Chương 21: Giống Cái Nhỏ Hơi Dễ Thương 1

Hình như cô đã bỏ qua vấn đề quan trọng nhất rồi.

Không có lửa còn có thể được, nhưng nếu như không có nước thì chắc chắn là không thể.

Việc đi tìm cỏ khô tạm thời gác lại sang một bên, trước tiên cô cần tìm ra được vị trí nào có nước mới được. Cái sơn động kia của Dương Sí không có đồ đạc gì có thể chứa nước, nghĩ lại, thì nguồn nước chắc chắn nằm cách đây cũng không xa lắm.

Hàn Lộ đặt tất cả hạt dẻ nhặt được ở trong sơn động, khi cô đi ra ngoài, vốn dĩ là muốn tìm Dương Sí để hỏi xem nguồn nước ở đâu, nhưng trong động của anh ta không có chút động tĩnh nào, có thể là lúc này anh ta đang ngủ, hoặc không có ở bên trong.

Cô suy nghĩ một hồi, vẫn không tùy tiện bước vào trong động của anh ta, dự định sẽ tự mình đi tìm nguồn nước trước đã.

Con đường dẫn đến những cây dẻ không có nước, cho nên lần này cô đổi sang hướng khác. Ở trên ngọn đồi như thế này, nếu như có nước, rất có khả năng nước sẽ chảy từ một con suối. Trước tiên cứ đi một vòng chung quanh để tìm kiếm xem thử.

Cô đi trên một con đường, nước thì không thấy đâu, nhưng phát hiện rất nhiều đám cỏ khô có chiều cao bằng nửa thân người. Nhưng Hàn Lộ nhìn thấy có một số đám cỏ vẫn đang phát triển, cô nghĩ, có lẽ Dương Sí đã ra đây để nhổ cỏ về.

Cô thử dùng tay để bứt những cọng cỏ, chỉ cần bứt phần trên của chúng, thì chúng rất dễ đứt đoạn. Nhưng nếu như muốn se cọng cỏ để đan, thì cần phải nhổ cọng cỏ dài hơn một chút, tốt nhất là cắt từ gốc lên giống như Dương Sí đã làm.

Thật đáng tiếc, sức lực của cô không theo kịp yêu cầu của mình, cô phải dùng hết toàn bộ sức lực chín trâu hai hổ cũng chỉ nhổ lên được một ít. Thậm chí còn không đủ để đan phần đáy của chiếc giỏ..

Cuộc sống mưu sinh thật sự gian nan.

Hàn Lộ từ bỏ việc bứt những đống cỏ này, cô quyết định đi tìm nguồn nước trước. Vừa đi chưa được bao xa, thì nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ bãi cỏ phía trước mặt.

Cô lắng tai nghe một cách cẩn thận, thì nghe thấy những tiếng hít thở ngắn ngủi cùng những tiếng rêи ɾỉ.

Đó là tiếng người.

Người lạ, trực giác mách bảo cô là sẽ rất nguy hiểm, Hàn Lộ xoay người muốn rời đi. Trong nháy mắt, đám cỏ cao bị vạch sang hai bên, cái đầu của một người thò ra ngoài.

“Đợi một chút!”



Hàn Lộ nghe thấy tiếng của một người đàn ông, càng không dám ở lại đó lâu, chạy nhanh như bay. Phía sau, Minh Sâm ngây người ra như phỗng, không thể tin được chính mình đã mở miệng gọi, nhưng người vẫn bỏ đi.

“Đừng, đừng đi, cứu tôi với!”

Giọng điệu kia nghe yếu ớt dường như sắp tắt thở, Hàn Lộ một lần nữa quay đầu lại.

Người đàn ông nằm trên mặt đất hiển nhiên không ngờ là người phía trước mặt sẽ quay đầu nhìn lại như thế này, anh ta nhanh chóng vén mớ tóc rối bù trên trán, để lộ ra một khuôn mặt rất đẹp.

Đẹp trai thì rất đẹp trai, nhưng hơi có chút nữ tính, Hàn Lộ đối với vẻ đẹp này cũng không mấy cảm tình. Cô nhìn sắc mặt của người đàn ông này, quả thực là rất trắng, trên ngực và bụng còn có vết máu, tiếng kêu cứu của anh ta dường như không phải là giả.

Nhưng chính mình cảm thấy hoàn toàn xa lạ với nơi này, lại không thể nói được, muốn cứu cũng chỉ là thương xót, chứ chẳng giúp được gì.

Cô vẫn như cũ, chỉ chỉ vào miệng của mình, rồi xua xua cái tay.

“Cô không thể nói sao?”

Hàn Lộ gật đầu.

Người đàn ông đó đương nhiên cũng không ngờ rằng giống cái mà mình gặp lại là một người câm, có điều nghĩ lại, câm cũng tốt, cho dù cô ta phát hiện ra được điều gì, thì cô cũng không nói ra được.

Thế là Minh Sâm trầm giọng nói, anh ta nhỏ nhẹ cầu xin: “Cô không nói được cũng không sao, cô có thể giúp tôi được không, tôi đang bị thương.”

Hàn Lộ nghe những lời anh ta nói, đưa mắt nhìn vào hướng bụi cỏ như thể là đang thăm dò, thì phát hiện người đàn ông này không chỉ bị thương ở ngực và bụng, mà còn có một vết thương ở chân thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, vết thương sâu đến nổi có thể nhìn thấy phần xương.

Vết thương rất nghiêm trọng!

Cô nhất thời trầm mặt xuống, chân người này đã bị gãy, đương nhiên anh ta không dễ dàng gì để cử động. Tốt hơn hết là nên tìm người đến để giúp anh ta chữa trị vết thương.