Đám đàn ông này đích xác có mao bệnh, bệnh sắc manh.
Sắc manh là không phân biệt được chính xác về màu sắc; còn sắc manh đây không phải loại mao bệnh đó; vì một chữ “sắc” này cũng không phải là màu sắc.
Nghe nói, một cô gái đang tắm, mà trên vách tường phòng tắm có một lỗ nhỏ nhòm vào trong được, không nhất định mỗi đàn ông đều dòm lén; có rất nhiều người, ít ra còn có thể giữ cái khuôn phép đạo đức “phi lễ vật thị” (không phải lễ chớ coi).
Nhưng là một nữ nhân xinh đẹp, lõa thể, không mảnh vải che thân xuất hiện trước mắt, mà những nam nhân đó coi như không thấy, đó có thể nói họ là “sắc manh”.
Mù về sắc; sắc là mỹ sắc.
Phải chăng những nam nhân này có vấn đề thực?
Không! Trong bọn họ, có năm người đã lấy vợ; còn có hai người trong bọn có tới ba bà vợ.
Trong bọn họ, có mười người đã từng bạo hϊếp nữ nhân.
Có hai người còn là “tiểu bạch thiểm”, được gái nạ dòng nhà giàu cấp dưỡng.
Có một người bao cấp dưỡng cố định cho mười người tình, là mật hữu, ân khách, được bọn kỹ nữ trong lầu Tần quán sở các nơi hoan nghinh.
Muốn trở thành mật hữu, ân khách của bọn kỹ nữ, chẳng phải đơn giản. Ân khách là người đối với các kỹ nữ tỏ ra khẳng khái rộng rãi, vung tay tặng vàng bạc không tiếc. Mật hữu là gã đàn ông lúc không có phương tiện, trong mình không có một đồng, cũng có thể ngủ lại với kỹ nữ qua đêm, khi đi, còn được các nàng lén dúi vào bọc một nắm bạc tiêu xài.
Nam nhân loại này, nhất định là nam nhân rất có bản lãnh; ít ra, chẳng phải loại nam nhân có mao bệnh.
Nhưng trước mặt Ngọc Vô Hà, bọn họ đều hình như có mao bệnh.
Ngọc Vô Hà cứ lõa thể như thế chạy vào phòng, gieo mình ngồi xuống chiếc ghế bành rộng giữa nhà, theo thói quen, dang rộng hai chân ra để lộ chỗ bí ẩn nhất, không che đậy; Bọn nam nhân, tên nào tên nấy, làm như không thấy.
Phần định lực này, thật hiếm thấy.
Để bồi dưỡng được định lực này, nhất định họ phải chịu khổ rất nhiều.
Phải chăng, Ngọc Vô Hà là một cô gái rất đáng sợ?
Nàng chỉ một hán tử trông có vẻ co ro hỏi :
- Lão Mã đã về rồi hả?
Lão Mã lật bật vẻ đáng thương đáp :
- Dạ... dạ đã về rồi.
- Lão Tần đâu? Sao không cùng về?
Lão Mã cúi đầu, giọng vẫn còn run sợ, đáp :
- Hắn bị Đinh Bằng một đao chẻ làm hai mảnh; thanh đao đó thật đáng sợ.
Ngọc Vô Hà bỗng cười : Hắn chẻ một người còn kể là khách sáo; chắc hắn muốn ngươi dẫn hắn đến đây nên mới không chẻ ngươi.
Lão Mã không dám nói gì, Ngọc Vô Hà hình như cũng biết lời mình đoán quá sớm, nên nàng lại hỏi ngay :
- Còn Đinh Bằng có gϊếŧ Liễu Nhược Tùng không?
Lão Mã ngập ngừng :
- Không... không, hắn xem xong thư, lập tức rút đao, hai chúng tôi cho rằng hắn sẽ gϊếŧ Liễu Nhược Tùng, không ngờ hắn lại gϊếŧ lão Tần!
Ngọc Vô Hà hình như rất vui lòng, hỏi :
- Các ngươi chưa nói rõ hết cho hắn nghe phải không?
- Không! Không! Nói rất rõ, không sót một lời.
Ngọc Vô Hà như càng có vẻ khoái :
- Nói vậy, hắn thà hy sinh lão bà, chớ không muốn gϊếŧ Liễu Nhược Tùng.
Lão Mã vội cải chính :
- Không! Hắn cũng không nói thế.
Ngọc Vô Hà trầm nét mặt, hỏi :
- Vậy hắn đã nói gì?
- Hắn nói, hắn gϊếŧ người không cắt đầu, mà chỉ chẻ làm hai mảnh, kêu chúng ta, lần sau muốn hắn gϊếŧ người, cần phải đổi phương thức.
- Hắn chỉ nói thế thôi?
- Hắn còn nói rất nhiều, nhưng tóm lại chỉ có một câu, hắn không chịu để chúng ta uy hϊếp.
- Dùng lão bà của hắn cũng không được?
- Dùng lão bà hắn cũng không xong, hắn nói, chúng ta có thể gϊếŧ vợ hắn, nhưng sẽ phải trả giá rất đắt.
- Rồi sau đó hắn tha cho ngươi về?
Lão Mã gật đầu, không dám nói ra hắn đã bị phế võ công, vì nói ra, chẳng khác tự mình tuyên bố tử hình.
Ngọc Vô Hà giận, mắng :
- Ngươi thật là đồ ngu, chẳng lẽ ngươi không biết đây là quỷ kế của hắn, muốn ngươi dẫn theo người đến đây?
Lão Mã vội giải thích :
- Đương nhiên, tôi đã nghĩ tới điểm này, nên trên đường đi, đã đặc biệt chú ý, mà còn thông tri mười bảy vọng gác ngầm, chú ý phía sau của tôi, kết quả chứng tỏ Đinh Bằng không có theo dấu đến đây.
- Điều này khiến người khó giải đoán, chẳng lẽ hắn không có chút quan tâm nào đến lão bà của hắn sao?
Lão Mã nói :
- Cũng không phải. Hắn nói, tự nhiên hắn sẽ có biện pháp tìm được vợ hắn, trong lòng họ có “linh tê khả thông”, dù xa ngoài ngàn dặm, cũng có thể tìm được chỗ nhốt vợ hắn rất lẹ.
“Mẹ nó...., thằng quỷ to đầu”.
Đây là lúc Ngọc Vô Hà thốt câu chửi thề lần thứ hai.
* * * * *
Ngọc Vô Hà biết Đinh Bằng sẽ tới, nhưng không nghĩ Đinh Bằng lại tới lẹ đến thế.
Nàng tin lời lão Mã nói, Đinh Bằng không theo dấu lão Mã, nhưng nàng không tin giữa Đinh Bằng và Thanh Thanh có “linh tê khả thông”.
Nàng không phủ nhận Thanh Thanh là một nữ nhân rất khả ái, nhưng khi nàng bắt Thanh Thanh cởi hết áo quần, nàng lại không tin Thanh Thanh có thể có sức hấp dẫn đàn ông hơn mình. Tuy nàng không có chút quan hệ gì với Đinh Bằng, nhưng hình như đã có ý ghen ghét với Thanh Thanh.
Đây quả thực là một cô gái “mạc danh kỳ diệu” (không gọi ra tên).
Nhưng chẳng thể phủ nhận nàng là một nữ nhân khả ái.
Nhất là lúc nàng mặc nữ trang.
Sau khi bớt cơn bực dọc, nàng tùy tiện lấy một bộ y phục trên tay hai gã âm dương quái khí, mặc lên mình, vuốt mớ tóc mây ngả ra phía sau, nàng bất ngờ phát giác, cặp mắt của mười mấy tên đồng bọn chăm chú nhìn nàng, chiếu ra tia mắt khuynh mộ, hừng hực như lửa.
