Chương 2: Đến hoả bảo

Viêm Vũ Lang nhíu nhíu mày, không nhịn được nói:

“Loại chuyện nhỏ này ngươi xử lý là được rồi.”

“Chuyện này … Bảo chủ, kỳ thực người thì ta cũng đã chọn được một số, nhưng vẫn là muốn trước hết mời Bảo chủ chọn một cái thị đồng hoặc thϊếp thân tỳ nữ.”

“Chọn? Thế người trước kia đâu?”

Hắn nghi hoặc mà hỏi.

Hắn thị đồng hoặc là thϊếp thân tỳ nữ luôn thay đổi liên tục, cho nên hắn xưa nay không nhớ kỹ tên, chỉ là trong ấn tượng của hắn thật giống như ba ngày trước mới thay đổi nười mới, nghe nói là từ phòng bếp điều đến, hiện tại làm sao lại phải đổi người?

“Hồi Bảo chủ, Viêm Chính chạy.”

Người tiến vào Hỏa bảo tất cả đều đổi họ Viêm, Viêm tổng quản bất đắc dĩ nói chuyện thực.

Ngược lại Viêm Chính cũng không phải là người đầu tiên chạy mất, từ Bảo chủ kế thừa Hỏa bảo sau, ba ngày hai nơi liền muốn thay đổi người hầu hạ, tất cả đều là bởi vì tiếng gào của hắn như lôi cùng với tính tình hỏa bạo gây nên.

Viêm Vũ Lang mím chặt môi, không muốn ở cái đề tài này tiếp tục thảo luận, bởi vì không cần Viêm tổng quản nói rõ hắn tự biết những người kia tại sao chạy.

“Đi đi! Đưa người ngươi mới tìm gọi đi vào.”

Hắn phất tay dặn dò.

Bỗng nhiên, hắn như nghĩ tới điều gì, lại vẫy tay đem lão tổng quản kêu trở về.

“Nhớ tới, lần này tìm người có tĩnh nhẫn nại chút đi vào.”

Vừa nghe lời này, Viêm tổng quản không nhịn được mặt khổ, nghĩ thầm.

Lần này sợ càng tuyển không được người. Tìm người chịu đựng tính xấu của Bảo chủ cũng đã rất khó khăn, còn muốn tìm người có tính nhẫn nại, chuyện này không phải làm người khác khó chịu sao?

Trong đại sảnh Hỏa bảo, nam nam nữ nữ đứng thành một hàng, tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn nam nhân ngồi ở chủ thượng, ngoại trừ đứng ở cách tít bên ngoài Trạm Sơ Bạch ra.

Nàng cột hai cái bím tóc, một thân trang phục tiểu cô nương phổ thông, quần vải màu vàng nhạt làm cho nàng vui tươi đáng yêu. Đứng ở trong góc nhỏ mà quan sát kỹ hoàn cảnh, cuối cùng đem tầm mắt triệu hồi lên trên nam nhân mà mọi người gọi là Hỏa bảo Bảo chủ.

Người nam nhân này vóc người cường tráng khôi ngô khiến người ta sinh một chút sợ, ngũ quan xem ra như là thổ phỉ vào nhà cướp của, khuôn mặt ngăm đen, đường nét cứng rắn, khóe mắt còn có một đạo vết tích gia tăng không ít tính đe dọa.

Bất quá người nam nhân này nếu như chỉ là vốn sinh ra đã kém cỏi cũng coi như xong, lúc hắn lớn lên cũng không muốn quan tâm chính mình bề ngoài một chút. Cằm nhú nhú râu ria để hắn xem ra càng thêm lôi thôi lếch thếch, mà trên trường bào màu xám hắn mặc trên người lại có một mảng đỏ sậm thật lớn, xem ra như là trải qua một hồi gϊếŧ chóc…

Nói tóm lại, nàng kết luận là ── nam nhân này là tên mãng phu.

