Chương 7: Con tới rồi..

Alan vào căn hộ của Thanh Diệp rồi tự sắp xếp hành lí của mình vào trong nhà. Sau đó anh mới bắt đầu quan sát căn nhà. Ôi, không ngờ tên đó lại có mắt thẩm mỹ tới vậy!

Đối xử hoàn toàn bất công. Những lần anh đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài đến một chút tiền còn chẳng có để dùng mà cô ấy lại được đãi ngộ như thế, aizz. Cuộc sống thật bất công quá đi mà.

Mà sao chưa thấy cô ấy vào nhỉ?

Alan đi một vòng khắp căn hộ tìm cô, không biết cô ấy đã đi đâu.

Haizz, đợi một chút đã rồi đi tìm cô ấy. Đằng nào quần áo cô ấy cũng ở đây mà.

Không biết cô ấy đi đâu mà không chịu nói trước.

Alan quay người vào trong nhà gọi điện thoại cho cô, hoàn toàn không có một chút gì chú ý đến chiếc xe đạp đã biến mất.

...

Thanh Diệp đang chuẩn bị một số đồ đạc chuẩn bị cho tối nay.

Có lẽ cần phải xong việc ngay đêm nay rồi. Nhưng bây giờ mới 10h trưa.

Nên làm gì bây giờ nhỉ?

Thanh Diệp cầm một ít tiền lẻ, lại lên chiếc xe đạp rồi đi theo con đường quen thuộc.

Đi khoảng nửa tiếng, thì tới.

Nghĩa trang thành phố B.

Trước đó, Thanh Diệp ghé vào một cửa hàng hoa cách nghĩa trang không xa lắm mua một bó hoa cẩm chướng màu hồng nhạt.

Dựng chiếc xe đạp ở ngoài nghĩa trang, cô ôm bó hoa trong vòng tay rồi bước vào trong nghĩa trang. Suốt đoạn đường cô luôn quay đầu bên này bên kia như là đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Lúc Thanh Diệp về tới nhà, đã là hơn 4h chiều.

Cả người cô cứ choáng váng, mệt lả. Phải rồi, cô chưa ăn trưa nữa. Vào nhà kiếm gì rồi ăn vậy.

Mở cửa căn hộ, sau đó bước vào nhà, cô mới sực nhớ ra là tên Alan đó vừa tới đây.

Mà hắn ta đi đâu rồi nhỉ? Mặc kệ đi.

Cô vào bếp mở tủ lạnh. Hồi sáng mình mua trứng với mì...Ăn tạm mì vậy.

Vừa nấu xong món mì trứng, sắp xếp đủ thứ trong bếp, đang chuẩn bị ăn thì...

Rầm! Cửa nhà bị ai đó đóng sầm lại. Cô nhăn mặt. Cái tên này, định phá nhà à? Bước ra phòng khách lạnh nhạt lườm Alan một cái, anh ta đang đứng như trời trồng ở ngay đó.

"Alan! Anh lại phát bệnh..." gì nữa thế...

Ba chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Alan đã ôm chầm lấy cô. Cô muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại càng ôm chặt hơn.

"Darling, em lại đi đâu thế? Anh đi tìm em cả buổi chiều nay." Giọng nói của anh ta... có gì đó khang khác thường ngày...

"Đi...tìm tôi?" Thanh Diệp thực sự bất ngờ. Từ khi mẹ chết, chưa có ai quan tâm cô làm gì cả. Ngay cả...Amon. Hắn...chỉ quan tâm đến việc cô làm có lợi hay hại đối với hắn mà thôi. Cô thất thần.

"Uây...Darling, em nấu món gì trong bếp à? Thơm thật đấy, anh cũng chưa ăn gì cả. Thật muốn nếm thử món em nấu." Alan buông cô ra, hứng thú đi vào bếp. Lúc này cô tỉnh lại, cau mày nhìn theo bóng lưng cao lớn của Alan.

"Nó là của tôi. Muốn ăn thì anh tự đi mà nấu!"

"Chỉ có mỗi mì thôi sao? No no no, ăn như thế này không đủ dinh dưỡng. Để anh đây cho em biết thế nào mới là đầy đủ!" Sau đó anh ta xắn tay áo vào bếp.

Thanh Diệp cũng vào bếp, đang định ngồi xuống ăn bát mì thì không thấy nữa.

Cái tên này!

"Darling, trước khi đánh có thể để anh nấu cho em một bữa cơm được không?" Alan mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây đen cực kì là không hợp với cái tạp dề nội trợ màu cam đó. Thanh Diệp nhăn mặt, nhưng vẫn ngồi chờ. Cô cũng lười ra ngoài mua đồ, lúc trước cũng có vài lần được ăn đồ anh ta nấu rồi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh ta nấu rất ngon.

Một lúc sau, bàn ăn đã được dọn ra.

Vẫn là mì, nhưng lại là mì gà.

Mì gà...

"Anh lấy thịt gà ở đâu?"

"Anh đi lúc trưa đấy. Nghĩ em sẽ về sớm nên định nấu cho em một bữa. Ai ngờ...darling, em sao vậy?"

Hai hốc mắt Thanh Diệp đỏ ửng. Món ăn cuối cùng mà cô được ăn cùng với mẹ...cũng chính là mì gà.

"Hay em không thích? OK, anh nấu món khác nhé."

"Không...không cần." Cô cất giọng khản đặc, cầm đũa lên ăn từng miếng mì. Không hiểu sao, lúc trước Alan nấu ăn rất ngon mà hôm nay cô lại thấy khó nuốt như vậy.

"Ngon không?" Alan tò mò hỏi.

"Ngon lắm...Cảm ơn anh." Ba từ cuối khó khăn lắm cô mới nói ra được.

"Thế em đã...đổ gục trước anh chưa?" Alan cười, đôi mắt xanh như sáng lên.

"Anh..." Thanh Diệp đang muốn mắng anh ta một trận, thì bên ngoài lại có âm thanh vọng vào.

Kính coong!!!

Chuông cửa reo lên. Cả hai người cùng lúc quay ra ngoài cửa.

Là ai tới vậy?

- -------------------Ngoài lề--------------------

Alan: Mẹ nó, đứa nào tới phá đám ông đây vậy? Cô ấy sắp đổ rồi, sắp đổ gục trước ông đây rồi!!!!

Diệp: Đổ cái đầu nhà anh!

Alan: *gãi gãi đầu* Hình như thừa 'cái đầu nhà anh' thì phải?

Diệp: Thừa cái đầu nhà anh!

Alan: Đúng rồi đó:>>>>

Diệp: =.=...Thôi, tôi kệ anh.