Mười ngày trôi qua, hàng ngày đều có người chờ đợi dưới chân núi Viên Nguyệt sơn trang, ngóng cổ nhìn sơn trang hoa lệ, hy vọng có thể được thấy Tạ gia Tam thiếu gia tới. Rất nhiều người hy vọng được chiêm ngưỡng phong thái của vị Kiếm thần đương thời này. Còn có rất nhiều phái nữ nữa, họ nghe nói trước kia Tạ tam thiếu gia là một vị phong lưu kiếm khách. Lưu tình khắp nơi.
Hiện thời, tuy đã lớn tuổi một chút, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó thay, có thể mình có cơ hội được ông ta để ý tới...
Ngoại trừ bọn tao nương này, còn phần đông là người giang hồ, họ hy vọng Tạ Hiểu Phong không tới. Tạ tam thiếu gia không tới, tất nhiên Đinh công tử sẽ đi kiếm ông ta, kiếm ông ta để quyết đấu.
Quyết đấu, so với chuyện xin lỗi, cảm ơn nhìn thích thú và đã con mắt hơn nhiều.
Huống chi, Thần kiếm đấu Ma đao lại là một chuyện thú vị biết chừng nào!
* * * * *
Tạ Hiểu Phong không làm mọi người thất vọng. Ông ta đã không tới Viên Nguyệt sơn trang.
Thực ra, mọi người cũng hiểu chưa chắc ông ta đã tới.
Tạ Hiểu Phong cũng chẳng phải một người khiêm tốn, tuy nhiên, có người nói ông ta đã hoàn toàn biến đổi, biến đổi thành một người rất khiêm tốn bình dị.
Nhưng dù sao, Tạ Hiểu Phong vẫn là Tạ Hiểu Phong; một con người rất kiêu ngạo. Ông ta không phải người dễ dàng nói tiếng cảm tạ. Có thể vì ông ta họ “Tạ”, tổ tiên đời trước đều họ Tạ, nên kiêng húy chữ Tạ, và không chịu đến gặp kẻ khác để nói tiếng cảm tạ. Một người không muốn nói đến chữ cảm tạ, tất nhiên chẳng khi nào chịu nói tiếng xin lỗi, đừng nói gì Đinh Bằng chỉ cứu mạng con gái ông ta, mà cho dù là cứu ngay tính mạng ông ta, ông ta cũng không dễ gì nói tiếng cảm tạ. Còn nói, ông ta vì cự tuyệt lời mời dự tiệc của Đinh Bằng mà phải xin lỗi thì lại càng không thể có. Nếu Tạ Hiểu Phong vì điểm này mà xin lỗi, thì Tạ Hiểu Phong chẳng còn là Tạ Hiểu Phong nữa, mà là một con cẩu tạp chủng, còn thua con thổ cẩu nữa.
Tạ Hiểu Phong không đến, phải chăng Đinh Bằng sẽ đi kiếm ông ta?
o Trong mười ngày này, không hiểu vì lý do gì, Thanh Thanh luôn tỏ ra rất buồn bực u sầu! Nhưng Đinh Bằng không để ý nhận thấy.
Chàng luôn lộ vẻ hứng khởi với võ công của mình; chàng biết sau chuyện xảy ra tại Viên Nguyệt sơn trang vừa rồi, tiếng tăm chàng đã vang dội khắp giang hồ, chàng cũng chẳng phải là một kẻ cuồng vọng vô tri, nhưng chàng muốn Tạ Tiểu Ngọc đem lời chàng nói về Thần Kiếm sơn trang, cố nhiên là điểm rất cuồng ngạo.
Chàng cũng rõ kiếm của Tạ Hiểu Phong, nhất định còn lợi hại hơn song đao hợp bích của vợ chồng Thiết Yến. Chàng cũng biết Tạ Hiểu Phong không đến, thì khó tránh một trận quyết đấu; mà trận quyết đấu này chính là điều chàng mong muốn.
Mười ngày này, chàng không tiếp một người khách nào, cả phòng của Thanh Thanh chàng cũng ít tới; chàng chỉ đóng cửa ở trong mật thất trầm tư khổ luyện, luyện đường đao cong thần kỳ trong đao pháp loan đao.
Chàng vốn chẳng phải người có dã tâm, nhưng sau lần thành công vừa qua, khiến lòng tin của chàng càng tăng thêm cùng với hùng tâm ngời lên. Chàng tự an bày cho mình một loạt những tương lai.
Càng ước muốn nhiều, dã tâm càng lớn!
Bất cứ người nào, có thể đánh bại Tạ Hiểu Phong, đều sẽ được xem là anh hùng tột đỉnh, nhưng Đinh Bằng không nghĩ thế, chàng chỉ cho rằng đây mới bắt đầu; trong thâm tâm, chàng đã có nhiều cấu tưởng, mỗi cấu tưởng đều còn oanh động hơn chuyện áp đảo Thần Kiếm sơn trang.
Do đó, bước thứ nhất chàng cần phải thành công!
* * * * *
Mười ngày đã trôi qua.
Tạ Hiểu Phong không đến.
Ngày thứ mười một, một ngày trong sáng, gió mát, trên cao không một áng mây. Khí hậu rất thích hợp cho một ngày xuất hành.
Đinh Bằng xuất phát, xuất phát tìm Tạ Hiểu Phong, yêu cầu hắn quyết đấu.
Trước khi đi, chàng gặp Thanh Thanh, đang băn khoăn không biết nói với nàng ra sao, Thanh Thanh đã lên tiếng trước :
- Chúc lang quân thượng lộ bình an, đem vinh dự về...
Thoạt nghe, Đinh Bằng hơi ngạc nhiên, kế chàng ta thản nhiên cất tiếng cười lớn nói: Thanh Thanh, nàng quả thực thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, chuyện trong lòng ta nghĩ chẳng bao giờ giấu được nàng! Thế rồi, chàng không nói thêm câu thứ hai, từ biệt Thanh Thanh ra đi.
Đinh Bằng xuất phát bằng một cỗ xe ngựa trang trí rất huy hoàng, chung quanh thành xe dát vàng rực rỡ. Bốn con ngựa kéo xe màu trắng như tuyết, và đều thuộc loại ngựa quý hiếm thấy. Người thường cầu được một con đã khó, đằng này chàng lại có tới bốn con, mà còn dùng để kéo xe.
Thiên lý mã là dùng để cỡi, chớ không thích hợp trong việc kéo xe, đây là một lãng phí chẳng khác xử dụng một con lừa.
