Chương 29: Tất cả mọi chuyện đều phải xin chỉ thị của Tổng giám đốc

Bị Bạch Ngọc Đường lôi ra ngoài, lại bị hắn nhét vào một quán ăn nhìn qua coi như sạch sẽ, lại tiếp tục bị hắn “giám thị” đến lúc ăn cho hết một tô mì thịt băm

nóng hổi to đùng. Rốt cuộc cũng thấy được bộ dạng tươi cười thỏa mãn của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu mới thở dài một hơi.



Nhận được điện thoại của Triệu Trinh, Triển Chiêu hết sức ngoài ý muốn, theo lý mà nói, nếu như Triệu Trinh muốn bàn chuyện làm ăn, hẳn là nên gọi điện thoại trực tiếp tới công ty chứ. Hăn và Triển Chiêu có thể nói là chỉ mới gặp mặt qua một lần, chưa có bất cứ giao tình nào, còn nữa, số điện thoại này của cậu không có mấy người biết, làm sao hắn tra ra được?

Bất quá nếu đã nhận điện thoại, cho dù ngoài ý muốn đi nữa cũng chỉ có thể nói tới đâu tiếp chuyện tới đó.

“Triệu tổng, tôi có thể giúp gì cho ngài sao?”

Giọng của Triển Chiêu rất bình tĩnh, Triệu Trinh ở đầu dây bên kia thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu tình lãnh đạm của cậu, chỉ là hắn vẫn tiếp tục duy trì giọng vui vẻ trả lời câu hỏi của Triển Chiêu.

“Triển quản lí, tôi đang đứng sau lưng cậu đây, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”

Triển Chiêu sửng sốt, lập tức xoay người, phía sau chỗ cậu đứng không xa là một chiếc BMWs đang từ từ lăn bánh về phía mình.

Xe dừng lại bên cạnh Triển Chiêu, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt mỉm cười của Triệu Trinh hiện ra trước mặt Triển Chiêu.

“Triển quản lí, muốn đi đâu, để tôi tiễn cậu một đoạn có được không.”

Triển Chiêu lễ phép cười cười, thản nhiên nói: “Không cần, tôi cũng không thiếu thời gian, đi vài bước là tới nơi.”

“——” Trong mắt Triệu Trinh thoáng qua vẻ thất vọng, bất quá chỉ một thoáng đã biến mất, “Cậu đã thong thả như vậy, liệu có thể nói chuyện với cậu không?”

Nói chuyện? Chân mày Triển Chiêu hơi nhíu lại, ngoại trừ chuyện

làm ăn, hình như giữa bọn họ không còn chuyện gì để nói với nhau đi.

“Triệu tổng, nếu như là những chuyện về vấn đề làm ăn, chúng ta có thể đến công ty bàn.”

“Nếu như là việc tư thì sao?” Triệu Trinh cười nói.

“Việc tư

——”

Triển Chiêu cảm thấy rất không tự nhiên, bởi vì nhìn vào gương mặt Triệu Trinh này, vô luận thế nào cũng không nghĩ ra được hắn lại muốn nói chuyện với mình về “việc tư”, đối với Triển Chiêu, mọi chuyện liên quan đến Triệu Trinh đều là “công sự”. Bất quá bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, trong lòng Triển Chiêu cười cười tự giễu, ngay cả “Hoàng thượng” cũng có thể có việc tư rồi.

“Triệu tổng, nếu là việc tôi có thể giúp được, ngài cứ việc nói.”

Việc tư của Triệu Trinh, không biết có liên hệ gì với Triệu Giác không.

“Không nghiêm trọng tới vậy đâu,” ngược lại dường như Triệu Trinh hiểu rõ Triển Chiêu đang suy nghĩ những gì, cười nói, “Thiên Hữu vừa mới khai trương ở thành phố D, tôi sợ rằng nửa năm sắp tới chắc sẽ ở yên chỗ này, tạm thời không thể nào quay về Mỹ được, cho nên mới muốn làm quen thêm vài người bạn. Cuối tuần này ở sơn trang Ngọc Uyên, tôi có hẹn một vài vị bằng hữu trong thương giới đến giải sầu chung một bữa, đều là những người có quan hệ đến sự kiện mua bán sáp nhập lần ày, không biết Triển quản lí có hứng thú đến tham gia náo nhiệt hay không?”

Triển Chiêu thoáng suy nghĩ một chút, lãnh đạm trả lời: “Đa tạ thịnh tình của Triệu tổng, chỉ có điều với những chuyện có liên quan đến việc làm ăn, tôi phải xin chỉ thị của Tổng giám đốc mới có thể cho ngài một câu trả lời thuyết phục.”

