Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Viên Nguyệt Loan Đao

Chương 7: Cứu tinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh Thanh.

Người từ trong bóng tối bước ra là Thanh Thanh.

Từ xa nhìn thấy cô gái mặc quần áo mỏng như tuyết, Thanh Thanh đã cười, giọng cười nàng trong như tiếng chuông ngân.

Tuyết y nữ vội chạy đến đón, miệng nói :

- Thanh Thanh, chị có biết là em nhớ chị biết chừng nào không?

- Lam Lam, em cũng nhớ chị gần chết!

Hiện tại, Liễu Nhược Tùng mới biết vị nữ cứu tinh của lão tên Lam Lam.

Hai cô nàng, người gọi Thanh Thanh, người gọi Lam Lam, coi bộ rất thân mật. Thanh Thanh là thê tử của kẻ đối đầu với lão, Thanh Thanh đang chuẩn bị lấy mạng lão. Tại sao Lam Lam muốn cứu lão?

Chẳng lẽ đây là cạm bẫy họ sắp đặt sẵn?

* * * * *

Liễu Nhược Tùng hầu như muốn bỏ chạy.

Lão không chạy trốn, chẳng phải vì lão nghe lời cô gái, mà vì lão biết lão trốn không thoát.

Vừa rồi, Lam Lam thi triển thân pháp, dù là khinh công hay là ma pháp, nàng muốn bắt lão lúc nào cũng được, chẳng khác gì con ó chụp gà con.

Lão không dám nhúc nhích.

Thanh Thanh và Lam Lam vẫn cười cười, nói nói rất thân mật.

Lam Lam hỏi :

- Chị nhớ em thật phải không?

Thanh Thanh nói :

- Đương nhiên nhớ, nhớ muốn chết được.

Lam Lam :

- Em cũng nhớ chị muốn chết được.

Hai nàng hình như đã lâu không gặp, nên vừa gặp nhau chấu đầu nói chuyện ríu rít, hình như nói không bao giờ hết chuyện.

Không dè, họ đã nói xong chuyện. Nói xong chuyện một cách đột ngột.

Thanh Thanh chợt quay mình đi vào bóng tối.

Lam Lam chợt ngã gục xuống.

* * * * *

Liễu Nhược Tùng ngẩn người.

Thanh Thanh đến bất ngờ, đi cũng bất ngờ.

Kết lại càng bất ngờ. Lão định bước tới coi, tại sao Lam Lam đột nhiên ngã gục xuống, nhưng lão lại không dám nhúc nhích.

May, Lam Lam chợt tung mình lướt tới như bay, chụp cánh tay lão, giục :

- Chạy mau, chúng ta hãy chạy mau.

Nàng kéo theo lão chạy thật lẹ, lẹ hơn lúc đến đây.

Nàng lại dẫn hắn trở về phía sau hoa viên trong Vạn Tùng sơn trang, rồi mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nói :

- Thật nguy hiểm quá!

Vừa nói dứt bốn tiếng này, nàng lại ngã gục xuống.

* * * * *

Hiện tại, Liễu Nhược Tùng đã rõ, rất có thể Lam Lam đã bị Thanh Thanh ám toán.

Chính lão cũng đã từng làm chuyện “tiếu lý tàng đao” như vậy, nên lão chỉ hy vọng Lam Lam bị thương không nặng. Vì hiện tại, lão đã hoàn toàn tin chỉ có Lam Lam mới cứu được lão. Cũng chỉ có nàng mới là cứu tinh của lão.

Cuối cùng Lam Lam đã ngồi dậy được, nàng dùng tư thế đả tọa căn bản của đạo gia, ngồi xếp bằng trên mặt tuyết.

Qua một khắc, trên đầu nàng chợt bốc lên từng đợt từng đợt hơi nóng, mặt tuyết bên dưới chỗ ngồi cũng bỗng dưng chảy tan. Tuyết tan không phải màu trắng, mà là màu thảm bích.

Tuyết tan rất mau, giống tờ giấy trắng bị lửa thiêu khoảng giữa, trong chớp mắt thiêu thành một lỗ hổng lớn.

Trên mặt tuyết bỗng xuất hiện một vòng tròn màu thảm bích, rông hơn mặt chiếc bàn tròn lớn.

Lam Lam đưa cánh tay ra, vén ống tay áo, lộ cánh tay trắng nõn như tuyết.

Nàng đưa cánh tay trái ra. Vừa rồi, lúc Thanh Thanh biểu lộ vẻ thân mật với nàng, hình như đã vỗ nhẹ một cái trên cánh tay này của nàng.

Lam Lam lại đưa tay mặt, dùng hai ngón tay ngọc nhỏ như búp măng, dựt nhẹ trên khúc trì huyệt cánh tay trái một cái, rút ra một cây kim bạc dài ba tấc.

Liễu Nhược Tùng luôn chú ý nhìn tay nàng, nhưng vẫn không nhìn ra nàng đã rút cây ngân châm ra bằng cách nào. Nhưng lão nhận ra Lam Lam đã thoát nguy hiểm, vì nàng đã đứng dậy thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nói :

- Thật nguy hiểm, nếu bổn nhân không đề phòng trước, e rằng hôm nay đã chết dưới tay con khốn nạn đó.

Liễu Nhược Tùng cũng thở ra nhẹ nhõm, cười chua chát, nói :

- Hiện giờ, tại hạ đã rõ, lúc Thanh Thanh nói, nhớ cô nương muốn chết, thì ra là nàng muốn cô nương phải chết.

Lam Lam mỉm cười, nói :

- Các hạ thật thông minh.

Liễu Nhược Tùng thắc mắc :

- Tại hạ nghĩ không ra, nàng đã ám toán cô nương đắc thủ, tại sao lại bỗng dưng bỏ đi.

