Việc Xấu Trong Nhà Không Truyền Ra Ngoài

7.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 3 Sự Vụ Sở Hằng Giản Hệ Liệt
Nàng thấy mình giống như đang uống 1 chum Nữ Nhi Hồng Đối càng thử càng nhớ nhung càng chôn sâu, càng say lòng người; Tình yêu đó khiến cho nàng thấy say đắm giống như một ngọn lửa luôn rạo rực trong  …
Xem Thêm

“Ồ! Tiểu Tuyền, em cũng ở đây?” Hoắc Vân Khê sửng sốt một chút, nhận lấy nước, quay đầu mới phát hiện đồng đảng kiêm đồng nghiệp của mình Thương tử tuyền.

“Này này! Đưa tiền, đưa tiền, tôi liền nói Tiểu Khê nhất định sẽ không nhìn thấy sự hiện hữu của chúng ta, cô gái này hiện tại một lòng tư xuân với những người khác mà nói đều là không khí! Boss, ngài coi phải không!”

Bên bàn hội nghị một bên liền lập tức 1 giọng nói bất cần đời vâng lên lời trêu chọc.

Cho nên ai tới nói cho nàng biết, rót cục là đã xảy ra chuyện gì? Hoắc Vân Khê khóe miệng co giật hai cái, ánh mắt từ Thương tử tuyền dời đi, rơi vào trên người kẻ nói lời nhạo báng mình, tức giận nói:

“Người nào tư xuân chứ? Ai thèm tư xuân, cả nhà cậu mới tư xuân! Tên đáng chết kia ai cho cậu lấy tiền đánh cuộc hả?”

Miễn cưỡng tựa vào trên ghế Lan Kỳ Ngôn khuôn mặt tuấn mỹ bày ra cố làm vẻ mặt vô tội

“Bạn thân, dù có hay không Boss cũng phải cấp tiền đó?” Đây là lời giải thích nghệ thuật, giá họa cho Boss anh minh vĩ đại, Hàaa…!

Không thể nào chứ?

Hoắc Vân Khê cẩn thận liếc xéo Boss nhà mình, không chút ngoài ý muốn phát hiện còn có một người khác đang một bên xem kịch vui, lui hai bước đến bên cạnh hắn, mặt hoài nghi cùng hắn kề tai nói nhỏ, nhưng thanh âm cũng có thẻ cho tất cả mọi người có thể nghe được:

“Tin dã, Boss thật nhàm chán như vậy ư?”

Nhan Tín Dã môi mỏng tinh xảo nâng lên, cười một tiếng từ chối cho ý kiến, rõ ràng không đếm xỉa đến, nhưng ánh mắt đã nói cho nàng biết trên cái thế giới này người dám dám nhạo Boss còn có thể là người nào chứ?

Nam nhân chủ tọa giống như là rốt cuộc không nhịn được loại hành động nhàm chán bị công kích thế này mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đó là 1 khuôn mặt vẫn còn mang vẻ ngây thơ, hiển nhiên vị trẻ con da trắng hồng, mặt như trắng ngần như Barbie; lông mày nhạt , một đôi mắt to trắng đen rõ ràng càng thêm vẻ đáng yêu; trong nháy mắt tựa hồ đối với người ta làm nũng phóng điện; miệng đỏ tươi nhỏ nhắn, so với nữ tựa hồ còn ngọt ngào mê người hơn.

Này hoàn toàn là gương mặt để cho mọi người cũng không nhịn được muốn siết chặt trêu chọc!

Bốn người đồng thời không nhịn không được cười ra tiếng, trong đó lấy Lan Kỳ Ngôn làm đầu, cười đến trước sau lật rồi, mặc dù bộ dạng Boss thân ái bọn họ đã nhớ kỹ trong lòng rồi, nhưng là. . . mỗi lần thấy vẫn là nhịn không được… thật sự thật là đáng yêu, bọn họ thật không có biện pháp!

“Cười đủ chưa?” Giọng nói rét lạnh đến thấu xương sâu kín vang lên, cùng gương mặt đáng yêu hoàn toàn không liên quan đến nhau, khiến bốn người lập tức ngừng thở, phải biết Boss nổi giận không phải là chuyện đùa .

Nhưng nói thật bọn họ không chỉ lần thứ nhất đoán với người bên ngoài sẽ đối với Boss có nhiều phỏng đoán như vậy nhưng là căn bản không phải bởi vì Boss bẩm sinh có cảm giác thần bí mà bởi vì là hắn vẫn cực lực tránh né truyền thông, về phần nguyên nhân tránh né .. . chính là sợ người khác giễu cợt dáng vẻ khả ái của hắn, nhưng ai dám có ý nghĩ này bọn họ tuyệt đối sẽ đẻ cho nó rửa nát ở trong bụng, cười giỡn đáng quý hay sinh mạng quý giá hơn chứ ?

Hoắc Vân Khê mím môi, ho nhẹ hai tiếng, hết sức bày ra một bộ dáng vẻ nghiêm túc

“Boss, tôi thật sự có lời muốn nói !”

Nam nhân này chính là Boss thần bí Hình Giản Hằng, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Hoắc Vân Khê, không có lên tiếng nhưng Hoắc Vân Khê đã hiểu, Boss ý tứ chính là “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả” .

Nghĩ đến mục đích mình tới Hoắc Vân Khê thật nghiêm túc, tiến tới trước mặt của Hình Giản Hằng

“Boss, tôi tính qua, tôi đã theo ngài phân phó làm mười case rồi, mười đó! Ngài có nhớ hay không đã đồng ý với tôi làm mười case sẽ cho tôi một kì nghỉ dài hạn .”

“Cho nên?”

