Lão thái bà đưa cặp mắt nhìn bọn năm người, nhưng không đoán ra Thương Chấn đã nói gì với họ.
“Thiết Yến phu nhân” mãi tới lúc ba mươi tuổi, vẫn là một người đẹp nổi tiếng trên giang hồ, nhất là cặp mắt thu hồn hớp vía của bà ta. Nếu vào thời bốn mươi năm trước, bà ta nhìn một gã đàn ông với cặp mắt này, dù bà ta muốn gì, gã đàn ông đó cũng phải nói ra, chỉ tiếc hiện giờ bà ta đã già.
Năm người hình như đều đã hạ quyết tâm, nhất định không tiết lộ câu nói vừa rồi của Thương Chấn, họ nhắm mắt làm thinh...
Thương Chấn chợt lên tiếng :
- Thiết Yến song phi, tuy gϊếŧ người như cỏ, nhưng những lời đã nói ra chắc là đáng kể chứ?
Thiết Yến phu nhân :
- Đương nhiên đáng kể.
Thương Chấn :
- Vừa rồi, lão bà hình như có nói, nếu tại hạ giao vị Tạ cô nương đó ra, lão bà sẽ ta cho tại hạ ra đi?
- Không sai, ta có nói như thế.
- Vậy thì hiện giờ hình như tại hạ có thể đi được rồi chứ?
Nói xong câu này, Thương Chấn liền phủi hai bàn tay, rồi lại đưa tay phủi sạch bụi trên quần áo cho sạch sẽ, ra vẻ như đã không còn quan hệ đến việc này nữa, nói tiếp :
- Vì hiện giờ tại hạ đã giao cô bé đó ra rồi.
Thiết Yến phu nhân hỏi :
- Ngươi giao cho ai?
Thương Chấn đưa ngón ta trỏ bọn năm người Lâm Tường Hùng, Tôn Phục Hổ, Mai Hoa, Chung Triển, và Nam Cung Huê Thụ, nói :
- Tại hạ đã giao cho họ, tại hạ quả thực có đem cô bé đó đến đây, nhưng giấu tại một nơi rất kín đáo, vừa rồi tại hạ đã nói cho họ biết nơi đó, hiện giờ, bất cứ một người nào trong bọn họ cũng có thể tìm ra chỗ giấu cô bé.
Tôn Phục Hổ chợt rống lên giận dữ :
- Làm sao chúng ta biết ngươi nói thật hay nói dối?
Thương Chấn :
- Chỉ cần có một trong số các vị tìm đến nơi đó, sẽ biết lời nói của ta thật hay giả.
Nghe nói, nét mặt Tôn Phục Hổ giận tái xanh, mồ hôi nhỏ giọt bằng hột đậu.
Trong khi đó, Thương Chấn lộ vẻ tươi cười, không ai rõ tại sao lão ta lại đột nhiên tỏ ra khoái trá như vậy.
Thiết Yến phu nhân lên tiếng :
- Bọn họ nhất định sẽ đi tìm đến đó chứ?
Thương Chấn :
- Ừ!
Thiết Yến phu nhân :
- Hiện giờ họ đã biết ta là ai rồi, kể như họ đã là năm cái xác chết!
Thương Chấn :
- Ừ!
Thiết Yến phu nhân :
- Nhưng bọn họ đều không muốn chết.
Thương Chấn :
- Mấy năm vừa rồi, họ đã sống hưởng thụ sung sướиɠ quen rồi, đương nhiên chẳng ai muốn chết.
Thiết Yến phu nhân :
- Kẻ nào không muốn chết, kẻ đó sẽ đi tìm chỗ đó.
Thương Chấn :
- Tại sao vậy?
- Vì kẻ nào tìm được con tiểu a đâu đó ra, ta sẽ tha cho kẻ đó.
- Tại hạ tin là lời của lão bà nói ra rất đáng kể.
- Vậy ngươi có tin rằng họ sẽ đi tìm không?
- Không!
Lão bà cười lạnh :
- Chẳng lẽ ngươi tin rằng họ đều là những kẻ không sợ chết?
Thương Chấn đáp :
- Chỉ vì họ sợ chết, nên mới tuyệt không dám đi...
Thiết Yến phu nhân gằn giọng :
- Tại sao?
Thương Chấn đáp :
- Tại vì họ không đi, hoạ may còn có thể sống thêm vài năm, còn đi thì chết là cầm chắc, điểm này trong lòng họ đều đã tự hiểu rõ.
Tới đây, lão ta quay sang hỏi năm người :
- Có đúng vậy không?
Bọn năm người đương nhiên không ai phản đối.
Thiết Yến phu nhân có vẻ vừa tức vừa kỳ quái :
- Chẳng lẽ họ cho rằng ta không dám gϊếŧ họ hay sao?
Thương Chấn :
- Đương nhiên lão thái bà dám. Họ cũng hiểu rằng, nếu không đi, tất nhiên lão bà sẽ ra tay. Nhưng rất tiếc là vì Tạ cô nương đó, còn có một vị tôn trưởng, nếu bọn họ giao vị cô nương đó ra, thì vị tôn trưởng của cô nương đó sẽ không tha cho họ.
Thiết Yến phu nhân :
- Họ thà đắc tội với ta, chớ không dám đắc tội với người đó sao?
Thương Chấn :
- Bọn họ đều là cao thủ đệ nhất trong giang hồ hiện nay, nếu hợp sức đối phó lão bà, cũng có thể có chút hy vọng, còn đối phó với người đó, quả thực chẳng có chút hy vọng gì.
- Người đó là ai vậy?
- Tạ Hiểu Phong, người đó là Tạ Hiểu Phong của Thần Kiếm sơn trang ở Thúy Vân sơn, Lục Thủy hồ. Cô bé họ Tạ đó là con gái của Tạ Hiểu Phong.
* * * * *
Nghe xong, Thiết Yến phu nhân chợt biến sắc, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, phẫn nộ, và oán độc.