Lam Lam nói :

- Vì lúc bổn nhân nói nhớ cô ta muốn chết, bổn nhân cũng muốn cô ta chết, cho nên cô ta tặng bổn nhân một độc châm, bổn nhân cũng tặng cô ta một đòn, bổn nhân nghĩ cô ta bị thương không nhẹ hơn bổn nhân, nếu cô ta không chạy mau, e rằng còn chết mau hơn bổn nhân.

Dứt lời nàng cười cười, giọng cười của nàng trở lại trong trẻo êm tai như cũ.

Liễu Nhược Tùng cũng cười.

Chuyện hai cùng hiểu “tiếu lý tàng đao” này lão đã từng làm, nhưng so với thủ đoạn hai cô gái này, tối đa lão chỉ đáng là học trò.

Lam Lam hỏi lão :

- Hiện giờ, các hạ đã biết bổn nhân cứu các hạ là vì lý do gì rồi chứ?

- Vì Thanh Thanh!

- Không sai.

Nàng hậm hực nói tiếp :

- Bình sinh bổn nhân chỉ có một đối đầu là Thanh Thanh. Cô ta muốn hại các hạ; cô ta giúp Đinh Bằng, còn bổn nhân giúp các hạ.

Liễu Nhược Tùng lập tức nói :

- Tại hạ nhất định vì cô nương tranh khẩu khí.

Lam Lam nói :

- Vì bổn nhân biết các hạ, không kém Đinh Bằng bất cứ một điểm nào, nên bổn nhân mới chọn các hạ, cũng như Thanh Thanh đã chọn Đinh Bằng.

Tim Liễu Nhược Tùng nhảy dồn dập.

Thanh Thanh chọn Đinh Bằng nên gả cho Đinh Bằng.

Còn Lam Lam chọn lão là vì gì?....

Lam Lam nói tiếp :

- Chẳng những bổn nhân có thể cứu các ha, còn có thể giúp các hạ làm nhiều chuyện các hạ dù nằm mơ cũng không nghĩ tới. Nàng chợt nhè nhẹ nắm tay lão, khe khẽ nói tiếp :

- Thậm chí bổn nhân có thể gả cho các hạ.

Tim Liễu Nhược Tùng đập mau hơn.

- Nếu chẳng phải các hạ đã có thê tử, nhất định bổn nhân gả cho các hạ.

Lam lại khẽ chép miệng than :

- Đinh Bằng gặp Thanh Thanh lúc chưa có thê tử, các hạ chỉ thua hắn có điểm này thôi. Trừ phi...

Liễu Nhược Tùng vội ngắt lời nàng :

- Trừ phi sao?

- Trừ phi thê tử các hạ đột nhiên bị chết. Nàng thủng thỉnh nói tiếp :

- Mỗi người đều phải chết. Chết sớm, chết muộn, thật ra cũng chẳng có gì phân biệt.

Liễu Nhược Tùng im lặng. Đương nhiên lão rõ ý của Lam Lam.

Lam Lam lại nói :

- Nghe các hạ nói Liễu phu nhân đã muốn bỏ đi, dù bà ta còn sống hay chết đối với các hạ chẳng có gì phân biệt.

Liễu Nhược Tùng nói :

- Nếu quả bà ta bỏ đi, thì bà ta sống hay chết, quả thực có gì phân biệt nữa.

- Nhưng sau khi đi rồi, bà ta còn có lúc trở về, vì bà ta vẫn là Liễu phu nhân, nếu muốn trở về, lúc nào bà ta cũng có thể trở về được.

- Nếu như bà ta không còn là Liễu phu nhân thì sao?

- Vậy mới thực chẳng còn phân biệt.

Nàng nhẹ buông tay lão, nói tiếp :

- Bổn nhân chỉ hy vọng các hạ nhớ một điều, nếu các hạ muốn có được thu hoạch gì, thì phải trả đại giá như thế.

* * * * *

Ngày hai mươi chín tháng mười một.

Liễu Nhược Tùng một đêm không chợp mắt. Suốt đêm lão suy nghĩ, nghĩ tới Đinh Bằng, nghĩ tới Hồ, nghĩ tới Thanh Thanh, nghĩ đến thê tử lão, nghĩ đến một đao Đinh Bằng chém xuống như làn điệp chớp, lão nghĩ tới nhiều nhất vẫn là Lam Lam.

Lam Lam thần bí, Lam Lam mỹ lệ, Lam Lam nhất thân có ma lực thần kỳ, thái độ ôn nhu dịu ngọt, lúc Lam Lam nắm tay lão, lúc Lam Lam vén tay áo để lộ cánh tay nõn nà trắng như bạch tuyết....

Tất cả những điểm đó lão chẳnh thể không nghĩ tới. Nghĩ tới lúc nàng để lộ cánh tay ngà ngọc, lão cũng chẳng thể không nghĩ tới những bộ phận khác trên mình nàng.

Nghĩ tới đây, lão bỗng dưng xung động như thời tuổi trẻ. Nếu nàng quả thực gả cho lão, sớm tới cùng chung chăn gối với lão, nếu lão quả thực có được người vợ như nàng, trên đời còn có chuyện gì khiến cho lão phải lo buồn? Đương nhiên lão cũng chẳng thể không nghĩ tới lời nàng nói, “nếu lão muốn được gì, đều nhất định phải có đại giá”.

Cho nên, buổi sớm vừa thức dậy, lão đã đi kiếm người vợ đã lâu không ngủ chung phòng với lão. Lão lại không ngăn được nghĩ - Nếu quả thê tử lão đột nhiên biến thành một mẫu cẩu (cɧó ©áϊ), lão không dám nghĩ tiếp, vì cách suy nghĩ này không được vui vẻ lắm.

