Chương 17: Thức tỉnh · chìm đắm

Đêm lại một lần nữa buông xuống, từng đợt gió lạnh xuyên qua khu rừng, cảnh cáo vạn vật: Ngày đông giá rét sắp tới.

Suối nước nóng vốn là nơi tốt nhất để rất nhiều động vật nhỏ tránh rét, vài ngày trước, ở cửa có thể giăng lưới bắt chim, hiện tại chỉ còn làn hơi nước dịu dàng ở trong bóng đêm tự mình cô đơn.

Cách suối nước nóng không xa, nhà gỗ nhỏ bên cạnh rừng cây lại phát ra một tiếng thét dài thê lương phẫn nộ, làm cho các loài động vật có ý đồ muốn tới gần khu vực ấm áp lập tức chạy vắt giò lên cổ. Lấy căn nhà gỗ nhỏ làm trung tâm, trong phạm vi mười dặm trở lại lại vắng vẻ lần nữa. Tiếng thét dài kia bùa đòi mạng chết chóc, là lưỡi hái tử thần, không có ai dám không sợ chết mà khıêυ khí©h.

Lại nghe được tiếng huýt gió quen thuộc ấy, rốt cuộc là từ đâu truyền đến? Vì sao nghe thật xa xôi, xa xôi? Ai ── đang gọi Đồng? Một tiếng lại một tiếng, nghẹn ngào khóc không thành tiếng, chứa đầy đau đớn cùng phẫn nộ, làm lòng nàng thật đau. Là ai? Là ai? Vì sao nàng đã cố gắng mở mắt nhưng trước mặt vẫn là một mảng tối đen. Thật lạnh, thân thể đang ở trong kho đông lạnh sao? Lạnh quá! A Kỳ đâu? A Kỳ sao còn không đến tìm nàng? Không ── Không! A Kỳ bị Hổ răng kiếm đâm xuyên qua, máu! Máu chảy thật nhiều! Khắp nơi đều là máu đỏ. . . . . . A Kỳ đã chết?!

“Không! Đừng mà! A Kỳ!” Người đang hôn mê trên giường lại bắt đầu vừa run run vừa nhỏ giọng khóc.

A Kỳ đang canh giữ ở mép giường nhanh chóng ôm nàng vào trong lòng, “Đồng! Đồng!” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve nàng, đau khổ gọi .

Thật hận! Thật hận! Nếu hắn kiên quyết mang Đồng cùng đi hái trái cây, nếu hắn có thể trở về nhanh hơn, Đồng cũng không lọt vào sự uy hϊếp của thú dữ, cũng sẽ không ăn nhầm quả độc. Tuy rằng cho Đồng ăn thảo dược kịp thời, nhưng Đồng yếu như thế, một phần độc tố đã sớm xâm hại cơ thể nàng.

Đồng đã hôn mê suốt ba lần mặt trời mọc lặn, cơ thể lúc nóng lúc lại lạnh như băng, trong hôn mê, nàng khóc gọi tên hắn, nhưng lại không chịu tỉnh lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, mặc dù không bị độc chết, cũng sẽ bị đói chết.

Không, Đồng sẽ không chết , Đồng đáng yêu như thế, sao có thể rời bỏ hắn? Tuyệt không cho phép!

“Đồng! Đồng!” Hắn không ngừng gọi , ngực quặn đau đến không thở nổi, vài giọt chất lỏng trong suốt tí tách, tí tách, rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Đồng.

Đồng, mau tỉnh lại, ta cũng có bọt nước nhỏ giống ngươi, thì ra khi ngực đau tới cực điểm bọt nước này mới có thể rơi ra. Đồng, ngươi mau tỉnh lại nhìn xem. Hắn không có cách nào nói bằng ngôn ngữ của Đồng, chỉ có thể từ dưới đáy lòng kêu, không ngừng kêu, một chuỗi lại một chuỗi bọt nước nhỏ từ trong mắt vàng xanh cuồn cuộn mà rơi, phản chiếu ra ánh lửa, trong suốt không gì sánh được.

“. . . . . . Thật. . . . . . Đẹp. . . . . .” Đồng Thoại thoát khỏi trói buộc của bóng tối, liền nhìn thấy từng chuỗi từng chuỗi bọt nước trong suốt mang theo ánh sáng không ngừng nhỏ giọt, không nhịn được phát ra lời khen thưởng từ đáy lòng.

“Đồng! Đồng!” Tiếng kêu lại vang lên lần nữa nhưng chứa đầy vui sướиɠ, A Kỳ dường như không dám tin nhìn vào người trong lòng ngực, Đồng tỉnh! Mở đôi mắt đen xanh như ngày thường, chỉ là thiếu vài phần sáng ngời, có chút suy yếu mê mang.

