Chương 15: Hồi kết

Trong nháy mắt đó, hắn xoay người lại hướng đầu sói kia xuất toàn lực vỗ một chưởng tới, đầu sói kia gào lên thê thảm, bị đánh gục, chấn động bay xa mấy trượng.

“Chàng thật sự tới rồi!”

Trạm Sơ Bạch nhu nhược tiến sát trong l*иg ngực của hắn. Không quản thương trên chân mình.

Hắn hoảng sợ ôm nàng.

“Nàng không có chuyện gì đúng không? Có nơi nào bị thương hay không…”

Xác định nàng không có chuyện gì sau, hắn rốt cục yên tâm, di chứng sợ hãi sau đó nhưng toàn xông tới, hắn run tay ôm nàng thật chặt, giống như là muốn dựa vào chuyện này để xác nhận sự tồn tại của nàng.

“Ta không có chuyện gì.”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn không còn một chút máu khuôn.

“Chàng xem ra khá là không xong.”

Nàng cúi đầu phát hiện vết thương trên đùi hắn máu me đầm đìa, bịt miệng hô khẽ, đau lòng mà nhìn hắn.

“Làm sao lại bị thương thành như vậy? Ta lập tức giúp chàng băng bó.”

Nói, nàng kéo y phục trên người xuống, vừa băng bó, nước mắt từ khóe mắt không nhịn được không ngừng lăn xuống.

Viêm Vũ Lang không để ý vết thương ở chân của chính mình, không nỡ nhìn nàng khổ sở an ủi nàng.

“Nàng không có chuyện gì là tốt rồi, bằng không ta…”

Lời hắn nói nghẹn ngào, suýt chút nữa nói không ra lời.

Viêm Vũ Lang không thể nào tưởng tượng được, như không có Trạm Sơ Bạch, hắn muốn làm sao đối mặt với mặt trời mọc mặt trời lặn mỗi ngày.

Trạm Sơ Bạch tay phát run giúp hắn băng bó vết thương cẩn thận, tiến sát trong l*иg ngực của hắn, không biết là đối với sự lo lắng của hắn hay là gió đêm lạnh lẽo mà run cả người. Hắn cảm giác được, đứng dậy ôm ngang hông nàng.

“Đi thôi, chúng ta trở lại.”

“Chân của chàng ──”

Trạm Sơ Bạch lo lắng hô khẽ.

“Không sao, trở lại lại bôi ít thuốc là được rồi!”

“Để ta xuống, hai chúng ta đỡ nhau cùng đi.”

Hắn không tự đau lòng, nhưng nàng lại không thể không vì hắn đau lòng a!

Không cưỡng được nàng, hắn thỏa hiệp, hai người nắm tay chậm rãi đi đường, không cho nàng nâng hắn là vì kiêu ngạo của nam nhân.

Bọn họ chậm rãi đi, chợt có dã thú không thức thời dám đến gần quấy nhiễu, bị hắn không khách khí một chưởng đánh bay, đoạn đường này bọn họ đi chậm rãi nhưng không nóng lòng, bởi vì bên cạnh có người yêu dấu nhất.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, giờ này ngày mai chính là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, nàng sắp trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, hắn nghĩ đến cảnh xốc lên khăn hồng nàng mang ở đỉnh đầu thì nói cho nàng ── hắn yêu nàng, mãi đến tận vĩnh viễn.

Sáu tháng sau, lúc nửa đêm ở Hỏa bảo đột nhiên tiếng người vội vã chuyển động, khá lâu không nghe thấy tiếng rống giận dữ của Bảo chủ cũng không ngừng ở bên trong Bảo vang vọng, bởi vì – Bảo chủ phu nhân liền muốn sinh sản.

Hạ nhân nhanh chóng tìm đến bà đỡ, vội vàng nấu nước nấu nước, một đám người khác thì lại chuẩn bị khăn sạch sẽ đưa vào trong phòng.

“Sinh ra hay chưa?”