Ngồi ở phía trên Viêm Vũ Lang chiếm lợi thế nên vừa xem hiểu ngay, lập tức liền phát hiện bên trong một đám người lại có một nữ oa đặc biệt lớn mật. Đánh giá vóc dáng vừa lùn vừa không lồi lõm của nàng, còn có một khuôn mặt trẻ con bún ra sữa, hắn phỏng chừng nàng nhiều lắm mười một, mười hai tuổi.

Hắn từ chỗ ngồi đứng dậy đi xuống, đi tới trước mặt nàng, lớn giọng hỏi dò,

“Nữ oa, Hỏa bảo ta tìm chính là người có thể chịu mắng chịu đánh hạ nhân, ngươi… có phải là đi sai chỗ?”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Viêm tổng quản hít vào một hơi, một đám hạ nhân mới tiến vào cũng đều thay đổi khẩu khí, đảm nhỏ hơn một chút thì toàn thân run rẩy không ngừng.

Viêm tổng quản “kinh nghiệm phong phú” tâm tư vừa chuyển, lập tức liền cho người đem cửa đại sảnh đóng lại, chỉ sợ mọi người còn chưa bắt đầu làm việc, trước hết bị doạ chạy.

“Không, ta không đi sai a!”

Trạm Sơ Bạch cười he he nhìn lại hắn.

Người nam nhân này chơi rất được, biết rõ ràng mọi người đều sợ hắn, cũng không ẩn cá tính cùng cử chỉ của chính mình một chút. Nếu không phải nàng trời sinh lá gan đặc biệt lớn, e sợ cũng bị bề ngoài cùng giọng cực lớn của hắn dọa cho sợ đến nhuyễn chân.

Nhìn! Ngay bên cạnh nàng nhìn lại một đống người, đã có một cái trực tiếp ngã ra đất!

Lần đầu tiên có nữ oa nhìn thấy hắn sẽ không cao giọng khóc lớn, hay té xỉu gì đó, khiến cho Viêm Vũ Lang cảm thấy mới mẻ không ngớt.

“Oa nhi, ngươi hãy nói thành thật, ngươi có phải là trong nhà sống không được mới khiến người ta đem đi bán?”

Hiện tại tuy rằng không phải thời loạn lạc, thế nhưng rất nhiều gia đình khốn khổ vẫn sẽ bởi vì không nuôi nổi mà bán hài tử. Chỉ là, hắn vừa nói lại cảm thấy không có khả năng lắm, hài tử đáng yêu trắng mập như như nàng thay vì nói bị bán vào, không bằng nói nàng như thiên kim gia đình giàu có nào đó trốn ra ngoài.

Bị bán đi… Nhìn nàng cũng không giống loại người bị tra tấn nha?

Cúi đầu, Trạm Sơ Bạch buông xuống mắt nói:

“Ta là tự nguyện nhập Bảo nên đến, phụ mẫu ta chết rồi, thân thích trong nhà bắt nạt ta một người không chỗ nương tựa, muốn đem ta hại chết mưu đoạt gia sản, ta trốn thoát, đi tới đây thì không còn lộ phí, tương lai cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, vừa vặn thấy bên trong Bảo đang tuyển người, nói nơi này có ăn có ở, còn có ngân lượng mang về, vì lẽ đó ta liền đi vào.”

Ừm, lời nói dối thật thật giả giả trộn cùng nhau mới không dễ dàng khiến người ta khả nghi, thêm vào mặt nàng hồn nhiên trẻ con, sức thuyết phục hẳn là trăm phần trăm.

“Thì ra là như vậy.”

Mọi người ở đây ngoại trừ Thiệu Dương ra, tất cả đều tiếp nhận cách nói này. Ánh mắt Viêm Vũ Lang cũng lộ ra tia thương hại.

Thiệu Dương vung mở quạt giấy nhìn nàng, đáy lòng không nhịn được khả nghi.

Theo nàng lời giải thích, nàng cũng có thể đã lang thang một quãng thời gian, thế nhưng y phục trên người nhưng vẫn là mới tinh, trên mặt cũng không có cái cảm giác trải qua phong sương gì, có chút không đúng lắm.

“Bảo chủ, vậy ta có thể lưu lại sao?”

Trạm Sơ Bạch trừng mắt nhìn, vô cùng đáng thương mà nhìn hắn.

