“Xuất phát, đi vào tình yêu mới và ồn ào náo động mới đi.”
——《 xuất phát 》của Rimbaud ——
Năm 15 tuổi Hạ Mộng ra nước ngoài, 25 tuổi về nước.
Mười năm sinh sống ở nước ngoài, làm những bạn bè trước kia của Hạ Mộng đều sôi nổi rời xa. Lưu lại chỉ có Triệu Văn An và Lý Quý Lễ cùng nhau ra nước ngoài lúc đó.
Lúc Hạ Mộng lại quay về 42 Trung, là lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường, trường học mời sinh viên tốt nghiệp ưu tú.
Mà ba người Hạ Mộng, là du học sinh hiếm có trong trường học, cho nên mời cùng nhau.
Hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường học bắt đầu vào 4 giờ chiều, 2 giờ Hạ Mộng đã đến trường.
Cô đi qua những phòng học đã từng học, sân thể dục, cùng quầy bán quà vặt. Ba nơi này không từng thay đổi.
Cái bàn trong phòng học vẫn là bàn trước kia, vạch kẻ trắng trên sân thể dục đã có chút nhìn không rõ, quầy bán quà vặt cũng vừa gọn vừa nhỏ như cũ.
“Hạ Mộng, nếu cho em một cơ hội quay trở lại, em sẽ quay trở lại khi nào?”
“Em nghĩ em sẽ quay lại cấp hai, bởi vì nơi đó có hồi ức sâu nhất của em.”
Hạ Mộng đi qua từng con đường ở nơi này, nhớ lại mỗi một sự kiện ở nơi này.
Ở cửa phòng học lớp sáu, vẫn không nhịn được nhìn lại cái phòng học ở phía đối diện kia.
Ở phòng học lớp bảy, đầu vẫn sẽ không nhịn được mà nhìn về phía trước.
Đi qua bên cạnh cầu thang, Hạ Mộng nghe thấy mấy thanh âm của nữ sinh nhỏ.
“Tìm nhanh lên đi, khẳng định có cỏ bốn lá, lập tức phải thi rồi, mình không muốn không đạt tiêu chuẩn đâu.”
Hạ Mộng không nghĩ đến đã qua nhiều năm như vậy, học sinh trung học vẫn lưu truyền cách nói cỏ bốn lá sẽ mang đến may mắn cho con người. Thật giống như chính mình của lúc đó, cũng tin tưởng cách nói này không nghi ngờ.
Nơi Hạ Mộng đến cuối cùng là sân thể dục, cô vẫn nhớ rõ, lúc ấy tản bộ với Lưu Giai Gia ở trên sân thể dục, chỉ vì nhìn nam sinh kia nhiều thêm.
“Hạ Mộng, em đến sớm như vậy, thì đến luôn, không phải đã bảo em chờ anh đi cùng à?” Thanh âm này, là thanh âm của Ngô Phong cô đã quen 25 năm.
“Đều bao lớn rồi, còn tưởng để em nhớ lại toàn bộ hồi ức sao? Đừng quên tổ bốn người đồng hành trước kia đã sớm giải tán.” Hạ Mộng hoàn toàn không cho mặt mũi.
“Giang Tử Hành liên hệ với anh, cậu ấy nói hôm nay cũng đến, cậu ấy hiện tại chính là nổi tiếng, thật nhiều trò chơi đều là kế hoạch của cậu ấy, trường học khẳng định sẽ mời cậu ấy.”
“Còn có Quách Kiện, còn nhớ lúc ấy chúng ta vẫn luôn nói cậu ấy trông giống MC kia không, cậu ấy thật sự đi làm MC, em đã xem tiết mục của cậu ấy chưa?”
“Thật ra thật sự muốn nhắc lại hồi ức một đợt, cũng không phải không được, dù sao nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên bốn người chúng ta tụ tập với nhau.”
Hạ Mộng làm bộ khó chịu: “Kết thúc rồi nói sau, em sợ nhìn thấy bọn họ gợi lên chuyện cũ chua xót của mình.”
