Chương 7: Giống Cái Nhỏ, Cô Đi Đi! 1

Dương Sí đứng trong núi hứng gió lạnh một lúc lâu, đầu óc lại trở nên choáng váng, những ký ức kiếp trước và kiếp này không ngừng đan xen, thật sự rất hỗn loạn. Anh chỉ có thể chỉnh sửa sắp xếp lại một lát liền dựa vào vách đá ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm nay, Hàn Lộ và Dương Sí gần như là đồng thời tỉnh lại.

Dương Sí sau khi tỉnh lại liền xác định mình không biến trở lại thời kỳ lúc trước, tâm tình vui vẻ, đang muốn định lập tức đi tìm mấy người anh em tốt của mình. Nhưng rồi anh ta nhận thấy trong sơn động của mình có hơi thở của người xa lạ, nhớ tới giống cái nhỏ lười biếng hết ăn lại nằm kia, lập tức khuôn mặt anh ta lại trầm xuống. Nghe thấy hơi thở dồn dập của cô ấy, chắc là đã tỉnh dậy rồi.

Tỉnh dậy cũng tốt, đỡ cho mình phải mất công chuyển cô ấy đi chỗ khác.

Dương Sí lập tức đứng dậy, bước trở về phía sơn động.

Hàn Lộ nhìn xung quanh trong sơn động phát hiện ra không có người đàn ông kia ở đó, đang thở phào nhẹ nhõm, bất chợt liền phát hiện cửa hang tối sầm xuống. Cô giương mắt nhìn ra, lập tức sợ tới mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài.

Người đàn ông hôm qua mua cô ấy về lúc này đang đứng ngay tại cửa động, nhìn cô với khuôn mặt hầm hầm.

Anh ta thật cao, nhìn dáng vẻ chắc phải cao đến một mét chín mươi, từng khối cơ thịt lực lưỡng so với người đàn ông bán cô ngày hôm qua cũng không hề thua kém một chút nào. Bây giờ cô nhìn thấy nắm tay của anh ta đang nắm lại rất chặt….

Đây có phải là anh ta đang chuẩn bị đánh cô không?

Bởi vì ngày hôm qua cô đã đập anh ta ngất xỉu à?

Hàn Lộ căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng ép buộc mình tỉnh táo lại. Nếu đánh thì khẳng định cô sẽ đánh không thắng, nếu chạy, người đó đang đứng chặn ở cửa động muốn chạy cũng chạy không được. Nếu cầu xin tha thứ cũng không có khả năng, bởi vì cô thậm chí còn không thể thốt ra lời.

Thật sự là trời muốn diệt cô rồi!

Nếu sớm biết như thế này, còn không bằng cho cô trực tiếp chết ở dưới biển luôn đi. Hàn Lộ sau khi thấy rõ tình cảnh của mình, lập tức trở nên nhụt chí.



“Ra ngoài!”

Hai tiếng trầm thấp lại mang theo mấy phần không kiên nhẫn vang lên, làm Hàn Lộ nghe mà sửng sốt. Người đàn ông trước mắt này ngoại trừ trên mặt mang theo vẻ không kiên nhẫn ra, hình như cũng không hề có ý muốn động thủ.

Cửa động lại một lần nữa sáng lên, người đàn ông đã đi ra ngoài. Hàn Lộ hít sâu hai hơi rồi cũng bước ra theo.

Bên ngoài là một ngọn đồi rộng lớn, không khí trong lành. Nếu như không có những chuyện phải lo lắng trước mắt thì nơi này sẽ là một nơi tốt để thưởng thức phong cảnh.

Hàn Lộ tỉnh bơ, khuôn mặt không mang biểu tình gì đưa mắt nhìn khu vực xung quanh, ở nơi cách sơn động của người đàn ông này không xa cũng có một cái cửa hang, nhưng không hề nhìn thấy có người nào xuất hiện ở đó hết.

Ngược lại là thỉnh thoảng có mấy tiếng hổ rít gào truyền đến, vừa nghe đã thấy lạnh người. Cô lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, may mà tối hôm qua cô đã không chạy ra ngoài.

“Cô….”

Rốt cuộc thì người đàn ông cũng mở miệng nói chuyện. Hàn Lộ theo bản năng nhìn qua, vừa nhìn lại lập tức quay sang chỗ khác.

Chao ôi…

Váy da thú của anh ta tối hôm qua đã bị cô lột ra, hiện tại không hề có gì che chắn hết, nhìn vào thật sự có chút đau mắt. Nhưng hình như anh ta lại không hề để ý một chút nào, thậm chí còn tùy tiện bước đi thêm mấy bước nữa.

“Cô, trước khi tôi trở lại, phải mau chóng đi khỏi nơi này.”

Cái gì?!



Hàn Lộ cực kỳ kinh ngạc.

Mình đã đập anh ta bị thương như thế mà anh ta lại không hề truy cứu? Thế mà vẫn còn để mình rời đi nữa à?

Dương Sí nói xong lập tức xoay người rời đi, không hề có ý định muốn lấy lại da thú của mình, cũng mặc kệ người phía sau sẽ có phản ứng như thế nào. Không phải là giống cái nhỏ này vẫn luôn muốn rời đi sao, lúc này anh thành toàn cho cô ấy là được.

Nghĩ đến dáng vẻ chật vật sau khi cô ấy phản bội mình cấu kết cùng với tộc Minh Xà khốn nạn kia, trong lòng Dương Sí vẫn có chút khoái trá.

Mẹ nói không sai, người làm chuyện xấu sẽ bị báo ứng.

Hừ hừ.

Hàn Lộ vẫn nhìn theo người đàn ông chạy vào trong núi sâu kia, thật lâu sau cô mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

Chuyện tối hôm qua xảy ra như vậy, thế mà anh ta cứ thế mà bỏ qua…

Hình như người đàn ông này tính cách cũng không tệ lắm nhỉ?

Thần kinh của Hàn Lộ vẫn luôn căng thẳng sau khi tỉnh dậy rốt cuộc cũng có thể buông lỏng, hai chân đột nhiên mềm nhũn.

Cô vốn định tìm một tảng đá ngồi xuống suy nghĩ tính toán thật kỹ xem kế hoạch sau này của mình như thế nào, đột nhiên nghĩ đến phía dưới người mình lúc này đây thoáng mát trống không, cố gắng thế nào cũng không thể ngồi xuống được.

Hơn nữa trong bụng cũng đang sôi trào dữ dội, hiển nhiên là cô đã bị đói bụng rất lâu rồi. Lại nhìn da thịt trên thân thể này vô cùng mềm mại cũng đủ hiểu là trước đây cô chưa từng phải làm mấy công việc nặng nhọc, thân phận lai lịch cũng không rõ.

Cái thời đại xa lạ này, thật sự quá không thân thiện với cô mà!