(Muốn rủ đi chơi à, chờ về hỏi ý chồng đã =)))))

“Ha hả, Triển Chiêu, một cuộc hội họp nho nhỏ, nghiêm túc như vậy làm chi?” Triệu Trinh vẫn cười được, có điều tiếng cười đã có chút mất tự nhiên.

Chân mày Triển Chiêu nhíu chặt hơn, cậu không thích nghe Triệu Trinh gọi tên của mình, giống hệt như đời trước, cứ mỗi lần hắn gọi mình là Triển Chiêu là có nghĩa sẽ có việc phát sinh khiến cậu hơi khó chịu. Cậu không thích dính líu đến “việc tư” của Triệu Trinh, cho nên cậu thà để Triệu Trinh gọi mình là Triển hộ vệ.

Ngày xưa, cách hoàng thượng gọi mình, quả thực không làm chủ được. Hiện tại, Triệu Trinh gọi cậu như thế nào, tuy rằng cậu cũng không cần phải… kinh ngạc, nhưng ít nhất cũng không cần phải che dấu sự không hài lòng của mình nữa.

“Triệu tổng, về vấn đề kinh doanh, mời ngài liên hệ với Thư ký của Giám đốc Bạch là Chu tiểu thư. Còn về chuyện hội họp này, cá nhân tôi không có cách nào cho ngài một câu trả lời thuyết phục ngay lúc này, ngày mai Chu tiểu thư sẽ liên hệ với Quý công ty. Tôi còn có việc, không phụng bồi được, hẹn gặp lại.”

Như vậy rất không có lễ phép, bất quá Triển Chiêu cứ bỏ đi như thế đó. Đối với hoàng thượng năm xưa “vô lễ” như vậy, lại nảy sinh một cảm giác đã làm được việc tốt. Lúc Triển Chiêu xoay lưng về phía xe Triệu Trinh bỏ đi, lại cười, trong lòng nói thầm, quả nhiên là gần mực thì đen, ở bên cạnh con chuột kia một thời gian dài, kể cả tính tình cũng trở nên lớn hơn sao? Lúc này, trừ những người mà cậu để ý, đối với những người mà cậu không có hảo cảm hình như càng ngày càng không có kiên nhẫn hơn.

Lúc Bạch Ngọc Đường trở về Hãm Không, thời gian đã không còn sớm, khi đi qua phòng riêng của Triển Chiêu, hắn theo bản năng lướt mắt nhìn thoáng qua trong phòng. Mặc dù biết cậu chắc chắn sẽ ở trong đó, chỉ làn tận mắt nhìn thấy Triển Chiêu đã trở thành “người nhà họ Đinh” vẫn tiếp tục ở sát vách phòng mình, khóe miệng Bạch Ngọc Đường vô thức cong cong kéo lên.

“Ngọc Đường, là anh sao?” Triển Chiêu nghe tiếng bước chân, liền biết người nào vừa về.

Bạch Ngọc Đường cũng không trả lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Ăn cơm tối chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ăn rồi, còn anh?” Triển Chiêu ngồi trên ghế sa lon, bên cạnh đặt kín giấy tờ in ấn, nhìn Bạch Ngọc Đường đi tới, ngẩng đầu cười cười với hắn.

Bạch Ngọc Đường khoogn trả lời, trái lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Ăn cái gì?”

Triển Chiêu chỉ biết làm một chút thức ăn đơn giản, là mấy món mà Đinh Nguyệt Hoa chỉ cậu làm hồi mới tới đây. Bởi vì người nhà họ Đinh tương đối bận rộn, có đôi khi không thể ở gần bên cạnh cậu, những lúc đó cậu ở nhà một mình phải biết cách tự làm cơm nước cho mình ăn. Cho nên dù việc sử dụng bếp ga đối với Triển Chiêu là chuyện rất nguy hiểm, nhưng cậu đã sớm làm qua. Nhưng bởi vì trù nghệ của Đinh Nguyệt Hoa nói thật là không dám mở miệng khen, thì là cho dùng chúng ta có thể lạc quan mà cho rằng Triển Chiêu thiên tư thông tuệ, trò giỏi hơn thầy thì cơm cậu làm cũng nhiều nhất chỉ đến mức có thể ăn được mà thôi.

Câu hỏi của Bạch Ngọc Đường làm Triển Chiêu xấu hổ đầy mặt, ngượng ngùng cười cười, thấp giọng nói: “Cơm là do Tiểu Văn nấu.”

Nhìn biểu tình của Triển Chiêu như thể đã làm hỏng chuyện như vậy, Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

“Đi, chúng ta đi ăn cơm.”