Bốn con tuấn mã cũng vậy, chúng không quen, không an phận, luôn vùng vằng hục hặc! Nhưng xa phu đánh xe là một hảo thủ, y là một Côn Lôn nô, toàn thân đen nhánh, đầu trọc, mình trần, chỉ mặt một chiếc khố dài thêu hoa, khoác một tấm mã giáp nhỏ, dài không tới lưng, cổ đeo một khoen vàng lớn, y ngồi trên xe chẳng khác một nửa tòa thiết giáp!
Hai cánh tay rắn chắc mạnh khỏe của y nắm chặt dây cương, cây roi quất vun vυ"t, khiến bốn con tuấn mã phải khuất phục, miễn cưỡng kéo cỗ xe chuyển bánh.
Nhìn quang cảnh này khiến mọi người đều có cảm giác là một gia đình bạo phát.
Nhưng Đinh đại thiếu gia thích điểm phô trương này, chàng lấy tư thế là một kẻ bạo phát, tái xuất hiện giang hồ.
Từ nhỏ, chàng chẳng phải một kẻ có tiền, hiện tại, có tài sản tiêu xài bất tận, mà hình như không biết cách hưởng thụ như thế nào cho đúng.
* * * * *
Theo sau cỗ xe của Đinh Bằng là một hàng dài người ta, chàng có vẻ rất vừa ý, chàng biết những người này không mời mà tự đến, hầu như họ là một đám tùy tùng trung thực, theo cho tới tận Thần Kiếm sơn trang.
Đinh Bằng nhìn đám người theo sau đó, từ một toán nhỏ, biến thành một hàng dài, kẻ đi một mình, người cặp hai, cặp ba, trong số không thiếu những người giang hồ nổi tiếng; trong lòng chàng cảm thấy vô cùng cao hứng.
Trước khi xuất phát, chàng đã băn khoăn muốn nói với Thanh Thanh, hy vọng nàng đừng đi theo. Chàng nghĩ ra hàng ngàn lý do, nhưng không lý do nào có thể hợp lý.
Thanh Thanh xinh đẹp phi thường, đi chung với chàng mới thực xứng đôi đẹp lứa.
Võ công Thanh Thanh rất cao, so với chàng trước kia cao hơn nhiều, còn bây giờ có thể hơi kém chàng một chút, nhưng tuyệt không trở thành vướng bận cho chàng.
Đối với chàng, Thanh Thanh luôn luôn ưng thuận, không phản đối chàng chuyện gì, cũng chưa hề câu thúc, gò bó hành động gì của chàng bao giờ.
Chàng không có bất cứ lý do gì để từ chối Thanh Thanh đi theo.
Chỉ có một lý do, nhưng lại chẳng dám nói ra.
Nàng là “Hồ”, hồ thuật đã luyện thành khí hậu, nhưng dù sao cũng vẫn là “Hồ”, không thích nghi xuất hiện nơi có đông người ta.
Nhưng đây cũng không hẳn là lý do Đinh Bằng không muốn Thanh Thanh đi theo.
Chàng chỉ mơ hồ có cảm giác nội tâm xung động, chỉ muốn tạm xa Thanh Thanh một thời gian ngắn, chàng cho rằng Thanh Thanh nhất định sẽ đòi đi theo, nên đã cố nghĩ ra một lý do để nói, nhưng không dè, đến khi xuất phát, chàng vừa định mở miệng nói, Thanh Thanh đã nói trước, mà còn chúc chàng lên đường thuận bườm xuôi gió, sớm đem tin khải hoàn.
Điểm này chẳng có gì là ly kỳ, vì nàng là “Hồ”; “Hồ” có đủ thần thông đoán biết trước những dự tính của con người.
Đinh Bằng bất giác nghĩ: Lấy được một “Hồ nữ” làm vợ quả là phúc khí lớn.
Cho nên, trên đường đi, Đinh công tử hoàn toàn tâm ý mãn túc, mặc dù cỗ xe nhồi lắc, chàng vẫn điềm nhiên anh giấc ngủ vùi.
Cỗ xe nhồi lắc, chẳng phải đường không bằng phẳng, vì đường đi là quan lộ rộng rãi, rất bằng phẳng, bánh xe lại rất tốt, là một cỗ xe ngựa đặc biệt chế tạo, nghiên cứu kỹ càng, chẳng kém cỗ ngự xa của hoàng đế khi xuất tuần.
Xe lắc lư không êm là tại ngựa kéo, bốn con tuấn mã chưa quen, vì chưa được huấn luyện kéo xe. Cho nên, dù A Cổ là một tay đánh xe giỏi, vẫn không cách nào trong thời gian ngắn khiến cho cỗ xe được kéo đi êm nhẹ.
* * * * *
A Cổ là tên của gã “Côn Lôn nô”, và cũng là một tên tuỳ tùng duy nhất, Thanh Thanh đem theo từ “Hồ huyệt” trong thâm sơn ra.
A Cổ hầu như có tài vạn năng, từ chuyện kim, chỉ may thêu nhỏ nhặt, đến việc nhổ bật được cả một gốc cây lớn. Quần áo thêu hoa hắn mặc trên mình cũng là do hắn tự tay làm lấy... Cỗ xe ngựa rộng rãi hào hoa này, cũng là do tay hắn chế tạo.
A Cổ chi có hai chuyện không làm được.
Một là không đẻ con, vì hắn là đàn ông.
Hai là không nói được, vì hắn không có lưỡi.
Hình như hai chuyện này chẳng có gì quan hệ lắm.
Đinh Bằng đương nhiên không muốn A Cổ thay chàng đẻ con; A Cổ cũng chẳng bao giờ biểu lộ ý kiến muốn nói, chỉ biết nghe và làm theo mệnh lệnh.
Cho nên A Cổ thực là một gã đầy tớ tùy tùng trung thành lý tưởng.
Đinh Bằng dù muốn để Thanh Thanh ở lại nhà, nhưng nhất định phải đem A Cổ theo.
Ra khỏi thành, người đi đường hơi thưa thớt, nhưng đó chỉ là người từ phía trước tới, còn đi theo sau xe vẫn là một đoàn người đông đảo, hầu hết đều là người giang hồ.
Đinh Bằng chợt có một cảm giác xung động, xung động, bất ngờ...
Chàng lên tiếng ra lệnh cho A Cổ :
- Cho xe đi lẹ một chút!
