Chương 22
Hôm ấy là một ngày thắng lợi. Raymond câu được hai con nhồng và một con vược trắng. Con đầu tiên là con to nhất và trông hay nhất, mặc dù con thứ hai dính câu giữa lúc họ đang mải ăn trưa không ngó ngàng gì nên suýt nữa nó đã lôi tuốt cần câu xuống nước, xế chiều khi họ về tới thuyền, Graciela khăng khăng bắt Raymond phải nghỉ trước khi ăn tối và đưa chú xuống phòng ngủ ở đằng trước. McCaleb tận dụng lúc đó để xối cho sạch đồ nghề đi câu bằng vòi nước ở phía đuôi thuyền. Khi Graciela trở lại và chỉ còn hai người với nhau, ngồi ghế ở trên boong, ông cảm thấy cồn cào thèm một lon bia lạnh để ông có thể ngả lưng vào ghế mà thưởng thức.
“Thật là tuyệt,” Graciela nói về chuyến đi ra kè chắn sóng.
“Tôi vui lắm. Em ở lại ăn tối chứ?”
“Dĩ nhiên rồi. Cháu nó cũng muốn ở lại mà. Nó thích tàu thuyền. Với lại chắc nó còn muốn câu cả ngày mai nữa. Ông đã khai sinh ra một con quái vật rồi đấy.”
McCaleb vừa gật đầu vừa nghĩ đến cái đêm sắp tới.
Vài phút im lặng dễ chịu trôi qua trong khi họ dõi theo những hoạt động khác trong vũng neo thuyền. Thứ Bảy luôn luôn là ngày nhộn nhịp. Mắt McCaleb cứ chuyển động liên tục. Có khách đến nhà, ông đâm ra cảnh giác hơn về chuyện gã người Nga, mặc dù ông đã kết luận rằng khả năng Bolotov xuất hiện là rất thấp. Lúc ở văn phòng Toliver hắn đã nắm thế thượng phong. Nếu muốn hại McCaleb thì hắn đã có thể hại ngay khi đó rồi. Song ý nghĩ về Bolotov khiến cho vụ án lại xâm nhập vào khoảnh khắc yên bình. Ông nhớ lại một câu hỏi mà ông đã nghĩ tới, về Graciela.
“Cho tôi hỏi em điều này,” ông nói. “Em đến gặp tôi lần đầu là thứ Bảy tuần trước. Nhưng bài báo viết về tôi thì đăng trước đó cả một tuần. Sao em lại đợi một tuần mới tới?”
“Thực ra em có đợi đâu. Là em không được đọc bài báo ấy. Một người bạn của Glory chỗ tòa báo gọi điện nói là anh ta có đọc và tự hỏi rằng, ờ đấy, biết đâu anh là người được thay tim của con bé. Thế là em mới lên thư viện đọc bài báo. Ngày hôm sau em tới đây luôn.”
Ông gật đầu. Nàng quyết định rằng giờ tới lượt nàng hỏi một câu.
“Mấy cái hộp dưới kia.”
“Hộp nào?”
“Chất dưới bàn làm việc ấy. Là các vụ của anh à?”
“Hồ sơ cũ ấy mà.”
“Em nhận ra vài cái tên viết trên ấy. Bài báo có nhắc vài cái tên như thế. Luther Hatch, em nhớ có hắn. Rồi còn Sát thủ Mật mã nữa. Sao người ta gọi hắn như vậy?”
“Bởi vì hắn - nếu đúng là hắn - để lại hoặc gửi cho chúng tôi những thông điệp mà ở dưới cùng luôn luôn có một con số.”
“Thế nghĩa là gì?”
“Chúng tôi chẳng bao giờ tìm ra cả. Những người giỏi nhất ở Cục rồi thì ngay cả chuyên viên mật mã ở Cục An ninh Quốc gia cũng chịu không giải nổi. Riêng tôi thì tôi nghĩ nó chẳng có nghĩa gì ráo. Không phải mã miếc gì hết. Chỉ là thêm một cách để HTCB lừa chúng tôi, bắt chúng tôi cứ đuổi theo cái đuôi của chính mình thôi... chín-không-ba, bốn-không-hai, năm-sáu-tám.”
“Là mã đấy à?”
“Con số thế đấy. Như tôi nói, tôi nghĩ chả hề có mã miếc gì sất.”
“Ở Washington người ta có kết luận giống như vậy không?”
“Không. Họ chẳng bao giờ chịu thua cả. Họ tin chắc nó có nghĩa gì đấy. Họ cho rằng ấy là số bảo hiểm xã hội của tên đó. Là chuỗi số đó nhưng bị đảo tới đảo lui, kiểu như vậy. Họ dùng máy tính in ra mỗi một kết hợp có thể, rồi thì truy ra họ tên tương ứng từ bên Bảo hiểm Xã hội. Có tới hàng trăm ngàn tên. Họ rà tất tật từng ấy tên trên máy tính.”
“Tìm cái gì cơ?”
“Thì hồ sơ tội phạm này, có khớp về nhân thân không này… cả một trò bịt mắt bắt dê vĩ đại. Nhưng HTCB không có trong danh sách.”
“HTCB là gì?”
“Hung thủ chưa biết. Chúng tôi dùng chữ đó để gọi một hung thủ chừng nào chưa tóm được hắn. Chúng tôi chưa bao giờ tóm được Sát thủ Mật mã.”
