đảm,” Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, “Bất quá ngươi cũng phải bảo đảm những chuyện ta hỏi ngươi, ngươi đều phải trả lời ta theo đúng sự thật, một chút cũng không cho phép giấu diếm.”

“Được, ngươi cứ hỏi đi, ta một chữ cũng không giấu diếm ngươi.”

“Được, Ngọc Đường, trước tiên ngươi nói cho ta biết, bây giờ ngươi là người nào? Là người Đại Tống, hay người thành phố D, ta có chút không phân biệt được.”

Bạch Ngọc Đường nhẹ mỉm cười, chẳng qua vẫn có hơi chột dạ.

“Ha ha, Mèo con, ta là người nào ấy hả? Cái này

—— nói ra có chút không hay.”

“Ăn ngay nói thật!” Triển Chiêu bắt đầu nổi sùng, Bạch Ngọc Đường không dám chậm trễ, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại mở miệng.

“Mèo con, những lúc gọi ngươi là Mèo con, ta là Bạch Ngọc Đường Đại Tống.” Bạch Ngọc Đường thấy được nét mặt Triển Chiêu hiện lên một biểu tình phức tạp, cười cười trấn an, “Nhưng mà thân thể Bạch Ngọc Đường kia thực sự đã chết. Còn linh hồn, từ xưa đến nay, con người chỉ có một linh hồn không phải sao?”

“Tức là ngươi đang nói linh hồn của ngươi mang theo ký ức trước đây, mang theo một ngàn năm ký ức, cho nên ngươi vừa là Cẩm Mao Thử Đại Tống, vừa là Bạch Ngọc Đường bây giờ?” Triển Chiêu tỏ ra kinh ngạc, “Vậy tại sao lâu thật lâu ngươi vẫn không có bất cứ ký ức nào về Đại Tống hết?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, nhẹ nhàng nói: “Khi con người đầu thai chuyển thế, vào thân thể mới, liền không còn tất cả ký ức của kiếp trước.

Ta hiện tại đang rời khỏi thân xác, chỉ còn là một linh hồn nên mới có thể nhớ lại những chuyện trước kia. Chiêu, khi nhớ tới những chuyện khi đó, ta cũng sợ hãi như ngươi vậy.”

Triển Chiêu ngơ ngác nhìn Bạch Ngọc Đường, quả nhiên, trên khuôn mặt anh tuấn có một loại bất an không che giấu được.

“Mèo con, năm đó

tuổi thọ ta chưa tận đã phải vong mạng, cho nên không thể ngay lập tức đầu thai chuyển thế, làm cô hồn dã quỷ trong một thời gian rất dài.”

“Sau khi ta chết đi, suốt một thời gian dài ta thực ra vẫn làm bạn ở bên cạnh ngươi. Mỗi ngày thấy ngươi vẫn tiếp tục tới lui tra án, thế nhưng chỉ có ta biết, lòng của ngươi đã nát.”

Toàn thân Triển Chiêu run lên, Bạch Ngọc Đường cầm lấy tay y.

“Mèo con, xin lỗi. Những lời này ta đã muốn nói với ngươi từ sớm. Là ta quá tùy hứng, là ta hại hai người chúng ta.”

“Ngọc Đường

——” Triển Chiêu lắc đầu, loại cảm giác này y cũng từng trải qua, tuy nhiên hiện giờ y đã hiểu rõ, không phải ai hại ai, có rất nhiều việc là lỗi của cả hai người, không thể chỉ đổ thừa cho một phía.

“Kỳ thực ta đã sớm hối hận, ta cho rằng, Bạch Ngọc Đường xưa nay chưa từng hối hận. Ta đã cho rằng ta đến Trùng Tiêu Lâu là vì tốt cho ngươi. Nhưng khi nhìn đến bộ dạng của ngươi sau khi ta đã chết, ta mới biết, mình sai rồi.”

“Ngọc Đường, không cần nói nữa.” Triển Chiêu không đành lòng nhìn Bạch Ngọc Đường oán hận bản thân hắn như vậy.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, yên lặng nhìn vào đôi mắt Triển Chiêu.

“Mèo con, ta muốn nói tiếp, lời này ta đã muốn nói kể từ năm đó. Thế nhưng phải mở to mắt nhìn ngươi thống khổ như vậy, ta cứ nói, ngươi lại không nghe được. Thực sự ngày đó ngươi đến trước mộ phần ta uống rượu, những lời khi đó ta đều nghe thấy. Khi các ca ca dùng những lời ác nghiệt mắng chửi ngươi, ta quả thật như lại chết đi một lần nữa.” Trong thanh âm của Bạch Ngọc Đường, ẩn chứa nỗi bi thương mà dùng cách nào cũng không thể che giấu nổi.