“A Kỳ, là ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Vẫn luôn gọi ta sao?” Đồng Thoại mỉm cười, suy yếu lại tái nhợt.

“Đồng! Đồng!” A Kỳ ôm chặt nàng, gọi liên tục.

Đồng Thoại cười, nàng từ từ nâng bàn tay không có chút sức lực lên nhẹ nhàng che miệng hắn, “Đừng gọi nữa, ta đang ở trong l*иg ngực của ngươi đây.” Tay lại trượt đến trên ngực của hắn, ngước mắt lo lắng nhìn hắn.

A Kỳ dùng sức lắc lắc đầu, còn sức vỗ vỗ ngực, ý bảo hắn hoàn toàn không có việc gì.

“A Kỳ ngốc!” Đồng Thoại nhẹ giọng trách mắng, nước mắt không tự chủ được tràn ra, “Ngươi vì sao lại cứu ta, ngươi có biết làm như vậy sẽ mất mạng hay không?” Nàng vòng tay ôm lấy người hắn, A Kỳ xả thân che chắn cho nàng khi bị hổ răng kiếm tấn công, nàng nghĩ cả đời nàng cũng không thể quên được .

“Gϊếŧ! Muộn!” A Kỳ chỉ thốt ra hai từ. Lúc ấy khi chạy tới, tình hình đã vô cùng gấp gáp, hắn không dám để cho Tiểu Đồng gặp một chút nguy hiểm nào.

“A Kỳ thật là ngốc!” Đồng Thoại nhẹ nhàng đấm hắn một cái. Ở thế kỷ 21, các nhà khoa học đã nghiên cứu ra, tình yêu chính là một loại kí©h thí©ɧ tố, thời gian có hiệu lực nhiều nhất là ba năm. Cho nên nàng tin trên đời có tình yêu, nhưng lại không tin có thể sông cạn đá mòn; nàng tin tưởng câu muốn làm uyên ương không làm tiên, càng tin hơn vào việc khi khó khăn trắc trở đến thì đường ai nấy đi. Đã từng trải qua nhiều việc như thế, nàng đối với cái gọi là nghiên cứu về tình yêu cảm thấy vô cùng hoài nghi, nhưng tất cả những điều A Kỳ đã làm đều phá vỡ rào chắn an toàn nàng tự xây dựng cho mình.

Tuy rằng nàng cũng ỷ lại, dựa dẫm A Kỳ, nhưng trong tiềm thức vẫn vô tình xem hắn là loài ngoài nguyên thủy cấp thấp tàn bạo, chưa bao giờ nghĩ tới A Kỳ sẽ vì nàng mà cam tâm tình nguyện trả giá bằng mạng sống, càng không có nghĩ tới chính là khi nhìn thấy răng nanh cắm vào ngực A Kỳ, nàng lại có cảm giác đau đớn như tim gan vỡ ra. Thì ra từ sâu bên trong, nàng đã sớm thích A Kỳ từ lúc nào không hay, nhưng vì bản thân là người hiện đại có trí tuệ mà tự lừa mình. Người vụng về không phải A Kỳ mà là nàng, là cái người tự cho là người hiện đại thông minh.

Toàn bộ sương mù tiêu tan, cả người dường như được sinh ra lần nữa, lần đầu tiên Đồng Thoại nghiêm túc mà nhìn về phía A Kỳ.

Trong ánh lửa, gương mặt dữ tợn của A Kỳ không hề đáng sợ, khi tình yêu đến vẻ ngoài không còn quan trọng, đạo lý này nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ. Nâng mặt A Kỳ lên, chủ động hôn chiếc răng nanh màu trắng kia, đỏ mặt nói nhỏ: “A Kỳ, ta đói, đút.”

A Kỳ có chút ngẩn ngơ nhìn nàng, vì hành động của nàng mà nội tâm trở nên vui sướиɠ kỳ lạ, “Đồng.” Hắn khẽ gọi.

“Sao thế? Ta nói là đói, mau đi lấy đồ ăn !” Đồng Thoại có chút ngại ngùng, giả vờ tức giận mà đẩy hắn một phen.

A Kỳ hoảng sợ, vội vàng cẩn thận đặt Tiểu Đồng ngồi ở trên giường, sau đó đứng dậy đi đến bên chậu than lấy bát bằng đá trên giá xuống.