* * * * *

Thê tử lão chưa biến thành mẫu cẩu, nhưng hình như biến thành một “mẫu thân”.

Không phải mẫu thân của con họ. Họ không có con.

Liễu phu nhân hình như đã biến thành mẫu thân của Tống Trung, vì Tống Trung giống một đứa con nằm ngủ trong lòng bà ta.

Nhìn thấy lão tới, Tống Trung đương nhiên biến thành như con thỏ bị trúng tên bỏ chạy.

Lão hình như không thấy có con người này.

Giữa vợ chồng họ vốn như đã có giao ước ngầm, lão vốn không nên xông vào phòng bà ta như vậy.

Hình như lão không có vẻ gì bực tức, vì lão vốn không thể bực tức.

Liễu phu nhân cũng không bực tức, chẳng phải bà ta cũng không có lý do để bực tức, mà vì bà ta đã quá “mệt mỏi”.

Một người nhìn thấy thê tử mình “mệt mỏi” như vậy, trong lòng có cảm xúc gì?

Liễu Nhược Tùng hình như không chút cảm giác, dù trong lòng lão có cảm giác, lão cũng không để lộ ra mặt.

Liễu phu nhân uể oải vươn mình, ngáp dài một cái, rồi miễn cưỡng cười cười, hỏi :

- Hôm nay tướng công dậy sớm quá?

Liễu Nhược tùng đáp cộc lốc: “Ừ!”

Liễu phu nhân lại hỏi :

- Tướng công có muốn ngủ lại đây một lát không?

Bà ta hỏi rất khéo. Nhưng Liễu Nhược Tùng trả lời không khéo...

Lão chợt nói :

- Bà đi đi, không cần phải đợi tới ngày mai, hiện giờ bà có thể đi được rồi!

* * * * *

Đại đa số nữ nhân nghe trượng phu mình nói với mình những lời như vậy, nhất định đều hỏi:

- Tại sao phu quân muốn thϊếp đi? Tại sao phu quân không đi cùng với thϊếp?

Dưói tình trạng này, đại đa số nữ nhân đều không thể im miệng.

Liễu phu nhân không giống đại đa số nữ nhân. Bà ta không nói một câu.

Liễu Nhược Tùng nói tiếp :

- Tùy tiện bà muốn đi đâu? Muốn làm gì? Trước kia ta không thắc mắc, sau này ta cũng không thắc mắc, từ nay trở đi, họ bà là Tần, họ ta là Liễu, giữa chúng ta không còn quan hệ, bà cũng chẳng cần phải trở về nữa.

Lời lão nói rất tuyệt...

Đại đa số nữ nhân, nếu nghe trượng phu mình nói những lời tuyệt tình nghĩa như vậy, nếu không nhảy dựng lên, khóc lóc, la lối, gây lộn, thì cũng thương tâm đến ngất xỉu. Nhưng Liễu phu nhân lại không phản ứng, chỉ lẳng lặng nhìn lão, nhìn thật lâu.

Thậm chí, không một nét biểu lộ. Lúc không biểu lộ gì, cũng là một loại biểu lộ.

Liễu Nhược Tùng từ từ quay mình, không thèm nhìn Liễu phu nhân.

Trong lòng lão ít nhiều cũng có chút khó chịu, dù sao cũng là vợ chồng lâu năm, nhưng nghĩ tới Lam Lam, lập tức tâm trạng lão trở nên cứng rắn, lạnh lùng nói tiếp :

- Bà đã phạm đủ điều lệ “thất xuất”, ta không gϊếŧ bà, đã là may cho bà, sao bà...

Lão chưa nói xong câu này, chợt bốn huyệt đạo chung quanh sống lưng đã bị phong bế trong chớp mắt, bằng thủ pháp điểm huyệt độc môn của Võ Đang.

Năm năm trước, nhân ngày sinh nhật thứ ba mươi của Liễu phu nhân, lão đã dạy cho bà ta thủ pháp này để làm quà mừng.

Lúc đó, lão rất đắc ý về chuyện làm của lão, vì Liễu phu nhân muốn lão tặng một chuỗi trân châu. Chuỗi trân châu rất quý giá, một hạt trân chân nhỏ nhất cũng lớn bằng hột đào. Trị giá chuỗi trân châu, ít nhất cũng trên năm trăm lạng, đã bị Liễu phu nhân nhìn thấy, và đòi được tặng, nhưng lã đã không tặng, mà đánh đổi bằng cách dạy cho Liễu phu nhân thủ pháp điểm huyệt này. Vì lão luôn cho rằng, muốn thê tử ôn thuần, trung thành với trượng phu, không nên để thê tử nắm trong tay quá nhiều tiền tài, bằng không sẽ xẩu ra nhiều trò. Lão cho rằng đó là một chuyện rất nguy hiểm, nguy hiểm giống như trao vũ khí cho kẻ địch. Nam nhân thông minh, tuyệt không làm chuyện như thế. Lão tự hào là người thông minh, thông minh tuyệt đỉnh. Cho nên, hiện giờ lão bị sa cơ!...

* * * * *

Tần Khả Tình - Liễu phu nhân - nhìn lão, trên nét mặt không biểu tình, còn mỉm cười rất ngọt.

“Hiện giờ thϊếp mới rõ, lễ vật Liễu đại hiệp tặng cho thϊếp ngày trước, còn quý hơn chuỗi trân châu đó nhiều, thϊếp phải nên cảm tạ đại hiệp mới được”.

Bà ta vừa cười, vừa ra ngoài kéo Tống Trung trở vào.

Tống Trung vẫn không dám nhìn mặt lão.