“Em đừng có mà giả vờ, đừng cho là anh không biết lúc em học Đại học kết giao bao nhiêu người bạn trai nhé.” Ngô Phong lé mắt nhìn Hạ Mộng.
“Được rồi, vẫn không qua mắt anh được, nhưng hiện tại nghĩ lại thật sự cũng rất chua xót, một người không biết em từng yêu thầm cậu ấy, một người biết lại không có kết quả tốt.”
“Ngô Phong, anh còn nhớ em đã từng nói với anh, nếu là 20 tuổi thì tốt rồi, sẽ không có bài tập gì, không có tình yêu sớm nào.”
“Nhưng mà hiện tại hơn hai mươi tuổi em lại không cảm thấy có bao nhiêu tốt đẹp, nếu có thể quay lại lúc ấy thì tốt rồi.”
Hạ Mộng nhớ tới thiếu niên khí phách hăng hái kia trên sân bóng, cũng nhớ tới học bá số lượng từ nói chuyện không vượt qua 10 từ kia.
Ngô Phong bất đắc dĩ: “Trường Đại học của Giang Tử Hành ở Phục Đán, vốn dĩ là học chuyên ngành nhân văn, lại không biết vì sao lại đi làm kế hoạch trò chơi. Thẩm Dật thì anh không rõ lắm, anh không quen cậu ấy, người bên cạnh anh cũng không quen cậu ấy.”
“Thẩm Dật ở khu dạy chính của Đại học Toronto, vốn dĩ ngành học cũng là Humanities, Đại học năm ba đột nhiên chuyển thành Business, cũng không nói nguyên nhân, hiện tại làm truyền thông ở Bắc Kinh đấy.”
“Thật sự không hiểu được cậu ấy, từ nhân văn chuyển sang thương nghiệp, kết quả vẫn là chọn chức nghiệp chuyên ngành nhân văn.” Hạ Mộng đặc biệt hiểu rõ Thẩm Dật.
“Trường học chính bao lớn, đó không phải cùng trường học với em à?” Ngô Phong chưa từng nghe Hạ Mộng nói đến.
“Đúng vậy, em cũng không nghĩ đến, anh biết em làm sao tìm thấy cậu ấy không, em thấy một người được ghi chú trong nhóm tên là: Brian – Thẩm Dật – Giang Tô, lúc ấy em cũng choáng váng, em đến Mỹ tìm cậu ấy không tìm được, kết quả lại ở bên cạnh em.”
“Sau đó em liền đi kết bạn với cậu ấy, em còn chưa gửi tin nhắn, cậu ấy đã gửi tin nhắn cho em: Hehe cô gái nhỏ, Hạ Mộng – giấc mộng đêm hè, cái tên rất êm tai nhé.”
Ngô Phong kinh ngạc nói: “Chỉ những lời này, em đã xác nhận đó chính là Thẩm Dật?”
Hạ Mộng: “Đúng vậy, em chưa nói với anh à, đây là lời nói đầu tiên của hai chúng em, em đương nhiên sẽ nhớ, lúc cậu ấy nói ra những lời này, em đã xác nhận, cậu ấy chính là nam sinh em tìm kiếm 2 tháng nghỉ hè lúc ấy.”
“Phòng Thẩm Dật lâu như vậy, không nghĩ đến hai người cư nhiên có ám hiệu.” Giang Tử Hành cũng đến rồi, bên cạnh còn có Quách Kiện.
“Em như vậy lại rất có lỗi với Tổng giám đốc Giang đã chờ em nhiều năm như vậy đó.” Quách Kiện cũng trêu chọc theo.
“Ồ nhiều người như vậy à, các anh biết hành lý để ở đâu không, máy bay đến muộn, không có thời gian cất hành lý.” Triệu Văn An vẫn tùy ý như vậy.
“Mình còn tưởng là cậu sẽ mang theo bạn trai cậu đến cùng nhau đấy, hai người là ai vứt bỏ ai? Dựa theo quy củ của chúng mình, đến trễ thì phải uống double nhé, còn lượng thì mình đặt ra.” Hạ Mộng nói với Triệu Văn An.
