Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Viễn Phương

Chương 27: Những mảnh vụn ký ức

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Điều này rất không bình thường.” Công Tôn Sách nhìn Bao Chửng một cái, tiếp tục nói, “Còn có điều kỳ quái hơn nữa, đại nhân trong lời cậu ấy nói, họ Bao.”

Nhìn biểu tình kinh ngạc của Bao Chửng, Công Tôn Sách thản nhiên tặng thêm một câu: “Tiên sinh của cậu ấy họ Công Tôn.”



Trong lúc mọi người đang tha thiết rối rắm muốn biết rõ, Công Tôn Sách đi về phía phòng làm việc của Bao Chửng. Không còn biểu tình thư thái như vừa rồi, lúc này anh cũng có chút bối rối, cộng thêm chút giật mình. Tình huống của Triển Chiêu thực sự là một trường hợp đặc thù không bình thường, bất luận là thời gian nghiên cứu tại trường hay trong thời gian công tác sau này cho tới nay, chưa từng gặp qua án lệ như vậy.

Cho tiếng gõ cửa lộp cộp, Bao Chửng nghe thấy cất giọng mạnh mẽ đáp ứng “Mời vào”, Công Tôn Sách mở cửa phòng làm việc của cục trưởng, đi vào trong, sau đó từ tốn đóng cửa lại.

Cửa vừa khép, Công Tôn Sách ngay lập tức không còn duy trì thái độ ôn hòa khiêm nhường vừa rồi, dùng giọng nói hơi cao nói với Bao Chửng: “Thủ lĩnh, đã có báo cáo về cậu Triển Chiêu kia.”

Bao Chửng nhướng mày, bất đắc dĩ lắc đầu. Thật không tránh được, cái vị “thủ hạ thâm niên” từ khi bắt đầu gia nhập vào giới cảnh sát đã luôn luôn đi theo mình, từ xưa đến nay hoàn toàn không tự giác được bản thân là thuộc hạ. May mắn khi chung quanh có người ngoài cậu ta còn nhớ được lưu lại chút ít mặt mũi cho “thủ lĩnh” mình đây, đã là chuyện khó khăn cực kỳ.

“Công Tôn, tình huống của Triển Chiêu ra sao?”

“Ừ —— ”

Công

Tôn Sách trầm ngâm khiến Bao Chửng giật mình, chẳng lẽ có vấn đề gì sao? Ông thật không hề mong có chuyện gì cả.

“Có chuyện sao?”

“Có rất nhiều khúc mắc.” Công Tôn Sách cau mày, nhẹ nhàng nói, “Sức mạnh ý chí của cậu ấy mạnh phi thường, khả năng đáng tin cậy của kết quả thôi miên cũng không cao. Có điều trong quá trình thúc dẩy thôi miên, ký ức trước kia của cậu ấy thực sự không thể tưởng tượng nổi.”

“Cậu ấy nói những gì?” Đối với chuyện tình đến mức không thể tưởng tượng nổi đó của Triển Chiêu, Bao Chửng đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.

“Cậu rất kể lại ngắt quãng những mảnh ký ức vụn vỡ đứt đoạn, trên cơ bản không có cách nào kết nối lại thành một câu chuyện, hình như vẫn có khả năng nhớ lại nhiều thêm một chút nữa, thế nhưng dường như chuyện quên mất còn nhiều hơn. Hơn nữa những điều cậu ấy nhớ lại, đại bộ phận đều là những sự tình thương tâm thảm thiết, có rất ít niềm vui.”

“Thương tâm thảm thiết?” Bao Chửng nhướng mày, “Cậu ấy còn trẻ như vậy, tại sao lại có thể trải qua những điều này?”

“Tôi cũng không biết phải hình dung như thế nào, phản ứng khi đó của cậu ấy —— ” Công Tôn Sách hít mạnh một hơi, lắc đầu rồi lại nói tiếp, “Nói chung, tuy rằng từ góc độ kỹ thuật tôi không thể phán định liệu cậu ấy có mất trí nhớ hay không. Bất quá tôi có thẻ khẳng định, đối với cậu ấy, những thứ đã quên được đó đừng nhớ lại thì tốt hơn.”

