Chương 12: Ngọn lửa bên trong nảy mầm

Trăng lại tròn.

Mặt trăng ở cổ đại so với thế kỷ hai mươi mốt tựa hồ lớn hơn, cũng tròn hơn, ánh sáng cũng óng ánh sáng ngời, thoạt nhìn thật sự giống như một cái bánh màu vàng óng, thơm ngào ngạt mùi bơ.

“Chẹp ──” ngâm mình ở trong ôn tuyền, Đồng Thoại chẹp chẹp nuốt nước miếng, nhìn Mặt trăng chép miệng. Thật hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nên mỗi ngày đều trốn đến cửa hàng bánh của Lâm đại tẩu báo danh, đem bánh ăn đủ.

Đi tới thế giới cổ đại này đã được gần một tháng, nàng hoàn toàn từ bỏ ý niệm về nhà. Ngẫu nhiên, sẽ nhớ tới Trầm Ngọc cùng Bạch Thủy Tâm, nhưng càng nhiều hơn, là những lúc nàng than thở về kế hoạch chưa được thực hiện của nàng. Ai, đời này không còn hy vọng gặp được một vị bạch mã vương tử rồi, quái vật xanh đen thì lại có một con.

Nghĩ đến A Kỳ, Đồng Thoại liền nhíu nhíu mày. Cùng A Kỳ chung sống gần một tháng, nàng phát hiện A Kỳ chẳng những có năng lực sinh tồn mạnh đến kinh người, chỉ số thông minh cũng so với người vượn cao hơn rất nhiều. Hắn có thể nhìn hiểu chính xác ý nghĩa của đa số các động tác tay mô tả của nàng, hắn một mình tư duy, cũng dần dần học xong cách dùng động tác cùng ngôn ngữ để diễn tả ý nghĩ trong đầu và tình cảm của mình. Trải qua một thời gian không ngừng dùng ngôn ngữ hun đúc, hắn vậy mà thật sự nghe hiểu một vài lời nói ngắn gọn đơn giản, tuy rằng ngôn ngữ vẫn chỉ có thể nói ra một hai từ, nhưng chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, sự tiến hóa này sớm vượt qua dự liệu của nàng, cho nàng cảm giác như. . . . . . Thật giống như hắn ban đầu cũng biết, chính là bị mất toàn bộ trí nhớ?

A Kỳ ── đến tột cùng là giống gì tiến hóa ra? Bên dưới của hắn trừ bỏ một lỗ để bài tiết, không hề có một bộ phận đặc trưng giới tính nào. Nhưng hắn vẫn hứng thú cùng yêu thích đối với thân thể của nàng. Mỗi ngày, vào buổi tối, sau khi tắm xong, hắn đều dùng tay cùng lưỡi trên người nàng chơi đùa, thẳng đến khi buồn ngủ mới thôi.

Như theo lý luận ban đầu, hành động của A Kỳ đối với thân thể nàng hết thảy mười phần đều giống như dịu dàng cùng âu yếm, trên người nữ nhân chính là một loại hưởng thụ tuyệt diệu, nàng ban đầu cũng là có ý tưởng hưởng thụ khi ở bên A Kỳ, nhưng chân chính ai ngờ, đến phiên trên người nàng thì cái gì cũng đều biến vị .

Cũng không biết dây thần kinh nào trên người nàng bị nối sai rồi, nhất là khi tiếp xúc, thân thể lập tức liền có phản ứng. Ban đầu, phản ứng coi như là bình thường, nhưng thời gian đυ.ng chạm càng kéo dài, thân thể giống như bị vô số hạt tiêu trát lên, vừa nóng lại đau; cũng như có vô số con kiến đang bò lên, vừa ngứa lại tê, còn giống khi bị điện giật, ngứa, đau, nóng, tê, các loại tư vị ở tất cả tế bào thần kinh đều trộn lẫn, trong lúc cơ thể mềm yếu mang theo cảm giác cực hạn khó chịu, vẫn muốn tiếp tục tiến đến cao trào hơn nữa. Lần đầu tiên, nàng không nghĩ ngợi; lần thứ hai, nàng tự an ủi tuổi mình quá nhỏ; lần thứ ba. . . . . . Nhiều lần đều là như thế, nàng rốt cuộc không còn cách nào lừa mình dối người nữa, cơ thể chính là không được bình thường! Tuy nói tư vị cao trào quả thật rất tuyệt, nhưng trong lúc cảm thụ cũng quá thống khổ, này ── chẳng lẽ lại là vì nàng quá háo sắc mà bị trừng phạt? Thật sự là quá tàn nhẫn đi!

Trong đầu đột nhiên nghĩ đến hai câu thơ “Không chịu một trận rét thấu xương, hương mai thế nào xông vào mũi? (*)” Choáng váng, vậy mà chuẩn xác vô cùng. Nàng múc nước lên dùng sức hướng trên mặt hắt vẫy, muốn gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.

