Chương 4: Phu tử

Một hồi trò khôi hài liền như thế kết thúc, làm Trạm Sơ Bạch quay đầu lại nắm bao bố nhỏ của mình dự định rời đi thì đã thấy Viêm Vũ Lang một mặt quỷ dị nhìn chằm chằm nàng, làm cho nàng không nhịn được ở trong lòng sợ hãi, liên tục lui lại mấy bước. Nàng lúc này mới thấy được nam nhân một ngày tiêu diệt hai cái hang ổ thổ phỉ võ công cao cường đến mức nào, há lại là nàng một tiểu nữ sinh tay trói gà không chặt có thể so sánh với.

Kết quả cuối cùng, nàng bị ném vào trong phòng, bao bố nhỏ bị cướp mất, sau đó ngồi ở bên bệ cửa sổ không ngừng hối hận hành động gà mẹ ngày hôm nay của nàng.

Viêm Vũ Lang vào phòng thì nhìn thấy chính là Trạm Sơ Bạch ngồi ở bên bệ cửa sổ xuất thần, trong nháy mắt đó, nàng toả ra quyến rũ của thành niên nữ tử, có một phen mị lực đặc biệt kỳ dị.

“Oa nhi.”

Trong phòng đột nhiên nổi lên thanh âm của một người khác để Trạm Sơ Bạch giật mình. Nàng quay đầu, nhìn thấy là hắn, nàng lại lần nữa sợ hết hồn.

Hiện tại đã là nửa đêm, nam nhân này đột nhiên chạy tới phòng nàng làm cái gì?

“Bảo chủ, muộn như vậy không thích hợp đến phòng của ta đi! Còn có, ta có tên, tên ta là Trạm Sơ Bạch, không thích cứ gọi ta oa nhi.”

Cái tên kia làm cho nàng cảm giác mình như ngu ngốc còn không cai sữa.

“Sơ Bạch?”

Hắn nghiền ngẫm tên của nàng, tuy rằng hắn căn bản không biết hai chữ này viết như thế nào.

“Gọi ta làm gì?”

Nàng đứng dậy, từ từ đi dạo đến trước mắt hắn.

Hắn lại đột nhiên mở to trong mắt, tức đến nổ phổi mà nhìn chân ngọc lộ ra ngoài của nàng.

“Ngươi… Ngươi tại sao có thể không mang giày để lộ chân ra…”

Chuyện này không hợp với lễ nghi, chân nữ tử là không thể dễ dàng để cho ai khác ngoài trượng phu nhìn thấy. Coi như hắn chỉ xem nàng là cái oa nhi ── một cái oa nhi thông minh đến có chút quá mức, thế nhưng lễ nghi nữ tử nên có hắn vẫn không thể bỏ qua.

Đặc biệt là nàng cái khuôn mặt hung hăng đến khiến người ta càng thấy nhỏ nhắn đáng yêu kia, còn có môi đỏ dường như là mỗi giờ mỗi khắc đang câu dẫn hắn, để hắn có mơ màng không nên có, hắn càng hẳn là muốn cho nàng chú ý hành vi của chính mình nhiều chút mới được.

Trạm Sơ Bạch cúi đầu nhìn bàn chân bởi vì trời nóng nực mà cởi bít tất ra, rất cố ý giơ chân lên ở trước mắt hắn lắc a lắc.

“Vậy thì thế nào, mùa hè trời nóng a! Như vậy khá là thoải mái.”

“Thực sự là… Thực sự là… Không biết xấu hổ!”

Hắn không nhịn được bật thốt lên.

Không biết xấu hổ? Hắc! Đây thực sự là từ hình dung thú vị, từ xưa tới nay chưa từng có ai hình dung nàng như thế! Xưa nay người ta nhắc tới nàng, đều là thiên chân thiện lương, đơn thuần đáng yêu hoặc là Đại tiểu thư không biết thế sự. Người cổ đại ý nghĩ thật thú vị, lộ cái chân mà thôi đáng giá ngạc nhiên như vậy?

“Ta chính là không biết xấu hổ, vậy thì thế nào?”