“Ngọc Đường,” Triển Chiêu ôm chầm lấy hắn, “Ngọc Đường, ta không trách ngươi, cũng không trách các ca ca ngươi. Lời của bọn họ tuy rằng khó nghe nhưng cũng đều là vì ngươi.”

“Bọn họ vì ta, vậy ai có thể vì ngươi đây?” Bạch Ngọc Đường dịu dàng ôm Triển Chiêu, thế nhưng sự kích động trong giọng nói vẫn không thể che giấu được, “Ngươi nói ngươi sẽ sống thật tốt, nhưng ta biết rõ, sống ở thế giới lạnh lẽo đó, đối với ngươi mà nói là một loại dày vò. Cho nên khi Nhị ca nguyền rủa ngươi biến mất khỏi thế giới đó, lạ lùng

là ta cũng có cùng ý nghĩ với huynh ấy. Vì sao ngươi không biến mất đi? Ta cũng không đành lòng nhìn ngươi tiếp tục cô độc ở nơi lạnh giá như vậy, sống thêm vài mươi năm.”

“Nhưng mà, làm sao ta tới được đây chứ?” Triển Chiêu nhẹ nhàng hỏi.

“Mèo con, ta cũng không biết.” Bạch ngọc Đường mỉm cười, “Ta chỉ biết là khi đó, ta và bốn vị ca ca. Người chết, người sống, tuy rằng nguyên nhân bất đồng, nhưng chúng ta đều mong rằng ngươi rời khỏi nơi đó.”

“Ngọc Đường,” Triển Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Hình như khi đó tự ta cũng tìm cách bỏ đi, lúc đó ta đã nghĩ, thế giới không có ngươi, Triển Chiêu không muốn lưu lại nữa.”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười.

“Có thể là sự áy náy của ta, nguyện vọng của ngươi, cộng với oán hận của các huynh ấy, ba cỗ năng lực này cùng hợp lại, đưa ngươi đến một ngàn năm sau. Hoặc không chừng là do phong thủy của Hãm Không Đảo tốt đó.”

“Con chuột ngốc,” Triển Chiêu nhướng mày, “Ta đây vừa tiêu biến, ngươi lại tịch mịch một ngàn năm, còn nói phong thủy tốt cái gì nữa?”

“Ngũ gia ta chả quan tâm, đây vừa xóa bớt cho ngươi mấy chục năm cô đơn, một chuyện đáng giá như vậy, sao còn không gọi là phong thủy tốt chứ?”

Khóe môi xinh đẹp của Bạch Ngọc Đường nhẹ cong lên, mắt phượng hơi híp, thần tình này chính là thần tình của Cẩm Mao Thử, là sự kiêu căng nghịch thiên, như thể ngàn vạn phiền

phức cũng không

sợ, như thể không ai có thể khiến hắn hối hận hay tuyệt vọng.

“Ngươi!” L*иg ngực Triển Chiêu đau nhói, “Con chuột ngốc, thực sự chỉ là một con chuột ngốc.”

“Ha ha, con chuột ngốc với con mèo ngốc ngươi đây dây dưa không rõ, không phải là rất xứng đôi sao?”

Trong một thoáng, cả hai người đều không nói năng gì, không biết qua bao lâu, Triển Chiêu hỏi: “Ngọc Đường, một ngàn năm này ngươi trải qua như thế nào? Có thể nói cho ta biết không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, nhẹ nhàng cười.

“Mèo con, ta rất

muốn nói với ngươi, tuy nhiên ta thực sự không biết.”

“Tức là sao?” Triển Chiêu mở to đôi mắt nhìn hắn.

“Ta chỉ có thể nhớ những chuyện có liên quan đến ngươi.”

“Đây

——”

“Đây không phải

quá tốt sao? Một ngàn năm không có ngươi đó, nhớ

mà làm gì?”

“Ngươi thật là

——” Triển Chiêu nhìn biểu tình không sao cả trên mặt hắn, không nhịn được lắc đầu.

“Con chuột ngốc, đúng không nào?” Bạch Ngọc Đường khẽ nhếch đôi môi mỏng, “Ngươi cứ nói những lời này nữa tai ta cũng sẽ đóng kén lên mất.”

Triển Chiêu nhìn hắn, bất đắc dĩ nở nụ cười.

“Ngọc Đường, hôm nay chúng ta sẽ thế nào đây? Sẽ sống, hay lại chết nữa?”

“Mèo con, ta cũng không biết, bất quá ta biết chúng ta sẽ ở bên nhau, mỗi lời ta nói ngươi đều có thể nghe thấy, thật tốt.”

Đúng vậy, thật tốt.

Tay, nắm chặt lấy nhau, ánh mắt của hai người nhìn vào nhau, cứ nhìn mãi như vậy, như thể đã nhìn suốt một ngàn năm. Hay là cứ vậy là đủ rồi, không còn kiếp này kiếp trước, chỉ cần tâm ở cùng một chốn, dù là nơi nào

cũng không phải viễn phương.