Ngọc Vô Hà giật thót mình.
Loại nhỡn quang này, nàng không lạ, mà rất quen thuộc; đó là lúc nàng trút bỏ quần áo trước mặt một nam nhân, nàng vẫn thường thấy.
Nhưng trước mặt đồng bọn của nàng, đây là lần thứ nhất nàng thấy thái độ khác thường của họ; những người này, đã cùng nàng chung chạ mấy năm rồi; gần nhất, cũng đã hơn một năm.
Liên Vân thập tứ sát Tinh chỉ là một danh xưng, danh xưng của một tổ chức kỳ đặc; không phải chỉ có mười bốn người. Chỉ là mỗi lần họ làm chuyện gì, tất cả cần đủ mười bốn người, vì Ngọc Vô Hà tính làm chuyện gì, đều nắm chắc thành công, vạn vô nhất thất, hành động thực hoàn mỹ; muốn vậy, ít ra phải đủ mười bốn người, mới chắc chắn thành công.
Liên Vân thập tứ sát Tinh chẳng phải một tổ chức rất nổi danh, chỉ là tổ chức rất thực tế, họ dám tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ khó khăn nào. Chủ cố (khách hàng) của họ, thâm chí có cả người thuộc đại môn phái rất nổi danh võ lâm, ủy nhiệm họ hoàn thành những chuyện bản thân chủ cố không tiện ra mặt, hoặc không đủ bản lãnh hoàn thành.
Đương nhiên, họ chẳng làm việc cho người không trả đủ giá họ đòi; giá họ đòi rất cao. Chuyện được trả giá rất cao, nhất định phải chuyện rất khó khăn.
Chuyện được trả giá rất cao, cũng chẳng phải chuyện rất thường có. Cho nên, họ rất nhàn rỗi. Chỉ cần làm thành công một chuyện, họ có thể thong thả tiêu giao; hưởng nếp sinh hoạt hào hoa mấy năm. Gần đây, họ đã làm xong mấy chuyện, cho nên họ đều rất giàu đủ tiền tiêu.
Nhưng khi làm chuyện cướp giữ Thanh Thanh, họ đã tiếp nhận một chuyện kém thông minh, vì cho đến hiện tại, họ chưa thâu vào được đồng nào, mà đã bị bồi tiền, bồi rất thê thảm.
Đúng lúc Ngọc Vô Hà phát giác lúc mình mặc quần áo, còn hấp dẫn hơn lúc lõa thể, thì Đinh Bằng đã tới. Đã tới một cách quỷ không hay, thần không rõ, vì nàng vẫn nghĩ người nào muốn âm thầm tiếp cận Liên Vân sơn trang, hầu như là chuyện khó thể xảy ra được.
Nhưng khi tới tay Đinh Bằng, thì chẳng có chuyện gì không thể được.
Đinh Bằng vượt qua mười bảy trạm gác ngầm; thông qua bốn tầng cảnh giới, không gây tiếng động nhỏ.
Nhưng khi tới trước cửa lớn Liên Vân sơn trang, chàng đã kêu A Cổ đạp đổ cánh cửa lớn dày nặng.
Hai cánh cửa lớn sơn trang, không mỏng hơn, cũng không nhẹ hơn cổng thành, trên dưới có năm hàng then cài, nhưng A Cổ chỉ một cước, đã đạp đổ.
Cửa không phải bị đạp mở, mà bị đạp đổ.
Cửa làm có kiên cố, nhưng họ quên không dùng hai cây cốt, cũng được kiên cố tương đương, nên A Cổ chỉ một cước đã đạp gãy luôn hay cây cột, khiến toàn bộ khung cửa ngã rạp xuống, phát ra tiếng động như sấm, với sức chấn động còn hơn sấm động.
Ngọc Vô Hà chưa ra coi, đã biết Đinh Bằng tới, nàng chỉ ra một mệnh lệnh rất ngắn gọn, đơn giản :
- Đi ra, đem hết tất cả lực lượng, chận gϊếŧ kẻ tới.
Chận gϊếŧ người tới. Ngọc Vô Hà rất rõ, đồng bọn của nàng, tuy ai nấy đều là cao thủ đệ nhất, nhưng tuyệt đối không gϊếŧ nổi Đinh Bằng. Thương hại, đồng bọn của nàng không biết rõ, thậm chí, còn không tin nữa.
Người có chút bản lãnh, rất khó tin võ công người khác tài giỏi hơn mình, mà những người này lại đều là những tay kiêu ngạo, tự phụ.
Nếu Ngọc Vô Hà ra lệnh nói, mọi người hãy đem hết nổ lực ngăn cản người tới, có thể có vài ba người thông minh một chút, liên tưởng đến thân thủ người tới, công lực rất cao, mà trong lòng hơi gờm.
Họ tuy tự phụ, nhưng rất tín nhiệm Ngọc Vô Hà.
Ngọc Vô Hà chẳng những hiểu rõ kẻ địch, cũng hiểu rõ lực lượng mình. Mỗi khi họ gặp kẻ địch rất mạnh, đều dưới sự thiết kế hoàn mỹ và thỏa đáng của Ngọc Vô Hà, cường địch đều bị đánh gục.
Sở dĩ Ngọc Vô Hà chỉ kêu họ tận lực gϊếŧ người tới, chẳng khác nói lực lượng của họ có thể gϊếŧ được người tới.
Đối với Ngọc Vô Hà, họ có lòng tin không lay chuyển; tuy họ cũng rõ câu cách ngôn “không thể quá tín nhiệm đàn bà”. Chỉ có điều trong tầm mắt họ, Ngọc Vô Hà, vốn chẳng phải nữ nhân, mà là thủ lãnh của họ, là thần minh của họ. Có điều, họ còn quên một chuyện, hôm nay trước mặt họ, Ngọc Vô Hà mặc quần áo đàn bà đã biểu lộ nét đẹp tuyệt trần, khiến họ đều nhìn đứng tròng mắt, nổi dậy lòng ham muốn.
Lúc Ngọc Vô Hà cởϊ qυầи áo lõa thể là ma quỷ; lúc mặc nam trang giống thần minh.
Họ không ngờ lúc Ngọc Vô Hà mặc quần áo nữ trang, lại đẹp tuyệt vời như vậy.
Khi họ phát hiện Ngọc Vô Hà là nữ nhân khả ái như vậy, thì cũng là lúc họ quên câu cổ huấn “không thể tín nhiệm đàn bà”. Đây là điều sai lầm lớn của họ.
Vì sau khi phạm sai lầm lớn, thường thường đã không còn cơ hội tha thứ, cũng như không có thời gian để tự mình tha thứ nữa. Cho nên, họ cũng không có thời gian hậu hối.
* * * * *
Người xông ra đầu tiên là hai “tự nhân” âm dương quái khí... Mao bệnh của hai người này không sai, họ rất ghét nữ nhân, kể từ khi họ nhìn thấy Ngọc Vô Hà mặc quần áo nữ trang, sự ghét hận trong lòng họ tăng thêm; và là lúc họ rất muốn gϊếŧ người, nhưng đương nhiên họ chẳng thể gϊếŧ Ngọc Vô Hà.
Vừa đúng lúc Ngọc Vô Hà đưa ra mệnh lệnh, họ lập tức xông ra, sợ người khác dành mất cơ hội trước. Họ nhìn thấy ba người.
Đinh Bằng vẫn tay không, cây đao còn cài trên lưng, trông chẳng có vẻ đáng ngại, chỉ có A Cổ đứng bên cạnh là đáng chú ý, giống như một người khổng lồ từ vùng man hoang mới tới.