Nàng lộ ra nụ cười đáng yêu, đến gần hắn thì bất ngờ phát hiện một cái hiện tượng đáng yêu khác.

“Ồ, ngươi mặt đỏ? Khí trời quá nóng sao?”

Viêm Vũ Lang vốn là đến cảm tạ nàng buổi chiều giải vây, trong lòng tính toán muốn cùng nàng cô nhi không phụ không mẫu kết bái làm nghĩa huynh muội, không cần lại làm cái hạ nhân.

Chỉ là hương vị trên người nàng, ngôn từ nàng trêu chọc, đã để hắn quên mục đích chính mình tìm đến của nàng, vội vã lắc mình lùi tới cạnh cửa, nói lắp:

“Ngươi… Tuổi còn nhỏ nhỏ tại sao có thể không học tốt… Ta… Ta ngày mai trở lại, ngươi đừng nghĩ một mình rời đi, ta sẽ tìm người nhìn ngươi.”

Nói xong, hắn đại lực bỏ qua cửa xông ra ngoài, sau đó trong đêm tối không ngừng truyền đến âm thanh hắn đánh vỡ đồ vật còn có tiếng kêu rên của nô tài.

Vốn chỉ muốn đùa cợt hắn một chút, Trạm Sơ Bạch nhìn thấy hình ảnh hắn chạy trối chết, đầu tiên là ngốc sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười to lên, cười đến ngay cả nước mắt cũng chảy xuống.

Ừ ~ đúng là quá buồn cười rồi! Mãng phu này xem ra thân kinh bách chiến, không thể xâm phạm, nhưng đùa lên lại tốt đùa như vậy!

Vốn còn tưởng rằng ở đây đã không còn tìm được chuyện thú vị để làm, xem ra nàng có thể vì mãng phu này ở thêm một quãng thời gian nữa.

Chỉ là lúc này nàng còn không ý thức được, xưa nay không có một người có thể ở lại trong lòng nàng chiếm một tia vị trí, mà nàng lại vì nam nhân này, ở trong lúc vô tình cười cười mở ra tiền lệ.

Sáng sớm hôm sau, Trạm Sơ Bạch ngủ ngon giấc, bởi vì nàng không cần dậy sớm hầu hạ cái mãng phu kia. Tỉnh ngủ sau, nàng tiện tay dùng nước lạnh tối hôm qua đặt ở bên giường giội dưới mặt.

Làm xong rửa mặt đơn giản, đạp ra ngoài phòng, ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng người ở trước cửa. Nàng nhíu mày, âm thanh đáng yêu họi hắn.

“Chủ nhân.”

Thực sự là hiếm thấy, lúc này mãng phu này không phải nên ở quảng trường luyện công, đứng ở cửa phòng nàng phạt đứng làm gì?

Vừa nghe đến nàng gọi ra tiếng, Viêm Vũ Lang lập tức xoay đầu lại, nhìn dung nhan nàng kiều diễm, miệng nhưng không bị khống chế, lớn tiếng nói:

“Đã giờ nào, lại ngủ thẳng tới hiện tại mới rời giường?! Thực sự là ──”

Đột nhiên dừng lại lời nói, ảo não nghĩ chính mình cũng không phải tới tìm nàng cãi nhau. Chỉ trách miệng hắn ngốc, đối mặt người như đúc từ ngọc này, ngoại trừ chọc nàng tức giận ra, hắn một chút lời hay đều nói không được.

“Thực sự là? Thực sự là như thế nào, làm sao không nói tiếp?”

“Không có chuyện gì.”

Hắn xoay người đi, không để cho mình mở miệng nhiều, miễn cho nhiều lời nhiều sai.

Ồ? Mãng phu này làm sao ngày hôm nay yên tĩnh như vậy, không có tới rống to?

“Được! Nếu không còn chuyện gì, thế làm phiền chủ nhân người trời vừa sáng sẽ chờ ở cửa phòng ta là muốn làm cái gì?”

“Ta…”

Hắn nói lắp lên, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng lóe ý cười, không biết nên làm sao mở miệng.