Tần Khả Tình cười cười nói :

- Hiện giờ ông ta không còn là trượng phu của thϊếp nữa, chàng không còn phải nghi ngại...

Tống Trung hỏi :

- Lão ta đã bỏ nàng?

- Không những bỏ, mà còn đuổi đi nữa.

Bà ta khẽ chép miệng than :

- Thϊếp gả cho lão mười mấy năm, không bằng người khác nuôi trong nhà con chó mười mấy năm, lão muốn đuổi đi, thϊếp phải ngoan ngoãn nghe lời lão bỏ đi...

Tống Trung nói :

- Vậy chúng ta đi?

- Chàng dẫn thϊếp đi?

- Lão không muốn nàng, ta muốn nàng.

- Chàng thật tình muốn lão thái bà này?

- Dù nàng có biến thành lão thái bà thực, ta cũng tuyệt không biến tâm.

Tần Khả Tình lại cười, cười ngọt lịm như mật, dịu dàng nói :

- Chàng thật tốt, thϊếp quả nhiên không nhìn lầm, chỉ đáng tiếc...

- Tiếc gì?

- Thϊếp vẫn chưa muốn biến thành lão thái bà, cho nên mỗi ngày thϊếp cần phải dùng một lớp trân châu phấn khoảng hai mươi lượng bạc, để giữ nét mặt khỏi nhăn, quần áo mặc đều phải loại hàng tơ lụa từ Thiên Trúc hay Ba Tư sản xuất, để người khác nhìn thấy còn trẻ, mỗi ngày phải tắm bằng sữa dê, và cần mấy con a đầu để hầu hạ.

Bà ta vuốt nhẹ bàn tay. Tống Trung nói tiếp :

- Chàng cũng nên biết rõ, thϊếp là một nữ nhân ăn quen, mặc quen, tiêu quen...

- Ta biết.

- Nếu thϊếp gả cho chàng, chàng có thể nuôi nổi không?

Tống Trung ngẩn người. Ngẩn người một lúc lâu, mới lớn tiếng :

- Ta có thể làm cường đạo để cấp dưỡng nàng.

- Tại sao phải làm cường đạo? Và đó cũng chẳng phải chuyên nghiệp của chàng.

Bà ta thản nhiên nói tiếp :

- Gϊếŧ người mới là chuyên nghiệp của chàng, chàng chỉ cần gϊếŧ một người là chúng ta có thể sống một đời nhàn hạ.

Tống Trung hỏi :

- Nàng muốn ta gϊếŧ ai?

Khả Tình chỉ cười, không nói gì.

Tống Trung chẳng phải ngu. Hắn nên biết nàng muốn hắn gϊếŧ ai.

Tuy hắn không thích gϊếŧ người, nhưng hắn không sợ phải gϊếŧ người, dù người hắn định gϊếŧ là ai cũng chẳng có gì khác.

Khả Tình đã lấy một thanh kiếm treo trên tường, đưa cho Tống Trung, nói :

- Chỉ cần chàng vung tay một cái, thϊếp sẽ biến thành một quả phụ đáng thương, dù Đinh Bằng có hung ác tới đâu, cũng tuyệt không đối phó với một quả phụ đáng thương.

Bà ta nhoẻn miệng cười, nói tiếp :

- May quả phụ đáng thương này lại là một quả phụ rất có tiền, dù gả cho ai, người đó suốt đời không phải lo buồn...

* * * * *

Liễu Nhược Tùng biết mình chắc chắn bị chết.

Lão chẳng những đã đánh giá quá thấp nữ nhân này, mà còn đánh giá mình quá cao. Bất cứ ai phạm phải lỗi lầm này đều đáng chết.

Một tiếng “xoẹt”, kiếm đã ra khỏi bao.

Rốt cuộc, Tống Trung đã quay mình, nhìn ngay mặt lão, lạnh lùng nói :

- Ngươi chẳng thể trách ta, chỉ nên tự trách mình.

Liễu Nhược Tùng thừa nhận, lão hơi hối hận, lão không đủ lang độc, lão nên hạ thủ gϊếŧ Tống Trung trước mới phải.

Kiếm quang nhoáng lên, nhằm ngay cổ họng lão.

Họ Tống tên Trung, nhất kiếm tống chung. Hắn ra tay chẳng những chuẩn xác, mà còn lang độc, muốn gϊếŧ một người không còn chút kháng cự, đương nhiên chẳng thể thất thủ.

Trừ phi có kỳ tích xuất hiện, Liễu Nhược Tùng đã chắc chắn phải chết.

Không dè, kỳ tích đã xuất hiện.

Đột nhiên một tiếng “vèo” xé gió, tiếp theo một tiếng “keng”, hỏa tinh lóe bốn phía, thanh kiếm trong tay Tống Trung bị gãy đôi.

Một vật rớt theo nửa đoạn kiếm xuống đất, lăn ra xa, là một đóa tùng tử.

* * * * *

Thanh kiếm này là kiếm của Liễu Nhược Tùng, lão đã tốn một ngàn tám trăm lạng bạc, mời danh tượng Ngô Đạo Cổ từ Quan ngoại để đúc thành.

Ngô Đạo Cổ làm nghề đúc kiếm hơn ba mươi năm, kiếm y đúc thành đều là tinh phẩm, dù dùng búa sắt cũng không thể đập gãy.

Vậy mà thanh kiếm đã bị một đóa tùng tử đánh gãy.

Tay Tống Trung cũng bị chấn tê dại, nhảy lui năm bước. Tần Khả Tình lập tức tung ra bảy đốm hàn tinh.

Liễu Nhược Tùng đương nhiên biết là loại ám khí gì, loại ám khí này cũng chính do lão tốn nhiều tiền cậy người đúc cho thê tử xử dụng, mà còn đặc biệt tẩm chất kịch độc trên ám khí.