“Ai, Lý Quý Lễ còn chưa đến đâu, cậu ấy lại thất tình, có lẽ hôm nay mắt cậu ấy sẽ sưng, muốn double cũng là cậu ấy.” Triệu Văn An quỵt nợ với Hạ Mộng.
“Đã lâu không gặp các bạn, mình đến rồi.” Lưu Giai Gia hô to.
“Đây không phải là đại minh tinh của chúng ta ư.” Quách Kiện lấy một tờ giấy ra: “Ký tên cho anh đi.”
Hạ Mộng thấy Lưu Giai Gia, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
“Thẩm Dật còn không đến à? Cậu ấy làm sao lại thế, sẽ không phải là không đến đấy chứ?” Lưu Giai Gia hỏi.
“Hôm nay Thẩm Dật phải mở họp, nói không đến được, nhưng nếu có quà tặng gì, bảo mình mang về cho cậu ấy một phần.” Hạ Mộng vẫn trả lời Lưu Giai Gia.
“Mời tất cả các bạn học đều đã tới đến lễ đường tập hợp.” Loa đột nhiên vang lên.
Đoàn người đi đến lại chia ra làm nhóm nhỏ, Giang Tử Hành chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Mộng.
“Hạ Mộng, việc năm đó anh muốn giải thích rõ ràng với em.”
“A? Đều đã qua lâu như vậy rồi, cụ thể em cũng đã quên.”
“Vậy nếu anh hiện tại nói rõ ý nghĩ của mình với em, em sẽ yêu đương với anh sao?”
“Suy nghĩ của anh em đã sớm hiểu rõ, nhưng mà nếu thật sự thích hợp, chúng ta cũng sẽ cứ như vậy mà không có liên hệ tận 10 năm, không phải sao.”
Bước chân của Hạ Mộng cũng không chậm lại, nhưng Giang Tử Hành lại sững sờ tại chỗ, Giang Tử Hành không biết đang nghĩ cái gì, lại chạy đến chỗ Hạ Mộng, giữ chặt cánh tay Hạ Mộng, kéo Hạ Mộng xoay người.
Bây giờ tóc dài này buông xoã, Hạ Mộng mặc một chiếc áo gió dài, vẫn không thay đổi gì so với 10 năm trước.
“Ngô Phong, Quách Kiện, Giang Tử Hành, mọi người đi nhanh lên, bị muộn rồi.”
Giang Tử Hành đột nhiên nhớ đến, Hạ Mộng cũng đã từng đi về phía trước như thế này, đột nhiên xoay người nói với bọn họ những lời đó.
“Cuộc đời còn dài, anh cần chậm rãi nói với em.” Giang Tử Hành nhìn đôi mắt Hạ Mộng nói ra những lời này.
Hạ Mộng không nghĩ đến Giang Tử Hành sẽ đột nhiên nói với cô điều này.
“Anh Bình Tĩnh, anh như vậy đã có thể không bình tĩnh rồi, xem ra em về sau không thể gọi anh là anh Bình Tĩnh nữa, chỉ có thể gọi anh là Giang Tử Hành.”
Hạ Mộng nói xong liền tránh khỏi tay của Giang Tử Hành, tiếp tục đi về phía trước, Giang Tử Hành không hiểu câu nói của Hạ Mộng, bây giờ Hạ Mộng nói chuyện, thật sự là càng ngày càng không nghe hiểu.
Hạ Mộng, Triệu Văn An và Lý Quý Lễ được sắp xếp ở hàng đầu tiên, dù sao ba người cùng lớp cùng đi du học cũng không hiếm thấy, bên cạnh Lý Quý Lễ là Lưu Giai Gia, bên cạnh Triệu Văn An là Ngô Phong, bên cạnh Ngô Phong là Quách Kiện, bên cạnh Quách Kiện chính là Giang Tử Hành.
“Không nghĩ đến trường học của chúng ta có nhiều người tài năng như vậy, có đại minh tinh, có MC, có ông chủ lớn, còn có luật sư lớn. Chỉ có ba người này cùng nhau đi du học, cảm giác vẫn giống như lúc ấy, giống như không hề lớn lên.” Hiệu trưởng nói chuyện trên đài diễn thuyết.