“Có thể ──”

Viêm Vũ Lang bị mắt to long lanh nước của nàng đầu độc, suýt chút nữa thuận miệng đáp ứng nàng. Bỗng nhiên ý thức được nàng sợ “không hợp tư cách”, mạnh mẽ dừng lại, còn kém chút cắn vào đầu lưỡi.

“Không được không được, ngươi làm không lâu.”

Oa nhi này một mặt mịm màng mềm mại, da dẻ thủy nộn dường như có thể bấm ra nước, hình dáng trắng nõn như vậy sao có thể làm công việc hạ nhân cho được. Theo như ý nghĩ của hắn, nàng chỉ thích hợp ngoan ngoãn khiến người ta hầu hạ, ăn mặc y phục đẹp đẽ làm Đại tiểu thư.

Người nam nhân này lại dám xem thường nàng?

Một vệt không vui nhanh chóng từ mắt Trạm Sơ Bạch chạy xẹt qua.

“Ta có thể.”

Nàng kiên trì nói.

Không thích bị cãi lời hắn nhíu mày lên.

“Lão tử nói không được là không được!”

Hai người trừng nhau lẫn nhau không ai nhường ai, để Viêm tổng quản bên cạnh nhìn mà vừa mừng vừa sợ.

Kinh sợ nhất là, vạn nhất Bảo chủ dưới cơn nóng giận, không biết lại sẽ phá huỷ vài cái bàn. Vui chính là, hắn rốt cuộc tìm được một người không sợ Bảo chủ. Lần này coi như oa nhi này không phải tự nguyện lưu lại, Bảo chủ dù có phải là phản đối, hắn quỳ cũng phải quỳ cầu nàng lưu lại.

“Bảo chủ, nếu oa nhi nầy tạm thời không có chỗ có thể đi, sao không lưu nàng lại nha? Ta biết có chút việc rất thích hợp nàng…”

Công việc kia nói khó không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản, chỉ có một điều kiện ── chính là không sợ Bảo chủ, có thể nhịn được tính xấu của hắn ta. Hắn dám bảo đảm oa nhi này tuyệt đối phù hợp điều kiện.

Viêm Vũ Lang không vui nhìn hắn.

“Chút việc gì?”

Công việc của tỳ nữ bên trong Bảo ngoại trừ nấu nước quét tước hoặc là nấu món ăn giặt y phục, mà những việc này hắn không cho là nàng làm được.

Viêm tổng quản thay đổi vẻ mặt mây đen sương mù, mừng tít mắt tuyên bố đáp án ──

“Yên tâm, Bảo chủ, chuyện nhỏ nhặt này nàng tuyệt đối làm được, đó là làm thϊếp thân nha hoàn cho Bảo chủ người.”

Sau giờ ngọ một ngày mùa hè, gió nam từ từ thổi tới, Hỏa bảo thỉnh thoảng truyền đến âm thanh Viêm Vũ Lang điên cuồng hét lên.

Mà ở trong phòng của hắn, có một nữ oa ở trên giường của hắn đang ngủ say, người này chính là Trạm Sơ Bạch tháng trước vừa mới bị Viêm Vũ Lang thu làm thϊếp thân tỳ nữ. Bên cạnh bàn có một cái thùng nước, khăn lau vắt khô ở trên bàn, y phục vừa phơi khô cũng đã lấy vào đặt ở trên ghế chờ xếp gọn.

Vừa luyện công xong trở lại phòng, Viêm Vũ Lang trong bụng đầy hỏa nhìn thấy chính là dáng dấp một đóa hoa nhài nhỏ khả ái nằm ở trên giường hắn ngủ say. Hắn bỗng dưng sững sờ, nhìn ngọc trác hài tử ngủ đến thâm trầm, không biết nên gọi nàng hay là để cho nàng ngủ tiếp.

Mãi đến lúc người trên giường trở mình, che lại khuôn mặt tinh tế, hắn mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nghĩ tới bản thân mới là chủ nhân, mà nàng là thϊếp thân tỳ nữ của hắn.

