Chương 48: Tâm sự của Lợi Á
“Lam, cho tôi làm cùng với, ngày nào cũng ngồi một chỗ, chán chết đi được”. Bà bầu Tiểu Mỹ tới, Lam Nguyệt vội vàng bảo người đàn ông của cô đặt cô ngồi xuống ghế, thật là bụng to rồi mà còn không để người ta bớt lo.
“Lam, bọn họ nói thật chứ, Trát Nhĩ lợi hại như vậy á? Làm cô bị chảy máu?” Người đàn ông của Tiểu Mỹ đã đi về, vì cô có thai không cùng mọi người ăn cơm, chỉ được nghe người đàn ông của mình kể lại, không phải là nghe trực tiếp, nên mới hỏi Lam Nguyệt.
“Không phải, hiểu lầm thôi, là dì cả mỗi tháng một lần của tôi đến” Lam Nguyệt vẫn còn hơi xấu hổ.
“Tưởng sao, đám người kia đúng là ăn no rảnh rỗi, ha ha, Lam, cô đang làm gì thế?” Tiểu Mỹ không hỏi vấn đề này nữa, nhìn thứ Lam đang làm, lại hỏi.
“Chăn, thảm, công dụng giống như cái kia” Lam Nguyệt chỉ vào thảm và chăn da hổ, liếc nhìn bụng Tiểu Mỹ, lại nói: “Khi nào làm xong, tôi sẽ làm cho bé con nhà cô một bộ”
“Đừng, cô dạy tôi đi, tôi có thể tự làm được, không thể để cô làm quá sức được. Lam, cô phải ăn nhiều vào, mọi người đều lo cô không trụ được trong mùa tuyết, cô yếu quá”. Tiểu Mỹ lo lắng nhìn Lam Nguyệt, Lam Nguyệt hắc tuyến, không miễn cưỡng nữa, dạy Tiểu Mỹ cách làm thế nào.
“Bọn tôi cũng tới tìm Lam làm việc. Lam, đã đỡ hơn chưa?” Tô đã làm xong việc, lại cùng mấy người phụ nữ tới đây. Lam Nguyệt gật đầu.
Mọi người lấy da thú ra bắt đầu làm việc. Lam Nguyệt khâu thảm xong thì tháo tấm thảm da hổ xuống để đổi. Chăn và thảm da hổ được treo trên cành trúc để hong khô, tuy nhiên bên ngoài tuyết đang rơi, không thể nào khô được. Cô lại lấy da thú đã được Trát Nhĩ cắt gọn gàng ra để may chăn, cô nhét lông cừu đen vào trong để khâu, khâu đến bên trong lại dùng đường chữ thập để tránh cho lông chạy ở trong chăn. .
Dáng người Trát Nhĩ rất cao, chăn và thảm phải làm rất dài, Lam Nguyệt vừa làm vừa chỉ cho Tiểu Mỹ cách gấp gấu chăn, nhét lông cừu vào. Chăn và thảm mà Tiểu Mỹ khâu cho con mình rất nhỏ, nên làm xong rất nhanh. Lam Nguyệt xoa xoa thắt lưng và bụng, dì cả tới khiến cả người cô mệt mỏi. Tô và Tiểu Mỹ nhìn cô như vậy, cầm lấy chăn của cô qua khâu tiếp. Lam Nguyệt không từ chối, ở bên cạnh chỉ họ cách làm là được. Sau đó cô lấy túi da thú đựng sơn trà tìm khô ở trong giỏ trúc ra cho mọi người ăn.
“Lam, cái này làm như thế nào vậy? Chua chua ngọt ngọt, ăn ngon thật đấy”, Lợi Á cũng đến, cầm quả sơn trà khô ăn mấy miếng, rồi hỏi Lam Nguyệt. Bà bầu Tiểu Mỹ thì thích nhất mấy thứ chua chua ngọt ngọt, vừa ăn vừa khâu.