Thương Chấn thủng thỉnh nói tiếp :
- Yến Tử song phi, ma đao tuy đáng sợ, nhưng thần kiếm của Tạ tam thiếu gia hình như cũng không sai mấy.
Thiết Yến phu nhân lớn giọng :
- Lời ngươi nói có thực không? Tại sao Tạ Hiểu Phong có con gái?
Thương Chấn đáp :
- Ngay cả hai vị lão nhân gia cũng có con trai tại sao Tạ Hiểu Phong lại không thể có con gái?
Nét mặt Thiết Yến phu nhân càng lộ vẻ đáng sợ, gằn từng tiếng :
- Bây giờ chúng ta đã không còn đứa con nữa, thì Tạ Hiểu Phong cũng không thể còn có con nữa!
Giọng nói của bà rất thê thảm, ánh mắt lóe lên sắc bén như đao quang, nhìn thẳng mặt Tôn Phục Hổ :
- Con a đâu họ Tạ đó giấu ở đâu? Ngươi có nói hay không?
Sắc mặt Tôn Phục Hổ lợt lạt, nghiến răng không hé miệng!
Thương Chấn :
- Hắn tuyệt đối không nói đâu, môn hạ của Thiếu Lâm trong giang hồ đều được mọi người tôn kính, nay nếu hắn dám bán rẻ con gái của Tạ Hiểu Phong cho bọn Ma giáo, chẳng những Tạ Hiểu Phong không tha cho hắn, mà ngay cả anh em đồng môn của hắn cũng không tha cho hắn.
Thương Chấn khẽ mỉm cười, tiếp :
- Đằng nào thì cũng chết, tại sao không chết cho ngon lành một chút...
Tôn Phục Hổ nghiến răng thét :
- Chúng ta không có cừu oán với ngươi, tại sao ngươi cố tình hại ta như vậy?
Thương Chấn thản nhiên đáp :
- Vì ta là một kẻ không biết xấu mặt, ngay cả da mông đít người chết cũng dám đeo phủ lên mặt, thì còn chuyện gì mà ta không dám làm!
Tôn Phục Hổ cũng chép miệng thanh :
- Bạn giang hồ nếu biết được Ngũ Hành bảo chủ là loại người như thế này, không hiểu trong lòng họ cảm giác ra sao?
Thương Chấn :
- Ta biết cái cảm giác đó nhất định cũng giống như cảm giác của ta đối với các vị.
Chung Triển chợt lên tiếng :
- Hắn không nói, ta nói.
Thiết Yến phu nhân cười lạnh :
- Ta biết sớm muộn gì rồi cũng có người nói ra thôi.
Chung Triển :
- Có điều ta cũng chỉ muốn nói với Thương bảo chủ một câu trước đã.
Tiếp theo câu nói, lão ta từ từ bước tới gần bên Thương Chấn.
Thương Chấn hoàn toàn chẳng phải không đề phòng, nhưng có điều lão ta không ngờ tới là một vị kiếm khách lừng danh như Chung Triển lại dám cắn người mà thôi. Lão ta chú ý nhìn hai tay của Chung Triển.
Chung Triển chắp hai tay sau lưng, đến cạnh Thương Chấn, ghé tai lão ta nói nhỏ :
- Có một chuyện ngươi nhất định không nghĩ tới, cũng như ta đã không nghĩ tới, ngươi có thể mượn đao gϊếŧ người...
Rồi đột nhiên, lão ta cắn mạnh dựt đứt vành tai của Thương Chấn!
Thương Chấn đau quá, nhảy dựng lên, Tôn Phục Hổ lập tức thổ khí tống ngay một quyền giữa ngực Thương Chấn.
Không ai có thể đỡ được một quyền vừa mạnh, vừa bất ngờ này, lúc Thương Chấn từ trên không rớt xuống, toàn thể mình mẩy đã có ít nhất hơn hai mươi khúc xương bị gãy lìa.
Chung Triển nhổ chiếc vành tai đầy máu lên mình Thương Chấn nói tiếp :
- Ta biết rằng ngươi nhất định cũng không nghĩ tới ta là hạng người như thế này!
Thiết Yến phu nhân chợt than :
- Chẳng những hắn không nghĩ tới, mà ngay cả ta cũng không nghĩ tới.
Nét mặt bà ta lộ vẻ rất kỳ quái, tiếp :
- Anh hùng hào kiệt trong giang hồ hiện nay, nếu quả đều là hạng người như các ngươi, thì thật tốt quá!
Thiết Yến trưởng lão chợt lên tiếng :
- Gϊếŧ một để đe trăm, hãy lấy mạng một tên đi!
Thiết Yến phu nhân :
- Ta cũng biết nhất định phải gϊếŧ một tên trước, chúng mới chịu nói, nhưng gϊếŧ tên nào trước?...
Khi gặp một quyết định quan trọng, bà ta luôn hỏi ý kiến của trượng phu.
Thiết Yến trưởng lão từ từ đưa một ngón tay khẳng khiu từ trong áo ra...
Mọi người đều rõ ngón tay của lão đầu này trỏ vào người nào, người ấy nhất định sẽ chết.
Ngoại trừ Nam Cung Huê Thụ, mọi người đều nhảy lui ra phía sau. Mai Hoa là người thối lui nhanh nhất; lão vừa định lui ra phía sau lưng Nam Cung Huê Thụ, thì ngón tay khẳng khiu của lão đầu đã chỉ ngay hắn.
Thiết Yến phu nhân :
- Được, gϊếŧ người này.
* * * * *
Vừa dứt bốn tiếng này, trên tay bà ta đột nhiên xuất hiện một lưỡi đao.
Trường đao dài bốn thước chín tấc, mỏng như cánh chuồn, lạnh như thu thủy, trông phảng phất trong suốt, đây chính là ma đao của Yến Tử song phi.
Năm xưa Ma giáo tung hoàng giang hồ, ngạo thị võ lâm, coi anh hùng thiên hạ như trâu chó, cỏ rác, vì dưới tọa của Giáo chủ có nhất kiếm, nhất chiên, nhất quyền, song đao.