Có điều họ không sợ người khổng lồ, họ cho rằng, kẻ chân tay thô kệch, nhất định đầu óc rất đơn giản, cử động cũng chậm chạp. Người họ chú ý nhất là Tiểu Hương, vì nàng là nữ nhân, một nữ nhân rất xinh đẹp, duyên dáng, ẻo lả, giống như đám phi tần họ đã thấy, và phục vụ trong hoàng cung trước kia, vả lại, vì đứng dưới gió, nên mùi thơm trời sanh từ trên mình Tiểu Hương thoát ra từng chặp, càng kí©h thí©ɧ họ muốn phát cuồng, khơi dậy du͙© vọиɠ của họ. Du͙© vọиɠ muốn bóp nát đối phương thành bột, nên họ nhắm chụp bắt người thứ nhất là Tiểu Hương.
Hai người này xuất thủ rất lẹ, khó có người tưởng tượng.
Thân hình thấp thoáng một cái, họ đã cặp sát hai bên Tiểu Hương; đồng thời cùng đưa tay chụp bắt nàng.
Công phu của họ đều luyện nơi hai bàn tay, dù tượng đúc bằng đá, bị họ chụp một cái cũng bể nát.
Trên giang hồ, từng có Bách Hiểu Sinh, lập cuốn binh khí phổ, đó là chuyện lâu năm về trước, những anh hùng được ghi danh trên binh khí phổ năm xưa, đều đã ra người thiên cổ. Sau Bách Hiểu Sinh, chưa ai lập binh khí phổ nữa, bằng không, nhất định bàn tay của hai người này cũng được liệt vào trong phổ. Nếu họ sinh ra trong niên đại Bách Hiểu Sinh, chắc chắn hai bàn tay của họ cũng được liệt vào binh khí phổ, cùng hàng với Hồng Ma Thủ và Thanh Ma Thủ.
Nếu quả tay của hai người này chụp trúng thân mình Tiểu Hương, thì thật là một chuyện đáng tiếc; một tiểu mỹ nhân thơm tho yểu điệu, tuyệt chẳng thể chịu nổi một cái chụp của họ. Tốc độ ra tay của họ, muốn tránh cũng khó; có điều, Tiểu Hương lại đứng bên cạnh A Cổ. A Cổ là một người khổng lồ, mình cao một trượng hai.
Người khổng lồ chẳng đáng sợ đối với họ, họ đã từng gϊếŧ người khổng lồ không kém A Cổ bao nhiêu. Nhưng A Cổ lần này, thân mình tuy cao lớn dềnh dàng, nhưng động tác không chậm chạp, và tốc độ ra tay cũng không chậm hơn họ.
A Cổ cũng chưa công kích họ, chỉ mỗi tay túm một người ngay sau gáy đưa lên cao. Thân mình họ chỉ cao hơn Tiểu Hương một chút, nên khi A Cổ nhẹ nhàng đưa lên, đã cao bằng ngang nửa thân mình Tiểu Hương, lúc đó tay họ vẫn chụp ra, nhưng chụp khoảng không.
Có tiếng xương bể nghe rạo, rạo, nhưng không có tiếng kêu la hoặc rêи ɾỉ.
Máu tươi phun đầy mình A Cổ, hắn chẳng quan tâm, hai tay quăng ra, quăng ra hai cỗ tử thi. Nhưng Tiểu Hương hầu như muốn ói mửa, trên mình nàng không dính một giọt máu; chỉ có điều, khi hai người bị A Cổ đưa lên cao, nửa thân mình phía dưới của cho, giãy giụa trước mặt Tiểu Hương, bỗng dưng bốc ra xú khí nồng nặc.
Đinh Bằng hình như chẳng nhìn thấy gì, tiếp tục bước tới phía trước; hai người vừa xông qua, chàng không liếc nhìn, đến khi hai người biến thành hai cỗ thi thể, chàng cũng không hề quay đầu. Chàng tiếp tục đi, tới khi gặp nhóm người thứ hai chàng mới dừng chân.
Nhóm này có sáu người, bày thành một hàng ngang, trên tay họ đều có binh khí.
- “Liên Vân thập tứ sát”? - Đinh Bằng hỏi.
- “Phải”. - Có một người trả lời.
- Ta là Đinh Bằng, có phải các ngươi bắt giữ vợ ta không?
- Phải.
Vấn đáp chỉ có bốn câu này; vì đao Đinh Bằng đã ra khỏi bao.
Lúc Đinh Bằng quyết tâm gϊếŧ người, làm biếng nói nhiều. Lúc chàng chịu khó nghe đối đáp, nói chuyện, là lúc chàng chưa có ý gϊếŧ người; trừ phi, đối phương chọc chàng bực bội quá, hay tự đối phương muốn tìm cái chết.
Lúc chàng quyết tâm muốn gϊếŧ người, cũng chưa hề sẩy tay, nhất là sau khi chàng luyện thành cây đao cong - loan đao - trên tay.
Đao quang nháng lên một vệt, từ trái sang phải, chưa ai nhìn rõ chàng xuất thủ, chỉ thấy chàng tra đao vào bao.
Sáu người bị chẻ thành mười hai mảnh, ngã xuống; từ đầu đến chân, chia hai rất đều đặn.
* * * * *
Lúc gϊếŧ toán thứ ba, hơi phí sức và tốn chút thì giờ, vì lúc Đinh Bằng gϊếŧ nhóm sáu người, khiến họ đã nhìn thấy cây Ma đao; và cũng khiến họ bay hồn vỡ mật. Họ cũng rõ, lần này đã gặp phải đại kình địch.
Ai cũng có dũng khí liều mạng, đó là lúc còn có thể liều được, nếu như lâm tình trạng tuyệt đối không phương chống cự, họ chỉ có hai phản ứng. Bó tay chịu chết và chạy trốn.
Nhóm thứ ba có tám người, ba người đứng như trời trồng, năm người hoảng hốt chạy.
Đinh Bằng không động thủ, chỉ để lại một câu “kê khuyển bất lưu” (gà chó không chừa).
Chỉ một câu là đủ. Thân hình khổng lồ của A Cổ bay lên như một con diều hâu lớn, liệng bắt đàn gà con trốn chạy.
Với một người, truy sát năm võ lâm cao thủ chạy trốn tứ tán chẳng phải dễ dàng, nhưng A Cổ đã hoàn thành nhiệm vụ; chỉ có một người phải đuổi theo tới ngoài trang, và phải mất bốn hiệp, nới chấm dựt sự truy sát.
A Cổ bỗng sực nhớ, còn ba người đứng chết sững, liền hấp tấp quay trở về để thanh toán nốt. Đến nơi, thấy Tiểu Hương đang đứng cạnh ba thi thể, ngơ ngác!
A Cổ không nói được, hắn tưởng Tiểu Hương đã thay hắn thanh toán đối phương, nên hắn gật gật đầu tỏ ý cảm tạ.
Tiểu Hương hình như muốn nói gì, lại không kịp nói, vì nàng đã nhìn thấy Đinh Bằng đang dẫn Thanh Thanh và Tiểu Vân từ trên lầu đi xuống.
* * * * *
Kể lại chuyện thoát hiểm rất bình thường, nên khi nghe xong, Đinh Bằng bỗng cất tiếng cười ha hả.
Thanh Thanh hỏi :
- Lang quân cười chuyện gì?
Đinh Bằng :
- Ta tức cười vì sự ngờ nghệch của hai người, con nhỏ Ngọc Vô Hà đó chỉ lột bỏ quần áo của hai người, đã nhốt được hai người trên lầu, không dám bước xuống.
Thanh Thanh đáp :
- Muốn Thanh muội xuất hiện trước mặt nam nhân khác trong tình trạng đó, thà chết còn hơn.