Nàng cũng hiếm thấy có cái tính nhẫn nại này, liền như thế hao tổn chờ hắn nói tiếp.

“Ta… Là đến nói cám ơn.”

Hắn vừa dứt lời, trên mặt ngăm đen cũng hiện lên đỏ ửng, liền bên tai cũng đều hồng thành một mảnh.

“Nói cám ơn?”

Nàng ngửa đầu nhìn hắn, cái mỏng manh đỏ ửng trên mặt hắn gợi ra hứng thú của nàng.

“Tại sao cần cảm ơn?”

Tên mãng phu này dáng người cao lớn, ngũ quan thô lỗ, nhưng lại như tiểu nương tử vặn vẹo nhăn nhó như thế hướng về phía nàng nói cám ơn, thật sự làm cho nàng không nhịn được buồn cười.

Hơn nữa, nhờ phúc của hắn, tối hôm qua nàng cũng nghĩ đến một năm này nàng muốn làm sao gϊếŧ thời gian.

“Ngày hôm qua chuyện kia… Thật sự rất cảm tạ ngươi, ngươi muốn cái gì thù lao ta đều sẽ tận lực giúp ngươi làm.”

Hắn chân thành nói.

Hỏa bảo truyền tới hắn đã là đời thứ ba, lại cứ hắn không quen quản lý, khi còn bé cũng bởi vì bị đưa đi luyện võ, kết quả chữ không nhìn được mấy cái, Hỏa bảo còn có thể ở trong tay hắn sống quá mấy năm qua, hoàn toàn là dựa vào vận may. Ngày hôm qua nếu không là nàng hỗ trợ, có thể hắn sẽ đánh chết tên Mã lão gia kia, bằng không chính là thỏa hiệp lấy giá rẻ bán ra bãi chăn nuôi.

Chỉ là vốn hắn còn nghĩ muốn cùng nàng kết bái vì nghĩa huynh muội, ở một đêm suy nghĩ qua đi liền bỏ đi. Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến, khuôn mặt nhỏ đáng yêu kia hướng về phía hắn gọi nghĩa huynh, ở tương lai một ngày nào đó lại chạy như bay đến trong lòng một nam nhân khác, trong lòng hắn liền không hiểu sao không thoải mái.

Trằn trọc trở mình một đêm, cuối cùng để hắn nghĩ ra dùng thù lao đến báo đáp nàng khá là thực tế, huống hồ khiến cho bọn họ không phải nghĩa huynh muội quan hệ, hắn vẫn như cũ sẽ cố gắng đau sủng nàng…

“Không cần cám ơn rồi!”

Trạm Sơ Bạch phất phất tay không cho là như thế nói.

“Ta cái gì cũng không cần.”

Nàng ở thế giới kia vốn đã sở hữu quá nhiều gia sản, coi như chỉ để cho nàng nằm ăn uống cả đời cũng vẫn không hết, không cần hắn cho thù lao gì.

Hắn nhíu nhíu mày.

“Làm người làm sao có thể có ân không báo, hay là ngươi cảm thấy Hỏa bảo đơn sơ, cho không nổi thù lao gì? Vậy ngươi muốn ta làm một chuyện cũng được, đương nhiên ngoại trừ chuyện thương thiên hại lý ra.”

Hắn nói như vậy chính là hợp ý nàng nha, vừa vặn để cho nàng chứng thực kế hoạch đêm qua nghĩ đến. Nàng xoay chuyển mắt tròn, lộ ra một vệt cười.

“Như vậy ta muốn ngươi đáp ứng ta ba điều kiện, ba điều kiện này sau khi ngươi nghe xong có thể suy nghĩ kỹ là muốn đáp ứng hay không.”

Nhưng coi như không đáp ứng, nàng cũng sẽ nghĩ cách để hắn không thể không đáp ứng là được rồi.

“Được, ngươi nói.”

Viêm Vũ Lang gật gật đầu, say đắm mà nhìn nét cười của nàng.