A Cổ lập tức chấp hành mệnh lệnh rất trung thực, ra roi quất vun vυ"t, cỗ xe vọt đi lẹ như tên bắn. Nhìn lại đoàn người kinh ngạc phía sau, Đinh Bằng vùng cất tiếng cười lớn ha hả...
Từ ngày Đinh Bằng ra khỏi nhà, Viên Nguyệt sơn trang trở nên rất vắng vẻ.
Những giang hồ hào kiệt tụ tập nơi đây đều theo Đinh Bằng lên đường, cả những khách tạm trú do Đinh Bằng mời đến, cũng lục tục kéo nhau ra đi.
Tất cả họ đều không muốn bỏ qua mục kích một trận quyết chiến giữa Đinh Bằng và Tạ Hiểu Phong. Có điều họ không như một số khách giang hồ khác, bám sát theo sau xe của Đinh Bằng.
Có một số người lại đi theo phương hướng ngược lại. Giả như họ không muốn bỏ qua chứng kiến trận quyết đấu giữa Đinh Bằng và Tạ Hiểu Phong, tại sao họ không lập tức theo đi? Chẳng lẽ họ biết chắc, dù Đinh Bằng có tới Thần Kiếm sơn trang, nhưng không có họ hiện diện, thì cuộc quyết chiến này không thành hay sao?
Có mấy người còn tách ra, lên du thuyền trên mặt hồ, vui chơi cùng bọn xướng kỹ cả nửa ngày, rồi sau đó, khi trời gần tối, mới phân biệt chia tay, len lén thừa lúc tối trời, không ai để ý, mới tiến vào một tòa cổ miếu.
Vào trong miếu, họ làm như đi thăm hỏi một người nào đó.
Hình như họ đã tuân theo một chỉ thị gì, và đối với một người nào đó, tỏ vẻ rất cung kính, không nói một tiếng nào khác, ngoại trừ một tiếng “dạ” trầm thấp.
Mục đích của những người này là gì? Họ sắp sửa làm chuyện gì?
Trước mặt, ngoại trừ họ ra, đại khái chỉ có người khách thần bí nào đó trong cổ miếu mới biết mà thôi!
* * * * *
Trong Viên Nguyệt sơn trang còn có một người không ra khỏi cửa, đó là Liễu Nhược Tùng. Người khác, ít nhiều đều thuộc địa vị khách, nói đi là có thể đi, chỉ có hắn không đi, vì hắn là đệ tử của Đinh Bằng.
Tuy Đinh Bằng không chỉ điểm hắn một chút công phu nào, chỉ sai tới, gọi lui, làm những chuyện vặt vảnh như người đầy tới làm công.
Nhưng Liễu đại trang chủ không chút thắc mắc, biểu hiện rất ân cần nhiệt tâm. Lúc Đinh Bằng ra đi, không kêu hắn đi theo, nên hắn ở lại, và cũng tỏ vẻ cao hứng phi thường. Hắn lui tới chiếu ứng công việc, ra tới hậu viện. Hậu viện là nơi trú phòng của Thanh Thanh, chỉ có hai con a đầu rất xinh đẹp lo việc hầu hạ; một tên Xuân Hoa, một tên Thu Nguyệt.
Xuân hoa, Thu nguyệt là hai vật rất đẹp trong lòng thi nhân; hai con a đầu cũng giống vậy.
Nét đẹp Xuân Hoa chẳng khác hoa xuân nở rực rỡ.
Da dẻ Thu Nguyệt còn trắng đẹp hơn ánh trăng mùa thu.
Tuổi hai con a đầu đều khoảng mười bảy, mười tám, đó là tuổi rất mê người của bọn thiếu nữ. Mà hai thiếu nữ a đầu này, chẳng những đang tuổi hoài xuân, mà hình như còn biết cách làm sao để hầu hạ và lấy lòng đàn ông! Vì hai con a đầu này là một cặp ca kỹ rất nổi tiếng trên Tần Hoài và Kim Lăng. Đinh Bằng đã bỏ ra ba ngàn lạng để mua họ về. Cả hai tuy là người hầu, nhưng không phải làm việc gì nặng nhọc, chỉ làm bạn hầu cạnh Thanh Thanh mà thôi.
Liễu Nhược Tùng tuy tuổi hơi lớn một chút, nhưng thân hình vẫn tráng kiện, đầy hấp dẫn lực. Vạn Tùng sơn trang Liễu trang chủ vốn nổi danh giang hồ là mỹ kiếm khách.
Dưới mắt người giang hồ, Liễu Nhược Tùng hiện giờ tuy không còn đáng một tiền, nhưng dưới mắt của Xuân Hoa, Thu Nguyệt, vẫn là một đàn ông đầy hấp dẫn lực.
Cho nên khi hắn bước vào hậu viện, hai ả con gái này lập tức chạy bay ra đón như hai con hoa hồ điệp, mỗi ả một bên, lôi kéo hắn...
Trước kia, Liễu Nhược Tùng nhất định vô cùng cao hứng, có khi hắn còn thừa cơ sờ mông, bóp vế... Chỉ tiếc, đó là trước kia, khi hắn còn là Liễu đại trang chủ, Liễu đại kiếm khách, là Tùng, Trúc, Mai; Tuế Hàn tam hữu, danh tiếng vang rền giang hồ.
Hiện tại, hắn chỉ là đệ tử của Đinh Bằng; mà còn ở trong nhà của sư phụ.
Lúc đồ đệ ở trong nhà của sư phụ, nhất định phải cẩn thận, lễ phép, hành động có quy củ.
Lúc làm đại hiệp, Liễu Nhược Tùng rất thành công; hiện tại, lúc làm đệ tử, hắn cũng biểu lộ rất an phận.
Hắn vội vàng gỡ tay, đẩy hai đóa hoa diễm phúc ra, tháo lui một bước, rồi cung kính hỏi: Sư mẫu ở đâu?
Xuân Hoa cười ngặt nghẽo hỏi :
- Ngươi tới thăm Thiếu phu nhân hả?
Liễu Nhược Tùng vẫn cung kính đáp :
- Phải, tại hạ tới hỏi xem sư mẫu có chỉ thị gì không?
Thu Nguyệt cũng cười cười nói :
- Ngươi đến tìm phu nhân làm gì? Có chuyện gì, phu nhân sẽ sai người tới cho ngươi hay, thiếu chủ nhân có nói, ngươi không được tùy tiện ra vào hậu viện.
- Đúng vậy, có điều đó là lúc sư phụ ở nhà, hiện giờ sư phụ đi vắng, tại hạ là đệ tử, cũng phải đối xử cho tròn chút hiếu tâm.