Bình thường cũng chưa ai được thấy đao của Thiết Yến phu nhân, vì đao của bà ta được tôi luyện bằng loại sắt thép đặc biệt, có thể cứng, có thể mềm, lúc không dùng có thể cuộn thành một cuộn nhỏ giấu trong áo. Chỉ cần lưỡi đao này xuất hiện, nhất định sẽ đem lại huyết quang và tai hoạ.
Thiết Yến phu nhân vỗ nhẹ lưỡi đao, thủng thỉnh nói :
- Đã lâu năm rồi, ta chưa từng dùng qua đao này, ta không giống lão đầu tử của ta, tâm của ta luôn rất yếu mềm.
Bà ta đưa mắt nhìn Mai Hoa tiếp :
- Vì thế, vận khí của ngươi hôm nay không sai.
Mai Hoa xưa nay là một người rất biết tự bảo dưỡng, sắc mặt luôn rất tốt, nhưng hiện tại, sắc mặt của ông ta đã không còn chút máu, lão thực không hiểu tự mình có vận khí gì tốt như lão bà này nói.
Thiết Yến phu nhân nói tiếp :
- Ta còn nhớ người ta gϊếŧ sau cùng là Bành Thiên Thọ.
Bành Thiên Thọ là đệ nhất cao thủ của “Ngũ Hổ Đoạn Môn đao”. Ngũ Hổ Đoạn Môn đao là đao pháp bí truyền của Bành gia, cương liệt, uy mãnh, bá đạo, “Nhất đao đoạn môn, nhất đao đoạn hồn”, xưng bá võ lâm tám mươi năm, rất ít địch thủ.
Bành Thiên Thọ với một thanh đao trong tay, quét sạch quần hào lưỡng hà, bốn mươi năm trước đột nhiên mất tích, cũng không ai rõ ông ta đã chết dưới tay của Yến tử.
Bành Thiên Thọ là bạn thân của Mạnh Khai Sơn. Khi nghe đến tên này, sắc mặt Mạnh Khai Sơn chợt thay đổi, phải chăng vì ông ta lại nhớ tới chuyện bốn mươi năm trước, trên cây cầu dài phía ngoài thành Bảo Định, đã làm ông ta không sao quên được.
Thiết Yến phu nhân nói tiếp :
- Ta dùng cây đao gϊếŧ Bành Thiên Thọ để gϊếŧ ngươi, để hồn phách ngươi được bám vào thanh đao này, như thế vận khí của ngươi há chẳng phải tốt sao?
Mai Hoa đã là một lão nhân, gần đây ông ta thường có cảm giác như không thư thái, chỉ lao động một chút, tim đã đập nhanh, và thường cũng thấy đau nhói. Tự lão ta cũng biết không sống được bao lâu nữa. Đáng lẽ lão ta không sợ chết, nhưng lão ta chớt lớn tiếng :
- Ta nói, hai vị lão nhân gia muốn ta nói gì ta sẽ nói nấy!
Tính mệnh người già đã ngắn ngủi, những điều cần hưởng thụ của một con người, Mai Hoa đã hưởng thụ đủ rồi, hiện tại, những chuyện lão hưởng thụ đã chẳng còn bao nhiêu; nhưng kỳ quái, là người càng già càng sợ chết.
Thiết Yến phu nhân hỏi :
- Ngươi thực dám nói? Ngươi không sợ Tạ Hiểu Phong đối phó ngươi sao?
Mai Hoa đương nhiên sợ, sợ không thể tả, nhưng hiện tại Tạ Hiểu Phong còn ở ngoài xa hàng ngàn dặm, mà lưỡi đao của lão bà này đã ở ngay trước mặt.
Đối với một kẻ sợ chết mà nói, có thể sống thêm được giây phút nào cũng là tốt.
Mai Hoa đáp :
- Vừa rồi Thương Chấn cho ta hay rằng, hắn đã giấu vị Tạ cô nương ở...
Lão chưa nói hết câu này, đột nhiên, đao quang nháng lên một cái, cổ họng lão ta đột nhiên bị cắt đứt.
Người càng sợ chết, thường thường chết càng mau lẹ, đây cũng là chuyện rất kỳ quái.
Phi thường kỳ quái.
* * * * *
Trong tay Thiết Yến phu nhân có đao.
Một đao cắt đứt họng Mai Hoa không phải đao của bà ta.
Bà ta đã nhìn thấy đao này, nhưng không kịp đón cản. Mai Hoa cũng nhìn thấy đao này, nhưng không thể né tránh.
Lưỡi đao đưa tới quá lẹ.
* * * * *
Đao trong tay Đinh Bằng.
Lúc mọi người nhìn thấy đao quang trên tay chàng, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng con người chàng, đến khi nhìn rõ con người chàng, thì cổ họng Mai Hoa đã bị đao chặt đứt!
Mũi đao còn dính máu, thanh đao này, vốn chẳng phải loại thần binh lợi khí, gϊếŧ người không đọng máu, hay thổi đứt sợi tóc gì, mà chỉ là cây đao thông thường, có điều đao hình cong cong...
Thiết Yến phu nhân vùng cất tiếng cười vang.
Hiện tại, bà ta tuy là một lão thái bà, nhưng khi cười, cặp mắt bà ta vẫn lộ vẻ rất mê người, phảng phất có phong vận của bốn mươi năm trước kia. Hiện tại, người còn sống lại, đã chẳng còn mấy ai được nhìn thấy phong vận mê người này của bà ta. Người nhìn thấy phong vận này, đại đa số đã chết dưới đao của bà ta từ bốn mươi năm trước.
Những người đó, rốt cuộc chết dưới đao, hay dưới giọng cười của bà ta, e rằng chính bản thân họ cũng chẳng phân biệt rõ ràng nữa. Chỉ có một điểm tuyệt không nghi ngờ, đó là đao của bà ta quả thực quá nhanh, giọng cười của bà ta, quả thực rất mê người. Những người được thấy nét cười của bà ta lúc đó, thông thường đều quên rằng bà ta có một thanh khoái đao.
