Buổi tối hôm ấy, viên chức nhỏ không tìm đàn anh tán gẫu nữa, cậu chỉ ngơ ngác ngồi trên sàn nhà, hai tay ôm lấy đầu gối, sau đó bắt đầu suy nghĩ lung tung, cảm thấy mình không thể đi bẻ cong đàn anh, đàn anh hẳn chỉ là đối xử với mình như đàn em.
Viên chức nhỏ nghĩ rằng đã đến lúc phải rời xa đàn anh.
Tối thứ sáu tuần đấy cậu lại nhìn thấy cô gái nọ đi cùng một chàng trai khác.
Phản ứng đầu tiên của viên chức nhỏ chính là cô nàng này cắm sừng đàn anh. Viên chức nhỏ tức giận trộm theo sau, cậu cảm thấy cho dù cậu không theo đuổi đàn anh nữa, cậu vẫn muốn để cho anh nhận rõ cô gái này.
Cô, cô ta thế mà dám ở trong ngõ hẻm hôn trai, thật là vô liêm sỉ!!! Viên chức nhỏ tức giận đến run người, lấy di động ra muốn chụp hình làm bằng chứng, nhưng lại quên tắt đèn flash.
Hai người đang hôn nhau lập tức phát hiện có người chụp lén bọn họ, viên chức nhỏ hoảng sợ nhanh chân chạy trốn, thế nhưng đã bị cô gái nọ hai, ba bước túm lấy cổ áo.
“Cậu là paparazzi của tòa soạn nào?” Một giọng nam trầm ổn truyền tới tai.
Viên chức nhỏ ngơ ngác quay đầu nhìn nhan sắc diễm lệ của cô nàng: “Cô, cô là con trai?”
“Hừ, ngay cả tôi là ai cũng không biết mà còn dám chụp?” Cô nàng hoặc là nói anh chàng, không chút lưu tình mà ném viên chức nhỏ xuống đất.
Lưng viên chức nhỏ đập mạnh lên mặt đất, đau đến mức cậu không kiềm chế được kêu một tiếng.