“Nói vậy —— ” Bao Chửng nhìn hồ sơ trong tay Công Tôn Sách, như có điều suy nghĩ, “Từ góc độ chuyên nghiệp, cậu có đề nghị gì?”

Công Tôn Sách lắc đầu, trên mặt hiện ra biểu tình rất hiếm thấy, Bao CHửng thật không nhờ, một Công Tôn Sách luôn luôn tự tin cũng có thời điểm không thể ra được quyết định.

“Tôi không có cách nào phán đoán chính xác cậu ấy có thật mất trí nhớ hay không, những bộ phận cậu ấy nhớ lại được đều rất rõ ràng, mà mặt khác có một số đoạn lại bị gãy lìa, tất cả đều trống rỗng. Kỳ lạ nhất chính là, những đoạn ký ức nhớ lại được này cũng vô cùng khác thường, như thể —— ”

“Như cái gì?”

“Như thể sự việc từ mấy trăm năm về trước vậy.”

“Cái gì?!” Bao Chửng sửng sốt, “Cậu nói cái gì?”

Công Tôn Sách chau mày.

“Tôi cũng hiểu là khó có thể tin được, chỉ là theo như lời kể của cậu ấy trong lúc thôi miên, không hề có một chút xíu cảm giác nào của người hiện đại. Hình như nơi Triển Chiêu sống trước đây giống hệt như cuộc sống thời cổ đại. Cậu ấy nhắc tới nhiều nhất là ‘Đại nhân’, ‘Tiên sinh’, còn có cả mấy thứ ‘Hoàng thượng’, “Vương gia’ các loại.

“Đây —— ”

“Điều này rất không bình thường.” Công Tôn Sách nhìn Bao Chửng một cái, tiếp tục nói, “Còn có điều kỳ quái hơn nữa, đại nhân trong lời cậu ấy nói, họ Bao.”

Nhìn biểu tình kinh ngạc của Bao Chửng, Công Tôn Sách thản nhiên tặng thêm một câu: “Tiên sinh của cậu ấy họ Công Tôn.”

Công Tôn Sách thoáng nhìn vị cục trưởng Bao kinh nghiệm sa trường đầy mình, mỉm cười.

“Có ý tứ đúng không, ngoại trừ hai cái họ quen tai này ra, cậu ấy còn nhắc tới tên của một người, tôi cho rằng đây là chứng cứ liên hệ duy nhất giữa cậu ấy với thành phố này.”

“Tên ai?”

“Bạch Ngọc Đường.”

Trầm ngâm một lát, hai người đều có chút sững sờ, chuyện này thực tình quá lạ thường, cũng rất quỷ dị, chỉ có điều bắt buộc phải có một biện pháp giải quyết.

“Thủ lĩnh, cậu định làm sao đây?” Công

Tôn Sách hỏi.

“Theo y kiến chuyên nghiệp của cậu, cậu ấy có phải là người bình thường không?” Bao Chửng vừa dứt lời, liền bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu như câu trả lời của Công Tôn Sách là không thì phải làm gì bây giờ? Đưa Triển Chiêu đến bệnh viện tâm thần sao? Không biết vì lý do gì, Bao Chửng cực kỳ khó chịu với ý nghĩ đó, Triển Chiêu tuyệt đối không nên đến một nơi như vậy.

Công Tôn Sách nhìn thẳng Bao Chửng, nghiêm túc nói: “Trăm phần trăm bình thường. Những thứ trong đầu cậu ấy tuy rằng kỳ lạ, nhưng tuyệt đối không phải vọng tưởng, mà thật sự là những ký ức chân thực cậu ấy đã trải qua. Hơn nữa để chứng minh thần kinh cậu ấy không có vấn đề, tôi đã dùng hơn một tiếng đồng hồ để tiến hành một ít trắc thí đối với cậu ấy, người này tuyệt đối không có bất cứ nguy hại gì đối với xã hội. Nói như vậy nghĩa là lúc này so với những thị dân bình thường bên ngoài cậu ấy hoàn toàn bình thường.”

