Chương 24
Như đã hứa, Amelia Cordell dành phần lớn hai ngày nghỉ cuối tuần để lục lại trong ký ức và rồi ghi kín bốn trang giấy khổ to những gì chị nhớ được về chuyện chồng mình đã đi những đâu trong hai tháng trước khi chết vào ngày hai mươi hai tháng Giêng. Khi McCaleb đến thì chị đã ngồi sẵn nơi bàn cà phê đợi ông.
“Tôi rất cảm kích thấy bà đã dành thời gian cho việc này,” ông nói với chị.
“May ra nó giúp gì được ông. Tôi hy vọng là giúp được.”
“Tôi cũng thế.”
Ông gật đầu rồi ngồi im lặng một thoáng.
“Ừm, nhân thể, gần đây Jaye Winston hay ai đó khác ở Sở Cảnh sát trưởng có gọi cho bà không?”
“Không, kể từ thứ Sáu tuần trước, khi Jaye gọi tôi bảo là có thể nói chuyện với ông thì không ai gọi cả.”
McCaleb gật đầu. Ông thấy phấn khởi vì Jaye đã không gọi lại cho Amelia bảo chị từ nay không được gặp ông. Một lần nữa điều đó khiến ông nghĩ rằng Jaye đã không đồng tình với quyết định của đội trưởng loại ông ra khỏi vụ này.
“Cũng không ai khác gọi à?”
“Không... tỉ như ai?”
“Tôi không biết. Chỉ là tôi tò mò muốn biết, ờ, liệu họ có theo sát thông tin mà tôi cung cấp cho họ không.”
McCaleb thấy tốt hơn là nên đổi chủ đề. “Bà Cordell này, chồng bà có phòng làm việc tại nhà không?”
“Có, anh ấy có một cái phòng nhỏ dùng làm việc, nhưng sao?”
“Bà cho tôi xem qua chỗ ấy được không?”
“Được chứ, nhưng tôi không chắc ông sẽ tìm thấy gì đâu. Anh ấy chỉ lưu hồ sơ công việc ở đó, cả hóa đơn biên lai của gia đình anh ấy cũng tính toán ở đó.”
“À, tỉ như, nếu bà có bản kê số dư thẻ tín dụng cho các kỳ tháng Giêng và tháng Mười hai thì tôi có thể nhìn vào đó mà xác định ông ấy đã ở đâu tại từng thời điểm khác nhau.”
“Tôi không thật chắc liệu tôi có muốn ông lấy các bản khai thẻ tín dụng của gia đình tôi đi không.”
“Tôi chỉ có thể cam đoan với bà rằng tôi chỉ bận tâm đến các địa điểm lập hóa đơn và có thể là những thứ gì đã được mua. Chứ không phải là số thẻ của ông bà.”
“Tôi biết, tôi xin lỗi. Tôi thật ngốc nghếch. Ông là người duy nhất dường như còn quan tâm thêm chút gì đến Jim. Sao tôi lại nghi ngờ ông cơ chứ?”
Chị ta nói thế khiến McCaleb thấy khó xử vì mình đã không hoàn toàn trung thực với chị, đã không cho chị biết ông không còn có thẩm quyền chính thức nữa. Ông đứng dậy để hai người có thể đi và cũng để ông đừng phải nghe về chuyện đó nữa.
Phòng làm việc khá nhỏ, chủ yếu dùng làm kho chứa dụng cụ trượt tuyết và thùng các tông. Nhưng chiếm phần lớn một đầu căn phòng là một cái bàn giấy có hai ngăn kéo cùng hai tủ hồ sơ gắn liền vào.
“Xin lỗi, bừa bộn quá. Tôi vẫn đang cố gắng quen với việc tính toán tất cả hóa đơn. Hồi trước toàn là Jim làm cả.”
“Đừng lo. Bà cho phép tôi ngồi xuống xem qua chút nhé?”
“Vâng, ông ngồi xem đi.”
“Ừm, bà có thể mang vào đây cho tôi một cốc nước được không?”
“Dĩ nhiên, để tôi đi lấy cho ông.”
Chị đã dợm đi nhưng rồi đứng lại.
“Thật ra không phải ông cần uống nước phải không? Chỉ là ông muốn ở một mình, đừng có tôi quanh quẩn ở đây.”
McCaleb khẽ mỉm cười nhìn xuống tấm thảm màu xanh lục mòn cũ.
“Đằng nào thì tôi vẫn đi lấy nước cho ông, nhưng rồi tôi sẽ để ông một mình.”
“Cám ơn nhé, bà Cordell.”
“Cứ gọi tôi là Amelia.”
“Amelia.”
Suốt nửa giờ sau đó McCaleb ngồi lục lọi các ngăn kéo và xem kỹ chỗ giấy tờ trên mặt bàn.