Đinh Bằng than :
- Chẳng lẽ Thanh muội không nghe qua câu nói “lúc gấp phải tòng quyền” hay sao?
- Không được, chuyện này có liên quan trinh tiết của nữ nhân.
- Muội biết, ta không nghĩ rằng muội bất trinh dưới tình trạng đó.
- Nhưng muội biết, tự muội có cảm giác bất trinh.
- Cảm giác đó quan trọng như thế sao?
- Phải, rất quan trọng.
- Chẳng hay có một lực lượng nào có thể thay đổi được cảm giác đó của muội?
- Có, dưới một tình hình muội bất cần tất cả.
- Tình hình gì?
- Lúc Đinh lang gặp nguy hiểm, mà muội có thể làm như thế để chàng thoát hiểm, thì dù muội có phải hiến thân cho một nam nhân khác, muội cũng không từ.
Đinh Bằng vô cùng cảm động, ôm chặt Thanh Thanh, nói :
- Nếu cần Thanh muội phải thế để cho ta thoát hiểm, ta cũng thà chết còn hơn.
Thanh Thanh nở nụ cười chứa chan hạnh phúc, đưa tay rờ mặt Đinh Bằng, nói :
- May mà cơ hội đó đến với muội rất ít.
- Có phải vì ta đã không còn gặp nguy hiểm nữa?
- Không, võ công Đinh lang càng cao, nguy hiểm càng nhiều hơn.
* * * * *
Võ công càng cao, nguy hiểm càng nhiều.
Câu này hình như có vẻ mâu thuẫn; thực ra rất có lý.
Võ công càng cao, người càng nổi danh, càng nhiều người ganh ghét muốn hãm hại, người muốn hãm hại càng nhiều, thủ đoạn càng hiểm ác hơn.
Lý lẽ này, Đinh Bằng hiểu, nhưng chàng không hiểu ý một câu khác của Thanh Thanh.
- Đã là nguy hiểm của ta nhiều thêm, tại sao muội nói “cơ hội muội phải làm thế rất ít”?
Thanh Thanh than một hơi nói :
- Vì chuyện có thể hãm Đinh lang vào nguy hiểm, nhất định là cạm bẫy phi thường độc hại, nhất là cạm bẫy người ta đã phải khổ tâm thiết kế, mục đích của họ nhằm gϊếŧ Đinh lang, chớ không phải nhằm chiếm được muội. Vì vậy, dù muội có tự hiến thân để giải cứu cho chàng, cũng là chuyện không thể xảy ra, cho nên, muội mới nói không thể có cơ hội đó nữa.
Đinh Bằng lắc đầu :
- Không! Thanh muội đã lầm.
- Muội đã lầm?
- Phải, chẳng những lầm, mà còn lầm một cách tệ hại. Hiện tại, ta tự hiểu rất rõ về tình trạng của ta, có thể có nhiều cạm bẫy khiến ta sa vào hiểm cảnh, nhưng tuyệt chẳng gϊếŧ được ta. Nếu muội cho rằng, ta đã lâm vào hiểm cảnh mà làm như thế, mới thực sự làm mất cái mạng của ta.
- Đinh lang có thể vì thế mà tự gϊếŧ mình?
- Không! Ta chỉ quan tâm, nếu muội không muốn sống nữa, khiến ta mất muội, mới là lúc ta thực tình không muốn sống.
Thanh Thanh cười :
- Không! Lang quân cũng đã lầm.
- Ta cũng đã lầm?
- Phải, giả như muội thực tình vì cứu chàng mà thất thân với một nam nhân khác, muội tuyệt không có cảm giác bất trinh; cũng không vì đó mà coi rẻ sự sống, trái lại còn sống có ý nghĩa và có lạc thú hơn.
- Có lạc thú hơn?
- Phải, vì muội phát hiện mình còn nhiều hữu dụng đối với chàng, còn cống hiến cho chàng được nhiều hơn, nên tự thấy sống hăng hái hứng thú hơn.
Đinh Bằng nghĩ một lát, rồi lớn tiếng cười ha hả :
- Nói đúng lắm, ta đã lầm, nàng lầm một lần, ta cũng lầm một lần, chúng ta huề.
- Phải, chúng ta huề; chúng ta đã thông cảm nhau rất sâu xa.
Phàm sự việc đều trưởng thành khi gặp hoạn nạn; ái tình cũng thế.
Sau khi đã giải tỏa hết những hiểu lầm chất chứa trong lòng, cả hai đều rất khoan tâm vui vẻ. Lúc khoan tâm vui vẻ, chẳng cần tỵ hiềm trước kẻ khác; nên cả hai đã ôm nhau, cười, nhảy giống hai kẻ điên.
Tiểu Hương cười. Tiểu Vân cười. A Cổ cũng cười. Cả ba đều cười hân hoan.
Nhưng có một người, núp trong bóng tối rơi lệ.
Chẳng phải vì bi thương, cũng chẳng phải vì thương tâm, mà vì phẫn khí.
Nàng cắn môi bật máu, mắt không ngớt rơi lệ.
Tiểu Vân chợt hỏi :
- Ngọc Vô Hà đâu? Con mụ xú bà đó, công tử gia đã gϊếŧ được nó chưa?
Thi thể nằm trên mặt đất, Tiểu Vân khám xét hết, không có xác Ngọc Vô Hà.
* * * * *
Ngọc Vô Hà? Một nữ nhân đứng đầu gây tai họa.
Mục đích nàng bắt giữ Thanh Thanh, là muốn dẫn dụ Đinh Bằng tới, nhưng lúc Đinh Bằng tới, nàng lại lẩn tránh.
Nàng có dụng ý gì? Chẳng lẽ nàng không rõ Viên Nguyệt loan đao của Đinh Bằng rất lợi hại hay sao mà cho rằng những đồng bọn của mình có thể chống cự ngăn cản được?
Hay là nàng cho rằng, bắt giữ Thanh Thanh, là có thể khống chế được Đinh Bằng thành một công cụ gϊếŧ người theo ý nàng muốn.
Hai lý do này, xem ra hình như đều rất hợp lý, nhưng suy xét kỹ, lại đều không thể đứng vững.
* * * * *
Trong Liên Vân thập tứ sát Tinh, có người khác có thể chưa thấu hiểu oai lực của Đinh Bằng, nhưng nàng thì hiểu rất rõ ràng.
Lúc này, nàng đang ở trong căn mật thất ngầm dưới mặt đất. Trước ánh đèn leo lét, nàng cặm cụi ghi chép những hiểu biết về Đinh Bằng trên một tập giấy.
Trên tập giấy này, trước đã ghi chép rất nhiều. Bắt đầu ghi chép tin tức từ Hàng Châu Bán nguyệt đường, đến Hồng mai các có liên quan Đinh Bằng.
............ Thấy Đinh Bằng một đao chặt đứt bàn tay vợ chồng Thiết Yến song phi, oai lực vô song, khó thể đương cự.
............ Thấy Đinh Bằng một đao chẻ đôi lưỡi kiếm Lâm Nhược Bình, phiêu dật không linh, không để lại dấu vết; đã đạt thần tủy của đao pháp, bước vào cảnh giới tiền vô cổ nhân.
Hiện tại, nàng ghi chép chuyện vừa xảy ra không lâu.
............ Thấy Đinh Bằng một đao chẻ đôi lục sát trong một thoáng; một đao thứ có oai lực như thế, dù mắt thấy, cũng vẫn cảm giác khó tin.
Hình như mấy lần Đinh Bằng quyết đấu và gϊếŧ người có tính cách quan trọng, nàng đều tham gia, và được nhìn thấy tận mắt.