“Chúng ta phải bắt cậu ấy thì sao đây?” Bao Chửng bình tĩnh hỏi.

“Ha ha, cục trưởng đại nhân, ý kiến chuyên nghiệp của tôi đã trình bày cho ngài, còn có muốn tiếp nhận vị thị dân mới này không, đều tùy vào ngài cả.” Bao Chửng nhìn điều cười hồ ly trên mặt Công Tôn Sách, trên khuôn mặt đen kịt cũng nở một nụ cười hiếm gặp.

Vừa đẩy cửa phòng làm việc của cục trưởng ra, Bao Chửng giật mình, bởi vì ông nhìn thấy một người thanh niên mặc đồ trắng đứng trước cửa, tướng mạo anh tuấn nhìn chằm chằm mình giận dữ. Bao Chửng mất 5 giây mới định thần lại được, hình như ngoại trừ cái mặt hơi đen thì làm gì có chỗ nào khiến người khác vừa nhìn thấy đã lộ ra loại biểu tình này a.

“Bạch tiên sinh, cho hỏi cậu —— ”

Không đợi Bao Chửng dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã xông tới Công Tôn Sách đứng phía sau.

Mắt thấy có người không coi mình ra gì, ngay tại cục ông an của mình chuẩn bị tiến hành một vụ án tấn công cảnh sát, vậy mà Bao Chửng không hề có động thái nào tìm cách ngăn cản. Rất nhiều năm sau đó, Công Tôn Sách tự nhiên nghĩ tới, liệu có phải là bản thân mình nhân duyên quá tệ, kể cả người lãnh đạo trực tiếp của mình cũng hận không ai đánh mình một trận.

(=)))))

Bất quá, Triển hộ vệ của chúng ta làm sao có thể để một chuyện như vậy phát sinh được? Bạch Ngọc Đường còn chưa vọt tới bên cạnh Công Tôn Sách, Triển Chiêu đã một tay ôm lấy hắ.

“Ngọc Đường! Dừng tay!”

Cả cơ thể bị khống chế hoàn toàn trong hai cánh tay hữu lực của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhận ra mình không thể nào nhúc nhích, không còn cách nào khác hơn là cắn răng từ bỏ. Đương nhiên hắn sẽ không giận Triển Chiêu, ngược lại, đối với tư thế có chút mất mặt này hắn tuyệt đối không cảm thấy chút xíu phản cảm nào.

Nhận thấy Bạch Ngọc Đường dần dần bình tĩnh lại, Triển Chiêu mới đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, lập tức đỏ mặt, nhanh chóng buông hai tay ra.

Công Tôn Sách cười cười, nhàn nhạt nhìn sang Bạch Ngọc Đường.

“Công Tôn khoa trưởng, xin lỗi, Ngọc Đường có hơi nóng nảy, anh ấy chỉ muốn biết kết quả thôi, mong ngài đừng trách anh ấy.”

(ọ____ọ đây rõ là cảnh chồng nóng giận đi đánh người, vợ ôm cản lại rồi còn xin lỗi hộ chồng a)


Triển Chiêu thành khẩn xin lỗi Công Tôn Sách, nhưng thật ra lại khiến Công Tôn Sách đang muốn nói mấy câu châm chọc Bạch Ngọc Đường hơi đỏ mặt, nghĩ thầm trong lòng, cậu Triển Chiêu này thật là một người phúc hậu, làm mình có cảm giác nếu khi dễ cậu ấy như mình vừa phạm phải tội ác nào đó vậy.

Bao Chửng mỉm cười, hướng mọi người thông báo: “Công Tôn khoa trưởng đã báo cáo lại kết quả giám định với tôi.”

Cảm thụ được không khí chung quanh đột nhiên trở nên khẩn trương, Bao Chửng vừa cười, vừa đưa tay ra với Triển Chiêu.

“Triển Chiêu, tôi đại diện cho thành phố D hoan nghênh cậu, cậu giờ đã trở thành một thành viên của thành phố này.”
« Chương TrướcChương Tiếp »