Minh Sâm bây giờ đang có cảm giác rất tồi tệ.
Một cảm giác như thể anh ta không thể trốn thoát được.
Người tới ứng cứu còn chưa đến, anh ta lại bị thương ở chân, khó khăn lắm mới kéo lê cái chân bị thương của mình đi được vài bước. Chỉ mới bước được mấy bước chân thôi mà trong ngực đã đau nhói, chỉ trong khoảnh khắc anh ta cảm thấy choáng váng hoa mắt như muốn ngất đi.
Nhưng không còn cách nào khác, có đau cũng phải cố gắng mà đi, tốt nhất là tìm được một nơi nào đó để trốn.
Giống cái kia chắc chắn là chạy về gọi người đến, không đi cũng không được.
Trong ánh mắt của Minh Sâm đầy vẻ lo lắng. Giống cái mà anh ta nghĩ rằng vô cùng ngu ngốc kia rốt cuộc cũng lừa anh ta, đem nguy hiểm đến cho anh ta, đây quả thật là một sự sỉ nhục lớn.
Đợi sau khi anh ta thoát khỏi thảm cảnh này…
Ục ục!
Anh ta đang suy nghĩ, sau này nhất định sẽ tìm cơ hội để bắt giống cái đó về, bằng mọi cách tra tấn cô ta cho bằng được, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên.
“Ha ha, thiếu tộc trưởng của bộ tộc Minh Xà mà cũng có ngày phải lâm vào tình cảnh như thế này sao?”
Giọng nói trêu chọc mang theo giễu cợt vang lên trên đỉnh đầu, cả người Minh Sâm như đông cứng lại.
Trong đầu chỉ có hai từ.
Thôi xong!
Với tình trạng sức khỏe như hiện tại, ngay cả một giống cái yếu ớt anh ta cũng không đánh lại, huống hồ gì là một người đàn ông. Hơn nữa, người đàn ông này còn biết rõ thân phận của anh ta nữa.
Không thể không hoảng loạn cho được!
Minh Sâm cố gắng chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, quay đầu nhìn lại. Hai con mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào anh ta. Ánh mắt đó coi anh ta giống như một con mồi thực sự, khiến anh ta kinh hãi.
Anh ta lúc này thật sự vô cùng hối hận.
Cha anh ta luôn nói tộc Bạch Hổ rất nguy hiểm, nhưng anh ta lại không tin vào điều đó. Trong mắt của anh ta, bộ tộc Minh Xà của anh ta mới là bộ tộc mạnh nhất trên toàn lục địa này.
Hôm nay, vốn dĩ anh ta bí mật muốn đến đây để tìm hiểu ngọn nguồn về tộc Bạch Hổ, nhưng nào ngờ vừa đến thì đã bị một con hổ rượt đuổi quăng xuống vách núi. Hiện tại còn bị một người đàn ông của tộc Bạch Hổ nhìn chằm chằm nữa.
Minh Sâm biết tự mình không thể chạy thoát, dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
“Anh muốn thế nào?”
Giọng điệu rất kiêu ngạo, anh ta chắc chắn rằng người đàn ông này nhất định sẽ không gϊếŧ mình. Cha của anh ta không muốn chính diện trở mặt với bộ tộc Bạch Hổ, và ngược lại, bộ tộc Bạch Hổ hiện tại cũng không dám hoàn toàn trở mặt với bộ tộc Minh Xà.
Quả thật suy nghĩ của Minh Sâm cũng không sai. Hiện tại vừa trải qua trận cháy rừng, tình hình trong các bộ tộc còn đang rất hỗn loạn. Nếu như thật sự động thủ vào lúc này thì khó tránh khỏi việc các bộ tộc khác lợi dụng để trà trộn vào trong tộc mình để kiếm lợi, đến lúc đó chẳng ai khá hơn được.
Dương Sí cũng không nghĩ tới việc gϊếŧ chết anh ta.
Mặc dù Minh Sâm có chút không biết xấu hổ, nhưng hiện tại anh ta vẫn chưa trộm lương thực của mình. Hơn nữa với vết thương bây giờ của anh ta, nếu như đánh anh ta một trận, thật khó để giải thích.
Có điều nhìn bộ dạng khổ sở của anh ta bây giờ thì nỗi tức giận được kìm nén bao năm nay trong lòng anh cũng đã tan biến đi rất nhiều.
Dương Sí mỉm cười, nhảy khỏi ngọn cây, dùng một tay nhấc anh ta lên.
Rất nhẹ nhàng.
“Tôi không muốn gì cả, thịt trên người của thiếu tộc trưởng ít như vậy, ăn cũng không đủ no, hay là đem anh đi đổi một ít đồ vật cũng được.”
Da rắn và mật rắn của tộc Minh Xà, người trong tộc thèm khát đã lâu.
Chỉ là không biết vị thiếu tộc trưởng này có thể đổi được bao nhiêu đây…