*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*đã beta
Tháng chín, mặt trời phía chân trời vừa nhô đến đỉnh.
Thành phố B ngoại thành Chung Sơn có một đạo quán.
Cố Thời một thân đạo bào đơn bạc lỏng lẻo, tóc ngắn trên đầu bừa bãi vểnh loạn, lặng lẽ từ trong phòng nhô ra cái đầu, bị sương sớm đầu thu trên núi làm cho run rẩy.
Một con gà trống vỗ cánh phành phạch đậu trên sườn mái nhà, muốn phát cái gáy, đã bị một hòn đá nhỏ đánh trúng đầu, lộc cộc lăn xuống mái hiên.
Cố Thời theo tiếng động đi tới, trong ánh mặt trời mà phát hiện con mồi, hai mắt anh hơi sáng lên, còn chưa kịp tới xách con gà lên, trán anh đã bị một quyển sách từ sương phòng bên cạnh đập tới.
Theo sát quyển sách đi đến là một âm thanh rít gào trung khí mười phần:" Thằng rác rưởi, mày lại muốn ăn trộm gà!"
Cố Thời đưa tay sờ sờ chỗ bị đánh trúng trên đầu, rồi trợn tròn mắt.
Anh thầm oán giận một câu, thanh âm kéo dài:" Sao có thể chứ~~ con này không phải sợ tiếng gà gáy đem ngài đánh thức sao?"
"Chó mới tin mày Cố Thời!"
"Nhà chúng ta không nuôi nổi chó."
"Cho mày cái rắm của Cố Thời!"
"Ông già thúi chết tiệt trông cậy vào tôi còn chửi tôi!"
"Mày nói lại xem?!"
Cố Thời "Hứ" một tiếng, bên tai nghe thấy phòng bên cạnh phát ra động tĩnh đinh linh leng keng, lập tức gạt suy nghĩ con gà sang một bên mà vội quay đầu bỏ chạy.
Cố Tu Minh tức muốn hộc máu, từ trong phòng ngủ xách theo thước lao ra, chỉ thấy trong nháy mắt Cố Thời đã biến mất dưới tháp chuông.
Không lâu sau, tiếng chuông từ tháp vang lên xa xa.
Cố Tu Minh hít một hơi sâu, thu thước đi, vuốt chòm râu dài, cúi đầu nhìn về phương hướng Cung Tam Thanh, sau đó khom lưng xách lên con gà đã ngất xỉu, nguyền rủa đuổi nó về chuồng.
Cố Thừa đứng trên tháp chuông, dò xét nhìn xuống, xác định lão nhân đã vào bếp, liền buông tháp chuông nhảy xuống cổng núi.
Một ngày ở chùa Thương Ngô Quán bắt đầu từ giờ mão.
*giờ mão: 5h-7h
Thương Ngô Quán đã từng là một đạo quán lớn huy hoàng, tường đỏ gạch men vàng, cửa rộng sảnh lớn, bàn hương án bằng đồng đều được mạ vàng, thậm chí so nơi khác liền muốn lớn gấp đôi.
Chẳng qua từ lúc Cố Thời có ký ức, huy hoàng kia đều đã kết thúc thật lâu.
Lần đầu bước vào Thương Ngô Quán, các bức tường và mái của các sảnh đường đều đã phủ đầy những dây leo cùng cỏ dại, các mảng và bàn hương án mạ vàng đã bị mấy tên thất đức nào đó đều cuốn đi lá vàng.
Ngay cả trước bậc thang ở Sơn Môn Điện, cỏ hoàng mọc cao chừng một thước đi.
*1 thước=1m
Đến bây giờ, toàn đạo quán chỉ còn lại hai người Cố Thời cùng Cố Tu Minh.
Cố Thời là Cố Tu Minh nhặt được sau đó liền thêm vào sổ hộ khẩu.