“Vào mùa thu, tức là mùa quả thì hái, đem đi phơi khô là được”. Lam Nguyệt vừa nói, lại vừa rót nước đã đun sôi trong nồi đá cho mỗi người một chén.
“Quả dại nào cũng được à?” Lợi Á uống một hớp nước rồi hỏi.
“Chỉ loại này” Lam Nguyệt nhớ lại thời điểm mùa thu cô đã hái không ít loại quả, quả táo xanh phơi khô xong thì ăn đắng chẳng khác gì hoàng liên, cơm dừa thì sau khi phơi khô trở nên rắn như đá, cắn không nổi, còn loại quả bột màu đỏ phơi khô thì chát ăn không nổi, chỉ còn loại quả sơn trà tím này, sau khi phơi khô thì có vị chua chua ngọt ngọt, có thể dùng làm quả khô để ăn.
Cừu đen có thể ăn được quả cây sơn trà tím là bởi vì chúng mọc ở trong bụi cây thấp. Thời điểm mùa thu, Lam Nguyệt đem toàn bộ số quả sơn trà tím mọc xung quanh núi đá đi phơi nắng, giờ đã có thể lấy ra làm đồ ăn vặt, mấy đứa nhỏ cũng rất thích thứ này. Bên chỗ Tô, Lam nguyệt cũng dạy cho cô cách phơi để làm đồ ăn vặt cho bé mập Ô Lệ, nhưng nhóc con kia yêu thích giấu thật kỹ. Mọi người ở nơi cư trú còn chưa biết đến thứ này, Lam Nguyệt lúc bắt đầu chỉ tính là làm thí nghiệm, định sang năm sẽ dạy bọn họ, bởi vì mùa tuyết không có trái cây.
“Lam, cháu về rồi đây, còn đau không? Để cháu xoa xoa cho”, vừa nghĩ đến bé mập, bé mập đã xông vào, sà vào trong lòng Lam Nguyệt. Lam Nguyệt thấy Tráng và Tiểu Ny đi theo phía sau, bèn lấy quả khô ra cho chúng ăn.
“Ô Lệ, hôm nay có hái được rau không?” Lam Nguyệt hỏi bé mập. Ô Lệ cầm quả khô vừa ăn vừa nói: “Không ạ, không tìm thấy gì dưới lớp tuyết. Lam, mùa tuyết không có rau có thể ăn được, không thích mùa tuyết” . Lam Nguyệt nhéo nhéo cái miệng đang trề ra của Ô Lệ, cố nghĩ xem mùa đông còn có loại rau dưa gì có thể ăn, nghĩ hồi lâu mà vẫn không ra, đành bỏ qua.
“Lam, cô thích Mộc Sa sao?” Lợi Á bỗng nhiên hỏi một câu không được liên quan cho lắm, có thể là cô ta đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi.
“Không phải cô đang tỏ tình với Mộc Sa sao? Cố lên” Lam Nguyệt bội phục cô gái này rồi, đối với Mộc Sa đủ chấp nhất, là trường hợp nữ theo đuổi nam đầu tiên đó.
“Ừ, tôi sẽ” Lợi Á nhận được đáp án mà mình mong muốn từ lâu, vui vẻ nói.
“Lợi Á, sao cô lại thích Mộc Sa?” Tô gấp chiếc chăn đã làm xong đặt lên trên giường của Lam Nguyệt, quay đầu hỏi vấn đề mà Lam Nguyệt cũng đang muốn hỏi, Lam Nguyệt vẫn luôn thắc mắc sao một Lợi Á cởi mở như vậy sao lại Mộc Sa. Không trách Lam Nguyệt nói Lợi Á cởi mở, bởi vì có một lần, cô nàng Lợi Á đang ở cửa hang động XXOO, bị một nhóm người lớn, trong đó có Lam Nguyệt nhìn thấy, thế nhưng cô nàng cũng chẳng quan tâm, lại bảo người đàn ông phía sau dùng sức một chút. Nói cô nàng cởi mở đã là nói giảm nói tránh rất nhiều.