Xuân Hoa cười khanh khách, chế nhạo :
- Hiếu Tâm? Ngươi làm như là một đứa con ngoan, thần hôn định tỉnh, sớm tối đều phải tới vấn an cha mẹ một lần!
Liễu Nhược Tùng thật thà gật đầu :
- Tại hạ chính chuẩn bị như thế!
Thu Nguyệt cười nhạo :
- Hiện tại đã quá ngọ, nếu ngươi đến thỉnh an buổi sớm, hình như quá trễ; còn như đến thỉnh an buổi tối, hình như quá sớm!
Liễu Nhược Tùng hơi đỏ mặt gượng đáp :
- Chỉ cần có lòng như vậy, cần chi phải kể sớm muộn...
Xuân Hoa lại cười :
- Thấy phần hiếu tâm của ngươi, có lẽ ta cũng phải giúp ngươi thông báo một tiếng, có điều hiện tại, nếu đi thông báo, nhất định sẽ bị quở trách, vì thiếu phu nhân tâm tình đang không vui, bà vừa căn dặn, chỉ muốn một mình yên tĩnh, không muốn bất cứ ai đến làm phiền, nếu ngươi muốn gặp, tốt nhất hãy chờ lúc thiếu phu nhân tâm tình vui vẻ hãy tới.
- Vậy... Lúc nào tâm tình phu nhân mới vui vẻ?
- Rất khó nói, mấy ngày gần đây, tâm tình phu nhân luôn buồn bực, có điều, tối đến lúc trăng lên, phu nhân thường ra ngoài thưởng nguyệt, đó là lúc dù tâm tình phu nhân không vui, nhưng rất tịch mịch, cần có người trò chuyện.
Cặp mắt Liễu Nhược Tùng sáng lên, nói :
- Vậy tối nay tại hạ sẽ tới!
Thu Nguyệt lập tức nói :
- Khoan, phu nhân có muốn gặp ngươi hay không còn chưa chắc, phu nhân cần có người đi dạo trò chuyện, nhưng không cần tới ngươi.
Liễu Nhược Tùng thản nhiên :
- Không hề gì, miễn tại hạ có lòng, đêm nay không gặp, đêm mai lại tới, đêm mai không gặp, còn có đêm mốt... tinh thành rất mực, khơi mở vàng đá...
Xuân Hoa cười lạnh :
- Khơi mở vàng đá? cửa viện không mở, ngươi vẫn không thể gặp, mỗi khi phu nhân muốn ra ngoài thưởng nguyệt, bà thường biểu chúng tôi đóng cửa viện cài then thật chặt, vì vậy ngươi muốn tiến vào viện, nhất định phải cần chúng tôi mở cửa viện mới được.
- Vậy cảm phiền hai vị cô nương giúp đỡ!
Thu Nguyệt cười :
- Thế cũng không được, chúng tôi đều phải đi theo phu nhân, không có giờ rảnh để mở cửa viện cho ngươi, nếu ngươi gõ cửa, phu nhân nghe tiếng lập tức trở lên lầu ngay, vì bà ta đã nói không thích gặp ngươi, và biểu chúng tôi nếu thấy ngươi vào, lập tức ngăn cản.
Liễu Nhược Tùng lộ vẻ thất vọng :
- Vậy đành phải đợi sau này sẽ tính!
Thu Nguyệt chợt cất tiếng cười :
- Nếu Liễu đại gia cố ý định vượt tường vào, không qua lối cửa viện, thì tính lầm rồi đó, thiếu phu nhân rất chú trọng quy củ, tòa hậu viện này, sau khi đêm đến, tuy không có người canh gác, nhưng phòng bị rất nghiêm, hai hôm trước đây, có người lén vào, kết quả không hiểu sao bị trúng cơ quan, chết dưới gốc khóm hoa, chỉ còn lại một đống quần áo, cả xương thịt đều bị tan hoá, nghe nói người đó là Phi Thiên Tri Thù, là một phi tặc rất nổi tiếng.
Liễu Nhược Tùng bất giác biến sắc khẽ lẩm bẩm :
- Lai vô ảnh, khứ vô tung, Phi Thiên Tri Thù, đêm trộm muôn nhà, xưa nay cũng chưa từng có lần sẩy tay.
Xuân Hoa cười như đóa hoa xuân :
- Lai vô ảnh không sai, nhưng khứ vô tung thì không rõ, vì y đã hóa thành một vũng nước, dưới khóm hoa hồng đằng kia!
Liễu Nhược Tùng khẽ rùng mình, lạnh xương sống, đổ mồ hôi, dựng tóc gáy.
Thu Nguyệt cũng cười, nhưng nét cười không giống trăng sáng đêm thu. Trăng đêm thu lạnh, nhưng giọng cười cô ả vừa ấm vừa đầy quyến rũ :
- Nếu Liễu đại gia muốn gặp được thiếu phu nhân, chỉ có một biện pháp, chị em chúng tôi tách ra một người đi mở cửa và dẫn đại gia vào, làm như vậy, có thể bị trách mắng vài câu, nhưng ít ra, có thể đưa đại gia tới gặp được phu nhân...
Liễu Nhược Tùng chẳng phải một tên ngu ngốc, cúi mình vái dài nói :
- Xin phiền hai vị đại tỷ giúp đỡ!
Xuân Hoa cười cười :
- Chớ khách sáo, nhiều lễ, hai chị em chúng tôi đều rất biết điều, chỉ cần trong lòng chúng tôi cao hứng muốn giúp đại gia là được, có điều, đại gia có biết điều chúng tôi cao hứng là gì không?
Dứt lời, cô ả bước sát mình Liễu Nhược Tùng, thân hình đã nóng hực...
Đương nhiên, Liễu đại hiệp chẳng phải kẻ ngu ngốc, đã hiểu phải làm cách nào rồi!
Hai nữ lang liền dẫn Liễu Nhược Tùng vào một căn thạch đình, bắt đầu làm chuyện hai ả cao hứng! Qua thời gian hơn một giờ, Liễu Nhược Tùng mới trở ra tiền viện.
Hai ả hình như chưa được cao hứng lắm, luôn miệng cằn nhằn Liễu Nhược Tùng chẳng thỏa mãn được như ý muốn hai ả. Nhưng Liễu Nhược Tùng đã muốn khóc, khóc không thành tiếng!
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được, hai nữ làng trông ẻo lả như hai đóa hoa, mà lúc làm chuyện đó thì so với mười con điếm dâʍ đãиɠ còn có phần hơn.