* * * * *
Hiện tại đao của bà ta vẫn rất lẹ, rất có thể còn lẹ hơn bốn mươi năm trước, nhưng nét cười của bà ta đã chẳng còn đủ mê người như bốn mươi năm trước nữa.
Chính bà ta cũng hiểu rõ điểm này, chỉ có điều, đây là thói quen, khó mà thay đổi. Mỗi khi bà ta chuẩn bị gϊếŧ người, đều cất tiếng cười, bà ta đã chuẩn bị xuất thủ lúc tiếng cười đến độ rất mê người.
Hiện tại, bà ta đã cười đến độ rất mê người, nhưng sao vẫn chưa ra tay?
Vì bà ta chợt cảm thấy chàng tuổi trẻ bà ta sắp sửa gϊếŧ này rất kỳ quái.
Chàng tuổi trẻ này cũng dùng đao, trong chớp mắt vừa qua, chàng ta đã dùng đao gϊếŧ người.
Điểm kỳ quái là, nếu không nhìn thấy lưỡi đao trong tay của chàng ta còn dính máu, thì chẳng ai có thể nhận ra trong chớp mắt trước đây, chàng ta đã gϊếŧ người, và càng không thể nhận đao của chàng ta lẹ đến như thế!
Trông chàng ta chẳng khác một cậu bé vừa từ thôn quê ra, một cậu bé mới lớn lên, rất có gia giáo, tính tình rất ôn hòa, phảng phất đượm chút quê mùa chốn thôn dã.
Hơn nữa, chàng ta cũng đang cười, nụ cười cũng rất mê người, rất được người ưa thích thậm chí cả bà ta cũng có điểm nghi ngờ, một đao vừa rồi cắt đứt cổ họng Mai Hoa, không phải do bàn tay của chàng trẻ tuổi này.
Người xuất hiện chính là Đinh Bằng.
Nét cười Đinh Bằng rất ôn hòa, lễ phép, khiến người ta cũng rất dễ dàng quên rằng trong tay chàng có cây khoái đao gϊếŧ người. Chàng mỉm cười nói :
- Tại hạ họ Đinh, tên Đinh Bằng, và là chủ nhân nơi đây.
Thiết Yến phu nhân cũng tươi cười, chép miệng :
- Không dè, cuối cùng ngươi cũng đã ra đây.
Đinh Bằng :
- Thực ra, tại hạ phải ra đây sớm hơn mới đúng.
Thiết Yến phu nhân :
- “À!”
Đinh Bằng :
- Lúc hiền cang lệ tới đây, tại hạ đã biết ngay.
Chàng ta cười rất ôn hòa lễ phép, nói tiếp :
- Lúc đó, đáng lẽ tại hạ phải ra đón tiếp đại giá của hai vị mới đúng.
Thiết Yến phu nhân :
- Thế tại sao lúc đó ngươi không ra?
- Vì lúc đó, tại hạ có vài chuyện chưa rõ lắm.
- Những chuyện gì?
- Thân phận, lai lịch của hai vị, đại giá hai vị quang lâm bất thình lình vì chuyện gì? Tới đây kiếm ai? Lúc đó tại hạ chưa rõ.
- Bây giờ thì ngươi đã rõ cả rồi chứ?
Đinh Bằng cười cười :
- Năm xưa trong giang hồ, một bang phái có thế lực rất lớn, oai danh rất thịnh, đã chẳng phải Thiếu Lâm, cũng không phải Cái bang, mà là một giáo phái thần bí mới quật khởi tại Đông Phương, thế lực của họ chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã trấn áp giang hồ, xưng hùng thiên hạ.
Thiết Yến phu nhân nói :
- Vẫn chưa tới mười năm, nhiều lắm cũng chỉ khoảng bảy, tám năm.
Đinh Bằng :
- Trong khoảng bảy tám năm đó, giang hồ hào kiệt chết trong tay họ ít nhất cũng đã có bảy, tám trăm mạng!
Thiết Yến phu nhân :
- Những người chân chính được kể là hào kiệt, cũng chưa đến bảy, tám người.
Đinh Bằng :
- Lúc đó, người trong giang hồ đối với họ đã hận lại sợ, cho nên mới gọi họ là Ma giáo.
Thiết Yến phu nhân :
- Cái tên này thực ra cũng chẳng xấu.
Đinh Bằng :
- Các vị cố lão trong giang hồ đều truyền lại với nhau rằng, vị Giáo chủ của Ma giáo này là một nhân vật đáng kể, chẳng những có đại trí tuệ, đại thần thông, mà võ công cũng siêu thần nhập thánh.
Thiết Yến phu nhân :
- Ta có thể đoan chắc, năm trăm năm gần đây, trong giang hồ tuyệt không có người nào có võ công thắng nổi vị Giáo chủ này.
Đinh Bằng :
- Nhưng ông ta rất ít khi lộ diện, vì vậy, trong giang hồ chẳng những rất ít người được thấy qua diện mạo của ông ta, và cũng chẳng có mấy người được thấy ông ta xuất thủ.
Thiết Yến phu nhân :
- Rất có thể chẳng có ai!
Đinh Bằng :
- Ngoài ông ta, trong Ma giáo còn có bốn vị hộ pháp trưởng lão; Ma giáo có thể xưng bá giang hồ, có thể kể là do bàn tay của bốn vị trưởng lão này gây dựng nên.
Thiết Yến phu nhân :
- Điểm này không sai.
Đinh Bằng :
- Hiền cang lệ là một trong Tứ đại Hộ pháp này - Yến Tử song phi - luôn luôn hình ảnh không rời nhau, tuy hai người nhưng kể như một người. Những cặp vợ chồng trẻ tuổi bây giờ, có tình thương yêu nhau như hai vị thực không có bao nhiêu.
Thiết Yến phu nhân :
- Quả thực không có bao nhiêu.