Cố Tu Minh năm nay cũng đã tám mươi tư, bất quá thân thể thật sự khoẻ mạnh, khuôn mặt trẻ con, bước đi như bay, có thể lên núi có thể xuống đất, cầm theo cái thước có thể đem Cố Thời đuổi đánh đến đi quanh núi.:).
Thật ra Cố Thời tuổi không lớn, vừa mới tốt nghiệp đại học ba tháng, tháng trước vừa mới hai mươi hai, thành tích không ra sao, bằng hữu quan hệ cũng chẳng ra sao, nhưng thật ra dựa vào gương mặt đẹp trai kia đào hoa một đoá tiếp một đoá.
Đáng tiếc khi biết anh là đạo sĩ, không một cái thành.
Cố Thời đem xong năm cái cửa ra vào và cửa sổ mở ra, hương cùng đèn đều châm đầu, nhìn ngoài cửa sổ núi non trùng điệp xanh ngắt, cơn buồn ngủ ập đến khiến anh đánh mấy cái ngáp, nhịn không được một lần nữa bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không người sống ở hiện đại.
Năm 2020, cũng đã hơn 70 năm kể từ khi thành lập Tân Trung Quốc, loại này 5 giờ sáng bò dậy gõ chuông sự tình con mẹ nó còn tồn tại!
Quả thực không thể hiểu nổi!
Anh mang theo một thân hương trở khí vào phòng ăn, liếc nhìn bát đĩa trên bàn.
Bắp cải bào sợi và khoai tây cắt nhỏ ngâm giấm.
Cố Thừa véo ngón tay tính tính ngày, ánh mắt lộ ra kinh ngạc.
Anh nhìn Cố Tu Minh từ nhà bếp đi ra, trong tay hai cái chén món chính, trong chén chính chính là mì Laoganma
"..." Cố Thời nhịn, nhưng lòng không kìm được:" Ông già, chúng ta ước chừng đã bốn mươi sáu ngày không có ăn qua thịt!"
"Thằng nhỏ thúi cũng không nhìn xem hiện tại thịt đắt như thế nào." Cố Tu Minh mắng anh, hái cái chén món chính hướng trên bàn phóng," Thích ăn thì ăn!"
Ăn đương nhiên muốn ăn.
Bé không chỉ có muốn ăn, bé còn muốn tìm cơ hội:).
"Tiết kiệm tiền hương không phải có thịt ăn à!" Cố Thời chỉnh đốn quần áo ngồi xuống,:" Bên kia mỗi tháng cấp cho chúng ta 6000 tệ đâu, chúng ta mua vài con heo về nuôi cũng có thể ăn thịt..."
Cố Tu Minh hất râu trừng mắt nhìn chằm chằm:" Ngưng hương? Mày đây là vô lễ!"
"Dạ dạ dạ đúng đúng đúng ngài rất kính, ngài xem ngài đứng ở tấm bảng Sơn Môn Điện?"
Nói xong, Cố Thời liền cảm thấy Cố Tu Minh tín ngưỡng thất sự là Schrödinger.
Bạn nói anh tín ngưỡng không vững, mỗi tháng anh phải chia 4.000 nhân dân tệ trong số 6.000 nhân dân tệ mỗi tháng để thắp hương. Có thể nói anh kiên định như thế nào, nhìn hai tấm biển trước cửa núi quả thực khó hiểu.
Các mảng đối câu ở hai bên biển Thương Ngô Quân Sơn Môn Điện là tự mình Cố Tu Minh viết.
Chỉ là nội dung không hay cho lắm.
Mảng trái: Thà cúng Trời, Phật còn hơn cầu mình
Mảng phải: Thà tin trời, tin người
Ngày nào cũng muốn dán một tờ giấy trước cửa núi, viết: phong kiến mê tín
là không nên.
Vậy đó, đường nhìn Thương Ngô Quan hồ của ngươi bị mờ, không phải là JB đúng không.
Cố Thời một bụng lời muốn nói, nhưng vấn đề quá nhiều nên anh không biết bắt đầu từ đâu.