Những lần nàng không có mặt, cũng được ghi chép đặc biệt như :
............... Tháng x, ngày x, nghe xx nói Đinh Bằng đối diện Liễu Nhược Tùng, một đao khiến người khϊếp vía; tạm tin. Điểm này được ghi trên một trang giấy nhỏ mặt trước.
Tóm lại, nàng là một người hiểu rất rõ về Đinh Bằng; còn khả năng đám người của nàng như thế nào, nàng còn hiểu rõ hơn nữa.
Giả như tập trung tất cả nhân lực sở hữu của nàng, vị tất đã thắng nổi vợ chồng Thiết Yến song phi, vậy mà nàng dùng họ để quyết chiến với Đinh Bằng, tự nhiên chỉ có chết.
Còn việc dùng Thanh Thanh để uy hϊếp, khống chế Đinh Bằng, theo lời của lão Mã đem về, nàng đã biết không thể được.
Thế tại sao, nàng kêu đồng bọn đi nạp mạng?
Đây thực là một vấn đề khó giải đáp.
Nhưng, không lâu, nàng đã dùng hành động để giải đáp vấn đề.
Đó là một quyển sổ khác, ghi tên người, cùng những khoản tiền thâu nhập, chia phần, và chi tiêu.
Trang đầu :
- Lão nhị Hướng Huê Cường, còn có danh hiệu Ký Đông Nhân Đồ; nhập bọn tháng sáu năm bính ngọ.
Tháng chín năm Bính Ngọ, nhận lời Nhữ Nam Song nghĩa trang Mạc Tư Hào, chận gϊếŧ Lưu Trung Kiệt, lãnh thù lao mười vạn lạng bạc, được chia phần một vạn năm ngàn lạng.
Tháng hai năm Đinh Mùi, đánh cướp Mai Hoa sơn trang, thâu vàng bạc châu báu, tính thành tiền được tám vạn lạng, khấu trừ ba vạn lạng để dành công quỹ, còn được chia phần sáu vạn lạng....
Tháng sáu năm Mậu Tuất....
Thì ra, đây là quyển sổ kế toán của Liên Vân thập tứ sát tinh, ghi chép ngày tháng của mỗi người, gϊếŧ người thâu nhập, hay cướp đoạt thâu nhập.
Một trang khác, ghi chép tiền bạc chi tiêu.
Dưới danh hiệu Lão nhị Hướng Huê Cường, trước sau kể bốn năm, thâu vào hai mươi bốn vạn sáu ngàn lạng; chi ra ba vạn tám ngàn lạng.
Trong bốn năm, chỉ tiêu ra ba vạn tám ngàn lạng; gã này tương đối tiết kiệm.
Nàng cầm quyển sổ, đến trước tủ quầy, kéo một ngăn hộc nhỏ bên trong, kiểm điểm ngân phiếu tồn số, phù hợp với sổ ghi, nàng nở nụ cười thỏa mãn, cất ngân phiếu vào bọc, rồi mở trang thứ hai, mở ngăn hộc thứ hai, lượm cất mớ ngân phiếu thứ hai.
Lần lượt đến ngăn hộc thứ mười lăm, nàng đếm đi đếm lại, rồi cằn nhằn :
- Tên khốn kiếp này, lần trước đem tiền về, đã dám giấu ta lấy cắp năm ngàn lạng, nhất định là tiêu cho hai con điếm đó; không được, món nợ này ta phải đòi hai con điếm đó mới được.
Đến ngăn hộc cuối cùng, đề tên Ngọc Vô Hà, nàng mở ra, lượm lên một xấp ngân phiếu dầy cộm. Không cần đếm cũng biết số ngân phiếu so với những người khác, nhiều hơn rất nhiều; đủ thấy nàng là người được chia phần nhiều hơn, mà chi tiêu ra rất ít.
Nàng là lão đại, lão đại luôn được chia phần gấp đôi. Đồng bọn không than phiền, nhưng lão đại chưa vừa ý.
Vì vậy, lần cuối cùng, nàng vơ hết tổng số ngân phiếu của mọi người; trên mặt nàng mới lộ nét cười vừa ý, hiện tại, tất cả đều thuộc về nàng.
Nàng không hưởng phần gấp đôi; nàng muốn hưởng toàn phần.
* * * * *
Bọc kỹ ngân phiếu, cột chặt trong lưng, nàng mới châm lửa đốt quyển sổ.
Nàng đốt rất kỹ, không để sót một mảnh giấy nhỏ.
Cuối cùng, nàng châm lửa vào đầu một sợi dây đã được tẩm dầu. Sợi dây, chẳng những đã tẩm dầu, mà còn bọc ngoài bằng giấy tùng hương, nên cháy rất lẹ. Sợi dây dẫn lên tấm gỗ trên căn nhà, bốc cháy rất lẹ, sau đó lại dẫn tới sợi dây khác.
Nàng không dùng thuốc nổ, sợ quá nguy hiểm. Nhưng cả một tòa Liên Vân sơn trang, trong có bao nhiêu căn nhà đều được sợi dây tẩm dầu nối liền với nhau đến một vật dễ bốc cháy. Không bao lâu, cả tòa sơn trang rộng lớn chìm trong biển lửa; may, trong đó không người nào còn sống.
Hủy diệt. Một lối hủy diệt triệt để.
Lửa, toa thuốc tể rửa sạch tội ác tốt nhất; một tòa trang viện đầy tội ác đã được ngọn lửa rửa sạch sẽ.
Nhưng còn Ngọc Vô Hà, nàng có vì tội ác mà phải trả giá không?
Khi lửa thiêu sập một bức tường, lấp lối vào địa đạo; một nữ nhân vừa từ địa đạo bước ra, quay nhìn vầng lửa cháy ngùn ngụt phía sau, cười, lẩm bẩm :
- Chào mi, Liên Vân sơn trang; chào biệt Liên Vân thập sát tinh; hẹn gặp lại, Ngọc Vô Hà.
* * * * *
Hẹn gặp lại, có lúc cũng mang ý nghĩa chẳng bao giờ gặp lại.
Tất cả đều tiêu thất theo một đám lửa. Nhưng tại sao nàng còn nói “Hẹn gặp lại” Ngọc Vô Hà?
Ngọc Vô Hà chưa chết, nàng há chẳng vẫn sống sờ sờ trên thế giới này.
Có những người, chẳng cần chết, cũng tiêu thất trên thế giới.
Đương nhiên, cũng có những người vĩ đại, dù đã chết cũng không tiêu thất trên thế giới.
Giống như các vị tiền bối anh hiệp :
- Tiểu Lý Thám Hoa Lý Tầm Hoan; Phi kiếm khách. Như hiệp đạo nổi tiếng, Đạo Soái Sở Lưu Hương; Hoa Hồ Điệp Hồ Thiết Hoa.
Sớm hơn một chút như Trầm Lãng; như Vương Lân Hoa.
Trễ hơn một chút, như Diệp Khai; như Phó Hồng Tuyết.
Ngày tháng giang hồ đã qua mấy trăm năm, sự tích của họ vẫn sống mãi trong lòng mọi người; lưu truyền trong miệng mọi người.
Nhưng Ngọc Vô Hà, không muốn làm loại người ấy; nàng muốn tự mình tiêu thất, không tiếng tăm, không vết tích. Cùng Liên Vân thập tứ sát; cùng Liên Vân sơn trang, đều tiêu thất vĩnh viễn trong một biển lửa đỏ.
Nữ nhân từ trong địa đạo chui ra, nhìn hoàn toàn chẳng phải Ngọc Vô Hà; kẻ nhìn thấy nàng, cũng sẽ chẳng nhận ra nàng là Ngọc Vô Hà.