Bạn học thứ nhất lên đài diễn thuyết, là một học trưởng, nghe nói là người đầu tiên thi được Trạng Nguyên trong kỳ thi cấp ba. Nhưng Trạng Nguyên cấp ba này dường như tri thức đều dừng ở trường, diễn thuyết nói loạn như cào cào, Hạ Mộng suýt chút nữa thì ngủ mất.
Người thứ hai nói chuyện chính là Ngô Phong, Hạ Mộng còn nghĩ rằng anh ấy có thể nói ra văn chương gì đó ra, kết quả chính là đến phổ biến pháp luật.
Người thứ ba nói chuyện chính là Giang Tử Hành, Giang Tử Hành giữ vẻ lạnh lùng nhưng thật ra so với hai người trước đó đã cao hơn rất nhiều.
“Đàn anh, nghe nói trò chơi ‘Ánh sáng đêm hè’ sắp cho ra mắt skin mới là thật sao?”
“Đàn anh, trò chơi lần trước công ty anh công bố khi nào thì ra mắt, làm sao vẫn còn đang sửa ạ.”
“Đàn anh, em có thể đến công ty anh làm việc hay không, em chơi trò chơi rất tốt.”
Học sinh phía dưới lần lượt nói liên tục.
“Mọi người chờ đàn anh Giang nói hết diễn thuyết thì hỏi được không, đàn anh Giang đều bị nhiệt tình của các em làm đến mức không nói nên lời rồi.” Còn phải nhờ MC lớn Quách Kiện đứng ra cứu hiện trường.
Đợi Giang Tử Hành diễn thuyết xong, rất kiên nhẫn trả lời vấn đề trước đó.
“Vấn đề bạn học vị trí số 5 hỏi kia, làm việc không được, dù sao cũng là lao động chưa vị thành niên, chờ đến khi em tốt nghiệp đại học, có thể đến thử xem.”
“Bạn học ở vị trí số 10 kia, trò chơi lần trước công bố, phỏng chừng cuối tháng này là có thể hoàn thành sửa chữa, chờ chính thức ra mắt, anh sẽ đến trường học báo cho em.”
“Bạn học ở vị trí số 8 kia, ra skin mới là thật, nhưng mà không thích hợp với em, dù sao em cũng là nam sinh, ra mắt là skin nữ.”
“Cuối cùng là bạn học ở vị dãy đầu, về chuyện em nói trò đó là trò chơi gì, đó không phải là trò chơi công ty anh ra mắt, anh cũng không hiểu.”
“Bạn học ở vị trí số 13, về đàn em Lưu có phải là người phát ngôn cho công ty anh không, vậy cũng không phải do anh định được, em muốn hỏi thì phải hỏi đàn chị Lưu đang ngồi xem chuyện cười của anh.”
Sau khi Giang Tử Hành trả lời xong vấn đề, vừa chuẩn bị xuống khỏi đài diễn thuyết, Hạ Mộng lại mở miệng:
“Đàn anh Giang, anh làm sao không bình tĩnh như trong truyền thuyết nhỉ, danh hiệu anh Bình Tĩnh của anh, chính là đều lưu truyền đến hiện tại đấy, xem ra sau này phải sửa miệng là anh Diễn Thuyết ư.”
“Đúng vậy, Giang Tử Hành, anh đây là hình tượng sụp đổ nhé.” Lưu Giai Gia cũng phụ hoạ.
“Ừm, tùy em.” Giang Tử Hành tiếp tục nói sau hai giây: “Là muốn anh đáp lại mấy người như vậy sao, nhưng mà muốn sửa miệng hay không, vậy phải hỏi đàn em Hạ lấy tên này cho anh. Nhưng mà tốt bụng nhắc nhở em một câu nhé, bên cạnh em là luật sư lớn, chính là bạn học cùng lớp với anh, em lấy loạn tên cho anh thì anh tìm cậu ấy kiện em.”
