Chương 4: Bốn, Triển Chiêu là ai?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thật đáng ghét sao? Bạch Ngọc Đường có chút mê muội, vì sao lại không đành lòng gỡ tay người này ra, ánh mắt của cậu rất bi thương, như thể nếu hắn cứ vậy mà rời đi, cậu ấy cũng sẽ chết mất. Nhìn ánh mắt của cậu, trong ngực đột ngột dâng lên một cảm giác thương tâm.



Nữ nhi hồng là thượng phẩm trong giới hoàng tửu (*), hương khí mùi thơm ngào ngạt, sắc rượu trong suốt, vị đạo vừa ngọt, chua, đắng, cay, thuần, chát cùng hòa quyện, thuần hậu lâu dài, khiến người lưu luyến. Đáng tiếc, ở trên thế giới này, người có thể thưởng thức loại rượu ngon này, ít lại càng ít. Ở quán bar “Hãm Không”, Triển Chiêu cũng rất ít uống rượu. Cậu không thích cảm giác say rượu, vì con người khiến cậu có thể an tâm mà say đã không còn bên người. Chỉ có ở trong những thời điểm nhớ nhung vô hạn, không cách nào trốn tránh, Triển Chiêu mới say, mà những lúc đó, rượu cậu uống chỉ có nữ nhi hồng.

Nữ nhi hồng của “Hãm Không” không phải để bán. Uống nữ nhi hồng, cho tới giờ chỉ có Triển Chiêu độc chung độc ẩm, hay vốn dĩ không phải, trong lòng cậu còn có một người bên cạnh bầu bạn. Ngày hôm nay, người này đang đứng trước mặt cậu, nhìn mình suy nghĩ. Triển Chiêu âm thầm vận khí, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, đè nén tình tự mãnh liệt như sóng cuộn ba đào trong trái tim mình. Không thể được, nhất định không thể để cho hắn biết, hắn đã không biết Triển Chiêu, bây giờ nếu nói với hắn lai lịch của ta, hắn sẽ xem ta như người điên. Không biết mất bao lâu, nước mắt kích động cuối cùng cũng bị nuốt ngược vào lòng, Triển Chiêu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Tiên sinh, nữ nhi hồng không nằm trong phạm vi kinh doanh của “Hãm Không”, về điều này thật sự do tôi yêu cầu. Nếu Tiểu Văn có chỗ nào mạo phạm, đều là lỗi của tôi, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi ngài.”

“Hả, vậy cậu thử nói lý do vì sao không bán rượu cho tôi đi, rồi tôi sẽ xem xét có nhận lời xin lỗi của cậu không.” Bạch Ngọc Đường cười thầm trong bụng, người này cũng thật tử tế, cũng không biết là nói thật hay đang giả vờ.

“Không bán là không bán, anh sao lại không chịu hiểu thế hả.” Tiểu Văn bên kia đã nhịn không được từ lâu. Vừa cố tình gây sự, lại còn nói năng mất lịch sự. Triển quản lý bị hắn gây sự đến đỏ cả mặt, cả người run rẩy liên tục, ngây ngẩn mãi một lúc, nhìn như thể sắp rơi nước mắt, hiện tại xin lỗi cũng đã nói rồi, hắn còn lằng nhằng không chịu buông tha. Tuy rằng Tiểu Văn không hiểu vì sao Triển Chiêu lại xem loại rượu khó uống như rượu thuốc đó như ảo bối, nhưng cũng không ưa nổi cái biểu tình như đi đòi nợ của Bạch Ngọc Đường.

“Nhất định không bán cho anh đấy, rồi sao? Anh vẫn đòi mua hả?”

“Hừ, quả nhiên quán lớn ép khách. Nếu các người đã không muốn làm ăn, tôi cũng không cần ở đây làm gì cho mất mặt.” Bạch Ngọc Đường nhìn lướt Triển Chiêu, xoay người bỏi đi.

