Viên Mãn

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Lục Hạo cảm thấy rất giận, con trai đang đứng trước mặt mà chẳng hề nhận ra, cho nên trước sự kinh ngạc không hiểu nổi của các anh em trong đại viện, anh từ lĩnh vực dầu mỏ Bắc Kinh chuyển đến lĩnh vự …
Xem Thêm

Chương 22: Lục hạo tức giận
Tuy, người phụ nữ tức giận không dễ rây vào, nhưng cũng xin đừng có xem thường người đàn ông tức giận.

Lục Hạo cảm thấy, anh làm đến như thế này Lương Ngữ Hinh em còn muốn thế nào? Anh nhìn có vẻ là cái loại đàn đông sẽ khiến mẹ con em chia ly kia sao? Anh ở trong lòng em chính là như thế này sao? Trong đầu óc của em nghĩ đến được là chỉ có thể là như thế này sao?! ! ! !

Cả một đêm không ngủ được, cầm điện thoại ấn gọi người đến, Lục Ninh đang buồn chán không có ai chơi hết mình lãng phí thời gian đẹp đẽ mượn danh nghĩa của việc đi thăm cháu trai và chị dâu để thoát khỏi bể khổ.

“Nào nào nào, anh, anh cũng không cần mặt mày sầu khổ, em gái lâu năm đã đến đây rồi, anh điểm này coi là gì! !”

Lục Ninh thâm thù đại khổ quay đầu nhìn lại cuộc hành trình của bản thân mình một cái, khụ khụ, thật quá không có nhân quyền! ! !

Lục Hạo cùng Liên Dịch hai kẻ hút thuốc ngồi trên một chiếc sofa nhả khói, nheo mắt lại, búng búng tàn thuốc.

Liên Dịch vào lúc này cũng có thể hút được hai hơi, nếu đổi lại là bình thường, tiểu thỏ bạch nhà cô ta chắc chắn lại khóc om lên rồi.

Đồng Tiểu Điệp bởi vì cậu nhóc ở nhà cho nên không thể có mặt, Tông Chính Hạo Thần liền thả lòng chân tay bắt đầu tiến hành giáo dục ái thê.

“Lục Tử cậu quá sốt ruột rồi.” Đây là thị trưởng tiểu tông nói.

“…”

“Ai da da, tôi cũng cảm thấy Lục hồ ly cậu quá nôn nóng rồi.” Quản Tử phụ họa.

“…”

“Em không hiểu vì sao anh phải lo lắng như thế này, nếu như cảm thấy cần phải phát tiết, Lục tử anh có thể cùng em lên phòng thể hình.” Đại Pháo đệm sau.

“… Cút! !”

Thế là buổi sáng ngày hôm sau, Lương Ngữ Hinh làm xong bánh trứng gà và xúc xích trẻ em rồi, Hạo Tử vây xung quanh tay chân vung vẩy đung đưa chờ đợi Lục Hạo đã nói là muốn cùng nhau ăn sáng, Lục Hạo lại không xuất hiện.

Có một cuộc điện thoại, là Quản Tử gọi đến, Quản Tử nói: “Hinh Hinh à, ai da da thật là ngại quá tối qua tôi uống nhiều quá ngủ quên mất, he he, cô có thể nào đừng có nói cho Lục Tử biết là tôi đã quên chuyện đặt đồng hồ hẹn giờ gọi điện thoại cho cô, ờ ờ, tôi là muốn nói, Lục Tử bảo tôi nói cho cô một tiếng hôm nay cậu ta không đến nữa, ai da da, Hinh Hinh cô phải hiểu cho một người đàn ông phải kiếm tiền nuôi gia đình vất vả như thế nào ~! Ờ, tôi còn có việc nữa cứ như vậy trước nhé!”

Cuộc điện thoại ngượng ngùng như thế này, Lương Ngữ Hinh sau khi nghe xong xoa xoa đầu của con trai ra hiệu hai cái, Hạo Tử liền uể oải cầm thìa lên bắt đầu ăn cháo, xúc xích trẻ em bên cạnh tay không hề động đến.