“Đầu tiên, ta muốn ngươi đem quyền chỉ huy Hỏa bảo cho ta một năm, ta sẽ tham gia chuyện làm ăn còn có chuyện to nhỏ bên trong Bảo, có thể không?”

Hắn lộ ra vẻ mặt làm khó dễ.

“Chuyện này…”

“Đừng lo lắng, chuyện ta muốn tham gia cũng không phải muốn đoạt quyền, ngươi vẫn là người ra quyết định cuối cùng, ta chỉ là đưa ra một chút kiến nghị mà thôi.”

Nàng chỉ là muốn đem Hỏa bảo này cố gắng thay đổi một chút mà thôi, nàng cũng không định phải tiếp tục nắm giữ trọng trách này cả đời, đem mãng phu này giáo dục thành một tên Bảo chủ đúng nghĩa, mà không phải cả ngày chỉ có thể “Bảo chủ” la hét sai bảo người.

Hắn gãi gãi đầu vốn là tóc không tính chỉnh tề, ngẫm lại đáp ứng thật giống cũng không cái gì không tốt.

“Được, vậy điều kiện thứ hai đâu?”

“Điều kiện thứ hai là ngươi nhất định phải mời ta làm Phu tử.”

“Cái gì?!”

Trong không gian vắng lặng lại xuất hiện tiếng rống lần thứ hai, hơn nữa nàng ở trên mặt nam nhân này nhìn thấy rất rõ ràng không thể tin tưởng còn có khinh bỉ.

Chà chà! Nam nhân chính là như vậy, vĩnh viễn không tin nữ nhân có năng lực có thể mang bọn họ đánh dẹp, bất quá khi nhiên không phải dùng võ lực.

Viêm Vũ Lang vô cùng không cho rằng, tức đến nổ phổi, cả người chỉ kém không khiêu đứng lên nói chuyện.

“Ngươi mới vài tuổi? Muốn làm ta Phu tử, ngươi ──”

“Ta bao nhiêu tuổi không phải chuyện quan trọng, chuyện quan trọng là, ta biết chữ, từng đọc không ít sách, mà ngươi ── không biết.”

Tên Bảo chủ này là cái tên mù chữ từ đầu đến đuôi, không phải không nhận ra vài chữ, mà là căn bản không biết chữ. Nàng sống ở chỗ này hơn một tháng tới nay, nói chung cũng nghe qua lời đồn đại của hắn ở bên ngoài, nào là thô lỗ không văn, nào là não không trưởng vũ phu. Khi đó nàng cho rằng hắn chỉ là biết chữ không nhiều, không nghĩ tới tình huống của hắn càng thảm hại hơn, đừng nói ngâm thơ đối câu, e sợ liền tên của chính hắn cũng không viết ra được.

Ngày hôm qua Mã lão gia dám đến nhà tìm tra, liền đại biểu chuyện bên trong Hỏa Bảo không ai biết chữ đã bị người có tâm lợi dụng, tương lai loại phần tử đầu cơ trục lợi này sẽ càng tăng,nếu như hắn muốn bảo vệ những sản nghiệp này, đọc sách biết chữ tuyệt đối là chuyện quan trọng nhất.

Viêm Vũ Lang thay đổi sắc mặt, trên mặt lúng túng vì nhược điểm lớn nhất của bản thân bị vạch trần.

“Ai? Là ai nói cho ngươi?”

Hắn không nhịn được lớn tiếng ép hỏi nàng, con mắt nổi nóng đến ửng hồng, giống như là ác quỷ muốn gϊếŧ người.

Đến cùng là ai đem nhược điểm này của hắn nói cho nàng, sau khi biết nàng sẽ nhìn hắn như thế nào? Trong lòng nàng đối với hắn đến cùng là nghĩ như thế nào?

Liên tiếp dấu chấm hỏi để hắn hoảng rồi, hắn sợ… ở trong mắt nàng nhìn thấy một thứ.

Trạm Sơ Bạch ôn ôn nhàn nhạt nhìn hắn nói:

“Không có ai nói cho ta, là ngày hôm qua ta tự mình phát hiện.”

Trên căn bản chỉ cần là người có sức quan sát tốt, hẳn là đều có thể phát hiện sự thực này.