Một người vợ hắn đã tự tay gϊếŧ chết, chẳng khác một con sói nhịn đói lâu ngày; con sói nhịn đói lâu ngày đã khiến hắn thống khổ nửa đời người.
Bây giờ hắn lại gặp hai con cọp đói; còn sống được với tấm thân đủ xương da này, đã là vạn hạnh rồi.
* * * * *
Đêm ấy trăng tròn.
Liễu Nhược Tùng không đến gặp được Thanh Thanh, hắn chỉ nằm ngay đơ trên giường như một con chó sắp chết, hơi sức để bò dậy cũng không còn.
Hôm sau, hôm sau nữa, cũng đều là đêm trăng sáng.
Nhưng Liễu Nhược Tùng không dám nghĩ có đủ sức đi gặp Thanh Thanh hay không, hắn tự biết trong vài ngày nay, hắn chẳng còn một chút khí lực nào.
Hắn nằm trên giường, chỉ tự nghĩ một chuyện...
Xuân Hoa, Thu Nguyệt, có phải thực là danh kỹ Đinh Bằng mua từ Kim Lăng về không?
Theo hắn biết, chỉ có nữ nhân từ một tông phái thần bí Tây phương phái xuất, mới có khẩu vị tham lam và kỹ thuật cao minh như vậy.
Khi hắn đã mệt nhọc đến độ nhướng mi mắt không còn nổi, mà hai a đầu đó, vẫn có bản lãnh khêu gợi, mơn trớn khiến hắn hứng khởi đến hơi thở cuối cùng, để họ thu rút đến tận cốt tủy sinh mệnh hắn.
Thiên hạ không gì khó, chỉ sợ kẻ có lòng.
Đây là một câu nói xưa cũ, cả những lão bà bà không biết chữ, cũng thường dùng để dạy dỗ con cháu. Câu nói được vận dụng rộng rãi như vậy, tất nhiên là một chân lý, được mọi người khẳng định trăm phần trăm; nhưng đôi khi chưa ắt hẳn đã như vậy.
Liễu Nhược Tùng ít ra cũng có cảm giác này - Thiên hạ vô nan sự, chỉ phạ hữu tâm nhân - Hắn đã cố công suy tính, nghỉ ngơi mấy ngày, mà còn tìm được một người giới thiệu làm quen được với một tên thái hoa tặc hạ ngũ môn, xin được một liều “Long hổ diệu dược, kim thương bất đảo”!
Nhờ liều “Long Hổ diệu dược” này, hắn đã đổ mồ hôi cùng mình, vất vả để hàng phục cho bằng được hai con hổ đói, khiến chúng hết hơi thở hào hễn, để cuối cùng chúng phải giúp cho hắn vào gặp Thanh Thanh.
Đó là một đêm trăng, một đêm trăng hạ huyền.
Thanh Thanh vịn tay lan can thạch đình, nhìn trăng buông thả tâm sự.
Liễu Nhược Tùng xốc gọn quần áo chỉnh tề, cung kính bước tới.
Liều diệu dược “Kim Thương bất đảo” đó, tuy giúp hắn trở thành dũng mãnh như thiên thần, hàng long phục hổ, nhưng vì hao tổn khí lực quá nhiều, nên trước mắt toé nổ đôm đóm, chân bước cũng không muốn vững. Nhưng hắn bất cần, hắn chỉ biết cần tiếp cận được người nữ chủ nhân này là hắn có thể đặt chân lên con đường thành công.
Thanh Thanh nhìn hắn một cái, rồi không chút biểu tình hỏi :
- Ngươi tới đây làm gì?
- Đệ tử đặc biệt đến hỏi thăm sư mẫu.
Thanh Thanh cau mày, giọng hỏi gắt :
- Ta rất tốt, không cần ai tới thăm hỏi!
Liễu Nhược Tùng không nản lòng, lúc bắt đầu chẳng thể lấy được hảo cảm của Thanh Thanh ngay, cho nên hắn nhẫn nại cung kính :
- Đệ tử còn muốn bẩm báo sư mẫu một số tin tức về sư phụ.
- Chuyện này không ngươi nói, ta đã biết rất rõ.
- Nhưng sư mẫu không bước chân...
Thanh Thanh ngắt lời hắn :
- Ta có phương pháp của ta, còn phương pháp như thế nào, ta không cần phải nói cho ngươi biết.
Liễu Nhược Tùng luôn miệng cung kính :
- Dạ.. Dạ... có điều sư mẫu được biết, chỉ là tin tức phiến diện (bề mặt), không tinh xác như tin tức đệ tử được biết.
- Ta không tin, tin tức của ngươi xác thực hơn ta!
Liễu Nhược Tùng cười nịnh :
- Nếu sư mẫu không tin, hãy cho đệ tử kể ra, đối chiếu với tin tức sư mẫu được biết như thế nào? Lúc đó, sư mẫu sẽ biết lời nói của đệ tử không sai.
Thanh Thanh hơi ngần ngại :
- Được, ngươi nói nghe thử!
Với vẻ rất đắc ý, Liễu Nhược Tùng nói :
- Trên đường, mỗi ngày sư phụ chỉ đi khoảng một trăm dặm, mỗi nơi dừng lại nghỉ sư phụ đều có một hành động kinh người.
Thanh Thanh cau mày :
- Ta biết rồi, đó là tướng công muốn cho người ta chú ý!
- Sư phụ từng đặt tiệc tại một tửu lầu rất lớn, mời rất nhiều giang hồ nữ kiệt tới dự, trong số gồm cả những người đã có chồng, hoặc đã hứa hôn, nhưng lại cự tuyệt ngoài cửa, không mời trượng phu hay tình nhân được vào.
Thanh Thanh vẫn thản nhiên, cười :
- Đó cũng chẳng quan hệ gì, ít ra tướng công cũng không cưỡng ép mời, mà là bọn nữ nhân đó, tự mình bằng lòng đến, mà trượng phu hay người tình của họ cũng không phản đối.
- Đến lúc tiệc tàn, sư phụ còn ép giữ lại mười hai vị còn khá trẻ để chuyện trò tới nửa đêm.
- Chuyện đó chắc rất thú vị, có điều ta biết tướng công chẳng bao giờ cưỡng ép họ, mà người được giữ lại cũng rất cao hứng, mà không coi việc bị lưu lại là mất thể diện.
- Nhưng trong số mười hai người đó, có năm người là đàn bà có chồng, và ba người đã đính hôn.