“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết tại sao Lợi Á cô lại thích Mộc Sa như vậy? Tôi còn nhớ lúc mới đến cô đã hỏi tôi Mộc Sa có phải là người đàn ông của Lam hay không rồi.” Bà bầu Tiểu Mỹ vừa ăn quả khô vừa tò mò hỏi Lợi Á.
“Còn nhớ lúc chúng ta mới gặp mặt không? Lam?” Lợi Á ngẩng đầu nhìn Lam Nguyệt, Lam Nguyệt gật đầu một cái.
Lợi Á nói tiếp: “Mục trở lại liền nói người ở nơi cư trú các cô bắt được hắn, nhưng không gây khó dễ cho hắn, hắn nói muốn dẫn bọn tôi đến gia nhập. Ngày đó cái mà Lam là dì cả của tôi đến, vừa đói vừa đau, các cô cũng biết bộ dạng của bọn tôi lúc đó, lẩn trốn suốt một quãng đường dài. Lúc đó tôi nghĩ mình sắp chết rồi, Mộc Sa cầm thịt nướng đưa cho tôi, thấy tôi khó chịu thì đỡ tôi dậy, khi đó cũng không có loại băng vệ sinh mà Lam dạy, Mộc Sa nhìn thấy trên đùi tôi có máu, đã tìm rất nhiều lá cây cho tôi.
Lúc đấy tôi đã nghĩ, người đàn ông này mang đến ấm áp cho tôi, tôi muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy, sinh con cho anh ấy. Sau lại, khi đến nơi cư trú, tôi thấy anh ấy thích Lam, nên không nói gì cả, tìm mấy người đàn ông. Dần dần tôi thấy Lam không có ý muốn tiếp nhận Mộc Sa, mới lại muốn. Lam, tôi đã nói hết tất cả rồi, đến lúc đó mong cô không giành với tôi, mặc dù tôi và cô đều biết, Mộc Sa thích cô.” Lợi Á nói xong còn nhìn Lam Nguyệt, giống như là sợ cô sẽ đổi ý.
Thì ra còn có một đoạn nhạc đệm như vậy. Lúc đấy Lam Nguyệt đang tập trung vào việc sắp xếp cho đám người của Mục, thật sự không chú ý tới, nhìn Lợi Á nói như vậy, buồn cười đồng ý. Bọn Tô cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới còn có một hồi chuyện xưa như vậy, chẳng trách Lợi Á lại chấp nhất với Mộc Sa như vậy, hóa ra một câu chuyện tình bắt nguồn từ một lần dì cả ghé thăm.
“Lam Lam… Qua đó ăn tối chứ?” Trát Nhĩ từ chỗ Hoắc Lý trở lại, xem chừng còn chưa mài xong bàn đá. Bọn Tô dắt mấy đứa nhỏ chào Lam Nguyệt rồi ra về. Lam Nguyệt không muốn đi, Trát Nhĩ đành phải qua đó lấy cơm về. Lúc ăn cơm, Lam Nguyệt kể chuyện của Lợi Á cho Trát Nhĩ nghe, còn hỏi Trát Nhĩ thấy thế nào, ai biết Trát Nhĩ chỉ nhìn cô một cái, từ chối đưa ra ý kiến. Lam Nguyệt than thở sao hắn chẳng có một chút hứng thú bát quái nào vậy.
: Haizz… Lam Lam quá nôn nóng rồi. Rõ ràng mục tiêu của Mộc Sa là cô ấy, cô ấy lại còn ở đây ghép đôi cho Mộc Sa, Mộc Sa thật đáng thương. Trát Nhĩ nhìn cô gái vẫn đang trong tinh thần bát quái, không khỏi nghĩ.