Thủ pháp ném ám khí của Khả Tình tuy không bằng nhất lưu ám khí danh gia như Hoa Thập Cô và Thiên Thủ Quan Ấm, nhưng trong vòng hai trượng cũng ít khi thất thủ.

Hiện tại, họ cách nhau chưa tới một trượng, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, Liễu Nhược Tùng vẫn chẳng thể thoát chết.

Không dè, kỳ tích lại xuất hiện.

* * * * *

Bảy điểm hàn tinh vốn nhằm cổ họng và tâm khẩu Liễu Nhược Tùng bay tới, chợt lại đổi hướng bay về phía cửa sổ.

Cửa sỗ chợt xuất hiện một người, một nữ nhân mặc quần áo trắng mỏng như tuyết.

Nàng khẽ phất ống tay áo, bảy điểm hàn tinh đã mất dạng, tiếp theo một tiếng “véo”, một luồng gió rít từ ống tay áo nàng bắn ra trúng ngay đầu gối Tần Khả Tình.

Thân hình Khả Tình vốn đã chồm lên, bỗng dưng lại quỳ xuống, quỳ xuống mặt đất không nhúc nhích.

Liễu Nhược Tùng bỗng dưng đứng dậy được.

Thì ra tiếng gió tuy chỉ rít lên một lần, nhưng có hai đóa tùng tử đánh ra, một đóa đánh trúng huyệt “hoàn khiêu” của Khả Tình, một đóa giải khai huyệt đạo của Liễu Nhược Tùng.

Nữ nhân áo trắng như tuyết, đánh ra hai đóa tùng tử một lượt, chẳng những lực lượng kinh người, mà thủ pháp xử dụng cũng khác nhau.

Tống Trung ngẩn người ngơ ngác. Hắn chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói tới thủ pháp ném ám khí thần kỳ như vậy.

Hoa Thập Cô, Thiên Thủ Quan Âm, cao thủ ám khí danh rền thiên hạ, so với nữ nhân này, thực chẳng khác trẻ con bò trên mặt đất chơi đạn châu mà thôi.

Hắn hầu như không tin cặp mắt của mình.

Liễu Nhược Tùng tin. Lão đã thấy qua Lam Lam làm những chuyện kinh người và thần kỳ hơn.

Lam Lam hỏi lão :

- Tại sao các hạ chưa gϊếŧ bà ta?

Liễu Nhược Tùng ngập ngừng :

- Tại hạ...

Lam Lam nói :

- Bà ta muốn gϊếŧ các hạ, các hạ có thể gϊếŧ bà ta, nếu các hạ không ra tay, bà ta sẽ ra tay.

Nàng đưa tay vẫy một cái, nửa đoạn kiếm gãy dưới mặt đất bỗng bay lên lọt vào tay nàng, nàng đưa nửa đọan kiếm cho Liễu Nhược Tùng, nói tiếp :

- Đây là kiếm do Ngô Đạo Cổ đúc thành, dù chỉ thừa lại một đoạn dài ba tấc, cũng có thể gϊếŧ người được!

Đoạn kiếm gãy này còn dài hơn một thước. Liễu Nhược Tùng đón lấy đoạn kiếm, chĩa mũi kiếm thẳng cổ họng Tần Khả Tình.

Tần Khả Tình chợt cười cười, nói :

- Bộ dạng đại hiệp tuy hung dữ, nhưng thϊếp biết đại hiệp tuyệt không dám gϊếŧ thϊếp.

- Sao hả?

Khả Tình nói tiếp :

- Vì thϊếp hiểu rõ đại hiệp hơn ai hết, đại hiệp chỉ quen mặc một áo dài trị giá tám mươi lạng bạc, quen uống rượu ngon chín mươi lạng bạc một hũ, ôm trong lòng những nữ nhân đẹp, ngồi thong thả nhàn nhã trong nhà, kêu người khác đi gϊếŧ người, bất kể gϊếŧ bao nhiêu người, đại hiệp cũng không quan tâm hay khó chịu.

Bà ta chợt cười lạnh :

- Nhưng nếu kêu đại hiệp tự tay dùng đao đi gϊếŧ người, đại hiệp không dám hạ thủ.

Tống Trung chợt lên tiếng :

- Lão không dám, ta dám...

Khả Tình giật mình nhìn hắn hỏi :

- Chàng, chàng nhẫn tâm gϊếŧ thϊếp?

Tống Trung không nói gì, đột nhiên xông tới, đâm đoản kiếm trong tay vào giữa ngực Khả Tình.

Khả Tình vẫn mở mắt nhìn Tống Trung ngơ ngác, sợ hãi...

Tới chết bà ta cũng không tin hắn có thể nhẫn tâm hạ thủ.

Tống Trung hỏi :

- Nàng nhất định không ngờ ta dám gϊếŧ nàng phải không?

Khả Tình ấp úng :

- Chàng... Tại sao chàng...

- Vì ta đã sớm muốn chết, nếu nàng không chết, sao ta có thể chết được?

Hắn rút đoạn kiếm từ trong ngực Khả Tình ra, khi máu tươi bắn ra theo, thì đoạn kiếm cũng lút sâu vào giữa ngực hắn.

Nàng chết, hắn cũng chết theo.

Tống Trung chợt ngửa mặt cười sằng sặc :

- Bình sanh ta gϊếŧ người vô kể, nhưng chỉ có lần này ta gϊếŧ được thống khoái nhất!