Hạo Tử nói: “Mẹ ơi, cái này để lại đến khi Lục Hạo đến chúng ta cùng nhau ăn.”

Làm thế nào đây? Con trai dính danh như thế này em nên làm thế nào đây? Em rất yêu con, nếu như không có con em nên làm thế nào đây?!

Quản Tử nhanh chóng đọc xong những lời Liên Dịch viết trên tờ giấy, tốc độ dập máy sau đó thì hít thở sâu, đầu nhào vào trong lòng bà xã nhõng nhẽo nói: “Ai da da, Tiểu Dịch à anh lợi hại quá, vừa rồi anh biểu hiện có tốt không? Hinh Hinh có nghe ra là anh đang lừa cô ấy không?”

Liên Dịch xoa xoa mông của tiểu bạch thỏ nhà mình biểu thị khích lệ.

Thực ra, Lục Hạo căn bản không bảo Hạo Tử gọi điện thoại gì cả, anh chỉ là nói: “Tôi cần bình tĩnh một chút.”

Thông thường, Lục Hạo nói cần bình tĩnh, vậy thì sự việc có vẻ khá lớn rồi, cho nên, thân làm huynh đệ, phải giúp đỡ giải quyết phần phía sau.

***************************************

Lương Ngữ Hinh vốn dĩ cho rằng, Lục Hạo là thật sự bận, tuy cô không biết công việc của anh là gì, nhưng cũng có thể lý giải được.

Nhưng mà, đối với nhóm người trong tiệm đến đến đi đi từ trước đến nay chưa từng ngừng lại, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mọi người thật sự cảm thấy tôi rất dễ ức hϊếp, tôi rất ngu ngốc sao? ! ! !

Là một cuộc điện thoại của Quản Tử, biểu thị Lục Hạo kiếm tiền nuôi gia đình rất vất vả.

Ngày hôm sau, đưa Hạo Tử đi đến trường mẫu giáo rất sớm, hơn nữa trên suốt quãng đường cứ nhận được câu hỏi truy vấn xem vì sao Lục Hạo không đến chơi cùng với cậu của thằng nhóc, sau khi mở cửa tiệm chưa được nửa giờ đồng hồ bị Lục Ninh xông vào trong tiệm tóm đi đến trung tâm SPA nào đó.

Lương Ngữ Hinh không thích chỗ kiểu đó, không thích cơ thể bị người phụ nữ khác sờ qua sờ lại. Chỉ có thể ngồi ở bên cạnh nhìn Lục Ninh khẽ nhíu mày lại đau đớn và vui vẻ.

Luc Ninh nói: “Chị dâu chị đừng giận anh em, anh ấy đúng là quá xem trọng công việc rồi, trước đây ở Bắc Kinh đã là như thế này, mười ngày nửa tháng đều chẳng quay về nhà lấy một lần, từ nhỏ anh ấy đã không quan tâm đến em, em là được một người anh trai khác nuôi lớn.”

Ngày thứ 3, là Liên Dịch lái chiếc Harley của cô ấy đến bắt cóc cô phóng xe đi lên núi. Gió núi vi vu thổi rối tung mái tóc của cô, lúc đó Liên Dịch nói với Lương Ngữ Hinh: “Muốn bắt được trái tim của người đàn ông thì phải bắt được con chim nhỏ của người đàn ông trước, cô nhìn Quản Tiểu Thiên nhà chúng tôi xem, có phải là rất ngoan không? Tôi dạy cô mấy chiêu công phu tốt, khi cô cùng Lục Hạo lên giường, cứ thế này thế này thế kia thế kia…”

Cuối cùng, Lương Ngữ Hinh bịt tai lại không dám nghe, ngồi xổm trên mặt đất yêu cầu Liên Dịch chở cô xuống núi.