“Wow đàn anh Giang, em rất sợ hãi, anh đừng quên luật sư lớn này còn là bạn từ nhỏ với em đấy.” Hạ Mộng thè lưỡi với Giang Tử Hành.
“Khụ khụ, hai người dừng một chút, có người tôn trọng luật sư là tôi một chút hay không, lại còn kéo tôi vào, tôi kiện cả hai người.” Ngô Phong cuối cùng cũng nói chuyện.
“Ai, anh không phải nói chỉ xử lý án tử của em sao?” Lưu Giai Gia lại nóng nảy.
“Được rồi được rồi, chúng ta đi đến sân thể dục đi.” Hiệu trưởng không cho bọn họ tiếp tục nháo xuống.
Ở trên đường đến sân thể dục, học sinh ở vị trí số 8, tìm được Giang Tử Hành.
“Đàn anh, em muốn hỏi skin mới này cụ thể là anh hùng nào, tên là gì, còn có giá cả bao nhiêu, bạn gái của em rất thích trò chơi này, vẫn luôn nói về skin này, em muốn chờ đến sau khi tung ra mua cho cô ấy một cái.”
Giang Tử Hành nhìn màu vàng sọc trên đồng phục của nam sinh này.
“Em là học sinh lớp 8 đi, lập tức phải thi cấp ba rồi, thi được thành tích tốt mới là quan trọng nhất, bạn gái đương nhiên là quan trọng, nhưng hiện tại học tập mới là quan trọng nhất, trò chơi thì để sang một bên đi.”
“Nhưng skin này chắc tầm nghỉ hè mới tung ra, giá cả còn chưa định được, tên là Giấc Mộng Đêm Hè, em đi hỏi đàn chị mặc áo gió phía trước kia, nhìn xem chị ấy cảm thấy giá cả là bao nhiêu, anh nghe chị ấy.”
“Đàn anh, bạn gái của em tên Chu Mộng, chỉ khác một chữ với học tỷ kia, có thể dùng tên cô ấy làm một skin không.” Đàn em kia đi theo Giang Tử Hành.
“Vậy có lẽ chỉ có thể gọi là Chu Công Giải Mộng.” Giang Tử Hành cười trả lời đàn em này.
Giang Tử Hành không biết thái độ của Hạ Mộng với anh là gì, chỉ có thể luôn đi theo Hạ Mộng.
Chờ đến khi kết thúc lễ kỷ niệm, Giamg Tử Hành hẹn Hạ Mộng gặp mặt ở trên ghế trước quầy bán đồ ăn vặt.
“Giang Tử Hành, chúng ta đều phải nhìn về phía trước không phải sao, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chúng ta không cần phải nắm mãi không buông.”
“Hạ Mộng, 10 năm này, em chỉ gọi tên anh hai lần, đây là lần thứ ba.”
“Chúng ta không nên chấp nhất với quá khứ, Giang Tử Hành, trước kia là anh không thích nói chuyện, trước kia là em không hiểu gì, nhưng mà chúng ta đều không còn là chúng ta của trước kia, không có ai sẽ luôn đứng tại chỗ chờ đợi lẫn nhau. Anh hy vọng em có thể hiểu rõ chuyện năm đó, em rất rõ ràng, nhưng mà lúc ấy anh không giải thích với em, hiện tại anh giải thích thì có ích lợi gì đâu?”
“Thậm chí giải thích về những việc này, em cũng không phải nghe thấy từ trong miệng anh, em có rối rắm nữa thì có ích lợi gì đâu? Hôm nay anh muốn nói rõ ràng với em, em hiểu rất rõ, nhưng nếu anh nhất định muốn phải có một kết quả, em cũng có thể tiếp tục nói cùng anh.”