Thanh Thanh bật cười lớn :
- Trượng phu và hôn phu của họ, chẳng vì đó mà cảm nghĩ bất an, trái lại còn mừng thầm và cảm thấy quang vinh, cho nên người ta nói, hào kiệt trong bạch đạo, đều có bộ mặt như vậy, vì muốn đạt được mục đích nào đó, dù biểu vợ đi ngủ với người khác, họ cũng chẳng thắc mắc quan ngại.
Liễu Nhược Tùng đỏ mặt, như bị một cái tát mạnh vào mặt.
* * * * *
Thanh Thanh tuy không nói rõ, nhưng chính thức là nói về hắn.
Vì muốn lừa lấy chiêu kiếm “Thiên Ngoại Lưu Tinh” của Đinh Bằng, hắn đã kêu vợ hắn là Tần Khả Tình, hóa danh Tần Khả Tiếu, bày ra một cạm bẫy rất đáng cười. Kết quả, tuy lấy được kiếm chiêu, nhưng bị mất nhiều hơn, mà còn hoàn thành cái ý nguyện trả thù của Đinh Bằng đem đến cho hắn. Nghĩ lại những chuyện này, Liễu Nhược Tùng muốn tự vả cho mình mấy cái vào mặt.
Hắn chẳng phải tự hận mình đã làm ra những chuyện đó, mà hận vận khí của mình sao xui xẻo, tại sao những kỳ ngộ đó, không rơi vào mình mà lại vào Đinh Bằng.
Rất may, hiện giờ Đinh Bằng không ở cạnh Thanh Thanh, mà lại rời xa nàng một mình đi ra ngoài dương danh, để lại cho mình một cơ hội rất hiếm có này, nếu mình không nắm chắc lấy, thì chẳng khác mình là một con thổ cẩu (chó đất).
Vì vậy, hắn vẫn không buông bỏ nổ lực, tiếp tục tươi cười nói :
- Sư phụ hiện đã là người rất nổi danh, nếu làm những chuyện có ảnh hưởng chà đạp thanh danh như vậy, thật là bất trí....
Thanh Thanh cười, ngắt lời hắn :
- Chuyện của tướng công, ta và ngươi không phải quan tâm, tướng công đã là một đại nam nhân, tự mình biết phải làm sao rồi.
- Nhưng sư phụ làm như vậy, rất có lỗi với sư mẫu.
Thanh Thanh trầm nét mặt :
- Ngươi không nên nói những lời này!
Liễu Nhược Tùng vội vàng :
- Đệ tử chỉ vì sư mẫu mà cảm thấy...
Thanh Thanh ngắt lời hắn :
- Ta tín nhiệm tướng công.
Câu nói này của nàng đã bịt miệng Liễu Nhược Tùng, nàng nói tiếp :
- Nếu như ngươi chỉ biết có thế, thì không cần phải nói nữa.
Liễu Nhược Tùng vẫn cố nói tiếp :
- Đệ tử còn nghe nói, chưởng môn của năm đại môn phái đều đã kinh động, cùng nhau kéo đến Thần Kiếm sơn trang.
Thanh Thanh lại thản nhiên cười :
- Đó cũng chẳng kể là tin mới mẻ, nghe có người khiêu chiến với Tạ Hiểu Phong, đáng kể là chuyện lớn, tất nhiên họ cần đến để coi nhiệt náo.
- Họ không đến để coi nhiệt náo.
Thanh Thanh à một tiếng hỏi :
- Họ đến làm gì? Có phải họ đến giúp Tạ Hiểu Phong chăng?
- Tạ Hiểu Phong chẳng cần người đến giúp đỡ, nếu ông ta không thắng được đao của sư phụ, thì chẳng ai có thể giúp được. Họ đến là để ngăn cuộc quyết đấu này!
Thanh Thanh cười :
- Tốt lắm, nếu họ ngăn cả được; thực ra trận quyết đấu này rất vô nghĩa, nhưng ta biết rõ, tướng công ta, e rằng họ cản không nổi.
Liễu Nhược Tùng cười cười: Theo đệ tử biết, hình như họ nắm rất vững vấn đề, vì họ đáp lời yêu cầu của Thiết Yến song phi mà đến.
Thanh Thanh hơi biến sắc hỏi :
- Tại sao họ lại quen biết làm thân với bọn người như Thiết Yến song phi này?
- Chuyện này đệ tử không rõ, nhưng hôm trước đây, tại Viên Nguyệt sơn trang, sau khi sư phụ đánh bại Thiết Yến song phi, Thiết Yến song phi từng đưa ra một thiết bài miễn tử, đó là tấm thẻ do chưởng môn nhân của năm đại môn phái cùng ký tên ban ra, đệ tử nghĩ, chắc ngũ đại môn phái có quan hệ phi thường mật thiết với Thiết Yến song phi!
Thần sắc Thanh Thanh có vẻ thiếu bình thường, vội hỏi :
- Ngươi còn nghe được những gì nữa?
Liễu Nhược Tùng biết thời cơ gần chín mùi, cười nói :
- Đệ tử nghe biết, nếu bọn họ không ngăn cản được cuộc đấu giữa sư phụ và Tạ Hiểu Phong, họ sẽ động dụng toàn lực, trừ bỏ sư phụ trước khi quyết đấu.
Thanh Thanh cười lạnh :
- Họ không có bản lãnh đó!
- Nếu đơn thân từng người, đương nhiên họ không phải đối thủ của sư phụ, nhưng nếu họ điều động toàn bộ môn hạ của họ tới, có thể là một lực lượng đáng sợ.
Thanh Thanh vẫn cười lạnh :
- Cứ để họ tới đi, trừ phi họ không biết sợ chết!
Liễu Nhược Tùng tiến thêm một bước, nói :
- Người của năm đại môn phái tuy đông, nhưng cũng chẳng thể đỡ nổi thần đao của sư phụ; vấn đề là còn một nhân vật đáng sợ khác.
- Ai?
- Tạ Hiểu Phong, Tạ tam thiếu gia.
- Người này thì sao? Gần đây ông ta đã không hỏi han gì đến việc trong giang hồ nữa.
- Nhưng Thần Kiếm sơn trang vẫn là võ lâm thánh địa, Tạ tam thiếu gia vẫn là cột trụ chính nghĩa trong võ lâm, có trách nhiệm đối với toàn võ lâm. Chỉ cần sư phụ làm hại bất cứ một vị nào trong năm vị chưởng môn, Tạ Hiểu Phong sẻ chẳng thể ngồi nhìn, mà phải xuất đầu lộ diện.