"Haiz~" Cuối cùng anh thở dài, thập phần ưu sầu:" Con muốn ăn thịt."
Cố Tu Minh gắp một đũa bắp cải, cười hiền hoà với Cô Thừa:" Như vậy muốn?"
"Kia như không, ai mà không thích ăn thịt"
Cố Tu Minh ánh mắt trở lên từ ái yêu thương:" Nín:) "
Cố Thời vừa trợn mắt đến một nữa đã bị thước gõ vào đầu.
Cố Tu Minh nhịp nhàng gõ từng cái tiết tấu:" Sáng nay cho anh một vẻ. Thật là may mắn, mọi điều muốn đều sẽ thành, vạn sự như ý."
Cố Thời ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời.
Cố Tu Minh lại nói tiếp:" Thừa dịp vận may, anh muốn không có việc, thì hôm nay liền đi..."
"Có". Cố Thời bay nhanh mở miệng:" Con hôm nay có cái phỏng vấn."
"Phỏng vấn?"
"Ừ, vài tháng trước, đỉnh núi bên cạnh mới mở một viện dưỡng Trung Sơn." Cố Thừa dừng lại, rồi mới nói thêm:" Chỉ là người trước đây không lâu nói yêu khí tận trời cái bay bổng."
Thật nhiều cái mới làm sao.
2020, Tân Trung Quốc đều đã thành lập hơn 70 năm, vẫn còn đó những yêu quái.
"Hửm?" Cố Tu Minh một bộ xụ mặt, gần như không thở phào:" Cái kia hang yêu quái?"
"Kia hang yêu quái có thể so với chúng ta nơi này nhiều tiền đồ." Cố Thời lấy ra di động, nhấp vào giao diện thông báo tuyển dụng đưa cho Cố Tu Minh xem, nói:" Đối với một công ty đã đăng ký chính thức, mức lương khởi điểm cho việc tuyển dụng công nhân là hơn 20.000 nhân dân tệ, và nó bao gồm năm khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở, phương tiện đi lại, ăn ở và liên quan đến công việc trợ cấp thương tật. Có lẽ số tiền họ kiếm được từ tay mình có thể biến thành rác rưởi này. Toàn bộ ngôi chùa Đạo giáo đã được sửa sang lại, ông nhìn người khác, rồi nhìn chúng ta, chậc chậc chậc..."
Cố Tu Minh tâm tình không tốt, biểu tình trên mặt dần trở nên âm trầm, tay nắm cây thước nhảy ra vài đường gân xanh.
Cố Thời thầm nghĩ không hay, nhanh chóng lôi hết đồ ăn trên bàn vào bát của mình, trong tay cầm bát bay ra ngoài, không để lại một miếng dầu nào cho nhân gia:).
Cố Tu Minh thổi râu trừng mắt ở phòng ăn, cuối cùng làm lão ăn mì laoganma:).
Cố Thời trốn ở trong rừng phía sau núi, dùng xong cơm liền như tên trộm đi lại, tay chân nhẹ nhàng thay một bộ áo sơ mi quần jean tính là tử tế, cầm lấy lí lịch, tranh thủ buổi sáng Cố Tu Minh lên lớp, bôi dầu ở lòng bàn chân nhanh như chớp mà chạy mất tầm nhìn.
Chung Sơn viện điều dưỡng được xây dựng trên đỉnh chính của núi Chung Sơn, cách đền Thượng Ngô Quân hai ngọn đồi. Giao thông quanh đây không thuận tiện lắm, ngoại trừ ô tô cá nhân, mỗi ngày chỉ có hai xe buýt nhỏ giữa đây và thành phố.
Cố Thời đuổi kịp một chuyến buổi sáng bảy giờ.
Tài xế cùng người soát vé tuyến này đều là những người quen cũ với anh, khi nhìn thấy anh nhảy lên xe, họ đã mỉm cười gọi anh là "Tiểu Cố đạo chưởng".
Cố Thời đối họ rạng rỡ nở nụ cười:" Chào buổi sáng."