Viêm Vũ Lang mỗi lần hạ nhân nhìn thấy từ trong phòng đi ra liền lôi kéo đối phương điên cuồng hét lên, nhưng luôn chỉ là đổi lấy đáp án lắc đầu.

“Sơ Nhi đau lâu như vậy đến cùng là sinh ra hay chưa?”

Liền như vậy, từ đêm khuya đến sáng sớm, mãi đến tận mặt trời sắp lêи đỉиɦ đầu, mà tiếng kêu đau đớn trong phòng càng ngày càng suy yếu, thế nhưng tin tức tốt lại chậm chạp không có truyền tới.

“Ta không nhịn được rồi! Ta muốn vào xem một chút!”

Viêm Vũ Lang nhẫn nại nóng nảy trong lòng không được, thân hình xoay một cái đã nghĩ vọt vào trong phòng.

“Bảo chủ! Bảo chủ! Không được ── a ──”

Viêm tổng quản liền vội vàng kéo hắn, lại bị hắn ném cả người đi ra ngoài, toàn thân xương suýt chút nữa gãy hết.

Viêm Vũ Lang một mặt thịnh nộ, quay đầu lại rống to.

“Ai dám ngăn cản ta, ta để hắn đi vào trì đường làm cột người!”

Nói xong, tất cả những người vốn là muốn tiến lên kéo hắn đều cương đứng ở tại chỗ.

Hắn chân to đá tung cửa, thật nhanh vòng qua ngoại đường đi vào nội thất, chỉ nhìn thấy bà đỡ ngồi ở bên giường không ngừng mà giúp Trạm Sơ Bạch lau mồ hôi, khuôn mặt nàng trắng bệch, hai mắt nhắm không ngừng mà la đau.

“Sơ Nhi nương tử, nương tử, nàng không sao chứ!”

Bàn tay lớn của hắn đẩy một cái, đem bà đỡ đẩy ra cuối giường, nắm lên tay nhỏ nàng lạnh lẽo dị thường, sốt ruột hỏi.

Bị đau đớn dằn vặt hơn nửa ngày Trạm Sơ Bạch miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn ánh mắt hắn lại hoảng lại loạn, khẽ nhíu mi lại hô khẽ.

“Ta đau quá…”

“Nương tử của ta nàng đau a! Ngươi không nghe thấy đúng hay không?!”

Vừa nghe thấy thê tử thân ái nói đau, Viêm Vũ Lang lập tức quay đầu đối với bà đỡ rống to.

“Còn không nhanh một chút giúp nàng dừng đau!”

Nữ nhân nào sinh con không đau!

Bà đỡ bị rống to, trong lòng cảm thấy thật là vô tội.

“Chàng …”

Mồ hôi lạnh to bằng cái đấu không ngừng rơi xuống hai má Trạm Sơ Bạch, đột nhiên một trận đau đớn kịch liệt làm cho nàng không nhịn được nắm chặt bàn tay lớn của hắn, cả người căng như dây cung, hàm răng trắng như tuyết sắp cắn phá môi từ lâu không còn màu máu.

Bà đỡ cổ vũ.

“Phu nhân! Thêm ít sức a! Nhìn thấy đầu của hài tử rồi!”

Trạm Sơ Bạch choáng váng, âm thanh bà đỡ phối hợp tiếng rống to của Viêm Vũ Lang, làm cho nàng theo bản năng mà ra gắng sức ──

Nàng nhắm mắt lại, lại đột nhiên bị cạy ra miệng, trong miệng không biết bị người để vào cái gì, một trận đau đớn càng to lớn hơn kéo tới, làm cho nàng phản ứng dây chuyền cắn chặt môi, nếm phải vị máu.

Nhưng là nàng đau đến không cách nào nhả ra, chỉ có thể cắn chặt, đại lực mà thở gấp.

“Sơ Nhi! Thêm ít sức là được rồi, thêm chút nữa thôi!”

Viêm Vũ Lang không ngừng ở bên tai nàng khẽ dụ dỗ, bàn tay lớn để cho hàm răng nàng cắn ra vết máu, hắn nhưng không có chút cảm giác đau nào.