Ngày thứ 4, là Đồng Tiểu Điệp kêu gọi, “Hinh Hinh à, chúng ta cùng nhau uống trà chiều đi!” Một chiếc bàn tròn nhỏ nhỏ, trên mặt bày trà sữa và một chiếc bánh ga tô ba tầng, Đồng Tiểu Điệp nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh nói: “Hinh Hinh à, gần đây mình rất nhàn rỗi, cậu có thời gian rảnh thì đi cùng mình nhiều hơn được không? Anh Lục Tử gần đây giống ông xã của mình đều rất bận, chúng ta không cần để ý đến bọn họ, chúng ta cùng nhau đi chơi nhé!”

Sau đó, điện thoại của Đồng Tiểu Điệp vang lên, Lương Ngữ Hinh rõ ràng nhìn thấy trên màn hình hiểu thị là Tông Chính Hạo Thần gọi đến nhắc nhở, Đồng Tiểu Điệp ừm ừm a a trả lời mấy câu, câu nói cuối cùng là nói như thế này: “Anh đừng có dài dòng nữa được không, buổi tối em không ở nhà ăn cơm anh không cần nhớ em! ! ! !”

Lương Ngữ Hinh cảm thấy, bọn họ, đều coi mình là đồ ngốc sao? Nhất định là như thế này…

Đồng thời, Lương Ngữ Hinh cũng biết, cái người đàn ông tên là Lục Hạo kia không thèm để ý đến cô nữa, mất tích rồi.

Được thôi, anh muốn đến thì xuất hiện, không muốn đến thì chẳng nói tiếng nào mất tích, anh cho rằng anh là ai? Em chẳng thèm bận tâm nhé! ! !

Về nhà, Lương Ngữ Hinh ôm con trai ra hiệu, ý nghĩa là, Lục Hạo đeo kính đó quay về nhà tìm mẹ rồi, sẽ không quay lại nữa.

Tuy là lời tức giận, nhưng, vẫn có chút đau lòng.

Vốn dĩ cho rằng, bọn họ có thể tiếp xúc với nhau thật tốt, vì sao anh tức giận? Lẽ nào là muốn đem con trai đi sao?!!!

Mà cơ hội chuyển biến của sự việc xuất hiện vào xẩm tối ngày thứ 5.

Hôm đó Hạo Tử dắt tay Tiểu Mễ khuôn mặt ửng hồng biểu thị mình có thể nào lên lầu chơi ở nhà Tiểu Mễ đến tối mới quay về không, Lương Ngữ Hinh nghĩ, được thôi, vừa khéo mình có thể đi siêu thị mua chút đồ sinh hoạt và vật dụng cần thiết.

Hiếm có khi không cần lo lắng bữa tối của con trai, Lương Ngữ Hinh nhét một chiếc ví nhỏ vào trong túi rồi ra ngoài, lại nghe thấy dì ở tầng dưới nói hôm nay là ngày siêu thị lớn nhất của thành phố L tổ chức hoạt động, trong lòng nghĩ cũng đi ngó nhìn xem có thứ gì rẻ không, lại thêm vào đó chiếc xe đạp điện vừa mới hết điện dựng ở trong nhà, thế là Lương Ngữ Hinh lên xe bus đi đến trung thâm thành phố.

Trời có gió mây khó đoán, người có họa phúc khó lường, khi Lương Ngữ Hinh khó khăn lắm mới xếp hàng đợi đến lượt mình thanh toán, duỗi tay ra lấy chiếc ví trong túi, cô đã nghĩ đến câu nói này.

“Tiểu thư, tất cả à 365 tệ, có thể thanh toán rồi chứ?” Nhân viên thu ngân rất lịch sự nhắc lại một lượt.

Lương Ngữ Hinh há há miệng ra, chẳng nói ra được lời nào cả.

Sau người có một nhóm người xếp hàng dài dài đang đợi thanh toán, thỉnh thoảng có người thò đầu đến nhìn về phía trước, dường như đang nói: “Tôi đang có việc gấp đó, người phụ nữ không biết nói chuyện kia, cô có thể nhanh tránh ra chút không! !