Tần Khả Tình đã nhắm mắt. Trước khi chết bà ta chợt cảm thấy mình không hiểu rõ Tống Trung, luôn luôn nhìn lầm hắn. Bà ta luôn cho rằng Tống Trung là một người bề ngoài tuy có vẻ cương cường, nhưng thực tình rất nhu nhược, chẳng những nhu nhược mà còn vô năng, cho nên mới luôn giống một con chó nhỏ để bà ta xỏ mũi dẫn đi. Bà ta chưa bao giờ nghĩ tới hắn làm như vậy là vì “yêu” thật tâm, toàn ý yêu bà ta. Vì bà ta, hắn không tiếc cái chết. Vì bà ta, hắn đã nhẫn nhục để sống...

Khả Tình chưa từng nghĩ tới điểm này, bà ta vốn không tin trên đời có loại tình cảm này, hiện tại bà ta đã tin. Trong lòng bà ta chợt có một cảm giác mãnh liệt hơn sự sợ hãi của sự tử vong. Bà ta chợt cảm thấy chết chẳng có gì đáng sợ.

Nếu quả một người đến chết vẫn không rõ chữ “Yêu”, đó mới là chuyện đáng sợ.

* * * * *

- Các hạ đã bỏ ra đại giá, bổn nhân bảo đảm nhất định các hạ sẽ có thu hoạch.

Đây là lời nói của Lam Lam lúc bỏ đi.

Mỗi lần nàng đều đến đột ngột, đi cũng đột ngột.

Liễu Nhược Tùng không biết dùng cách gì để kêu nàng tới, cũng không biết dùng cách gì để giữ nàng lại. Nhưng lão rất mau lẹ được biết những lời nàng nói không sai.

Lão đã giao con cɧó ©áϊ (mẫu cẩu) cho gã “Hồ lô”.

Hồ Lô là ngoại hiệu của tên quản sự giữ kho rượu của Vạn Tùng sơn trang, là một hồ lõ không có miệng. Vì chẳng những y trung thành đáng tin cậy, kín miệng như bình, mà còn chẳng bao giờ đυ.ng một giọt rượu. Cho nên, Liễu Nhược Tùng mới phái y làm quản sự kho rượu.

Hồ Lô cột con cɧó ©áϊ trong kho rượu, kho rượu không có một giọt rượu.

Đến lúc Liễu Nhược Tùng định tống con cɧó ©áϊ đi chỗ khác, thì phát hiện con cɧó ©áϊ đó đã không còn là mẫu cẩu.

Lão kêu Hồ Lô dẫn lão đến kho rượu tìm kiếm mẫu cẩu, thì lại tìm được cô gái. Cô gái có đôi chân dài và eo lưng thon nhỏ.

Khi nhìn thấy lão, cô gái lại lộ vẻ vừa sợ hãi, vừa khoái lạc...

Nàng cũng không rõ tại sao mình lại đến kho rượu. Lúc nàng ngủ, đã nằm trên chiếc giường rộng, thoải mái, êm đềm, lúc tỉnh dậy lại ở đây trong kho rượu.

* * * * *

Kỳ tích lại liên tục xuất hiện, nước trong lại biến thành mỹ tửu, heo, bò, gà, vịt bị chết đêm trước đã được đưa ra sau núi thiêu hóa, hiện giờ lại sống dậy một loạt.

Nhưng Lam Lam mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.

Những kỳ tích này đương nhiên là do nàng tạo thành. Liễu Nhược Tùng đả bỏ ra đại giá, nàng cũng không quên lời hứa của mình.

Vì để biểu lộ lòng trung thực của mình đối với nàng, Liễu Nhược Tùng không dám đυ.ng tới cô gái có cặp chân dài, lưng thon. Lão quyết tâm muốn lấy được nàng, dù nàng là người ta, hay là Hồ thực, lão cũng không quan ngại. Nếu quả có thể lấy được người vợ như nàng, lão sẽ chẳng cần phải sợ ai, chẳng cần phải lo lắng chuyện gì nữa.

Một ngày, lại một ngày trôi qua, trang viên bên sườn núi đối diện đã hoàn tất. Buổi tối, lúc lên đèn, từ xa nhìn qua chẳng khác cung điện trên trời.

Thiệp mời yến khách của chủ nhân “Viên Nguyệt sơn trang” đã phái người đưa qua.

Viên Nguyệt trang chủ đương nhiên là Đinh Bằng, ngày thỉnh khách quả nhiên là đêm trăng tròn.

Hôm nay đã là mười bốn, Lam Lam vẫn chưa lộ diện.

Nàng nhất định sẽ tới, nàng tuyệt không lãng quên ta như vậy, Liễu Nhược Tùng tuy luôn tự an ủi, nhưng vẫn không dứt được bồn chồn, lo lắng...

Nếu nàng không tới, ngày mai lão rất có thể bị chết trong Viên Nguyệt sơn trang, giống như thiên cung đó.

Lão chỉ biết tự an ủi :

- Chậm nhất đêm nay, nàng cũng sẽ tới. Cho nên, vừa lúc hoàng hôn, lão đã chuẩn bị một bàn rượu thịt tinh khiết, một mình ngồi đợi.

Lam Lam quả nhiên không khiến lão thất vọng.

* * * * *

Trong nhà bỗng dưng đầy hương khí, phảng phất mùi hoa thơm, mà còn thơm dịu hơn mùi hoa thơm. Các cửa sổ vốn đã bị phong kín, bỗng dưng không gió tự mở, Lam Lam nhẹ nhàng lơ lửng bay vào như đóa mây màu, mỹ lệ.