“Tỉnh dậy cho lão tử!”

Hắn lên tiếng rống to.

Bị hắn hống một tiếng, Trạm Sơ Bạch nhất thời bị thức tỉnh, đột nhiên nhảy người lên, kinh ngạc mà nhìn mặt hắn bốc lên lửa giận.

“Ngươi, ngươi làm sao trở về giờ này?”

Bình thường giờ này hắn không phải đều đang luyện công sao? Làm sao ngày hôm nay sớm như thế đã trở về phòng rồi, hại nàng trộm ngủ trưa bị tóm tại chỗ.

Ai! Nàng cũng không phải vừa bắt đầu liền như thế lười nhác, mới vừa vào Hỏa bảo thì nàng cũng rất là chăm chú quét tước gian phòng, xếp y phục. Bất quá đều muốn trách công việc quá đơn giản, chỉ cần là việc tốn sức, ví dụ như múc nước để chủ nhân rửa mặt hoặc là thay hắn nấu bữa tối, đều có những người ở khác phục vụ, nàng căn bản là không cần động tay.

Tháng ngày cứ như vậy trôi qua càng ngày càng thanh nhàn, nàng liền không nhịn được phát huy bản sắc vốn có, thừa nước đυ.c thả câu lên.

Ai ~ vì lẽ đó thật sự không phải nàng muốn lười biếng, mà là bên trong Hỏa Bảo này quá sợ nàng “đội cảm tử” này rời đi, đưa nàng sủng đến quá phận quá đáng.

“Ngươi cái gì? Ta là chủ nhân của ngươi!”

Viêm Vũ Lang không vui sửa lại, lúc đi qua bên cạnh bàn thì không chú ý dưới chân, chân to một đá, thùng nước bay lên rồi đổ xuống, nước bên trong cũng giội đầy lên giầy hắn.

“Mụ nội nó! Đến cùng là tên vô liêm sỉ nào đem thùng nước để ở nơi này?”

Trạm Sơ Bạch rất máy móc im lặng không nói lời nào, để tránh khỏi ngọn lửa này thiêu đến nàng nơi này.

Nàng chậm rãi xuống giường, lộ ra nụ cười đơn thuần nhìn hắn.

“Chủ nhân, xin lỗi, vừa mới nhất thời ngủ bị váng đầu, quên xưng hô…”

Còn ngủ bị váng đầu nha! Cũng chỉ có oa nhi này không sợ hắn dám ở trước mặt hắn dùng loại cớ này, càng quái chính là hắn lại cũng tùy theo nàng như vậy, bắt nàng không được.

“Ngươi! Quên đi!”

Nộ mắt trừng nàng, nhưng nhìn thấy nàng một mặt ý cười đơn thuần, khuôn mặt như là hoàn toàn không biết mình vừa làm cái gì, hại lửa giận của hắn hoàn toàn không có cách nào phát tác nổi.

“Giúp ta châm trà.”

“Đến đây.”

“Chờ đã, vẫn là gọi người giúp ta lấy chút nước đến, ta muốn tắm trước.”

Kéo kéo y phục dính đầy mồ hôi, hắn không sảng khoái nhíu chặt mày.

“Được!”

Thùng thùng chạy đến cạnh cửa, tùy tiện bắt được một người hầu đi ngang qua phân phó, Trạm Sơ Bạch vội vã lại chạy trở về, nhìn thấy bóng người nam nhân trong phòng, không ngờ đổi thành đỏ mặt.

Thời gian bất quá vừa quay đầu, mãng phu này đã bởi vì khó có thể chịu đựng trên người nhơ nhớp, thẳng thắn tự mình cởi y phục ra chỉ còn dư lại một cái tiết khố.

Nàng biết vì chính mình một gương mặt trẻ con, mọi người đem nàng tuổi giảm đến mức rất nhỏ, nhưng coi như nàng tuổi lại nhỏ, nói thế nào cũng vẫn là một nữ đi!

Mãng phu này liền không hề có một chút quan niệm xấu hổ, dùng thêm ít đồ che khuất thân thể sao?