Ông làm nhanh, biết rằng bưu phẩm do Carruthers gửi chắc giờ này đang nằm đợi ông trong hòm thư lưu ký của văn phòng trưởng bến tàu.
Tại bàn giấy McCaleb ghi chú vài điều trên tờ giấy Amelia Cordell đã dùng để ghi chép trước đó, đồng thời xếp thành một chồng các giấy má và tờ khai thẻ tín dụng mà ông muốn mang về nghiên cứu sau. Ông lập danh mục các thứ muốn mang về để Amelia Cordell có thể theo dõi.
Ngăn kéo sau cùng mà ông kiểm tra là một trong các ngăn kéo của hai tủ hồ sơ. Ngăn kéo hầu như trống, được Cordell dùng làm chỗ đựng các tờ ghi chú công việc, hồ sơ bảo hiểm và hoạch định tài sản. Có một tập dày hồ sơ bảo hiểm y tế, với các hóa đơn ghi ngày sinh hai cô con gái anh và ngày chữa cái chân gãy của chính anh. Địa chỉ thanh toán hóa đơn là một trong các bác sĩ điều trị cho anh tại Vail, Colorado, khiến McCaleb đoán rằng cái chân bị gãy do một sự có trong khi James trượt tuyết.
Có một kẹp hồ sơ màu đen phủ dải băng bằng da đẹp đẽ. McCaleb mở ra thì thấy bên trong là những tài liệu liên quan đến di chúc của cả vợ lẫn chồng. McCaleb thấy chẳng có gì bất thường. Mỗi bên vợ hoặc chồng đều là người thụ hưởng tài sản của bên kia, con cái sẽ được thừa kế theo luật nếu cả hai bố mẹ đều mất. McCaleb không mất nhiều thời gian cho cái này.
Tập hồ sơ cuối cùng mà ông xem xét được dán nhãn đơn giản là CÔNG VIỆC, bao gồm nhiều giấy tờ khác nhau, trong đó mấy bản đánh giá chất lượng công việc và một số thư từ của công ty. McCaleb lướt qua mấy bản đánh giá thì thấy hình như Cordell được các ông chủ đánh giá khá cao. McCaleb ghi lại họ tên một số quản trị viên cấp trên đã ký các báo cáo này để ông có thể thẩm vấn họ về sau. Cuối cùng ông xem qua các thư từ khác, song chẳng có gì khiến ông chú ý. Có mấy bản ghi nhớ giữa các văn phòng cũng như vài bức thư tiến cử Cordell làm chủ tọa đợt vận động hiến máu hàng năm của công ty, rồi thì thư tình nguyện tham gia làm việc trong một chương trình phát không bữa ăn ngày lễ Tạ ơn cho những người cơ nhỡ. Còn có một bức thư từ cách đây hai năm của một người quản lý khen ngợi Cordell đã dừng xe mà giúp đỡ các nạn nhân một vụ tông xe trực diện ở Lone Pine. Trong thư không nói chi tiết Cordell đã làm gì. McCaleb cho mấy bức thư và bản đánh giá vào lại tập hồ sơ rồi cất vào ngăn kéo.
McCaleb đứng dậy nhìn quanh phòng. Không còn gì khác khêu gợi chú ý nữa. Thế rồi ông chú ý tới một bức ảnh l*иg khung đặt trên bàn. Đó là ảnh gia đình Cordell. Ông cầm lên, vừa săm soi một lát vừa ngẫm nghĩ về chuyện viên đạn đã làm tan vỡ bao nhiêu thứ. Nó khiến ông nghĩ tới Raymond và Graciela. Ông hình dung một bức ảnh trong đó có hai dì cháu và rồi cả ông ở đấy, miệng mỉm cười.
Ông cầm cái cốc hết nước vào bếp đặt trên quầy. Đoạn ông đi vào phòng khách thì thấy Amelia Cordell trên chiếc ghế chị đã ngồi từ đầu. Chị chỉ ngồi đó. Tivi không bật, cũng không có cuốn sách hay tờ báo nào trong tay chị. Dường như chị chỉ đang nhìn đăm đăm mặt bàn cà phê phủ kính. McCaleb ngập ngừng nơi hành lang dẫn từ dưới bếp lên.
“Bà Cordell.”
Chị đưa mắt nhìn sang ông mà không xoay đầu.
“Vâng?”
“Tạm thời tôi xong rồi.”
Ông bước vào phòng, đặt tờ biên nhận lên bàn.
“Đây là mấy thứ tôi cầm mang về. Ít hôm nữa tôi sẽ trả lại bà. Tôi sẽ gửi bưu điện hoặc đích thân đem tới.”
Mắt chị lúc này dán vào bảng danh mục, cố đọc từ khoảng cách chừng một mét.