(*) Ý nói hoa mai trải qua giá rét mới tỏa hương thơm lừng, tương tự như phải vượt qua gian khổ thì mới được sung sướиɠ.

“Đồng!” Cách đó không xa, trong căn nhà gỗ nhỏ lóe ra ánh lửa truyền ra tiếng A Kỳ la.

Nàng run lên, đó là A Kỳ đang thúc giục nàng tắm rửa nhanh lên. Ai, thật sự không nghĩ tới ban đêm cùng hắn ở chung một chỗ .

Nàng đem toàn bộ thân thể trốn vào trong nước, ngóng trông đừng để bên ngoài phát hiện. Trong suốt nước suối sao có thể che lấp, mặc dù có khói trắng lượn lờ bao phủ, thân hình mảnh khảnh của nàng vẫn bị A Kỳ chuẩn xác bắt được. Trong giây lát, nàng đã bị A Kỳ bế ra khỏi mặt nước, cũng nhanh chóng bị cuốn vào trong lớp da thú mềm mại.

Nàng co rúc ở lớp da thú, cũng co rúc trong lòng A Kỳ. Đêm càng lúc càng khuya, sau khi ra khỏi suối nước nóng ấm áp, chỉ có thân thể A Kỳ là ấm, chỉ có căn nhà nhỏ bằng gỗ sáng rọi ánh lửa kia là ấm áp. Hiện thực tàn khốc bắt buộc nàng chỉ có thể bám vào bên A Kỳ. Đối với sinh tồn — một vấn đề lớn, hết thảy thống khổ tựa hồ là có vẻ bé nhỏ như vậy, không đáng kể như vậy.

Trong căn nhà gỗ nhỏ, dựa vào bên cửa sổ là một phiến đá to chừng một thước, bên trên là một cái chậu đá có đường kính chừng bốn mươi centimet, trong chậu, than củi đỏ bừng, đang nhiệt tình tỏa ra hơi ấm, xung quanh chất cỏ xanh thật dày, phòng ngừa than đỏ văng ra khỏi chậu đá gây hỏa hoạn.

Đồng Thoại mặc quần áo tử tế, liền đi đến bên cạnh chậu than ngồi xuống, một bên chờ A Kỳ nướng thịt, một bên tùy ý quay quay hong khô mái tóc ướt sũng.

Ánh lửa vàng vàng cam cam vui vẻ ở trên người nàng nhảy múa, khuôn mặt trơn bóng vì ánh lửa mà trở nên đỏ bừng, dụ hoặc làm người ta muốn nhào tới cắn một ngụm.

Ngây thơ chất phác, rất đáng yêu, từ khi có ý thức đến bây giờ, chưa từng thấy qua thứ gì đáng yêu như thế, cũng chưa từng cảm thấy có thứ gì đó đáng yêu giống Đồng như vậy. Thích nghe Đồng nói, thanh âm thanh thanh thúy thúy, tuy rằng hắn không thể hiểu Đồng đang nói cái gì, nhưng chỉ cần Đồng phối hợp hành động cùng biểu tình, trên cơ bản có thể hiểu được ý tứ của Đồng. Mỗi lúc này, Đồng sẽ đặc biệt cao hứng, thậm chí vừa ôm vừa hôn hắn , làm cho l*иg ngực của hắn cảm thấy ấm áp. Nếu có một ngày, hắn hoàn toàn học xong ngôn ngữ Đồng dạy, Đồng nhất định sẽ càng cao hứng.

A Kỳ chuyển động khối thịt trên tay, ánh mắt lại không rời khỏi Đồng quá một giây. Hắn thích nhìn Đồng cười, cũng thích Đồng khi ở dưới lưỡi hắn, thân thể phiếm hồng, bộ dáng thở dốc, rêи ɾỉ. Nhưng có khi Đồng giống như thật sự rất khó chịu, không thích cùng hắn tiếp xúc, còn có thể khóc. Nhìn Đồng như vậy, hắn cũng sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng hắn không thể không chạm vào Đồng, duy chỉ có điểm này là làm không được.

Đồng Thoại gãi gãi đầu, chải tóc. Nàng chỉ đơn giản đem đầu tóc vuốt ra sau tai, rồi lấy chỉ làm từ gân thú phơi khô buộc lại, vừa quay đầu, liền phát hiện A Kỳ ngồi bên cạnh nướng thịt không nháy mắt đang nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt chăm chú mãnh liệt.

Khuôn mặt đột nhiên có chút nóng lên, nàng tức giận hướng A Kỳ hô: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua nữ nhân chải đầu sao. Chuyên tâm nướng thịt, đừng nướng khét! Quái vật xấu xí──”

Đồng có chút tức giận, vì sao vậy? Nhưng mà, bộ dạng nàng nhếch miệng cũng rất đáng yêu. Ha ha, Đồng đáng yêu như thế là của hắn, toàn thân trên dưới đều là của hắn! Bất cứ thứ gì có ý đồ muốn làm hại Đồng, cướp đi Đồng, hắn tuyệt không buông tha!