Sắc diện Thanh Thanh có vẻ hơi khích động :
- Ông ta xuất đầu lộ diện cũng chẳng sao. Tướng công vốn muốn tìm ông ta để quyết đấu, một cây kiếm xuất quỷ nhập thần của ông ta, chưa chắc đã thắng được cây đao trong tay của tướng công.
Liễu Nhược Tùng cười cười :
- Nếu Tạ Hiểu Phong đánh ngay mặt quyết đấu hơn thua với sư phụ, thì chẳng ngại gì, vấn đề là Tạ Hiểu Phong không đối diện quyết đấu....
Thanh Thanh lắc đầu :
- Với thân phận chủ nhân Thần Kiếm sơn trang, chẳng lẽ ông ta lại lén lút hại ngầm?
- Nếu vì một lý do trọng đại nào, Tạ Hiểu Phong cũng có thể làm bất cứ chuyện gì.
Trong lúc Thanh Thanh trầm tư suy nghĩ, Liễu Nhược Tùng nói tiếp :
- Biện pháp duy nhất trước mắt là tìm cách phá hoại sự liên minh của năm đại môn phái, khiến họ không bắt tay nhau được.
- Có biện pháp đó sao?
- Tự nhiên có, bề mặt năm đại môn phái tuy hợp tác, nhưng bên trong vẫn có nhiều mâu thuẫn, tỉ như Thiếu Lâm, Võ Đang, ỷ điạ vị cao siêu, cuồng vọng tự đại, khiến trong thâm tâm ba phái khác rất bất mãn không phục, chỉ cần dèm pha châm chọc thêm, khiến tự họ rối loạn, gây chuyện lẫn nhau, lúc đó Tạ Hiểu Phong sẽ chẳng buồn ra mặt nhúng tay vào những chuyện nhỏ nhặt, chó mè xâu xé...
- Gây ra chuyện đó chẳng phải dễ.
Liễu Nhược Tùng cười cười :
- Nếu sư mẫu cho phép đệ tử đi làm, đệ tử tin có thể làm được rất kín đáo thành công.
Cuối cùng Liễu Nhược Tùng đã bộc lộ mục đích của hắn, nên Thanh Thanh mỉm cười hỏi :
- Chắc ngươi có điều kiện gì?
Liễu Nhược Tùng hơi giật mình, xem ra tiểu nữ nhân ngây thơ xinh đẹp này, chẳng phải dễ dàng đối phó, mình phải quyết hạ thêm một phen công phu mới được.
Vì vậy hắn tươi cười nói :
- Đệ tử tận tâm vì sư môn, đâu dám đưa điều kiện gì?
Thanh Thanh nhìn hắn một cái, gặng hỏi :
- Ngươi không có yêu cầu gì?...
- Không, đệ tử chỉ một lòng vì sư mẫu biểu lộ chút công lao.
- Ngươi chẳng phải kẻ có lòng trung thực, nếu không có gì tốt đẹp có lợi, ngươi sẽ chẳng bao giờ chịu lãng phí lực khí, vì vậy ta không dám làm phiền ngươi.
Liễu Nhược Tùng biết không thể tiếp tục giả vờ, cười nói :
- Bản thân đệ tử chẳng dám có yêu cầu gì, chỉ vì cần có phương tiện hành sự, đệ tử cần có một điểm khiến người ta tin tưởng được.
Thanh Thanh hỏi một cách cương quyết :
- Nói! Ngươi muốn gì?
Trong lòng Liễu Nhược Tùng chợt cảm thấy mừng rỡ; biết rằng mình gần nắm được đầu mối thành công, nên hắn cần suy nghĩ, nên ra giá như thế nào?
Lúc này chẳng thể yêu cầu quá nhiều, nhưng cũng chẳng thể quá ít.
* * * * *
Thanh Thanh cũng lượng đoán xem gã đàn ông hèn hạ, thô bỉ đáng ghét này, đưa ra yêu cầu gì?
Sau một lúc lặng lẽ, Liễu Nhược Tùng mới lên tiếng :
- Trong giờ phút này, dưới tầm mắt của mọi người, đệ tử đã mất hết thanh danh, không còn đáng giá nửa xu!...
Thanh Thanh cười cười :
- Chuyện đó còn phải coi xem dưới mắt những kẻ nào, có số người cho rằng, ngươi là kẻ có thể đào tạo thành tài trên phương diện “Bì hậu tâm hắc”, ngươi đủ thành tôn sư đương thời, không ai bì kịp...
Liễu Nhược Tùng lại một lần nữa đỏ mặt sượng sùng. Tuy đối với sự cười chê, mắng nhiếc của người đời, hắn có thể thản nhiên, nhưng đứng trước một tuyệt thế mỹ nhân như Thanh Thanh, hắn vẫn cảm thấy khó chịu, vì vậy hắn cố gượng cười vài tiếng, nói :
- Có những việc đệ tử tự mình không cách nào đi làm được, cần phải mượn tay người khác, muốn khiến mọi người tin tưởng, đệ tử cần phải có một thân phận đáng kể.
- Làm đệ tử của Đinh Bằng, thân phận này chưa đủ sao?
Liễu Nhược Tùng gượng cười :
- Sư mẫu chưa rõ lắm, vì đệ tử biết rõ, ngay cả tự bản thân sư phụ cũng không rõ thân phận mình.
Thần sắc Thanh Thanh biến đổi :
- Tướng công còn có thân phận gì nữa?
Liễu Nhược Tùng cố gượng đề cao dũng khí, hắn biết nếu lúc này nói ra câu gì không khéo léo, rất có thể bị nuốt hận, chẳng bao giờ có cơ hội nói câu thứ hai, nên hắn mạnh dạn trả lời: Thân phận chủ nhân Viên Nguyệt loan đao.
- Chuyện đó đâu đáng kể, vì chính trên mình tướng công mang cây đao đó...
- Nhưng trên thân cây đao có khắc bảy chữ “Đêm xuân lầu vắng nghe mưa rơi”!
Sắc mặt Thanh Thanh lại biến đổi, gằn giọng :
- Bảy chữ đó có ý nghĩa đặc biệt gì?
- Người biết được ý nghĩa đặc biệt của bảy chữ này không bao nhiêu, nhưng có số người, sau khi nghe bảy chữ đó, sắc mặt hết sức biến đổi, ăn ngủ không yên, chẳng hạn như vợ chồng Thiết Yến song phi.
- Ngươi biết rõ ý nghĩa của bảy chữ đó?