“Ngọc ——” Tim của Triển Chiêu như bị kim châm đau nhói, nhất thời gọi lên một tiếng Ngọc Đường. Cậu như lại thấy bóng lưng khiến mình tan nát cõi lòng đó, một bóng lưng này, cậu đã hối hận bao lâu? Một tháng, một năm, hay là hơn chín trăm năm ròng rã? Ngày đó, Ngọc Đường ly khai Khai Phong Phủ, lưu lại cho Triển Chiêu chỉ một bóng lưng này, sau đó, cũng không trở về nữa.

“Chờ một chút!” Triển Chiêu phóng người chạy đến bên cạnh hắn, nắm chặt tay của Bạch Ngọc Đường: “Chờ đã ——”

Bạch Ngọc Đường bị cậu kéo ngược lại, vô cùng tức giận: “Này, cậu muốn làm gì?”

“Anh đừng đi, anh muốn gì tôi cũng cho anh ——” Triển Chiêu bất chấp thất thố, tay siết thật chặt, không dám buông ra. Lần trước, cậu thả tay, kết quả ——

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, lo lắng trong lòng càng lúc càng nặng. Đáng lẽ không nên khờ khạo bị cái tên “Hãm Không” này dẫn dụ vào quán rượu này, càng không nên đắm chìm trong không khí cổ điển nhàn nhạt hương vị hấp dẫn của nữ nhi hồng. Không nên nhất chính là, vì hiếu kỳ muốn thử xem chủ nhân nơi này là người như thế nào, tự làm mình mất mặt, chỉ để gặp phải cái cậu Triển Chiêu kỳ quái này.

Trong hai mươi tư năm từ lúc chào đời tới nay, Bạch Ngọc Đường vẫn là một người vô vị dửng dưng, chuyện gì cũng không để ở trong lòng quá lâu. Khóe miệng của hắn luôn thường trực một nụ cười lạnh nhạt, cũng là để che giấu sự hời hợt trong lòng. Người không quen hắn sẽ cảm thấy hắn rất đại lượng, chỉ có những bằng hữu hiểu rõ hắn nhất mới biết, Bạch Ngọc Đường vốn không để ý đến những chuyện không liên quan đến mình. Thực ra, hắn rất ít khi ghét thứ gì đó, đương nhiên cũng rất ít khi thích một thứ gì đó.

Rất hiếm hoi, đối với nữ nhi hồng, hắn dường như có tình yêu bẩm sinh, chỉ dựa vào một vị đạo nhàn nhạt, hắn đã biết được, nữ nhi hồng của “Hãm Không” tuyệt đối là thượng phẩm. Càng hiếm hoi hơn, ngày hôm nay, lần đầu tiên trong đời hắn có ý niệm chán ghét một người. Thật đáng ghét sao? Bạch Ngọc Đường có chút mê muội, vì sao lại không đành lòng gỡ tay người này ra, ánh mắt của cậu rất bi thương, như thể nếu hắn cứ vậy mà rời đi, cậu ấy cũng sẽ chết mất. Nhìn ánh mắt của cậu, trong ngực đột ngột dâng lên một cảm giác thương tâm. Được rồi, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, lại nhìn xem cậu muốn làm gì.

Một phút, rồi mười phút, thời gian trôi qua đã một lúc lâu, Triển Chiêu vẫn không tìm được biện pháp nào tốt hơn để giữ hắn lại, cậu không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể nhìn chân mày của Bạch Ngọc Đường càng lúc càng nhăn lại một đoàn, trong tích tắc sẽ đến mức không thể nhịn được nữa.

Bốn giờ chiều, trong “Hãm Không” không có lấy một vị khách, đại sảnh hầu như trống vắng. Tiểu Văn đứng ở phía bên kia quầy bar, trong tay cầm một ly thủy tinh sáng lấp loáng, không yên lòng chà xát, ánh mắt vẫn bám chặt lấy hai người đang giằng co ngoài đại sảnh.