Người soát vé là một cô gái trẻ, cô nhìn Cố Thời trong bộ quần áo thường ngày, mang theo chút vui mừng cùng ngượng ngùng, hỏi anh:" Sớm a, tiểu Cố đạo chưởng hôm nay như thế nào không mang theo hàng m?"
"Hôm nay không đi thành phố, đi tìm việc." Cố Thời báo địa chỉ Chung Sơn viện điều dưỡng.
Người soát vé hỏi: "Xem Phong Thủy cho viện điều dưỡng này à?"
"Ồ không, tôi đi xin việc kế toán."
"?"
"Tôi không phải thi lấy chứng chỉ kế toán à, nên không thể lãng phí. "
Cố Thời thập phần nghiêm túc.
Thi cử rất tốn kém tiền bạc.
Người soát vé ấp úng:" À, vâng, là như vậy sao?"
"Đúng vậy." Cố Thời gật đầu, cúi đầu nhìn xuống trang giao diện thông báo tuyển dụng.
Chung Sơn viện điều dưỡng: Một câu lạc bộ dưỡng sinh cao hơn mới mở ở Thành phố B. Nó nằm trên sườn dốc đầy nắng phía Đông Nam của đỉnh chính của Núi Trung Sơn, với phong cảnh đẹp và môi trường tao nhã. Nơi đây hiện đang chiêu mộ nhân tài từ mọi tầng lớp.
Tiếp theo là một danh sách lớn các trách nhiệm công việc, không khác gì so với tuyển dụng thông thường, điều đặc biệt duy nhất là mục cuối cùng của mỗi trách nhiệm công việc tuyển dụng lần này đều giống nhau.
Cần người gan dạ.
A, gan dạ.
Tôi sẽ không mệt nhọc nếu bạn nói về nó.
Tôi, Cố Thời, lúc A Trinh chơi ở giếng khô, còn tôi thì xem Hanako ở phòng tắm, nhưng tiến có thể dùng sét gϊếŧ yêu quái, lui có thể dùng gậy tre nghịch tổ ong.
Đùa, Cố Thời tôi, cái gì không dám làm!
Cố Thời đại đắc ý, lại nghĩ ông già cho anh vẻ ra đại cát, càng là cái đuôi vểnh lên tận trời.
Hờ, thật buồn cười, cái phỏng vấn này con mẹ nó chỉ là một chuyện bình thường hay sao:).
Sau đó Cố Thời liền ở phòng đợi Chung Sơn viện điều dưỡng hai giờ.
Cố Thời cầm một cốc nước, mặt không biểu tình ngồi trong phòng hội nghị rộng rãi sáng sủa.
Nhiệt độ tháng chín trên núi là cái không khí hợp lòng người, điều hòa không cần bật, gió núi từ cửa sổ thổi vào, mang theo không khí trong lành của thu vàng tương lai.
Cố Thời lạnh nhạt nhấp một ngụm nước, mắt đưa xuống nhìn thoáng qua giờ trên di động.
Cách thời gian hẹn đã qua đi hai giờ hai mươi ba phút bốn mươi tám giây.
Hầu hết những người cùng tới phỏng vấn với anh đã rời đi, chỉ còn lại thưa thớt năm sáu chú mèo con.
Cố Thời nghi ngờ rằng chính mình là đạo sĩ bị phát hiện.
Anh thậm chí hoài nghi Cố Tu Minh là lão hồ đồ, tính cái vẻ tình đều sai.
Này? May mắn?
Bồ câu hai tiếng rưỡi nhưng mà cái may mắn?
Cố Thời cảm thấy có điểm hơi thái quá.
Anh lại nhìn xem cốc nước trống không anh đã uống, vừa tính đứng dậy thêm nước, cửa phòng họp liền mở ra.
Có người đi vào.
Người này trông rất trẻ, chỉ tầm hai mươi bảy hai mươi tám, một bộ com-lê thẳng tắp, gọn gàng, toàn thân xoay quanh yêu khí dữ tợn cường thịnh, giữa mày lộ ra sâu nặng lệ khí cùng thờ ơ lãnh đạm.