Bạch Ngọc Đường không nói hai lời, đi tới bên cạnh Triển Chiêu, đem đóng tư liệu kia gạt hết sang hai bên, định kéo người đi ra ngoài.

“A, tôi mừa với sắp xếp xong ——” Triển Chiêu nuối tiếc nhìn thành quả lao động vừa bị Bạch Ngọc Đường phá banh hết, rốt cuộc vẫn bị hắn kéo thẳng ra đến cửa.

Cầm lấy áo khoác màu lam đậm của Triển Chiêu máng trên kệ áo, Bạch Ngọc Đường dửng dưng như không nói: “Dù sao đi nữa cũng là làm cho tôi xem, tôi không thắc mắc gì thì thôi, còn nhiệm vụ của cậu bây giờ là ăn.”

“Nhưng mà

—— tôi đã

—— ăn rồi

——”

Âm lượng của Triển Chiêu dưới ánh mắt như có năng lực nhìn thấu của Bạch Ngọc Đường càng ngày càng nhỏ xíu.

“Tôi chưa ăn.”

Chỉ lạnh lùng trả lại một câu như vậy, Bạch Ngọc Đường cũng không vạch trần lời nói dối nông choẹt của Triển Chiêu.

Tiểu Văn? Cái tên ngốc pha rượu còn chưa rành kia ấy hả, nói nó biết làm cơm, lại còn hi sinh thời gian ngủ ngày của mình để làm cơm cho Triển Chiêu ăn. Bạch Ngọc Đường cười khẩy, nói dối kiểu này thật quá non nớt mà, căn bản hắn còn không có hứng để vạch trần nữa. Bất quá cậu nhóc Triển Chiêu này quả thực có tiến bộ, hiện tại nói dối cũng không đỏ mặt nữa. Bạch Ngọc Đường hơi câu khóe miệng, nói thầm, đây tuyệt đối không phải mình dạy cậu ấy, nhất định nguyên bản là do cậu vốn giảo hoạt sẵn như thế, hoặc là nói dối những lời này đã thành thói quen của cậu.

Bị Bạch Ngọc Đường lôi ra ngoài, lại bị hắn nhét vào một quán ăn nhìn qua coi như sạch sẽ, lại tiếp tục bị hắn “giám thị” đến lúc ăn cho hết một tô mì thịt băm

nóng hổi to đùng. Rốt cuộc cũng thấy được bộ dạng tươi cười thỏa mãn của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu mới thở dài một hơi.

“Ngọc Đường, anh giận đó sao.”

Triển Chiêu đã sớm nhận ra Bạch Ngọc Đường có tâm sự, chỉ có điều không thể nghĩ ra được lý do khiến hắn tức giận.

“Triệu Trinh đến tìm cậu?” Tuy là câu hỏi, nhưng thực ra lại dùng giọng khẳng định.

“Anh biết sao?” Triển Chiêu bắt đầu hiểu ra.

“Hắn vừa gọi điện thoại mời tôi tham gia buổi họp mặt công việc với Thiên Hữu, còn nói cậu đã đáp ứng tham gia với hắn.” Bạch Ngọc Đường bình tĩnh nói.

“Tôi đáp ứng hắn?” Triển Chiêu cau mày, “Sao tôi lại không biết chứ.”

Câu nói vừa ra có ẩn ẩn một chút giận dỗi, Bạch Ngọc Đường bị cậu chọc cho bật cười.

“Ý cậu nói là Triệu Trinh giả truyền thánh chỉ?”

Sóng mắt Triển Chiêu lay động, mỉm cười nói: Khẳng định hắn truyền không ra được cái gì thánh chỉ thực sự đâu.”

Thấy sắc mặt đen thui của Bạch Ngọc Đường hòa hoãn không ít, Triển Chiêu mỉm cười hỏi: “Tôi nói với hắn, có đến ước hẹn hay không còn phải hỏi giám đốc. Cho nên, Giám đốc Bạch, ý của ngài thế nào đây?”

“Ừ, nếu là chuyện buôn bán đương nhiên phụng bồi, về phần để bọn họ vui lòng sao, ha ha.”

“Sao nào?”

“Kiểu chơi đùa này, cần phải có tâm tình tốt. Nếu như người khiến ta cảm thấy không thoải mái lại cũng có mặt ở đó, tuyệt đối chơi không vui. Cậu nói xem có đúng không nào, Triển quản lí?”

“Không sai.”

Hai người liếc nhau, không khỏi cùng bật cười.

Bên trong quán nhỏ tràn ngập mùi thịt nướng thơm lừng, hơn nữa vang vọng tiếng cười sang sảng của hai người trẻ tuổi, đơn giản khiến đêm cuối thu này trở nên thật ấm áp.