“Ông có tìm thấy cái mình cần không?”
“Tôi chưa biết. Mấy chuyện kiểu thế này thì mình chẳng bao giờ biết được nó có quan trọng hay không chừng nào nó chưa trở thành quan trọng, tôi nói thế chắc bà hiểu.”
“Không hiểu lắm.”
“Ý tôi muốn nói là các chi tiết. Tôi đang tìm cái chi tiết có khả năng tiết lộ. Có một trò tôi hay chơi khi còn bé. Tôi không nhớ trò ấy gọi là gì nhưng có khi bọn trẻ bây giờ cũng còn chơi. Mình lấy một cái ống nhựa sạch có thể đặt đứng được. Lấy một bó ống nhựa luồn qua những cái lỗ đυ.c khắp đoạn giữa ống. Rồi thì mình nhét một nắm bi vào trong ống sao cho chúng bị những ống nhựa kia giữ lại. Mục đích trò chơi là làm sao rút được một ống nhựa ra mà không làm viên bi nào rơi. Và rồi dường như luôn luôn có một ống nhựa mà khi mình rút nó ra thì tất tật mọi thứ đều đổ nháo nhào như lở đất vậy. Tôi tìm là tìm cái đó. Tôi đã có nhiều chi tiết. Giờ thì tôi tìm chính cái chi tiết mà khi lôi ra thì sẽ gây lở đất. Cái khó là không cách nào biết được chi tiết nào mới đúng là chi tiết đó chừng nào mình chưa lôi ra.”
Chị nhìn ông trơ trơ, giống như khi chị nhìn mặt bàn cà phê.
“Nhưng thôi, tôi quấy rầy bà nhiều rồi. Chắc tôi phải đi thôi, và như tôi nói, tôi sẽ trả lại bà mấy thứ này. Với lại nếu có gì khác nảy sinh thì tôi sẽ gọi bà. Số của tôi có ghi trên bản danh mục ấy, trong trường hợp bà nghĩ ra được điều gì hoặc nếu có việc gì tôi có thể làm cho bà.”
Ông gật đầu và chị nói tạm biệt. Ông đã xoay người đi ra cửa nhưng nghĩ sao đó liền quay lại.
“Ồ, suýt nữa tôi quên. Trong một bộ hồ sơ có một bức thư khen ngợi chồng bà đã dừng xe lại khi một vụ tai nạn xảy ra gần Lone Pine. Bà nhớ chuyện ấy không?”
“Nhớ chứ. Là hồi năm kia, tháng Mười một.”
“Bà nhớ chuyện xảy ra thế nào không?”
“Chỉ là Jimmy đang lái xe về nhà ngang qua đoạn đó thì tình cờ thấy vụ tai nạn ấy. Vừa mới xảy ra thôi, xác người với xác xe văng tung tóe mỗi thứ một nơi. Anh ấy dùng điện thoại di động gọi cấp cứu rồi dừng lại để trấn an mọi người. Đêm hôm đó một bé trai chết ngay trong tay anh ấy. Anh ấy choáng váng vì chuyện đó mãi một dạo.”
McCaleb gật đầu.
“Anh ấy là loại người như vậy, ông McCaleb ạ.”
McCaleb chỉ có thể làm mỗi việc là gật đầu lần nữa.
McCaleb phải đợi ở lối xe vào ở phía trước nhà dễ đến mười phút thì Buddy Lockridge mới đánh xe tới. Anh ta đang mở ầm ĩ một băng Howlin’ Wolf bằng máy nghe nhạc trong xe. Chui vào xe xong McCaleb liền vặn nhỏ lại.
“Anh đi đâu vậy?”
“Lái lòng vòng. Đi đâu?”
“Tôi phải chờ đấy. Về lại vũng.”
Buddy đánh xe vòng chữ U rồi quay trở ra xa lộ.
“Này, anh bảo tôi không phải ngồi chết dí trong xe. Anh bảo tôi lái một vòng, ừ thì tôi lái. Làm sao tôi biết anh sẽ ở trong đó bao lâu nếu anh không cho tôi hay?”
Anh ta nói đúng nhưng McCaleb vẫn bực. Anh ta không thèm xin lỗi.
“Nếu chuyện này còn kéo dài nhiều thì tôi phải kiếm cho anh một cái di động để anh cầm.”
“Nếu chuyện này còn kéo dài nhiều thì tôi muốn tăng thù lao.”
McCaleb không đáp. Lockridge tua lại cuốn băng rồi rút một cây harmonica ra khỏi túi cửa xe. Anh ta bắt đầu thổi hòa theo điệu “Wang Dang Doodle”. McCaleb nhìn ra ngoài cửa sổ mà nghĩ đến Amelia Cordell, đến việc một viên đạn đã lấy đi hai cuộc sống.