“Nhanh a! Nhanh! Phu nhân, hài từ cũng sắp ra rồi!”

Bà đỡ cũng đồng dạng giục.

Trạm Sơ Bạch rất nỗ lực, nhưng nàng thật sự đau quá đau quá…

Ngay khi nàng coi chính mình sắp không chịu đựng nổi, cái cỗ đau đớn kịch liệt kia đột nhiên biến mất rồi, nàng thả lỏng thân thể, buông ra miệng cắn vào tay hắn.

Một trận tiếng trẻ con khóc nỉ non to rõ vang lên, mọi người nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm.

Bà đỡ nhanh chóng đem hài tử dùng vải bao bọc lấy, ôm đưa cho nha hoàn bên cạnh, tiếp theo giúp Trạm Sơ Bạch xử lý những phần còn lại, lại đem hài nhi đã tắm rửa ôm cho Viêm Vũ Lang.

“Chúc mừng Viêm Bảo chủ đã có tiểu bảo bảo!”

Viêm Vũ Lang nhìn trên tay oa nhi vung vẩy tay nhỏ kia, không thể tin được đó là thân cốt nhục của chính mình.

Nhỏ như thế … mềm như thế… Đây là nhi tử của hắn…

“Vũ Lang, đem con ôm cho ta nhìn một chút.”

Nằm ở trên giường Trạm Sơ Bạch chậm rãi mở mắt ra, suy nhược mà lên tiếng.

Hắn lăng lăng gật đầu, sau đó cẩn thận từng li từng tí một mà đem hài tử ôm vào trong lòng nàng.

“Oa! Thật xấu!”

Trạm Sơ Bạch nhìn thấy cái mặt trẻ con nhăn nhúm thành một nắm kia, không nhịn được mở miệng chế nhạo.

“Thật giống ông cụ nhỏ.”

Bên cạnh hạ nhân cùng bà đỡ nghe xong suýt chút nữa toàn bộ té xỉu.

Có ai lại đi nói thẳng nhi tử của mình xấu sao?!

Oa nhi trong lòng nàng dường như là nghe hiểu mẫu thân phê bình, càng thêm dùng sức mà vung vẩy không ngừng để biểu thị không chấp nhận.

Trạm Sơ Bạch đâm đâm gò má của hắn.

“Xem ra so với trẻ con bình thường lớn nhiều như vậy, chẳng trách để ta đau đến đòi mạng, sau này nếu như dám đối với ta bất hiếu, xem ta không đánh ngươi mới là lạ!”

Lời này vừa nói ra, lại để cho một đám người bên cạnh thật vất vả mới đứng lên lại ngã một lần.

Viêm Vũ Lang nghe được cũng nở nụ cười, hắn dịu dàng vỗ về sắc mặt tái nhợt của nàng cùng oa nhi trong lòng.

“Sẽ không, ta dám cam đoan hắn đối với nàng người mẫu thân này tuyệt đối không dám bất hiếu, bằng không ta tuyệt đối sẽ đánh đánh tên tiểu tử thúi này.”

“Đây chính là chàng nói…”

Nàng ngáp một cái.

“Mệt mỏi quá…”

“Mệt mỏi liền ngủ trước đi!”

Hắn khẽ xoa tóc của nàng, dịu dàng nói.

“Ừm.”

Nhắm chặt mắt lại, Trạm Sơ Bạch tùy ý mệt mỏi đem chính mình đưa vào mộng đẹp nặng nề.

Viêm Vũ Lang nhìn khuôn mặt nàng ngủ say còn có tiểu oa nhi tinh thần gấp trăm lần bên cạnh, hốc mắt của hắn không nhịn được ửng hồng, ở trên trán nàng cùng nhi tử nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn.

Hắn giờ phút này trong lòng tràn ngập lòng biết ơn, cảm xúc kia khiến hắn dường như nghẹn ngào. Biết ơn trời cao đưa nàng đưa đến bên cạnh hắn, biết ơn nàng có thể yêu hắn, biết ơn… nàng đem hạnh phúc đến cho hắn.

Hoàn