Vì Liên Vân thập tứ sát chẳng phải tổ hợp có danh khí; Ngọc Vô Hà cũng chẳng phải người có danh khí; chỉ có một số ít người biết họ thôi.
Có điều không ngờ, nữ nhân này lại là người rất có danh, bất luận sao, cũng không thể gán nàng chung một nhóm với Liên Vân thập tứ sát.
Dù kẻ đã có qua lại với Liên Vân thập tứ sát, cũng không cho rằng nàng có liên hệ với đám sát thủ này.
Ngọc Vô Hà đích thực đã tiêu thất, vì nàng là lão đại của Liên Vân thập tứ sát, một tay nàng tạo nên Liên Vân thập tứ sát; cũng một tay nàng hủy diệt Liên Vân thập tứ sát. Không có Ngọc Vô Hà, có thể cũng không có Liên Vân thập tứ sát.
Nhưng Liên Vân thập tứ sát không còn, tất nhiên sẽ không có Ngọc Vô Hà nữa.
Nàng quay nhìn biển lửa, ôm bọc ngân phiếu trong tay, nói ra một câu rất ý vị :
- Cảm ơn ngươi, Đinh Bằng.
* * * * *
“Cảm ơn ngươi, Đinh Bằng”.
Tại sao nàng phải cảm ơn Đinh Bằng? Đinh Bằng gϊếŧ đồng bọn của nàng; tiêu hủy sự nghiệp của nàng, tại sao nàng lại cảm ơn Đinh Bằng?
Chẳng lẽ, đây là mục đích chân chính của nàng, muốn bắt Thanh Thanh để dẫn dụ Đinh Bằng đến?
Nhìn biểu tình trên nét mặt nàng, chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
Đây quả thực là một kế hoạch “hắc ngật hắc” (cướp ăn chận trên đầu cướp), rất kín đáo, không sơ hở; tuy là một kế hoạch tàn nhẫn, nhưng là kế hoạch rất hoàn mỹ, không nghi vấn. Nếu không có một kẻ đa sự, đáng ghét tới, thì bí mật này sẽ vĩnh viễn không ai biết. Kẻ đa sự đáng ghét này, lại xuất hiện thật đúng lúc.
Nàng chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, vội vàng quay đầu, kẻ đa sự đó đã đứng cách chỗ nàng không xa.
- Là ngươi, Liễu Nhược Tùng? - Nàng hỏi.
- Là ta, Liễu Nhược Tùng đây. - Liễu Nhược Tùng trả lời.
Rất ít nữ nhân khi đạp nhằm rắn độc không hốt hoảng, luống cuống cất tiếng kêu; nhưng trong lúc này, nơi này, nàng gặp Liễu Nhược Tùng, tình trạng còn ghê gớm hơn đạp phải con “bàn vĩ độc xà” nhiều.
Nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nói :
- Tại sao ngươi tới đây?
Liễu Nhược Tùng cười cao hứng, giống một tên ăn mày vừa lượm được cục vàng, cười lộ hẳn mỗi nét nhăn trên gương mặt.
- Ngươi muốn cái đầu của ta, tại sao ta không dám tới?
Nàng cũng rất bình tĩnh, cười :
- Đó chỉ là một chuyện đùa vô hại, tự ngươi cũng rõ, Đinh Bằng chẳng gϊếŧ ngươi.
Liễu Nhược Tùng vẫn cười :
- Địa vị ta trong tầm mắt hắn, không quan trọng như ngươi tưởng tượng.
Nàng lắc đầu, nói :
- Liễu Nhược Tùng ngươi cũng tự coi mình quá nhẹ thể; hắn chẳng phải vì ngươi rất quan trọng mà không gϊếŧ ngươi; mà vì ngươi quá nhỏ nhặt không đáng kể, nên không gϊếŧ ngươi, coi ngươi như một con chó chết nằm giữa đường, kêu bất cứ một người qua đường nào, đá nó một cái, cũng rất ít có người chịu đáp ứng, vì người ta sợ bẩn chân.
Liễu Nhược Tùng dịu bớt nét cười một chút, tuy hắn biết đây là sự thực, nhưng cũng bị đả kích mạnh đến sự tôn nghiêm của mình, nên hắn trầm giọng hỏi :
- Ngươi dám nói với ta những lời này?
Nàng cười khinh miệt :
- Tại sao không dám, đây vốn là sự thực; dưới mắt ta, hay bất cứ người nào, ngươi cũng bị coi là hạng người như thế.
Liễu Nhược Tùng bị khích nộ, trầm nét mặt, nói :
- Rất bất hạnh, ngươi lại bị một con chó chết nằm ngoài đường, cắn một miếng khá đau.
Nàng vùng cười ha hả, rất khinh bỉ, hầu như chẳng coi sự uy hϊếp của Liễu Nhược Tùng ra gì, nói :
- Ngươi tưởng rằng đã nắm được sơ hở của ta hẳn?
Liễu Nhược Tùng cũng lớn tiếng cười ha hả :
- Chẳng lẽ ngươi chưa thừa nhận?
- Đương nhiên, ta có thể chẳng thừa nhận, vì hiện tại, phân lượng của ngươi dưới tầm mắt của mọi người như thế nào ngươi đã rõ, người khác đánh cái rắm, còn thơm hơn lời ngươi nói ra, hẳn có ai tin hả?
- Vậy ngươi thử chờ coi, lời nói của Liễu mỗ hoặc có thể còn thúi hơn rắm, nhưng chỉ cần Liễu mỗ đem chuyện này loan truyền ra ngoài, sẽ có người nghe được, dù có cho là chuyện nực cười, nhưng đối với ngươi cũng có ít nhiều đáng ngại.
Bỗng tay nàng nhít động, một tia hàn quang nhắm ngay cổ họng Liễu Nhược Tùng. Đó là một mũi kiếm, mũi nhuyễn kiếm nàng giấu trong tay áo.
Xuất thủ rất lẹ, rất lang độc, không lộ chút dấu hiệu trước, lại thừa lúc đang nói chuyện, nhất định không thể sẩy tay.
Nhưng Liễu Nhược Tùng lại chú ý đến điểm này, hắn không né tráng, cũng không tháo lui, chỉ đưa ra hai ngón tay, đã nhẹ nhàng kẹp được kiếm phong.
Mũi kiếm chỉ cách cổ họng hắn có nửa tấc, rồi không đâm tới được nữa.
Nàng dùng sứ cố đẩy tới, nhưng tiếc đây là thanh nhuyễn kiếm, cần phải dồn nội lực qua, mới có thể khiến thân kiếm cứng và thẳng.
Nội lực của nàng không yếu; nội lực của Liễu Nhược Tùng cũng không yếu; nên thân kiếm cong qua bên tả, cong qua bên hữu, mà không thể nào đâm thẳng tới được nửa tấc.
Liễu Nhược Tùng cười :
- Liễu mỗ chẳng phải người tốt, cũng chẳng phải quân tử, mà là một tiểu nhân rất đa nghi, nên không dễ dàng bị người ám toán.
Quân tử có lúc còn bị khi, nhưng muốn ám toán một kẻ tiểu nhân, suốt ngày chỉ lo tính kế hại người khác, quả thực chẳng dễ dàng. Chính vì hắn suốt ngày lo tính kế người khác, nên mới đối tự mình lo phòng bị rất cẩn thận, vì hắn biết thế nào cũng có người lo tính kế đối với hắn.
Liễu Nhược Tùng cười, nói :
- Võ công của Liễu mỗ, dưới đao của Đinh Bằng, cố nhiên không đáng một mảy, nhưng trên giang hồ, cũng có thể xứng danh một cao thủ; tuy không nhất định thắng được ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng dễ dàng gϊếŧ được ta.