Lương Ngữ Hinh cúi đầu đem hàng hóa đã được tính tiền chầm chầm đẩy quay lại, cô thậm chí không thể nói một câu “xin lỗi”, ví tiền của tôi bị trộm rồi.”

Trong tay không có điện thoại, không có tiền, nếu như đi về nhà, cần phải hai giờ đồng hồ, càng gay go đó là, trời đã bắt đầu đổ mưa.

Thời tiết này, luôn luôn là mưa một trận lạnh một trận, Lương Ngữ Hinh mặc không nhiều, cơ thể bị gió lạnh vù vù thổi đến khiến cho run rẩy.

Làm thế nào đây? Như thế này thì không về nổi nhà rồi.

**************************************

Lục Hạo lúc này, khuôn mặt đen đến không thể đen hơn, một là bởi vì mấy ngày không nhìn thấy mẹ con trai và con trai đáng yêu của anh, hai là bởi vì… anh như thế này Lương Ngữ Hinh em cũng chẳng thèm gọi điện thoại cho anh, em đang so bì với anh xem ai giận dỗi lớn hơn sao? ! ! ! ! Nếu như con trai của anh nhớ anh rồi thì phải làm thế nào? !

Con trai anh nhất định là nhớ anh rồi! ! ! Cậu nhóc đó ngủ say rồi cùng muốn ôm tay của anh! ! !

Từ ngành dầu khí Bắc Kinh đều đến phòng nghiên cứu bí mật nào đó cửa căn cứ địa cách mạng, trong đó có bao nhiêu khó khăn, chỉ có người ở vào vị trí đó mới có thể biết được, Lục Hạo làm thế nào thoát thân khỏi chỗ đó, làm thế nào lấy lại danh hiệu chuyên gia hàng đầu để vào viện nghiên cứu, chỉ sau khi uống nhiều rồi anh mới nói qua mấy câu với Tông Chính Hạo Thần, không bất ngờ đó là, “Tôi lần này âm vốn gốc rồi, nếu như Lâm Tịch nhà tôi biết được vậy thì phiền phức lớn rồi.”

Lâm Tịch, Tông Chính Hạo Thần nghe thấy cái tên này cũng phải run rẩy hai cái, người phụ nữ uy phong ngời ngời trong đại viện.

Một người đàn ông có hai thân phận, thân phận hoàn toàn là trâu ngựa không được đếm xỉa đến, mà Lục Hạo vẫn ứng biến rất tốt, nhưng khi Lương Ngữ Hinh trong mưa lớn lạnh giá không về nổi nhà trên người không có bất cứ thứ gì đáng giá, các đồng nghiệp mới của anh quyết định muốn vì Lục Hạo trong truyền thuyết có thể làm viện trưởng lại từ chức đi làm một nhân viên nghiên cứu nhỏ nhoi mới đến mà tổ chức một buổi tiệc chào đón.

Nhưng Lục Hạo nói: “Vẫn là để tôi mời mọi người ăn cơm đi, sau này đều là đồng nghiệp, chúng ta phải làm ra thành tích.”

Sau khi Đồng Tiểu Điệp nhăn mặt lại nằm bò trong lòng ông xã nghe xong Lục Hạo gọi điện đến nói muốn đặt chỗ ở “Nhân Lương”, thì nhỏ tiếng nói: “Vừa rồi em gọi điện thoại cho Hinh Hinh cũng không có ai nghe máy, anh Lục Tử thật không tốt, Hinh Hinh tốt như vậy em thích cô ấy! Em phải tăng giá tiền bữa cơm này của anh Lục Tử, em không thích anh ấy bắt nạt Hinh Hinh! !”

Tông Chính Hạo Thần vẫn là câu nói kia, “Chuyện của Lục Tử chúng ta đừng hỏi quá nhiều, cậu ấy có chừng mực.”

Thêm Bình Luận