“Cho nên tôi muốn nghỉ phép!” Rống! Hoắc Vân Khê vỗ bàn nhìn Boss nhà mình mặt như baby đương nhiên đang lạnh lẽo không hiểu, cắn răng nghiến lợi mau bạo phát, không có việc gì! Nàng đã chuẩn bị tâm lý cho tốt, cái bos vô tình lãnh huyết này sẽ không dễ dàng thả người như vậy, nhưng lần này nàng tuyệt không khuất phục

“Tôi muốn. . . . . .”

“Ta biết rõ rồi.”

“Á?” Hoắc Vân Khê chuẩn bị một chuỗi dài lời lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ, bị nghẹn trở về trong bụng, cái gì gọi là biết rồi? Cho nên là đồng ý rồi?

Nhìn Hoắc Vân Khê mặt sững sờ, Lan Kỳ Ngôn chân thon dài duỗi một cái, từ trên ghế đứng lên, nhạo báng nghiêng người vỗ vỗ đầu Hoắc Vân Khê

“Ngu ngốc, a cái gì a! Boss ý chính là đồng ý, giải quyết xong chết cũng phải trở lại.”

Quay đầu nhìn hắn Hoắc Vân Khê tựa hồ có chút kinh ngạc

“Cậu. . . . . . Mấy người cũng biết rồi hả ?”

Nhún vai, Lan Kỳ Ngôn nghiêng mắt nhìn Hình Giản Hằng

“Cậu cảm thấy có chuyện gì có thể giấu giếm được boss anh minh thần vũ của chúng ta sao?”

Thương tử tuyền dịu dàng cười một tiếng, đem một túi tài liệu đưa cho Hoắc Vân Khê

“Hi vọng đồ bên trong đối với cậu có thể giúp được gì đó.”

“Mấy người. . . . .” Hoắc Vân Khê cứng họng.

“Wey wey Wey, tiểu ngốc, không phải sẽ khóc đi! Vậy thì không cần, Boss cũng sẽ không an ủi đâu, hừm.” Lan Kỳ Ngôn bĩu môi trêu chọc.

“Ai muốn khóc chứ!” Hoắc Vân Khê tức giận liếc mắt kẻ kia 1 cái, nhưng trong lòng nàng biết người này mặt ngoài một vẻ côn đồ nhưng là bạn lâu rồi không cần nói cũng biết, trong lòng lại than nhỏ lần nữa nhìn chung quanh căn phòng một chút nàng không nhịn được thì thầm một câu, bọn họ lẫn nhau cơ hồ chưa bao giờ nói chữ:

“Thanks!”

Này có thể đoán được câu thâm tình như vậy hoàn toàn bị không nói gì thêm, bạn thân kiêm đồng nghiệp mặt cùng buồn nôn, lắc đầu giải tán, mơ hồ còn có thể nghe được 1~2 câu lời nói tức chết người.

“Chậc chậc, cậu ấy không phải tư xuân đến tư hư đầu óc chứ?”

“. . . . Không đến nỗi đi, chẳng lẽ cô ấy sẽ là thiếu nữ ngây thơ trong truyền thuyết ? Đúng a. . . . . . nhưng ở phương diện khác bắt đầu đói khát rồi ư?”

“Mấy người chớ nói lung tung, cô ấy có lẽ là gần đây xem phim Hàn quá nhiều.”

Cái gì cùng có là sao!

Hoắc Vân Khê thở phì phò hướng về phía này mấy bóng lưng kia rống to:

“Mình chưa bao giờ nhìn loại phim truyền hình không có dinh dưỡng đó !”

Rống xong, nhìn mấy bóng lưng này hoàn toàn biến mất, 1 nụ cười yếu ớt mới đánh úp tới khóe môi Hoắc Vân Khê, vụиɠ ŧяộʍ nghiêng mắt nhìn Boss một vẻ hoàn toàn không thấy bọn họ vẫn như cũ làm viêch, nàng không nhịn được len lén làm cái mặt quỷ. . .

Nhưng, nàng thật đã đủ lấy được dũng khí.



“Phanh!”

Một tiếng nổ tung, ở 1 tiểu biệt thự 2 tầng đơn giản trong phòng bếp đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh giữa trưa vốn là không gian không lớn lập tức khói đen cuồn cuộn tràn ngập, nhìn ra được cái âm thanh này độ công phá cũng không nhỏ.

“Đáng chết, gì chứ?” 1 âm thanh hấp dẫn trầm thấp cực kỳ tức giận từ xa đến gần, một thân thể cao mà to lớn nghe tiếng gì đó lỗ mãng vọt vào phòng bếp, đứng ở trong khói đen cuồn cuộn cũng không chú ý hút bị khói bị sặc đến

“Khụ khụ, khụ khụ. . .”

Bóng dáng cao lớn vội vàng lui lại mấy bước, tránh né đến phòng khách, hít thở vài ngụm không khí mới mẻ, khói đen từ từ tiêu tán, lộ ra nửa mặt đã bị đen lùi vô vách tường!

Minh ít liêm cau mày vì thấy thật không thể hiêu đưa tay gãi gãi, tựa hồ còn không có rõ tình trạng trước mắt, hắn chỉ là đi phòng tắm tắm rửa thời gian, thế nào phòng bếp sẽ cháy đến thế này? Hiện tại phải làm sao? Gọi điện thoại tìm Uy Lợi tới đây giải quyết?

Sửng sốt thật lâu, Minh ít liêm thanh âm hấp dẫn lười biếng mới thật thấp oán trách:

“Uy Lợi làm ơn giúp tôi đi, ngưởi làm cậu tìm cho tôi là đến Nam Cực tìm sao mà mãi chưa thấy?”

Thêm Bình Luận