“Anh trở nên nói nhiều là vì em, nữ sinh kia nói chuyện ở trạm xe bus chỉ là em nghĩ nhiều, anh nói chuyện với Lưu Giai Gia ở cửa phòng học cũng là nói về em, năm đó anh nghi ngờ bánh mì, cũng thật sự là anh nghĩ nhiều. Những thứ đó chẳng lẽ anh cảm thấy em còn đang rối rắm ư? Những việc nhỏ lúc ấy không giải thích rõ ràng, đều đã 10 năm không còn liên hệ, nếu lúc ấy thật sự ở bên nhau, kết quả cũng vẫn sẽ là như vậy, tất cả thống khổ của chúng ta, là bởi vì có những thứ tương đối. Em đã không thèm để ý, anh cũng đừng suy nghĩ nữa.”
Hạ Mộng nói xong liền đứng dậy muốn đi.
“Nhưng mà em rõ ràng, anh cũng không rối rắm, vì sao chúng ta không thể thử một lần chứ?”
“Có lẽ vẫn là không thích hợp đi, Giang Tử Hành, người vẫn luôn đi đi về về, nhưng không có một người có thể vẫn luôn tồn tại ở bên cạnh, nếu hiện tại em vẫn là em lúc học lớp 7, anh nói như vậy em sẽ rất vui vẻ, nhưng em không phải, nếu anh hiện tại vẫn là anh lúc học lớp 8, em cũng sẽ thử xem, nhưng anh cũng không phải. Thời gian không có khả năng quay ngược lại, tựa như chúng ta cũng không có khả năng trì trệ không bước đi.”
“Nhưng mà em vẫn từng thử với Thẩm Dật không phải sao, vậy vì sao không thể thử với anh đây?”
Giang Tử Hành dường như là muốn hét ra.
“Bởi vì hai người không giống nhau, lúc cậu ấy đi lưu lại cho em chính là sự tốt đẹp của cậu ấy, mà lúc chúng ta rời xa nhau, lưu lại cho em chính là sự thương tổn, anh thích chính là em của 10 năm trước, giống như em thích chính là anh của 10 năm trước. Là chúng ta khi chưa từng có hiểu lầm.”
“Giang Tử Hành, em và mọi người vẫn là nhóm bốn người, nhưng hai chúng ta, không còn là hai chúng ta. Để cho hồi ức của em về anh, lưu lại thời gian mà em còn gọi anh là anh Bình Tĩnh, được không?”
Hoa hồng cuối cùng cũng khô héo, thời gian sẽ làm mọi thứ trở nên điêu tàn.
Anh xoay người, hôn lên đoá hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ một cái, không bước vào, chỉ là rời khỏi vườn trường ngay lập tức.
Đoá hoa hồng kiều diễm kia, nằm trên thùng rác của phòng nước, mơ một giấc mộng xa xôi.
Trong mộng, trầm luân vẫn là giáo viên U Lan mỹ lệ ưu nhã như không kia, người mới vẫn là Thứ Đầu Nhi mỗi ngày đều có vị mồ hôi, tất cả đều tốt đẹp như vậy, cái gì cũng không thay đổi.
—— kỳ thiện tử ——
“Hạ Mộng, trận thi đấu bóng đá hôm nay, đi xem thi đấu cùng mình đi.”
“Hehe cô gái nhỏ, Hạ Mộng, là cái tên hay, giấc mộng đêm hè của cậu là ai đây?”
“Thẩm Dật, cậu mang sách lịch sử không?”
“Giang Tử Hành, anh bình tĩnh như vậy sao, em đây gọi anh là anh Bình Tĩnh nhé.”
“Em ấy nói, bánh mì và hồng trà lạnh của Thẩm Dật cũng không thích hợp với em ấy, tựa như cỏ bốn lá sẽ không mang đến may mắn cho tất cả mọi người. Nhưng không phải bánh mì của Thẩm Dật, có lẽ chính là bánh mì thích hợp với em ấy, dường như không phải vì Thẩm Dật mà tìm cỏ bốn lá, có lẽ chính là cỏ bốn lá sẽ mang đến may mắn cho em ấy.”
Thẩm Dật, Giang Tử Hành. Để hồi ức tốt đẹp nhất của chúng ta, lưu lại ở trong thời kỳ cấp hai may mắn nhất kia đi.
Cảm ơn thời gian đã để tôi gặp hai người.
Tạm biệt.