Chương 11: Giống Cái Nhỏ Thật Xấu 1

Bây giờ nếu như cô thực sự đi cùng với cô ấy thì hiểu lầm sẽ càng lớn hơn.

Hàn Lộ đương nhiên là không chịu đi. Mặc dù theo phản xạ có điều kiện khi nghe nhắc đến đồ ăn thì trong khoang miệng cô bắt đầu không ngừng chảy nước bọt.

Cô nhất định không chịu đi, Hợp Khương cũng không còn sự lựa chọn nào khác, đành ngồi xuống và kể cho cô nghe một số chuyện về tộc Bạch Hổ của cô ấy. Có điều lúc này những âm thanh sôi ùng ục trong bụng của Hàn Lộ liên tiếp vang lên, Hợp Khương vừa nói được mấy câu thì không thể ngồi yên được nữa.

“Cô khẳng định là mình sẽ không rời khỏi nơi này đúng không, vậy tôi đi về lấy cho cô ít đồ ăn. Cô cứ đợi tôi ở đây nha!”

Sau khi dứt lời, cô gái ấy liền cưỡi lên con hổ của mình và nhanh chóng rời đi.

Hàn Lộ tính mở miệng nói thì chợt nhận ra mình hoàn toàn không thể phát ra âm thanh, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Trước đây cô chưa từng gặp qua cô gái nào nhiệt tình đến như vậy. Trước khi xuyên không đến đây, cô sống cùng ông nội trong một thị trấn nhỏ, chung quanh cô đều là các cô dì chú bác, người cùng trang lứa với cô rất ít, và người có thể trò chuyện cùng cô tâm sự lại càng ít hơn.

Hợp Khương mang lại cho cô một cảm giác rất thoải mái, giống như một vầng thái dương nhỏ mang đến luồng sinh khí mới cho cô, chỉ là cô ấy hơi ngốc nghếch một chút. Nghe những gì cô ấy nói, có thể thấy lương thực ở thời đại này quý giá đến nhường nào, vậy mà cô ấy sẵn sàng chia sẻ nó cho một người chỉ vừa mới quen biết.

Thật sự là một cô gái đơn thuần đến mức khiến cho người ta phải lo lắng.

Hợp Khương đơn thuần rất nhanh đã cưỡi con hổ của mình quay trở lại.

“Tiểu Lộ, đây là mấy quả mâm xôi hôm qua tôi để dành lại chưa ăn, còn đây là món thịt khô mẹ tôi đã làm cho tôi. Bình thường tôi rất thích ăn chúng, cho nên bây giờ cũng không còn lại được bao nhiêu cả…”

Hợp Khương có chút xấu hổ, trước đó cô còn nói muốn mời Tiểu Lộ về nhà mình ăn chút gì đó, rất may là cô không dẫn Tiểu Lộ về. Cô gần như đã ăn hết thức ăn của mình rồi.

Hàn Lộ nhìn hai tay Hợp Khương cầm trái cây đưa cho cô giống như đang hiến một vật quý, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp. Cô không nhận phần thịt khô đó, chỉ lấy một ít trái cây.

Quả này hơi giống quả mâm xôi ở thời hiện đại, nhưng trông nó to hơn, kích thước của nó to gần bằng quả vải. Một ít mà cô lấy đó cũng tầm bảy hoặc tám quả.

Cô đã tiếp nhận Hợp Khương như là bạn của mình, đợi sau khi cô tìm được vị trí của biển cả thì những tháng ngày sau này cô sẽ tìm thêm nhiều đồ ăn ngon cho cô ấy. Món thịt khô này thì thôi vậy, loại thực phẩm khô này quá quý giá trong hoàn cảnh thiếu thốn lương thực như bây giờ.



Có thể thấy, gia đình của Hợp Khương rất yêu thương cô ấy.

Một người con gái chân thành như vậy rất đáng để được yêu thương. Từ tận đáy lòng của Hàn Lộ, cô không muốn lợi dụng lòng tốt của người ta, nhưng cô đói đến mức không thể chịu đựng được nữa, chỉ có thể mặt dày nhận lấy thôi.

“Nhanh ăn thử đi, loại quả này ăn rất ngon, ở trong bộ tộc của cô trước đây không có loại quả này đúng không?”

Hàn Lộ gật đầu, nóng lòng muốn ăn một miếng trái cây. Cô cắn một miếng, thứ nước chua chua ngọt ngọt chảy ra, thoang thoảng một hương thơm giống như mùi quả mận, ăn vào rất ngon.

Sau khi ăn liền một lúc sáu quả thì cơn co thắt trong dạ dày của cô đã thuyên giảm đi rất nhiều. Cô tiếp tục ăn một quả khác, đôi mắt ngọt ngào của cô híp lại.

Quả nhiên, ăn đồ ngọt vào khiến cho tâm trạng con người vui vẻ hẳn ra.

Hàn Lộ không biết làm thế nào để nói lời cảm ơn, chỉ có thể học theo Hợp Khương bằng cách dùng má cọ cọ giống như lúc đầu cô ấy chào hỏi mình vậy.

Hợp Khương cũng nở một nụ cười, sau đó cũng cọ cọ má cô, hai người cứ thế náo thành một đoàn, một lúc sau mới dừng lại.

Nhìn quả mâm xôi cuối cùng ở trên tay, Hàn Lộ nuốt nước bọt, cuối cùng thì cô cũng quyết định ăn nó. Dù sao để lại một quả để ăn một mình cũng không có lợi ích gì.

Ở bên này cô vừa cho quả mâm xôi cuối cùng vào miệng, thì từ phía sau đột nhiên có một tiếng hét lớn phát ra, khiến cô sợ đến mức suýt nghẹn lại miếng trái cây vừa cho vào miệng, nhưng cũng may mắn là cô đã nuốt xuống được.

“Cô đang làm cái gì vậy?!”

Sự tức giận trong lời nói thể hiện ra cũng không quá rõ ràng, Hàn Lộ cảm giác lời nói đó dường như không phải dành cho cô ấy, dù sao thì cô vừa xuyên không đến đây, cũng chưa từng làm điều gì sai trái cả.

Có điều cô đã đoán sai rồi.

Khi vừa quay đầu lại, thì cô nhìn thấy Dương Sí, người mà đã bảo cô rời đi lúc sáng, anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt tức giận. Hàn Lộ kinh ngạc chỉ tay vào chính mình, nhìn anh ta với ánh mắt dò hỏi.