Nàng nói, hai ngày rồi nàng không tới, vì có rất nhiều chuyện phải sắp đặt, vì đối phó với Thanh Thanh chẳng phải chuyện dễ, pháp lực của Thanh Thanh, dù trên trời hay dưới đất, đều rất ít người có thể đối kháng. Hiện tại, mọi việc bổn nhân đã sắp đặt xong rồi. Nàng nói :

- Hiện tại bổn nhân đã có cách khống chế cô ta, chỉ cần khống chế được Thanh Thanh, Đinh Bằng vốn không đáng lo, chỉ cần các hạ nghe lời bổn nhân, làm đúng theo lời bổn nhân, bổn nhân chẳng những giúp các hạ đánh bại họ, mà trong lòng các hạ muốn làm chuyện gì, bổn nhân cũng có thể giúp các hạ hoàn thành.

Bình sinh mộng tưởng lớn nhất của Liễu Nhược Tùng là làm Chưởng môn Võ Đang. Hắn không nín đưọc nói :

- Trước giờ Võ Đang phái chưa hề có tục gia đệ tử nào có thể làm được Chưởng môn nhân, nhưng tại hạ...

- Các hạ muốn làm Chưởng môn Võ Đang?

Liễu Nhược Tùng chép miệng :

- Nhưng hiện tại hy vọng lớn nhất không phải tại hạ, mà là Lăng Hư.

Lam Lam cười lạnh nói :

- Một ngôi vị Võ Đang chưởng môn nhỏ nhoi sá kể gì, chí khí các hạ thật nhỏ quá.

Nàng chợt hỏi :

- Các hạ có biết danh Thượng Quan Kim Hồng không?

Liễu Nhược Tùng đương nhiên biết.

Thượng Quan Kim Hồng, một đời kiêu hùng, tung hoành thiên hạ, trong giang hồ không ai dám vô lễ với ông ta, lời ông ta nói ra là một mệnh lệnh, không ai dám vi kháng. Dù ông ta có bị chết dưới tay của giang hồ đệ nhất danh hiệp Tiểu Lý Phi Đao, nhưng lúc sống, oai phong của ông ta, đến nay vẫn chưa ai có thể sánh kịp.

Lam Lam lại nói :

- Chỉ cần các hạ nguyện ý, bổn nhân có thể tùy thời giúp các hạ thành tựu vượt hơn Thượng Quan Kim Hồng, vượt hơn Tiểu Lý Phi Đao, vượt hơn nhân vật có danh tiếng lớn nhất trong giang hồ hiện nay là Tạ Hiểu Phong...

Tim Liễu Nhược Tùng đập nhanh, đập dồn dập!

Lam Lam lại hỏi :

- Vừa rồi các hạ nói Lăng Hư, có phải người này là đại để tử của Thiên Nhất đạo nhân không?

- Phải.

- Ngày mai hắn cũng có mặt tại Viên Nguyệt sơn trang, không chừng bây giờ đã tới rồi.

- Sao hắn đến đó được?

- Đương nhiên là Đinh Bằng đặc biệt mời hắn tới.

Nàng lại cười cười tiếp :

- Thực ra, các hạ cũng nên biết rõ, tại sao Đinh Bằng lại đặc biệt mời Lăng Hư đến.

Liễu Nhược Tùng rõ. Đinh Bằng muốn hủy lão trước mặt Lăng Hư, muốn Lăng Hư biết lão đích xác có lý do đáng chết. Có bản môn sư huynh lão làm chứng, dù Đinh Bằng đối phó lão bằng cách nào, người khác đều không nói gì được. Cả Võ Đang phái cũng chẳng thể nói gì, chẳng thể trả thù cho lão được.

Liễu Nhược Tùng chép miệng than :

- Không ngờ Đinh Bằng bỗng dưng biến thàng người làm việc kỹ lưỡng như vậy.

Lam Lam nói :

- Người bị lường gạt qua một lần tất nhiên làm việc phải kỹ càng một chút.

Liễu Nhược Tùng cười, cười chua chát. Lão chỉ có thể cười chua chát.

Lam Lam hỏi :

- Nếu quả Đinh Bằng muốn gϊếŧ các hạ, Lăng Hư có ra tay giúp các hạ không?

- Không. Dưới tình trạng đó, ai cũng không thể nói gì được.

- Nếu các hạ chết rồi, Lăng Hư có cảm thấy rất khó chịu không?

- Không.

- Phải chăng hắn cũng biết, nếu hắn chết các hạ cũng tuyệt không vì hắn mà khó chịu?

Liễu Nhược Tùng không phủ nhận. Lặng Hư không ham ăn, ham uống, không đánh bạc, không ham gái, mục đích sống duy nhất của hắn là hy vọng có một ngày kế thừa đạo thống của Thiên Nhất chân nhân, kế nhiệm Chưởng môn Võ Đang. Vì hắn cũng là người có huyết nhục, có dã tâm, hắn quan tâm chuyện này tuyệt đối không kém Liễu Nhược Tùng.

Liễu Nhược Tùng lại chép miệng than :

- Chỉ đáng tiếc, Lăng Hư là một người rất khang kiện, ít ra, hắn có thể sống trên ba mươi lăm năm nữa.

- Các hạ đừng lo, đêm mai hắn sẽ chết.

- Hắn vốn không bịnh, không tật, làm sao chết được?

- Vì có người dùng kiếm đâm suốt cổ họng hắn!

- Người đó là ai?

- Là các hạ.

Liễu Nhược Tùng ngẩn người.

Thực ra, lão cũng đã nghĩ đến chuyện đâm một kiếm xuyên cổ họng Lăng Hư, lão đã không rõ trong lòng nghĩ như vậy bao nhiêu lần. Nhưng điều suy nghĩ này thực ra rất đáng sợ, chẳng những lão không dám nói ra, mà cũng không dám nghĩ đến nhiều lắm, vì dù sao Lăng Hư cũng là đại sư huynh của lão. Gϊếŧ Lăng Hư, tức là bội phản sư môn. Bạn đồ là chuyện đại nghịch bất đạo, nên quan niệm này lão chỉ dám giấu kín tận đáy lòng...