Đinh Bằng :
- Những chuyện tại hạ nói ra vừa rồi, tại hạ nghĩ rằng người khác nhất định cũng đều hiểu rõ.
Thiết Yến phu nhân :
- Có phải ngươi còn biết một chuyện mà người khác không biết?
Đinh Bằng :
- Tại còn biết thêm một điểm.
- Ngươi nói!
- Sáu mươi năm trước, khi hiền cang lệ quen biết kết thân, phu nhân vốn họ Yến, khuê danh “Linh Vân”, và là bạn gái của Giáo chủ phu nhân.
Nãy giờ, khi đối đáp, Thiết Yến phu nhân chỉ cười, Đinh Bằng hiểu rõ những chuyện chàng kể, chẳng có gì khiến bà ta kinh ngạc, nhưng hiện giờ bà ta đã bắt đầu kinh ngạc. Bà ta nghĩ không ra, tại sao gã tuổi trẻ này lại biết cả khuê danh của bà ta.
Đinh Bằng :
- Năm xưa hai vị tung hoàng giang hồ, mãi đến lúc Ma giáo lui khỏi giang hồ, mới sanh được một vị công tử, không dè, ba ngày trước đây, đã bị chết bỡi tay Tạ cô nương.
Sắc mặt Thiết Yến phu nhân đã biến đổi, lạnh lùng :
- Ngươi nói tiếp!
Đinh Bằng :
- Lúc ấy, Tạ cô nương không rõ lai lịch của lệnh công tử, Thương bảo chủ và Điền Nhất Phi cũng không rõ, nên họ mới ra tay gϊếŧ hại.
Thiết Yến phu nhân cười lạnh :
- Đối một người không rõ lai lịch, mà có thể tùy tiện ra tay gϊếŧ hại?
Đinh Bằng :
- Đó chỉ vì lệnh công tử cũng không rõ lai lịch Tạ cô nương, và không may Tạ cô nương lại là một tuyệt sắc mỹ nhân hiếm có.
Câu nói này của chàng ta rất hàm súc, cố ý muốn mọi người hiểu rõ ý tứ chàng muốn nói.
Lúc này, mọi người mới rõ, tại sao vợ chồng Thiết Yến nhất quyết đòi đặt con gái Tạ Hiểu Phong vào chỗ chết. Bỡi vì cô ta đã gϊếŧ chết đứa con độc nhất của họ.
* * * * *
Tạ cô nương tên Tiểu Ngọc.
Mỗi ai biết nàng, đều nói nàng là cô gái rất ôn nhu, văn nhã, lại rất ngoan ngoãn. Chỉ tiếc lần này cô nàng lại làm một chuyện không ngoan.
Năm nay, cô nàng mới mười bảy tuổi. Lần này cô nàng ra đi là trốn khỏi nhà.
Mười bảy là tuổi nhiều mơ mộng, mỗi cô gái mười bảy tuổi đều khó tránh khỏi có rất nhiều ảo tưởng mỹ lệ, chẳng cần biết ngoan hay không ngoan cũng vậy.
“Viên Nguyệt sơn trang”, nguyên cái tên này cũng đã khiến người ta có rất nhiều ảo tưởng mỹ lệ. Bỡi vậy, khi nàng thấy Đinh Bằng sai người đem thiệp mời đến, nàng đã động lòng.
* * * * *
Viên Nguyệt sơn trang mỹ lệ, anh hùng hào kiệt đến từ bốn phương, thiếu niên anh hiệp...
Đối một cô gái mười bảy tuổi mà nói, điểm cám dỗ này thật lớn.
Nhưng nàng biết rằng phụ thân nàng tuyệt chẳng cho nàng đi, nên nàng chỉ có cách trốn đi. Nàng cho rằng có thể giấu được phụ thân, nhưng nàng đâu rõ, trên đời này, ít có ai qua mặt được Tạ Hiểu Phong. Nhưng ông ta không ngăn cản nàng. Bản thân ông ta lúc còn trẻ, cũng đã từng làm rất nhiều chuyện mà người khác cho là chuyện “phản bội”.
Để một đứa con gái mười bảy tuổi ra đi ngoài giang hồ một mình, kẻ làm cha nào không lo lắng.
May có Ngũ Hành bảo chủ ở gần cũng đi dự lời mời của Đinh Bằng, nên Tạ Hiểu Phong đã gửi gấm nhờ chiếu cố con gái mình. Có được một vị tiếng tăm trên giang hồ chiếu cố trên đường đi, đương nhiên không sợ xảy ra chuyện gì. Huống chi còn có Điền Nhất Phi cùng đi.
Điền Nhất Phi đương nhiên chẳng bỏ lỡ cơ hội nào gần gũi cô nàng, càng không để cô nàng bị rắc rối gì. Bỡi vậy, Tạ Hiểu Phong đã thấy rất yên tâm.
Ông ta không ngờ Ma giáo còn có người đi lại trên giang hồ, càng không ngờ vợ chồng Thiết Yến có đứa con trai hiếu sắc, dám nhìn trộm cô gái đang tắm!
* * * * *
Hôm đó, ngày mười ba tháng mười hai, khí trời rất lạnh.
Tạ Tiểu Ngọc nhờ phổ ky khách sạn nấu cho một bồn nước nóng đưa vào phòng.
Từ nhỏ nàng có thói quen phải tắm rửa mỗi ngày.
Nàng đóng cửa phòng cài then, rồi thảnh thơi vào bồn nước nóng tắm rửa khoảng nửa giờ; vừa lúc sửa soạn thay quần áo, nàng chợt phát hiện có người dòm trộm. Nàng thấy lỗ hổng nhỏ bên khe cửa có cặp mắt sáng rực nhìn lén.
Nàng la lên.
Lúc nàng mặc xong quần áo đi ra, thấy Điền Nhất Phi và Thương Chấn vây đánh tên dòm trộm nàng tắm.
Người này là một gã tàn phế, mắt lé, chân xụi, vừa xấu, vừa quái gở.