“Ta không phải muốn ngươi tài hoa đến mức như người đi thi trạng nguyên, nhưng ít nhất ngươi có thể biết chữ, đối với việc ngươi chưởng quản Hỏa bảo sẽ có trợ giúp. Hơn nữa không chỉ là ngươi, ta cũng dự định sẽ mở lớp học dạy tất cả hài tử của hạ nhân cùng những người có lòng đến đọc sách.”

Trên khuôn mặt đáng yêu của nàng, giống như xuyên qua bóng tối thấy được ánh sáng cơ trí.

“Ngươi đến cùng là ai? Ngươi đến Hỏa bảo đến cùng có mục đích gì?”

Viêm Vũ Lang đột nhiên giữ chặt hai vai của nàng, con ngươi đen sắc bén nhìn thẳng nàng, giương giọng chất vấn.

Nàng ăn nói, nàng sáng suốt, đều không giống chỉ là một thiên kim đơn thuần gặp rủi ro, nàng như vậy tại sao lại xuất hiện ở đây, mục đích của nàng lại là cái gì, tất cả chuyện này khiến người ta không thể không khả nghi.

Ánh mắt biến đổi, nàng lại lộ ra biểu hiện đáng yêu nhìn hắn.

“Ta bất quá chính là nữ hài tử, còn có thể có mục đích gì? Nếu như thật sự có mà nói, là bởi vì ta không muốn cái nơi đặt chân này bị hủy mà thôi, dù sao ta sống ở đây còn thực thoải mái.”

“Còn nói dối?! Ta muốn nghe lời thật.”

Hắn không tin nhìn nàng.

“Đây chính là lời nói thật, ngươi không tin ta cũng không có cách nào.”

Nàng vẫy vẫy tay, không thể làm gì nói:

“Còn có, nếu như ta thật sự có mục đích gì, ngày hôm qua ta cần gì phải giúp ngươi giải quyết tên Mã lão gia kia.”

Hắn trở nên trầm mặc, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, trong đầu có hai loại tư tưởng giao chiến, một loại lựa chọn tin tưởng, một loại lại là tiếp tục hoài nghi…

Cuối cùng loại lựa chọn tin tưởng thắng lợi, bởi vì mặt nàng ngây thơ vô tội xem ra quá có sức thuyết phục. Hắn miễn cưỡng mở miệng.

“Ta đáp ứng ngươi điều kiện thứ hai, thế cái thứ ba đâu?”

Trạm Sơ Bạch khắc chế bản thân không lộ ra nụ cười đắc ý.

“Trước hết hai cái này, cái điều kiện cuối cùng ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi.”

Hắn không tỏ rõ ý kiến, chỉ hai điều kiện này liền để hắn không chịu nổi.

“Như vậy, ước định của chúng ta bắt đầu từ hôm nay?”

“Ừm.”

“Vậy… Chúng ta có thể đi dùng đồ ăn sáng chứ?”

Nàng thật đói!

“Đương nhiên có thể.”

Ngay lúc này, dưới sự thống nhất ý kiến của hai người, vỗ bàn quyết định Hỏa bảo sắp thay đổi người đương gia một năm.

Giáo dục, đúng là một chuyện cực kỳ khó khăn. Đặc biệt là đối tượng lại là một tên mãng phu siêu cấp không phối hợp.

“Mụ nội nó! Cái bút lông này làm sao khó cầm như thế?! Còn có cái chữ này viết nhiều đường như vậy là ý định đùa cợt lão tử sao?”

Ngồi ở trong thư phòng, Viêm Vũ Lang vừa mắng vừa viết bài tập Trạm Sơ Bạch ra cho hắn.

Trạm Sơ Bạch nhưng là ở một cái bàn khác trong thư phòng, nhìn sổ thu chi mấy năm qua bị phòng thu chi làm loạn, một lần nữa sắp xếp.

Chỉ là từ ăn xong bữa tối sau, hắn liền vừa viết vừa mắng, cho nên dù là người tu dưỡng tốt đến đâu cũng không chịu được.