Khi hắn cầm chén đến trước mặt Đồng Thoại, hốc mắt Đồng Thoại nóng lên, suýt chút nữa khóc. Còn nhớ rõ có một lần, nàng khoa tay múa chân với A Kỳ, nói người bị bệnh ăn cháo là tốt nhất, bọn họ ở đây không có gì cả, chỉ có thể đem thịt quả nghiền nhỏ, dùng thịt vụn nấu thành cháo. Hiện tại trong chén đúng là cháo thịt vụn trái cây, còn có chút màu xanh xanh của lá, mùi thảo dược nhè nhẹ bay lên.

Muỗng đá nhỏ chứa đầy cháo đưa đến bên miệng, Đồng Thoại nghẹn ngào nuốt xuống, thơm thơm, ấm áp giống như tình yêu của A Kỳ.

Một chén cháo lớn trôi hết vào bụng, nàng cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, người cũng có sức hơn, không biết có phải do tác dụng của những lá xanh nhỏ đó hay không, thực sự có chút giống như Thủy Thủ mạnh mẽ thần kỳ khi ăn rau chân vịt. Lúc này, một mùi hôi khó ngửi bay vào mũi, cẩn thận ngửi ngửi, mùi vị này đến từ nàng cùng A Kỳ. Đúng rồi, lúc hôn mê nàng cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh liên tục, nhưng khi rơi vào vòng ôm rộng lớn ấm áp, trong lòng liền nhớ lại những hồi ức ngọt ngào mà trở nên mềm mại bình yên hơn.

“A Kỳ, tắm rửa.” Nàng ôm lấy cổ A Kỳ, giọng nói dịu dàng mềm mại mà trước nay chưa từng có.

A Kỳ nghe được khiến quả tim ngứa ngứa, hắn gật gật đầu, dùng da thú đem nàng quấn kín từ đầu đến chân, đẩy cửa ra, nhảy mấy cái liền đi đến ven suối nước nóng.

Hắn cởi da thú ra, ôm nàng nhanh chóng đi vào trong nước.

Đột nhiên không đứng tới, khiến Đồng Thoại liên tiếp thét chói tai, tay chân luống cuống bám lấy vai A Kỳ, mới nhô được đầu lên khỏi mặt nước.

“A Kỳ, ngươi hư, đem người ta ngâm suối sâu như vậy.” Nàng không thuận theo mà đấm lên vai hắn một quyền. A Kỳ đáng chết, lại chọn suối nước nóng sâu quá đỉnh đầu nàng, ỷ rằng vóc dáng hắn cao lớn sao? Rõ ràng mực nước có thể khiến nàng chết đuối lại chỉ cao đến bụng, ngực A Kỳ, thật là không công bằng, nàng tốt xấu gì cũng cao 168 centimet.

A Kỳ cười khặc khặc, hắn thích cách tắm này, Tiểu Đồng không thể dẫm đến đáy sẽ phải bám lên người của hắn, cơ thể cọ xát thân mật này làm cho cả người hắn thấy thoải mái vô cùng.

Tay Đồng Thoại lần thứ hai nhẹ dàng vuốt ve ở trên l*иg ngực của hắn, vừa mang theo yêu thích và ngưỡng mộ vừa kinh ngạc cảm thán nói : “A Kỳ, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, ta sẽ nghi ngờ ngươi rốt cuộc có từng bị thương nặng hay không? Sao có thể lành nhanh đến như thế? Không để lại một chút dấu vết? Đó chính là vết thương trí mệnh!“

A Kỳ cố sức nói : “Đồng! . . . . . .Yếu!”

Đồng Thoại tức giận vỗ vỗ ngực của hắn, “Ta biết ta yếu ngươi mạnh, nhưng loại mạnh mẽ này của ngươi cũng hơi quá sức tưởng thượng, thật là không có nhân tính mà? Nếu có thể chia một chút sức mạnh này cho ta thật tốt.“

A Kỳ nhếch miệng cười, vỗ vỗ đầu nàng.

Nàng không cam lòng yếu thế bắt lấy cái sừng xanh đen trên đầu của hắn dùng sức lắc lắc, không chút sứt mẻ, lại nghĩ tới máu A Kỳ là màu đỏ ánh bạc, “A Kỳ, ngươi rốt cuộc là từ giống loài gì tiến hóa ra?” Nàng không nhịn được trực tiếp hỏi A Kỳ.

A Kỳ cất tiếng cười khặc khặc trả lời nàng .

Đồng Thoại nghe được lại thở dài, nhìn nhìn vẻ mặt mờ mịt ngây ngô cười của A Kỳ, cũng không có chút hy vọng hắn có thể trả lời vấn đề có độ khó cao này. Ai, thân là bạn gái người ta, mà ngay cả vấn đề chủng tộc cơ bản nhất cũng không biết rõ, đây là việc vô cùng bi ai và tiếc nuối mà.