Loại người này, lúc đối diện một cô gái, rất có thể chẳng có dũng khí để nhìn một cái, nhưng nếu có cơ hội nhìn trộm, chắc không bỏ qua.
Kỳ quái là, một người như vậy, võ công lại rất cao. Điền Nhất Phi và Thương Chấn hợp sức hai người, vẫn không áp đảo được. Thế là nàng liền ra tay tặng hắn một kiếm.
Vừa đúng lúc tay nàng có kiếm; lại vừa đúng nàng là con gái của tay kiếm khách thiên hạ vô song Tạ Hiểu Phong.
* * * * *
Một cô gái còn ngọc khiết băng thanh, sao có thể chịu được sự vũ nhục này.
Bất luận đối với ai mà nói, cái lý do nàng gϊếŧ người đều đã quá đủ.
Đinh Bằng :
- Tại hạ vốn nên sớm ra đây, nhưng tại hạ lại nhất định cần phải điều tra rõ toàn bộ việc này trước đã! Vì chàng là chủ nhân nơi đây, chàng xử lý chuyện này, nhất định phải cho được công chính.
Chàng nói tiếp :
- Cần hỏi cho rõ câu chuyện, đương nhiên tại hạ phải tìm ra được Tạ cô nương trước.
Thiết Yến phu nhân hỏi :
- Ngươi đã kiếm được chưa?
Đinh Bằng :
- Tại hạ cũng không rõ Thương Chấn giấu cô ta ở đâu, nơi có thể giấu người ở đây lại không ít, cho nên tại hạ mới phải tìm kiếm lâu như vậy. May mà Thương Chấn bảo chủ đến đây cũng rất gấp rút, đối hoàn cảnh nơi đây lại không thuộc, nên ông ta tìm được nơi giấu người cũng không nhiều, do đó, tại hạ cũng đã tìm được chỗ giấu Tạ cô nương này.
Tìm được một người trong một trang viện rộng lớn như thế này, bất luận dưới tình huống nào cũng chẳng phải dễ dàng. Thế nhưng Đinh Bằng lại nói một cách hời hợt, coi như chẳng có chút khó khăn gì.
Thiết Yến phu nhân nhìn Đinh Bằng, chợt phát hiện chàng trẻ tuổi này chẳng phải người dễ đối phó, xem ra, còn lợi hại rất xa với cái nhìn bề ngoài.
Đinh Bằng tiếp :
- Tại hạ biết rằng Thương Chấn bảo chủ tuyệt không dám giao Tạ cô nương ra, vì ông ta đã chịu sự ủy thách của Tạ tiên sinh, nên thà chết, chớ không dám làm chuyện đó.
Thiết Yến phu nhân lạnh lùng :
- Ngươi đương nhiên cũng giống hắn, thà chết chớ không chịu nói ra chỗ giấu con bé đó.
Đinh Bằng :
- Tại hạ không cần nói.
Chàng cười cười thản nhiên tiếp :
- Tại hạ đã đem nàng tới đây rồi.
* * * * *
Nghe Đinh Bằng nói câu này, ai nấy đều giật mình, ngay cả Thiết Yến phu nhân cũng cảm thấy bất ngờ.
Một đao chàng cắt đứt cổ họng Mai Hoa, đương nhiên không muốn Mai Hoa nói ra chỗ giấu cô gái Tạ Tiểu Ngọc. Nhưng chàng lại tự đưa cô nàng đến đây!
Thủy các có cửa.
Đinh Bằng đẩy cửa mở. Một cô gái từ ngoài cửa bước vào, cúi đầu với dáng dấp e dè đáng thương.
Trên gương mặt nàng còn vương ngấn lệ; nước mắt càng khiến nàng thêm nhu nhược, thêm mỹ lệ.
Chỉ cần nhìn qua nàng một cái, ai nấy đều có thể nhận ra nàng là cô gái rất ngoan. Một cô gái như nàng, nếu quả đã gϊếŧ người, tất người bị gϊếŧ đó nhất định đáng chết.
Đinh Bằng chợt hỏi :
- Cô nương là Tạ Tiểu Ngọc?
- Dạ phải.
- Có phải hôm trước cô nương đã gϊếŧ một người?
- Phải.
Đoạn nàng vụt ngửng đầu nhìn thẳng vợ chồng Thiết Yến, tiếp :
- Tiểu nữ biết hai vị là cha mẹ cuả y, tiểu nữ cũng biết hiện thời các vị rất thương tâm, nhưng nếu y chưa chết, và nếu tiểu nữ còn có cơ hội, tiểu nữ vẫn nhất định phải gϊếŧ y.
Không ai ngờ một cô gái yếu đuối như vậy, dám nói ra những lời cứng cỏi như vậy. Trong mình nàng có giòng máu Tạ gia, người trong gia đình này, bất luận dưới tình trạng nào cũng không chịu cúi đầu nhịn nhục!
Từ lúc Đinh Bằng và Tạ Tiểu Ngọc xuất hiện, Thiết Yến phu nhân lại trở nên rất bình tĩnh.
Một võ lâm cao thủ, đã trải thân trăm trận, giống như một danh tướng thống lĩnh đại quân, quyết chiến ngoài ngàn dặm, đến khi thực sự đối diện đại địch, lại trở nên trấn tĩnh đặc biệt.
Bà ta lẳng lặng nghe Đinh Bằng và Tạ Tiểu Ngọc nói xong, mới lạnh lùng hỏi :
- Cô nhất định gϊếŧ hắn, có phải hắn đã làm chuyện gì sai quấy, đáng chết không?
Tiểu Ngọc :
- Phải.
Thiết Yến phu nhân :
- Kẻ gϊếŧ lầm người, có phải cũng đáng chết không?
Tiểu Ngọc :
- Đúng.
Thiết Yến phu nhân :
- Nếu cô gϊếŧ lầm người?
Tiểu Ngọc :
- Tiểu nữ cũng đáng chết.