Hắn đảo mắt nhìn qua năm người còn lại, gương mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
Vài người nhát gan bị đôi mắt hắn ta quét qua làm sửng sốt còn có chút hoảng hốt.
"Tôi là Chung Sơn sơn..." Người tới dừng lại một chút, mơ hồ đổi lời:" Tôi là Chung Sơn viện điều dưỡng người phụ trách, Tạ Cửu Tư."
Cố Thời hợp tác đứng lên vỗ tay.
Tạ Cửu Tư thản nhiên ra điểm tay, hướng bên cạnh văn phòng nhỏ đi đến.
Cố Thời cầm theo sơ yếu lí lịch chính mình theo sau.
Tạ Cửu Tư ngồi ở ghế lão bản, từ trên nhìn xuống Cố Thời.
Cố Thời mặc hắn nhìn, nếu ngươi muốn nói gan hắn lớn, hắn cũng đã sớm chuẩn bị đầy đủ rồi ᕙ(: ˘ ∧ ˘:)ᕗ.
Tốt nhất bạn nên giả làm người thường trà trộn vào tốt nhất, giả không thành anh còn có thể chạy, tuy rằng trước mặt này yêu quái thoạt nhìn trông hung dữ, nhưng thật muốn chạy cũng là có thể.
Cố Thời tự tin vào chính mình vũ lực.
Nói đến bạn có thể không tin, tôi này một quyền đi xuống, viện điều dưỡng này có thể kêu người sữa lại.
Cố Thời vờ như bản thân cái gì cũng không biết, lấy ra sơ yếu lí lịch, vừa mới chuẩn bị đưa qua, liền nghe được Tạ Cửu Tư âm thanh, hắn trong giọng mang theo điểm không lớn xác định ý vị:" Con người?"
"?"
Ơ này.
Cái này liền như vậy bị phát hiện?
Cố Thời nhìn yêu quái trước mặt, trực giác mách bảo anh còn có thể tiến thêm một bước.
Phần lớn yêu quái tính bài ngoại, muốn lẫn vào trong, trang thành yêu quái so với trang thành người thường tốt hơn.
Ngẫm lại xem đi, công ty nào không ưu tiên đề bạc người nhà?
"Sao có thể chứ". Cố Thời nhanh chóng thanh tỉnh lại, thở dài, lộ vẻ mặt ưu sầu:" Ở xã hội con người lâu dài rồi, toàn thân đều là mùi vị của con người, lại có mùi khó chịu, này không nghĩ tới ngài nơi này công tác, tôi liền tới rồi."
Tạ Cửu Tư đưa mắt đánh giá Cố Thời, lại như phát hiện cái gì, hai mày nhíu lại, trên người yêu khí nối tiếp nhau lộ ra hình dáng như rồng, mang theo âm khí cùng mùi vị tanh nồng.
Cố Thời trong lòng nhất thời rùng mình, cảm thấy bản thân có thể bị lộ.
Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời, vẻ mặt lộ ra vài phần ngưng trọng.
Cố Thời mũi chân hơi nhích, tùy thời chuẩn bị phá đường mà chạy.
Tạ Cửu Tư nâng tay, như có như không một luồng yêu khí khoá chặt đối phương.
Cố Thời động không thể động, lông tơ cả người dựng thẳng.
Một lúc lâu sau, yêu khí hắn dùng để đe doạ anh mới tiêu tan, vỗ vỗ vai Cố Thời: "Ở giữa loài người thật khó mà chịu đựng được sự sỉ nhục. Thật là khó. Hãy làm việc ở đây từ ngày mai."
Cố Thời: "?"
Cố Thời: "."
Hở?
Hắn tin!
Hắn thực sự tin!!
- ---------hết chương 1------
Chú thích:*Bắp cải xào sợiKhoai tây cắt nhỏ ngâm giấm*Laoganma