- Nếu các hạ không dám, bổn nhân cũng không miễn cưỡng.

Nàng thủng thỉnh tiếp :

- Dù gì, hiện tại bổn nhân vẫn chưa gả cho các hạ, các hạ có chết, bổn nhân cũng chẳng quan tâm.

Hình như nàng lại sửa soạn bỏ đi.

Liễu Nhược Tùng sao có thể để nàng bỏ đi, vội nói :

- Chẳng phải tại hạ không dám. Tại hạ chỉ sợ...

- Sợ gì?

- Lăng Hư từ nhỏ đã bắt đầu luyện công, ngoại trừ lúc ăn cơm, tung kinh và đi ngủ, còn lúc nào cũng luyện công, còn tại hạ có rất nhiều việc phải làm.

Lão đích thực có rất nhiều việc phải làm, trên đời rất nhiều việc có thú hơn luyện công nhiều. Chỉ đáng tiếc, chuyện càng có thú, càng không thể làm được nhiều, bằng không, sẽ biến thành vô thú.

Liễu Nhược Tùng than thở :

- Cũng có thể tại hạ làm chuyện khác quá nhiều, cho nên, hiện tại e rằng không phải là đối thủ của hắn.

Lam Lam nhận định :

- Đúng, các hạ vốn không phải là đối thủ của hắn, trong vòng năm mươi chiêu, hắn có thể gϊếŧ các hạ.

Liễu Nhược Tùng không thể phủ nhận.

Gần đây Lăng Hư chăm luyện công hơn, nội lực thâm hậu hơn, kiếm thuật cũng tinh tuyệt hơn, đã được giang hồ công nhận là đệ nhất cao thủ trong hàng các đệ tử hậu khởi của Võ Đang.

Lam Lam khuyến khích :

- Nhưng có bổn nhân đây, các hạ còn sợ gì?

Nàng cười cười nói tiếp :

- Chỉ cần có bổn nhân bên cạnh các hạ, trong vòng mười chiêu, các hạ có thể gϊếŧ hắn...

Mắt Liễu Nhược Tùng rực sáng.

Lam Lam dặn :

- Đúng ngọ ngày mai, bổn nhân đợi các hạ tại Hội Tiên lầu trong thành, cùng đi với các hạ một lượt.

Liễu Nhược Tùng hỏi :

- Tại sao cô nương phải đợi tại hạ trong thành?

- Vì bổn nhân muốn các hạ dùng kiệu lại đón, bổn nhân muốn cho mọi người biết, bổn nhân được các hạ dùng kiệu đón đi.

Lời yêu cầu này quả thực không quá đáng. Một nữ nhân chưa xuất giá, luôn hy vọng được một nam nhân yêu thích, dùng kiệu đón đi.

Trong sự yêu cầu này, hiển nhiên còn có hàm ý sâu xa hơn.

Tim Liễu Nhược Tùng lại nhảy rộn, nhảy rộn rã nhanh hơn, xác định :

- Tại hạ quyết sẽ chuẩn bị một chiếc kiệu thật lớn đến đón cô nương, nhưng cô nương...

Lão nhìn vuông sa che mặt Lam Lam hỏi :

- Tại sao đến giờ, cô nương vẫn không chịu cho tại hạ nhìn thấy mặt?

- Ngày mai các hạ sẽ nhìn thấy rồi.

Nàng lại dặn thêm :

- Ngày mai tới Hội Tiên lầu, thấy một nữ nhân mặc quần áo màu lam hồ thủy, đầu đội mũ châu hoa bách điểu triều phượng, mang giày thêu hoa hồng...

Liễu Nhược Tùng vội ngắt lời hỏi :

- Nữ nhân đó là cô nương?

- Đúng đó.

* * * * *

Ngày mười lăm tháng mười hai.

Một ngày quang đãng.

Đúng ngọ, dương quang ấm dịu buổi sơ xuân. Liễu Nhược Tùng đứng dưới dương quang, nhìn bọn gia đinh gắn một viên kim châu lớn trên nóc kiệu, trong lòng lão cảm thấy rất mãn ý.

Chiếc kiệu này, vốn là chiếc kiệu nghinh thú Tần Khả Tình mười tám năm trước. Lúc đó lã đã mời danh tượng từ kinh thành, phỏng theo nghi chế nhất phẩm phu nhân chế tạo. Nay sao một đêm tu chỉnh, lại biến thành rực rỡ như mới. Có điều, người ngồi chiếc kiệu này đến Vạn Tùng sơn trang trước kia, đã vĩnh viễn không còn nữa. Nghĩ đến điểm này, trong lòng Liễu Nhược Tùng không tránh khỏi có chút ăn năn, khó chịu. Rất may, lão đã rất mau quên chuyện không vui này.

Hôm nay là ngày rất đẹp của lão, cũng là một ngày lớn lao, lão tuyệt không thể để chuyện gì ảnh hưởng đến tâm tình lão.

Bọn gia đinh đều thay áo hồ bì mới may, thắt đai lưng màu đỏ rực rỡ, tên nào tên nấy đều vui mừng hớn hở, tinh thần rất phấn khởi.

Lúc này, Lam Lam không chừng đang đợi lão tại Hội Tiên lầu. Lão tin Lam Lam tuyệt không để lão thất vọng.

Lão Quách, người tổng quản tàu ngựa của Vạn Tùng sơn trang đã dắt bốn con “Thiên lý tuyết” cao lớn, thần tuấn, được trang bị yên cương mới có gắn lụa đỏ tươi.

Lão nhảy lên ngựa, thân thủ vẫn kiêu kiện như thiếu niên.

Quả thật lão cảm thấy khoái ý vô cùng.
« Chương TrướcChương Tiếp »