Thiết Yến phu nhân chợt cất tiếng cười rất thê thảm, gầm lên :
- Ngươi đáng chết, tại sao chưa chết đi?
Theo với tiếng cười và tiếng gào thét thê thảm, đao quang nháng lên, nhằm đỉnh đầu Tiểu Ngọc bổ xuống.
Mọi người đều nhìn thấy lằn đao của bà ta.
Một đao bổ xuống, một tiếu nữ ôn nhu xinh đẹp sẽ bị chẻ thành hai mảnh!
Không ai nỡ nhìn.
Có người đã quay đầu nơi khác; có người đã nhắm chặt đôi mắt.
Không dè, sau khi một đao chém xuống, hình như không có chút phản ứng, cũng không một tiếng động nhỏ.
Mọi người lại chẳng thể không quay đầu, mở mắt nhìn.
Tạ Tiểu Ngọc vẫn đứng đó, không mất mảy may sợi tóc.
Lưỡi đao mỏng như cánh ve, thổi đứt sợi tóc của Thiết Yến phu nhân đã được đao của Đinh Bằng đón đỡ.
Lúc hai thanh đao chạm nhau, không phát ra tiếng động nhỏ, hình như hai lưỡi đao chỉ dính chặt vào nhau.
Trên sống mu bàn tay Thiết Yến phu nhân, từng lằn gân xanh nổi lên, cả trên trán cũng nổi gân xanh.
Còn Đinh Bằng xem ra vẫn thung dung, thản nhiên nói :
- Đây là nhà của tại hạ, họ đều là khách của tại hạ, chỉ cần tại hạ còn có mặt, không ai được quyền gϊếŧ người tại đây.
Thiết Yến phu nhân lớn tiếng :
- Kẻ đáng chết cũng không được gϊếŧ sao?
Đinh Bằng hỏi :
- Ai đáng chết?
Thiết Yến phu nhân :
- Con nhỏ đó đáng chết, nó đã gϊếŧ lầm người, con trai ta tuyệt không thể nhìn trộm nó tắm, dù nó có quỳ xuống cầu xin con ta nhìn, nó cũng không thèm nhìn.
Bà ta lại cất lên tiếng cười thê thảm, dằn từng tiếng một :
- Vì... con... ta.. vốn không... nhìn.. thấy!
Giọng cười của bà ta ai nghe cũng ghê rợn, ngay cả Đinh Bằng cũng rờn rợn, chàng không nín được hỏi :
- Tại sao hắn nhìn không thấy?
Thiết Yến phu nhân giọng thê thảm :
- Vì hắn là người mù!
Trả lời xong, bà ta vẫn cười...
Trong tiếng cười đượm đầy bi thương, phẫn nộ, oan khúc, oán độc, chẳng khác tiếng gào thét của loài dã thú sắp chết.
Một người mù, sao có thể nhìn trộm kẻ khác tắm?
Tiểu Ngọc hình như đứng không muốn vững, toàn thân ngả dựa vào Đinh Bằng.
Đinh Bằng hỏi nàng :
- Có phải hắn mù thật không?
Tiểu Ngọc :
- Tiểu nữ không rõ, tiểu nữ thật không rõ.
Thiết Yến phu nhân hậm hực :
- Dù cho ngươi không rõ, nhưng nhất định có người khác rõ. Giọng bà ta trở nên rất thê thiết :
- Cho nên bọn chúng gϊếŧ hắn, lại còn nhẫn tâm hủy diệt cả bộ mặt của hắn!...
Sắc mặt Tiểu Ngọc đã không còn chút máu, run giọng :
- Tiểu nữ không rõ, tiểu nữ quả thực không rõ.
Thiết Yến trưởng lão, nãy giờ vẫn đứng như pho tượng đá, bỗng dưng đưa tay lôi Thương Chấn đứng dậy. Ông ta vẫn đứng nguyên một chỗ, không nhúc nhích, chỗ Thương Chấn ngã gục xuống, rõ ràng cách nơi ông ta đứng khá xa, vậy mà ông ta chỉ vươn tay một cái, thân hình Thương Chấn đã bị kéo đứng dậy như chiếc bao rách.
Thương Chấn xem ra rõ ràng đã chết, hiện tại chợt lại nghe tiếng rêи ɾỉ kêu khóc.
Thì ra lão ta chưa chết. Lão ta cố ý lãnh một quyền của Tôn Phục Hổ để có cơ hội thừa cơ giả chết, vì lão ta biết, lão có thể đỡ được một quyền của Phục Hổ, nhưng tuyệt đối không thể tránh được một đao của Thiết Yến.
Thiết Yến trưởng lão :
- Ta thấy được ngươi chưa muốn chết, chỉ cần được sống, chuyện gì ngươi cũng dám làm...
Thương Chấn không thể phủ nhận. Vì cần muốn sống, lão ta đã từng làm rất nhiều chuyện mọi người không thể ngờ.
Thiết Yến trưởng lão tiếp :
- Ngươi cũng nên biết, Ma giáo có một môn linh dược cứu thương, thiên hạ vô song là “Thiên Ma Thánh Huyết cao”.
Thương Chấn biết rõ.
Thiết Yến trưởng lão :
- Ngươi cũng cần biết “Thiên Ma Sưu Hồn đại pháp” mùi vị như thế nào chứ?
Thương Chấn biết rõ.
Thiết Yến trưởng lão :
- Cho nên ta có thể làm cho người được sống yên làng; cũng có thể làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!...
Bây giờ Thương Chấn đã hiểu rõ ý của Thiết Yến trưởng lão, lão chợt run giọng :
- Tại hạ xin nói thực, nhất định nói sự thực!
Thiết Yến trưởng lão hỏi :
- Vậy ngươi hãy nói, kẻ dòm trộm Tạ Tiểu Ngọc tắm là ai?
Thương Chấn :
- Là Điền Nhất Phi!