- Đệ tử không rõ, nhưng biết chắc Chưởng môn nhân của năm đại môn phái, đều vì bảy chữ này mà tới.
Thanh Thanh trầm ngâm giây lát, hỏi :
- Ngươi muốn gì?
- Đệ tử muốn đại biểu bảy chữ này để khi đi làm chuyện gì có đủ tư cách cho người ta biết là một bảo chứng, hay một cảnh cáo.
Thanh Thanh lập tức lắc đầu :
- Không được, ngươi không đủ tư cách, ta cũng không có cái quyền này!
- Nhưng sư mẫu có thể vì đệ tử cầu xin được cái tư cách đó.
- Cũng không được, câu thơ đó trên cây loan đao, giờ này đã chẳng còn đại biểu ý nghĩa gì nữa, mà chỉ còn là câu thơ bình thường khắc trên đao thôi, không có tư cách gì, ngươi rõ rồi chứ?
- Đệ tử rõ, nhưng e rằng người khác không tin.
- Mặc họ tùy ý, trái lại ta tuyệt chẳng thể cho ngươi cái gì.
Liễu Nhược Tùng cảm thấy thất vọng :
- Vậy đệ tử đành rút lại ý kiếm tìm người giúp đỡ, tự mình đi làm một số công chuyện vậy.
- Ngươi định đi làm những chuyện gì?
- Chuyện khiến ngũ đại môn phái rối loạn tay chân, tỷ như, khiến một hai nhân vật trọng yếu trong bọn họ, bỗng dưng bị bay đầu, kế đó, để lại lời cảnh cáo, khiến bọn họ gặp khó khăn phải rút lui.
- Không được, tuyệt không thể làm những chuyện ấy.
- Được chớ, đệ tử chọn một phái yếu nhất hạ thủ; sau vài ba lần bị đả kích, tự nhiên trong lòng họ hãi sợ, cảm thấy không nên vì chuyện người khác mà tự kéo cả môn phái vào vòng tiêu diệt.
- Chuyện này không nhất thiết phải do ngươi đi làm.
- Đệ tử làm rất thích hợp, vì lúc này mọi người đều đã đồn đại ồn ào, đề cao cảnh giác, người khác rất khó đến gần họ, chỉ có đệ tử không bị nghi ngờ, hơn nữa, đệ tử còn có một số bạn bè, có thể yểm trợ...
Thanh Thanh vụt cười cười :
- Xem ra biện pháp này đích xác không sai, ngươi đi làm đi.
Liễu Nhược Tùng cười, nói :
- Nhưng mấy chiêu kiếm pháp của đệ tử chỉ là trò chơi nhị lưu, mà người đệ tử phải đối phó, thuộc loại đệ nhất lưu.
Bây giờ, Thanh Thanh đã hiểu rõ, cười cười :
- Ngươi muốn ta truyền thụ kiếm pháp?
- Không phải kiếm pháp, là đao pháp, đao pháp có thể một chiêu chẻ đôi thân người địch thủ.
- Ta không có bản lãnh đó, đao pháp đó chỉ có tướng công luyện thành, cả ta cũng không luyện được.
Liễu Nhược Tùng vội nói :
- Đệ tử không dám vọng cầu được như sư phụ, mà chỉ muốn ít nhất được như thân thủ Thiết Yến trưởng lão, mới có thể khiến người khác tin tưởng.
- Ngươi cho rằng chỉ một vài ngày, có thể luyện thành được vậy sao?
- Đệ tử tuy bất tài, nhưng chỉ cần được truyền thụ khẩu quyết, thì trong vòng năm ba ngày, có thể tạm thành tựu, vì đệ tử đã từng chuyên tâm nghiên cứu qua loại đao pháp này...
Thanh Thanh vùng cất tiếng cười khanh khách :
- Ngươi thật có tâm cầu tiến.
Liễu Nhược Tùng ra vẻ khiêm tốn :
- Lâu nay, đệ tử luôn cố gắng cầu tiến, chỉ khổ nỗi không có cơ hội, vì vậy đối với cơ hội gì có thể bồi dưỡng cho mình, đệ tử đều để ý lưu tâm.
Thanh Thanh chợt thay đổi sắc mặt nói :
- Không được, ta không thể truyền thụ đao pháp cho ngươi, cũng không cần ngươi đi làm chuyện gì, mà lại càng không muốn ngươi ở lại đây nữa. Ngươi là kẻ quá nguy hiểm, kể từ bây giờ trở đi, ngươi hãy dời khỏi Viên Nguyệt sơn trang.
Liễu Nhược Tùng giọng vô cùng thất vọng :
- Sư mẫu, đệ tử chỉ bày tỏ trung tâm...
- Ta biết ngươi trung tâm, nên ta cũng có chút báo đáp cho ngươi. Dưới Phi Lai phong, ta còn có một tòa trang viện, ta tặng cho ngươi; còn nữa, ngươi rất thích hai con a đầu của ta, ta cũng tặng cho ngươi luôn.
Liễu Nhược Tùng cả kinh thất sắc :
- Sư mẫu hậu tứ, đệ tử không dám bái nhận.
Thanh Thanh cười cười :
- Ngươi không cần khách sáo, đây là những gì ngươi nên được nhận, từ nay về sau, ngươi bất tất còn phải làm đệ tử của Đinh Bằng nữa, càng không được kêu ta là sư mẫu, nghe tiếng câu này, ta muốn buồn nôn. Còn nữa, hai con a đầu tuy nói năng ngọt ngào, nhưng tính ghen của chúng rất nặng, từ nay trở đi, ngươi phải cẩn thận đối đãi với chúng, không được cặp kè người khác, nữ nhân cố nhiên không được, cả nam nhân cũng không được, bằng không, chúng sẽ sửa trị ngươi đến nơi đến chốn; thôi ngươi đi đi.
Nàng chỉ vỗ tay một cái, hai con a đầu Xuân Hoa, Thu Nguyệt đã như hai đóa mây ào vô, mỗi bên một ả, lôi Liễu Nhược Tùng đi.
Lúc này, Liễu Nhược Tùng mới biết mình đã phạm nhiều lỗi lầm, hắn cho rằng mình rất thông minh, nhưng nhất nhất đều nằm trong sự tính toán của Thanh Thanh.
Lúc bị lôi đi, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, không rõ cuối cùng sẽ còn sống được bao lâu!
Hắn có cảm giác như một con gà trống bị kẹp cánh lôi đi chuẩn bị làm thịt!