Nàng im lặng một chút, rồi bỗng thu hồi kiếm, cười :
- Hà tất ta phải gϊếŧ ngươi, muốn gϊếŧ ngươi, hà tất phải tự ra tay.
- Ta biết ngươi có thể sách động một số bầy tôi dưới quần đến đối phó với ta, nhưng liệu phân lượng chúng có đủ không?
- Liễu Nhược Tùng ngươi đã tự đề cao mình hơi quá, ta chẳng cần phải động dụng chân tay trong nhà, chỉ tùy tiện vẫy ta kiếm một người, cũng đủ cho ngươi tiêu thụ rồi.
Liễu Nhược Tùng lớn tiếng cười :
- Liễu mỗ chẳng phải một ngọn cỏ, chỉ một cơn gió bị thổi ngã; trên giang hồ hiện thời, trừ Đinh Bằng ra, Liễu mỗ chưa coi kẻ nào khác ra gì.
Nàng cất tiếng cười rất kiều mị, nói :
- Chẳng phải ta muốn hăm dọa ngươi, cũng không muốn lừa dối ngươi; kể từ hiện tại, ta bước tới phía trước bảy bước, tới bước thứ bảy, ta khuyên ngươi tối nhất ngươi hãy quên hết những sự tình ngươi thấy tại đây, bằng không, ngươi sẽ hậu hối. Dứt lời nàng quay mình đi. Liễu Nhược Tùng tự nhiên không tin những lời nàng nói đó, nhưng cũng không đuổi theo.
* * * * *
Mặc dù trong lòng không tin, nhưng hắn cũng muốn quan sát coi, sau khi cô nàng bước đi được bảy bước, sẽ có kỳ tích gì xuất hiện.
Huống chi, Liễu Nhược Tùng đối với khinh công của mình, cũng rất tự tin, dù có để nàng chạy đi bảy chục bước, hắn cũng cầm chắc, chỉ trong khoảng một trăm bước, sẽ theo kịp nàng; mà trên một cánh đồng rộng trống trải này, dù xa bảy trăm bước cũng khó tránh khỏi tầm nhìn của một người.
Quả nhiên, nàng chỉ đi tới bảy bước; bảy bước đi thật mỹ diệu. Liễu Nhược Tùng từ sau khi tự tay gϊếŧ lão bà của mình, hắn đã đoạn tuyệt hứng thú với nữ nhân.
Nhưng nhìn thấy dáng điệu xinh đẹp sau lưng cô nàng, hắn không tránh khỏi khơi dậy lòng ham muốn. Nhưng đây chẳng phải là nguyên nhân Liễu Nhược Tùng lui bước, không dám theo cô nàng.
Trước kia Liễu Nhược Tùng là một con sói hiếu sắc, hiện tại không phải.
Trước kia Liễu Nhược Tùng mê vì sắc, hiện tại không phải. Khổ nạn, dày xéo, khuất nhục, khiến một người trở thành kiên cường, thâm trầm, không dễ bị kích động.
Nhưng Liễu Nhược Tùng vì chuyện xảy ra sau khi nàng bước đi được bảy bước, khiến hắn bị chấn động dữ dội.
Kỳ tích quả nhiên xuất hiện; xuất hiện bất ngờ, khiến khó ai có thể tin. Liễu Nhược Tùng cảm thấy như có hai luồng sát khí dồn tới, muốn nghẹt thở; một luồng từ bên tả, một luồng từ bên hữu, cùng dồn tới, tiếp theo, hai người xuất hiện. Hai lão nhân.
Lão nhân chẳng đáng sợ, nhưng hai lão nhân này, khiến Liễu Nhược Tùng đứng đờ người như tượng gỗ. Hắn tự trách, sao mệnh mình quá khổ, tại sao cứ mỗi lần mình cho rằng thành công đắc ý, lại xuất hiện một chuyện xui xẻo, mà lần này, xui xẻo còn gấp bội.
* * * * *
Nếu Liễu Nhược Tùng là tiểu tử mới xuất đạo giang hồ, sẽ không hãi sợ; huống chi, đây chỉ là hai ông già. Nhưng Liễu Nhược Tùng là một người kiến thức rộng, các cao thủ giang hồ, ít ai hắn không nhận biết. Đương nhiên, hắn nhận ra hai lão nhân này, nhưng hắn nghĩ thà không quen biết tốt hơn.
Hiện tại, hắn chỉ hy vọng, hai lão nhân không phải vì hắn mà tới, mà tới vì cô gái nọ. Và ít ra, hắn cũng hy vọng hai lão già này chẳng phải tình bạn quen thuộc của cô gái.
Nhưng sự tình lại không như ý hắn muốn, cô gái có tình bạn rất thân với hai lão già; chẳng những thế, hai lão già còn đối với nàng rất khách sáo; khi nàng cúi mình thi lễ, còn được hai lão già đáp lễ đàng hoàng.
- Đã lâu không gặp, hai vị lão bá mạnh giỏi? Cô gái chào hỏi.
Lão nhân Kim y, tóc vàng dài quá vai, cười hỏi :
- Cô nương cũng mạnh chứ? Được cô nương dùng tín hương triệu kiến, chẳng hay, cô nương có chuyện gì cần lão phu giúp đỡ?
- Lão bá quá khách sáo, điệt nữ chỉ có chuyện phiền phức nhỏ, phát động tín hương, chỉ muốn tùy tiện được bất cứ một ai đến giúp đỡ, không dè, lại làm kinh động hai vị lão bá, điệt nữ cảm thấy rất có lỗi.
Lão già Ngân y, cười nói :
- Lão phu tiện có mặt gần đây, nhận được tín hương, tưởng cô nương gặp rắc rối lớn, nên mới vội vã chạy tới tiếp ứng.
- Thực ra, cũng chẳng kể quan trọng gì, chỉ có điều, gã họ Liễu này, bỗng dưng mò tới, mà hình như hắn cố ý gây chuyện ngoài sự tưởng tượng của điệt nữ.
Kim y lão giả cười :
- Dễ quá mà, giao cho lão phu đi, cô nương muốn xử trí hắn ra sao?
Nếu lúc này, cô gái muốn Liễu Nhược Tùng quỳ xuống van nài, kêu bằng mẹ ruột, để xin tha chết, hắn cũng không từ.
Chỉ có điều, hắn cũng biết, dù có quỳ xuống kêu cô gái bằng bà nội, cũng vô dụng. Nàng khác Đinh Bằng, khi muốn gϊếŧ người, không vì mềm lòng mà dừng tay.
May, bà cố nội này chưa muốn gϊếŧ người, mà chỉ cười cười, nói :
- Gã này tuy đáng ghét, nhưng giữ lại hơn gϊếŧ bỏ, chỉ có điều hắn được tiếp tục sống như thế nào, chắc hẳn chưa rõ, xin hai vị chỉ dẫn cho hắn.
Ngân y lão giả cười :
- Cô nương yên tâm, bọn lão hủ sẽ xử trí thỏa đáng.
- Có hai vị lão bá ra mặt, điệt nữ còn gì không yên tâm; điệt nữ cần phải về sớm, không dám làm phiền hai vị lão bá nữa.
Hai lão nhân đều cúi mình :
- Xin cô nương tự tiện.
Nàng lễ phép gật đầu quay mình, chợt lại quay đầu, nói :
- Phải rồi, còn một chuyện này nữa, điệt nữ muốn phiền hai vị lão bá một lần nữa, số là, trước kia điệt nữ vì không rõ, mới đắc tội hai vị Thiết Yến song phi.
Kim Y lão nhân nói :
- Cô nương yên tâm, lần đó, vì bọn lão hủ sơ sớt, để cô nương kinh hãi, may cô nương không hề chi; sau này, họ tuyệt chẳng dám đến tìm cô nương làm phiền nữa.