Thế rồi, Thương Chấn vừa khóc, vừa kể lại câu chuyện theo một mặt khác đúng như đã xảy ra :
- “Hôm đó, khí trời rất lạnh, tại hạ định gọi phổ ky khách sạn đưa một bình rượu vào phòng, vừa ra khỏi cửa, thì nhìn thấy Điền Nhất Phi ghé mắt dòm qua khe cửa phòng Tạ cô nương, vừa lúc đó, Tạ cô nương cũng phát hiện có người bên ngoài dòm trộm, và đã cất tiếng la lớn. Tại hạ đinh túm lấy Điền Nhất Phi, nhưng y đã vội quỳ xuống khẩn khoản, cầu xin tại hạ đừng phá hoại thanh danh của y. Y còn nói, y đã lén lút ái mộ Tạ cô nương, nên mới xung động nhất thời, làm ra chuyện mất mặt này. Tại hạ với cô mẫu của y vốn là bạn thân lâu năm, tại hạ cũng tin rằng y không cố ý làm ra chuyện này. Cho nên trong lòng tại hạ đã dịu đi, không dè lúc chúng tôi nói chuyện bị một người khác nghe được.
Người đó là một kẻ tàn phế, không rõ từ đâu tới, vừa thấy gã, Điền Nhất Phi liền chồm tới định gϊếŧ người để diệt khẩu. Không dè, võ công của gã rất cao, Điền Nhất Phi không phải đối thủ. Lúc đó, tại hạ chẳng thể đứng nhìn Điền Nhất Phi bị gϊếŧ, nên buộc lòng phải ra tay tiếp sức. Nhưng tại hạ xin thề, tại hạ tuyệt không có ý muốn gϊếŧ người đó, và cũng tuyệt không hạ độc thủ. Lúc đó, Tạ cô nương đã mặc xong quần áo xông ra, Điền Nhất Phi sợ gã nọ nói ra bí mật của y trước mặt Tạ cô nương, nên hắn cố ý lớn tiếng la lối, làm cho gã nọ không chủ ý, để phát giác đường kiếm của Tạ cô nương đâm tới. Lúc đó tại hạ không biết gã nọ bị mù, và cũng không rõ gã là Thiết Yến công tử. Tại hạ xin thề, quả thật tại hạ không rõ”.
* * * * *
Đây quả thực là một câu chuyện khiến người nghe phải ói mửa, ngay cả Thương Chấn khi kể xong câu chuyện cũng muốn buồn nôn.
Vì muốn Thương Chấn kể rõ câu chuyện, Thiết Yến trưởng lão đã cho lão ta uống một viên linh dược cứu thương, tục mệnh vô song thiên hạ “Thiên Ma Thánh Huyết cao”, nhưng hiện thời lão ta lại thổ ra hết.
Không ai thèm nhìn lão ta một cái.
Một vị Bảo chủ Ngũ Hành, danh vang thiên hạ, phú quý như bật vương hầu, bây giờ dưới mắt người khác, chẳng đáng một đồng.
Thương Chấn bỗng lại gào lên :
- Nếu các vị gặp trường hợp giống ta, phải chăng các vị cũng làm như ta đã làm không?
Không ai để ý lời kêu gào kể lễ của lão, nhưng có lẽ trong lòng mỗi người, ai nấy đều tự hỏi...
- Ta có nên vì một gã tàn phế không rõ lai lịch mà hy sinh điệt nhi của Phi nương tử không? Có nên vì tính mạng Bảo chủ của mình mà đem chuyện bí mật này nói ra không?
Chẳng ai có thể đoan chắc được rằng, dưới tình trạng này mình sẽ không làm như thế. Cho nên không ai buồn để ý đến lão, nhìn lão một cái, vì ai nấy đều sợ từ trên mình lão nhìn thấy chính mình.
* * * * *
Thương Chấn đã ngưng kêu gào!
Người không muốn chết, cũng sẽ chết. Người càng không muốn chết, có lúc lại chết càng lẹ.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ lùa vào như dao cắt, ai nấy chân tay tê buốt, mà lòng cũng lạnh rung.
Nét mặt Thiết Yến trưởng lão vẫn không chút biểu tình, lạnh lùng nhìn Đinh Bằng, lạnh lùng nói :
- Ta là người Ma giáo, con đương nhiên cũng là...
Đinh Bằng đón lời :
- Tại hạ rõ.
Thiết Yến trưởng lão :
- Các anh hùng hảo hán trong giang hồ, đều cho rằng, nếu là người trong Ma giáo thì đáng chết!
Đinh Bằng :
- Tại hạ rõ.
Thiết Yến trưởng lão :
- Con ta có phải cũng đáng chết không?
Đinh Bằng :
- Không! Chàng chẳng thể không nói vậy, vì chính bản thân chàng đã từng bị người khác oan uổng, nên chàng rất hiểu rõ sự đau khổ đó.
Thiết Yến trưởng lão :
- Ngươi là chủ nhân nơi đây, mà cũng là một cao thủ rất trẻ tuổi ta mới gặp trong năm mươi năm gần đây, vậy ta hỏi ngươi, trong vụ này ai là kẻ đáng chết?
Đinh Bằng đáp :
- Kẻ đáng chết, đều đã chết rồi.
Thiết Yến trưởng lão gằn giọng :
- Vẫn còn!
Giọng lão lạnh như băng :
- Kẻ đáng chết vẫn còn một tên nữa!
Tạ Tiểu Ngọc chợt lên tiếng :
- Tiểu nữ biết kẻ đó là ai! Sắc mặt nàng lợt lạt còn có ngấn lệ, xem như rất ẻo lả đứng không muốn vững, nhưng nàng tuyệt đối không thối lui.
Nàng chậm rãi nói tiếp :
- Hiện giờ tiểu nữ biết rõ đã gϊếŧ lầm người; kẻ nào gϊếŧ lầm người đều đáng chết.
Thiết Yến trưởng lão :
- Bây giờ ngươi định sao?
Tạ Tiểu Ngọc không nói một lời nào; nàng đột nhiên rút từ trong tay áo ra một thanh đoản kiếm, tinh quang chói mắt, tự đâm thẳng và tâm tạng...!