Y như Tiểu Văn, nhân viên của Hãm Không ngày hôm nay rốt cuộc được mở rộng tầm mắt rồi. Bình thường đối mặt với người lạ, ngoại trừ khách sáo cần thiết bên ngoài, Triển quản lý của bọn họ tuyệt đối sẽ không nói nhiều hơn ba câu. Nhưng ngày hôm nay, cậu ấy lại lôi kéo không tha cái tên phách lối kia, còn nói chỉ cần có thể giữ hắn lại, cái gì cũng sẽ cho hắn. Tiểu Văn có chút xung động muốn lao ra cửa, để thử xem trên trời có phải đang đổ mưa màu hồng hay không?

Ánh đèn nhu hòa, âm nhạc dìu dặt, còn có hai đại soái ca đẹp đến kinh thế hãi tục, được rồi, Tiểu Văn phải âm thầm thừa nhận, tên khốn kia tuy rằng rất vô lễ, nhưng mà ngoại hình quả thực rất đẹp trai, đương nhiên là so với Triển quản lí của bọn ta thì còn kém xa. Nhìn quanh bốn phía, các đồng nghiệp khác cũng cùng một biểu tình giật mình kinh ngạc, Tiểu Văn thở dài một hơi. Thực sự không thể trách mọi người nghĩ lung tung, Triển Chiêu nét mặt sầu bi, trong mắt dâng đầy lệ, nắm tay tên kia thật chặt, thực sự muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội. Bầu không khí trong đại sảnh chỉ có thể dùng từ quỷ dị để hình dung.

Lòng Triển Chiêu rất loạn, cậu biết hành vi của mình bây giờ phi thường kỳ quái, cho dù ở thế kỷ 21, cứ nắm tay của một nam nhân lôi kéo như vậy, hình như cũng sẽ khiến người ta hiểu lầm động cơ của mình. Nhưng cậu không biết phải làm gì bây giờ, cậu và Bạch Ngọc Đường hiện tại không có bất cứ mối liên hệ nào, nếu như buông ra, hắn sẽ không có bất cứ lý do nào lưu lại. Dù Triển Chiêu không biết nếu có thể giữ Bạch Ngọc Đường lại rồi, sau đó sẽ phải làm sao, thế nhưng cậu sợ, sợ con người mình đã nhớ mong biết bao lâu này sẽ biến mất một lần nữa.

Ánh mắt tò mò ngày càng nhiều, sắc mặt của Bạch Ngọc Đường cũng ngày càng khó coi. Cậu Triển Chiêu này hẳn không phải bệnh nhân tâm thần chứ? Lẽ nào mình chỉ muốn uống rượu ngon lại gặp phải người điên? Nhìn bộ dạng đáng thương của đối phương, Bạch Ngọc Đường cảm thấy không thể nhịn được nữa, cậu còn không chịu nói, tôi sẽ không khách khí đâu. Hừ, cho dù cậu có thể thực sự chết được, tôi cũng sẽ không để cậu cứ vậy mà lôi tôi hoài. Á? Sao kéo không ra. Tên nhóc này nhìn qua có vẻ yếu ớt, tại sao lại có khí lực lớn như vậy? Bạch Ngọc Đường nhướng mày, trong lòng nhất thời mọc lên cảm giác thất bại. Lẽ nào mình đành để cho cái người kỳ cục này quấy rầy cả ngày hôm nay sao?

“Này, Triển Chiêu, cậu mau buông ra!” Bạch Ngọc Đường tức giận nói.

Triển Chiêu vẫn không có phản ứng, cảm giác được ánh mắt chung quanh càng lúc càng rối mịt, Bạch Ngọc Đường thấy hình như mình cũng sắp điên rồi.

“Triển Chiêu, cậu sao vậy?” Một giọng nữ thanh thúy cất lên, một Đinh Nguyệt Hoa trong bộ quần áo màu lục nhạt không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trong đại sảnh.

“Cậu ——” Đinh Nguyệt Hoa nhìn thấy rõ ràng người đàn ông đang giữ lấy Triển Chiêu, à không, là bị Triển Chiêu giữ chặt, không khỏi sửng sốt: “Cậu là Bạch Ngọc Đường? Cậu đã về rồi?”

“Đinh Nguyệt Hoa?” Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn: “Sao cô lại ở đây?”

“Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng, “ Đinh Nguyệt Hoa nói: “Vì sao cậu lại đến quán bar của anh hai tôi, còn dám ở đây khi dễ quản lý của bọn tôi hả?”

“Hả?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: “Quán “Hãm Không” này là của anh hai cô mở?”

“Không sai, “ Đinh Nguyệt Hoa liếc Bạch Ngọc Đường đang sững sờ, giọng nói có chút giận dữ: “Cậu còn chưa trả lời, rốt cuộc vì sao lại ăn hϊếp Triển Chiêu?

“Tôi ăn hϊếp cậu ta?” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ tay phải của mình, cười khổ nói: “Đinh đại tiểu thư có thể nghĩ ra biện pháp gì đó để tôi đừng ‘ăn hϊếp’ Triển quản lý của anh hai cô nữa được không?”

Đinh Nguyệt Hoa cũng không hiểu vì sao Triển Chiêu lại có thể thất thố như vậy, thế nhưng nếu chiếu theo thân thế của Triển Chiêu mà giải thích, cô biết nhất định việc này có nguyên nhân. Nhìn Triển Chiêu tâm tình vẫn đang kích động, Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy đau lòng, ai, tuy rằng cậu ấy là một người cổ đại hơn chín trăm năm tuổi, nhưng trên thực tế bất quá cũng chỉ là một cậu thanh niên chừng hai mươi, coi như còn nhỏ hơn mình mấy tháng nữa. Trải qua biến cố lớn như vậy, làm sao mà không sợ hãi hoảng hốt thất thố, một năm ngắn ngủi, có thể thích ứng đến mức độ như hiện nay, đã khiến anh em cô giật mình. Tình cảnh ngày hôm nay tuy kỳ lạ, thế nhưng nhất định không phải lỗi của Triển Chiêu, cái tên Bạch Ngọc Đường này, từ nhỏ đã thích bắt nạt người khác, nhất định là do hắn làm Triển Chiêu sợ. Trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, Đinh Nguyệt Hoa đi đến bên cạnh Triển Chiêu.

“Triển Chiêu,” Vỗ nhẹ nhẹ lên vai Triển Chiêu, Đinh Nguyệt Hoa dịu dàng nói: “Cậu thả lỏng một chút, thả tay ra đi, không sao đâu.”

Đinh Nguyệt Hoa vỗ như thế, Triển Chiêu hình như từ trong suy nghĩ hỗn loạn bắt được một điểm thanh tỉnh, trong lòng buông lỏng, khí lực trên tay cũng nhẹ đi. Bạch Ngọc Đường nhân cơ hội rút tay ra, nhìn hai người dường như có suy nghĩ gì đó.

“Đinh đại tiểu thư, vị Triển quản lí này là bạn trai cô à?” Bạch Ngọc Đường trên mặt tuy cười, nhưng trong lòng lại có một điểm khó chịu rất nhỏ.

“Bạn trai?” Đinh Nguyệt Hoa cười: “Không phải đâu, cậu ấy cũng giống cậu gọi tôi là Đinh tiểu thư.”

“Hửm?” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, nhìn thoáng qua Triển Chiêu, rồi nói với Đinh Nguyệt Hoa: “Cậu Triển quản lí này vậy mà lại rất nghe lời cô ha.”

“Đương nhiên rồi,” Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Tôi tốt với cậu ấy, đương nhiên cậu ấy tin tưởng tôi. Còn cậu, Bạch Ngọc Đường cậu, không gặp một thời gian ngắn mà đã thay đổi nhiều thế đó.”

“Cũng vậy thôi,” Bạch Ngọc Đường châm biếm: “Khả năng tổn hại công lực đối phương của Đinh tiểu thư cô cũng chỉ tăng chứ đâu có giảm.”

So với Đinh Nguyệt Hoa thần tình sáng rực, một Triển Chiêu lặng yên đứng bên cạnh cô, biểu tình hết sức sức tạp, trong lòng của Bạch Ngọc Đường càng thêm phiền muộn.