“Chủ nhân… Ngươi không mặc y phục…”

Ừ! Nàng lần đầu tiên nói chuyện lại nói lắp thành như vậy.

Hắn một mặt kỳ quái nhìn nàng, lớn tiếng nói:

“Chờ lát nữa ta liền muốn tắm, mặc y phục làm cái gì? Này không phải đang mặc tiết khố, thối lắm sao?”

Làm điều thừa. Nói gì vậy?

Trạm Sơ Bạch ở trong lòng tức giận.

Chỉ là trước đây thứ đầu tiên nàng học chính là không thể dễ dàng để lộ tâm tình của chính mình, cho nên nàng không đem chính mình bất mãn phát đi ra, tiếp tục đóng vai tiểu tỳ nữ đơn thuần.

Không thể phát hỏa, nàng cải do một loại phương thức khác nói rõ ràng.

“Nhưng là chủ nhân… Ta là nữ tử nha.”

“Nữ?”

Viêm Vũ Lang nhìn nàng từ trên xuống dưới một cái, không nhịn được xì cười ra tiếng.

“Tiểu oa nhi ngươi chỗ nào được gọi là nữ nhân! Cái gọi là nữ nhân liền hẳn là phải có hai cái ngực đại cùng cái mông to, đường nét như là hồ lô, ngươi muốn làm một nữ tử thì phải ăn nhiều hơn mấy năm cơm tẻ nữa thêm một chút thịt đi!”

Hắn không kiêng dè chút nào ở trước mặt nàng nói những lời nhạy cảm, tay còn không ngừng miêu tả.

Tên… Mãng phu này!

Nàng lần đầu tiên bị người ô nhục như thế, hỏa khí tăng nhanh chóng làm cho nàng gần như sắp cắn đứt hàm răng.

Giảng loại lời nhạy cảm không dinh dưỡng kia cũng coi như xong, lại còn ám chỉ nàng là hài tử chưa lớn, vóc người cứng nhắc đến mức không cách nào gây nên tham muốn sắc dục trong hắn?!

Thật là đáng chết!

Nàng nộ khí đằng đằng trừng mắt nhìn hắn. Đang muốn nói thêm gì nữa, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, là hạ nhân nhà bếp nấu nước nóng xong.

Mấy cái hạ nhân ra ra vào vào mà đem những chum nước to đầy nước nóng cùng nước lạnh đề vào, mãi đến tận đem những chum nước đổ đầy nước xong mới tự lui ra.

Tức lại tức giận, Trạm Sơ Bạch cũng rõ ràng chính mình không có khả năng cùng nam nhân này trực tiếp đối kháng, nói không chừng hắn chỉ cần dùng một ngón tay thì có thể ném nàng cút ra ngoài, cho nên vì để tránh cho nàng lại trực tiếp bị hắn ra tay, cùng với tiếp theo cảnh nam nhân mạnh mẽ vào thùng tắm, nàng vội vã tìm lý do dự định rời đi.

“Chủ nhân, vậy Sơ Bạch liền đi xuống trước, chờ chút giúp người pha trà.”

Bất quá lúc đó sẽ làm người khác bưng tới.

“Chờ đã!”

Viêm Vũ Lang lại gọi nàng lại.

“Giúp ta chà lưng.”

Kiều tiểu thân thể của nàng nhất thời cứng đờ, không thể tin được quay đầu, nhìn nụ cười hắn hung hăng lại lười biếng, cả người quả thực như con mèo lớn chỉ chờ đùa bỡn con chuột.

“Chủ nhân… Ta…”

Nàng vắt hết óc muốn thoát vây.

Hắn lại không tính nhẫn nại trừng nhìn nàng.

“Không cần lại nói với ta câu nói ngươi là nữ nhân, không ngực không mông đối với ta mà nói chính là nam, còn không mau tới đây cho ta!”

Miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng có thêm chút tâm tư. Nhìn khuôn mặt nàng thanh lệ nhỏ nhắn, hắn không nhịn được nghĩ.

Oa nhi này nếu là lớn thêm mấy tuổi, không biết sẽ tốt bao nhiêu.