“Vật. . . . . .” Thoáng thấy trong mắt A Kỳ lóe lên hung quang, cổ họng Đồng Thoại cứng lại, thanh âm đột nhiên nhỏ lại, nàng như thế nào lại quên trước mắt là một tên quái vật nguyên thủy dã man? Không chừng trong lúc hắn khó chịu sẽ nổi tính hung tàn, làm cho mình chết không có chỗ chôn.

“A Kỳ, ta. . . . . . Ta không. . . . . . Không có mắng ngươi nha.” Nàng nở nụ cười trên mặt, thật cẩn thận chạm vào vai A Kỳ.

Ánh mắt A Kỳ lướt qua vai, đến bàn tay trắng hồng, nhỏ bé, trơn mềm cùng da thịt màu xanh đen đầy vết rạn so sánh càng làm nổi bật lên cái tay nhỏ bé, tinh tế vô cùng kia.

“Ngươi. . . . . . Ngươi không phải. . . . . . Tưởng gặm. . . . . . Gặm tay của ta chứ ?!” Đồng Thoại thấy hắn nhìn xem nhập tâm như thế, trong lòng lại chợt lạnh, cười nịnh, chậm rãi mang tay lùi về, “Không. . . . . . Không thể ăn .”

A Kỳ tầm mắt lại dời về trên mặt của nàng.

Đồng Thoại tươi cười cứng ngắc, không dám nhúc nhích. Này. . . . . . Tên quái vật đáng chết này rốt cuộc. . . . . . Rốt cuộc là bị trúng gió gì vậy? Như thế nào cứ chăm chú nhìn nàng, giống như một con rắn nhìn chằm chằm vào con ếch xanh, mà nàng chính là con ếch xanh bất hạnh đó.

Bốn phía đột nhiên rơi vào một mảnh yên lặng, chỉ nghe thấy thanh âm thịt nướng xì xèo.

Thời gian từng phút, từng giây trôi qua, Đồng Thoại tuy ôm nguyên tắc tác chiến địch bất động ta bất động, nhưng từng giọt mồ hôi lạnh vẫn như cũ rất không nể mặt, ương ngạnh theo thái dương chảy ra, nàng càng nhìn càng không thể hiểu nổi ánh mắt của A Kỳ.

Ánh mắt kia không hề giống như bình thường đơn thuần, trong sáng ; mà nó bỗng trở nên phức tạp thâm thúy. Bên trong có ──

“A ──” nàng bỗng nhiên hét lên một tiếng phá vỡ không khí yên lặng đến quỷ dị, trên đùi phải một trận đau đơn, thì ra là một viên than đỏ nhỏ văng đến trên đùi.

A Kỳ lập tức ném thịt nướng trên tay xuống, đứng lên xem xét, trên đùi trắng sáng lộ hồng, trơn trượt hiện lên một điểm nhỏ màu đỏ rực, không tính là nghiêm trọng. Hắn cúi xuống, đối với vết đỏ nhẹ nhàng thổi.

Dòng khí nhẹ nhàng, dìu dịu, nhưng cũng mang đến cảm giác tê tê ngưa ngứa .

“Không đau! Không đau nữa!” Đồng Thoại cười khanh khách, một bên đẩy đẩy đầu A Kỳ, một bên liều mạng rụt đùi về sau. Nhưng vì không cẩn thận, hai người liền ngã đè lên nhau.

“Không được đè ta! Ngươi thật nặng, quá nặng!” Trong lúc đầu quay cuồng, nàng không ngừng ồn ào hét. Bỗng trời đất quay cuồng một trận, nàng nằm đè trên người A Kỳ.

Nàng cuống quít đứng dậy, lại bị A Kỳ chặt chẽ áp chế. Nàng bị bắt nhìn về phía hắn, trong ánh lửa, đôi mắt màu vàng xanh của A Kỳ cũng như trực lên hai ngọn lửa, phản chiếu lại hình ảnh của nàng.

Không rõ vì sao, gương mặt dữ tợn ấy của A Kỳ càng ngày càng mơ hồ, trong đầu chỉ còn sót lại một cặp con ngươi vàng xanh chứa đầy lửa nóng, đầu óc luôn luôn bình tĩnh dường như bị thứ gì kỳ quái rơi vào, bắt đầu choáng váng.

“A Kỳ. . . . . .” , nàng lẩm bẩm, cái miệng nhỏ đỏ hồng không tự chủ mở ra, giống như mời hắn tiến vào.

Không một chút chậm trễ, A Kỳ liền cúi xuống, cái lưỡi tiến quân thần tốc, tìm kiếm hương thơm mật ngọt. . . . . .