Bổ sung thông tin: Nữ Nhi Hồng, Hoa Điêu, Hoàng tửu

TruyenHD

(*)

Trong tinh hoa văn hóa Trung Quốc thì rượu vàng là một trong ba loại “lão tửu” lớn nhất thế giới ngoài bia và rượu vang. Rượu Thiệu Hưng có từ rất sớm, khoảng 2.500 trước. Thời đó, Thiệu Hưng là kinh đô của nước Việt, do đó, rượu Thiệu Hưng được xem là loại rượu vàng đầu tiên của Trung Quốc.

Ấn tượng đầu tiên về loại rượu này là vị ngọt, mùi vị rượu nồng và

thơm.

Rượu Thiệu Hưng được phân loại theo lượng đường và được chia thành 4 loại. Loại rượu Thiệu Hưng nổi tiếng quốc tế có tên tục là “Hoa điêu”.

Trên vò rượu có khắc những họa tiết hoa văn trang trí đủ sắc màu, nên loại rượu này được người cổ xưa gọi là rượu Hoa Điêu. Về sau, rượu Hoa Điêu dần trở thành một loại rượu nếp cao cấp nổi danh khắp trong ngoài nước. Từ đời nhà Tống, vùng đất này đã nổi danh về sản xuất rượu. Đến đời nhà Thanh, giao thông đường thủy phát triển, rượu Hoa Điêu trở thành một trong những loại hàng hóa ưa thích mang từ phương Nam tới phương Bắc tiêu thụ.

Trước đây, các gia đình người Thiệu Hưng mỗi khi sinh con đẻ cái, đều chôn một vò rượu Hoa Điêu dưới lòng đất. Nếu như sinh con trai, việc chôn rượu Hoa Điêu dưới đất có ý nghĩa hy vọng con cháu sau này lớn lên, tinh thông thi thư, lên kinh ứng thí, sẽ có ngày vinh quy bái tổ. Khi đó, gia đình có thể đem rượu chôn ở dưới lòng đất ra thiết đãi bạn bè, vì vậy rượu này cũng được gọi là Trạng Nguyên Hồng. Trong thực tế thì rượu này thường được dùng trong dịp chiêu đãi khách khứa khi con trai của gia đình kết hôn. Nếu nhà nào sinh con gái, rượu này phải đợi đến khi con gái xuất giá về nhà chồng thì mới được đem ra uống, cũng bởi vậy mà Hoa Điêu còn có tên là Nữ Nhi Hồng.

Chuyện kể rằng một vị viên ngoại vào ngày thôi nôi của đứa con gái, đem chôn rượu ngon còn thừa từ bữa tiệc xuống dưới gốc cây trong vườn hoa Mộc, 18 năm sau, ngày đại hỉ của cô gái,

Viên ngoại nhớ tới rượu ngon đã chôn dưới gốc cây hoa Mộc 18 năm trước, bèn sai người đào lên tiếp đãi khách khứa. Khi vò rượu được đào lên, nắp rượu mở ra, mang tới các bàn tiệc, tức thì hương thơm của rượu bay tới các bàn tiệc, làm say lòng tất cả mọi người. Ai ai cũng muốn thưởng thức hương vị, màu sắc và cả sự ngọt ngào của nó. Một tao nhân bấy giờ không kìm nổi lòng mình đã phải thốt lên “Địa mai nữ nhi hồng, Khuê các xuất tiên đồng”, câu thơ được mọi người nhiệt liệt tán thưởng. Từ đó về sau, hễ trong xa gần, nhà ai sinh con gái, đều đem chôn rượu dưới gốc cây, khi con gái xuất giá thì đem rượu đó ra thiết đãi khách khứa, lâu dần đã trở thành phong tục.

Hàng trăm nghìn năm sau, vùng đất cổ Thiệu Hưng dần hình thành tập tục “Sinh nữ nhi tất nhưỡng nữ nhi tửu, giá nữ tất ẩm nữ nhi hồng” (Tức là sinh con gái thì phải chôn rượu, con xuất giá thì phải uống rượu nữ nhi hồng). Vì vậy, người ta coi loại rượu này là lễ vật danh giá để khoản đãi những vị khách tôn quý nhất.