- Xin hai vị lão bá chuyển lời, điệt nữ rất có lỗi với hai vị đó.
Ngân Y lão nhân, nói :
- Cô nương chớ ngại, đối với kẻ đã gãy tay, bọn lão hủ làm biếng lao xao với họ, vả lại, trong lòng người mang cừu hận, dễ gây hiểu lầm; cho nên, bọn lão hủ đã cho họ đến yên nghỉ một nơi rất xa rồi.
Kêu hai người dễ gây sự hiểu lầm, đến một nơi yên nghỉ rất xa, ý nghĩa đã rất rõ rệt, đó là họ cũng đã tiêu thất trên thế gian này rồi.
* * * * *
Liễu Nhược Tùng tuy biết tính mạng đã được bảo toàn, nhưng nghe họ nói chuyện, hai chân hắn không ngớt run rẩy. Hắn đã nhận ra thân phận hai lão nhân này, tự nhiên hắn cũng biết họ có liên hệ với Thiết Yến song phi.
Kim Sư, Ngân Long, Đồng Đà, Thiết Yến. Bốn trưởng lão của Ma giáo năm xưa.
Lúc thanh thế Ma giáo chói lọi như mặt trời giữa trưa, mọi người rất ít thấy Giáo chủ Ma giáo, mà chỉ thấy bốn vị trưởng lão này xuất hiện.
Ma giáo vào Trung Nguyên đã gϊếŧ rất nhiều người, vì họ là một tổ chức ngoại lai, muốn đưa thế lực chen vào Trung Nguyên; tự nhiên sẽ bị Trung Nguyên quần hùng phản kích. Huống chi, thủ pháp hành sự, cũng như tôn chỉ của Ma giáo, đều trái với đạo nghĩa truyền thống của Trung Nguyên.
Lúc đó, Liễu Nhược Tùng còn trẻ, mới vừa xuất đạo, bước vào giang hồ, nên những chuyện lớn đó, chưa đến lượt hắn tham dự.
May, hắn chưa được tham dự, bằng không, rất có thể đã chẳng có Liễu Nhược Tùng; vì lúc khống chế Ma giáo đông tiến, mỗi phái đều hy sinh nặng nề, chết rất nhiều cao thủ.
Thế nhưng, thực lực Ma giáo quá mạnh, mặc dầu họ đã tử thương rất nặng, vẫn chưa có thể ngăn cản được thế lực của Ma giáo. May, Thần Kiếm sơn trang, oai trùm thiên hạ cũng bị kinh động.
Cuối cùng, Thần Kiếm vô địch Tạ tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong, được sự khẩn cầu tha thiết của năm đại môn phái, đã tham dự hàng ngũ diệt ma.
Chỉ có thần kiếm của Tạ Hiểu Phong, mới có thể đương cự được một thế Ma đao của Giáo chủ Ma giáo.
Chưởng môn nhân năm đại môn phái cùng Tạ Hiểu Phong, ước hẹn quyết đấu với Ma giáo trên đỉnh Kỳ Liên sơn.
Trận chiến kinh thiên động địa đó, Liễu Nhược Tùng không mắt nhìn thấy, chỉ nghe qua người khác nói. Người kể lại rất nhiều; lời kể chuyện trình bày cũng khác nhau.
Môn nhân của mỗi đại môn phái đều kể lại Chưởng môn của mình rất anh dũng xông vô trong trận chiến đó. Tuy nhiên, họ cũng không quên kể thêm một câu, Ma đao của Giáo chủ Ma giáo rất lệ hại, nếu không được Tạ Hiểu Phong đến kịp thời, chắc họ đều bị chết không sai.
Chuyện cũ này, người nghe cũng dễ đoán hiểu, sự quyết định hơn thua của cuộc chiến, chẳng phải sự anh dũng của Chưởng môn nhân một phái nào, mà là Thần kiếm của Tạ Hiểu Phong.
Có điều, kết quả cuộc chiến, mọi người đều kể lại giống nhau, đó là Giáo chủ Ma giáo, cuối cùng đã bị dồn ép rớt xuống vực núi sâu ngàn trượng của Kỳ Liên sơn.
Rớt xuống từ trên vực núi cao như vậy, ai cũng tin địch thủ không thể sống sót.
Từ đó, Ma giáo đã im hơi tuyệt tích tại Trung Nguyên; nhưng năm đại môn phái vẫn chưa yên tâm, vì phu nhân Giáo chủ Ma giáo, đã dẫn theo dâu con trốn thoát; lúc tảo trừ Ma cung, họ đã không tìm thấy xác của mấy người này.
Tảo trừ Ma cung tiến hành cùng lúc với sự bội phản Ma giáo của ba tên trưởng lão Kim Sư, Ngân Long, và Thiết Yến. Ma cung thiếu chủ, sau khi khổ chiến đẫm máu, trọng thương được một vị trưởng lão trung tâm khác là Đồng Đà cõng chạy thoát.
Mọi người mở cuộc lùng xét suốt ba ngày đêm, nhưng vì khu vực Kỳ Liên sơn quá rộng, mà Đồng Đà trưởng lão, có sức nhẫn nại hơn bất cứ người nào khác, nên đã biệt tích. Tuy nhiên, mọi người cũng không quá khẩn trương, vì trong một ngày cuối cùng của cuộc lùng xét nhìn thấy Ma cung thiếu chủ đã tắt hơi trên lưng Đồng Đà.
Qua nhiều năm, mọi người hầu như đã quên sự tồn tại của Ma cung, nhưng nghe nói, ba vị trưởng lão bội phản Ma cung vẫn còn lo ngại.
Họ lo ngại có hai điểm sự tình :
Một, chưa bắt được Giáo chủ phu nhân; trong ma cung còn một số đệ tử trung thành cũng mất tích theo, rất có thể có ngày họ trùng hiện.
Hai, Giáo chủ Ma giáo rớt xuống vực sâu, có thể chưa chết, vả lại trong Ma giáo có rất nhiều tâm pháp võ công rất huyền kỳ, gồm cả phương pháp khởi tử hồi sinh.
Năm đó, giang hồ còn đồn đại một câu chuyện......, lúc đối địch với người trong Ma giáo, trừ phi chém được bay đầu của họ, bằng không, thì ngàn vạn lần, chẳng thể coi là họ đã chết, cho nên, họ lo ngại vị Giáo chủ đó chưa chết, sẽ có ngày suất lãnh giáo chúng quật khởi. Vì hai lý do này, mà năm đại môn phái, cùng ba vị trưởng lão trong Ma giáo vẫn lo ngại, luôn luôn để tâm theo dõi, tìm tòi dấu vết dư đảng của Ma cung.
* * * * *
Chuyện đã qua hơn hai mươi năm, năm đó, Liễu Nhược Tùng chưa được tham dự thịnh hội đảng ma, nhưng ít nhất, hắn cũng nhận ra hai lão nhân này là Kim Sư và Ngân Long.
Đương nhiên, thời gian trước ít lâu, tại Viên Nguyệt sơn trang, hắn cũng đã thấy vợ chồng Thiết Yến song phi; được thấy đao pháp dữ dội của hai vợ chồng này, đã chém Hồng Mai và Mặc Trúc, hai người thành hai mảnh; khiến Tuế Hàn tam hữu chỉ còn lại một mình hắn - Thanh Tùng.
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi của họ, liên quan vận mệnh của Thiết Yến song phi, hắn nhớ lại, tại Viên Nguyệt sơn trang hôm trước, dù bị chặt mất một tay, họ vẫn có thể uy hϊếp các giang hồ hào kiệt có mặt trong buổi tiệc đo. Bậy giờ, họ chẳng còn gϊếŧ được ai nữa.