McCaleb nghe thấy tiếng kèn harmonica văng vẳng, liền nhìn sang chiếc Xuống Đáy Hai Lần. Lockridge đang ngồi dưới đó mà tập bài Spoonful.
“Có phải hắn là vụ duy nhất trong số các vụ của anh rồi ra như vậy không?”
“Ý em là rồi ra hung thủ chẳng bao giờ bị bắt? Không. Thật không may, khá nhiều tên thoát được. Nhưng vụ Mật mã thì có tính cá nhân, hẳn vậy. Hắn gửi thư cho tôi. Hắn thù oán tôi vì lý do nào đó.”
“Hắn làm gì với những người mà hắn...”
“Tên Sát thủ Mật mã đấy không bình thường.
Hắn gϊếŧ người bằng nhiều cách khác nhau và không theo một khuôn mẫu dễ nhận diện nào cả. Đàn ông, đàn bà, kể cả trẻ nhỏ. Hắn bắn, hắn đâm, hắn siết cổ. Chả có gì để mình bấu víu hết.”
“Thế mỗi lần như vậy làm sao các anh nhận ra hắn?”
“Hắn cho bọn tôi biết. Hắn viết thư, hắn để mật mã lại hiện trường vụ án. Em thấy đó, bản thân nạn nhân, họ là ai, điều đó hoàn toàn chả quan trọng tí nào. Họ chỉ là đối tượng hắn dùng để thi triển quyền lực rồi cắm nó vào giữa mặt chính quyền. Hắn là một kẻ gϊếŧ người bị phức cảm ám ảnh quyền lực. Còn có một tên gϊếŧ người nữa là Nhà thơ. Hắn là kẻ đi đây đi đó, gây án khắp cả nước cách đây vài năm.”
“Em nhớ. Hắn thoát được ở đây, Los Angeles, phải không?”
“Đúng. Hắn cũng là một tên gϊếŧ người vì quyền lực. Em hiểu không, chỉ cần tước đi khỏi chúng những mộng tưởng ngông cuồng và các phương pháp của chúng thì sẽ thấy là nhiều kẻ như vậy rất giống nhau. Thằng Nhà thơ, cứ hễ trông thấy bọn tôi l*иg lên chạy tới chạy lui là hắn khoái lắm. Thằng Sát thủ Mật mã cũng hệt vậy. Cứ hễ có dịp là hắn lại trêu tức cảnh sát cho bằng được.”
“Thế rồi tự dưng hắn thôi à?”
“Hoặc là hắn chết hoặc là hắn đi tù vì chuyện khác. Hoặc là hắn chuyển đi đâu đó mà bắt đầu một chuỗi hành tung mới. Nhưng gì thì gì, cái trò này mấy gã đó không thể thôi không làm đâu.”
“Còn vụ Luther Hatch thì anh đã làm gì?”
“Việc của tôi thì tôi làm thôi. Này, ta nên nói chuyện khác thì hơn, em không nghĩ vậy sao?”
“Em xin lỗi.”
“Không sao cả. Chỉ là tôi... tôi không biết, tất cả những chuyện cũ đó tôi không thích.”
Ông những muốn trò chuyện với nàng về em gái nàng và những tiến triển mới nhất, nhưng bây giờ thì xem ra không còn đúng lúc nữa. Ông để cơ hội trôi qua rồi.
Bữa tối, McCaleb làm món bánh hamburger rán và cá nhồng nướng. Raymond xem chừng rất hào hứng được ăn con cá do chính chú câu, nhưng rồi vị cá nhồng hăng quá chú lại không thích, Graciela cũng không, dù McCaleb thì lại thấy ngon.
Sau bữa ăn họ đi đến hàng kem, sau đó thả bộ dọc các cửa hàng trên Phố Cabrillo. Khi họ về lại thuyền thì trời đã tối. Vũng neo thuyền lại tĩnh mịch. Raymond nhận tin xấu từ Graciela.
“Này Raymond, hôm nay chơi nhiều rồi, dì muốn cháu đi ngủ,” nàng nhẹ nhàng nói. “Nếu cháu ngoan thì mai trước khi mình về cháu có thể câu thêm chút nữa.”
Chú bé nhìn McCaleb, hoặc chờ ông xác nhận hoặc có ý khẩn nài.
“Dì nói đúng đấy Raymond,” ông nói. “Sáng mai chú sẽ đưa cháu ra lại đó. Mình sẽ tóm thêm vài con cá nữa. OK?”
Bằng giọng cáu kỉnh chú bé đồng ý, thế là Graciela đưa chú về phòng. Lời yêu cầu lúc chia tay của chú là xin được mang theo cần câu của chú vào phòng chú. Không ai phản đối. McCaleb đã ghim chắc lưỡi câu vào một trong các lỗ trên cây cần rồi.
McCaleb có hai máy sưởi chân không trên thuyền, ông bật máy lên mỗi cái một phòng. Ông biết rằng về đêm trên thuyền có thể trở lạnh dù mình có đắp bao nhiêu chăn đi nữa.
“Còn anh thì dùng gì?” Graciela hỏi.
“Tôi không sao đâu. Tôi sẽ dùng túi ngủ. Có khi tôi còn ấm hơn cả hai dì cháu ấy chứ.”
“Anh chắc không?”
“Chắc.”
Ông để họ lại dưới đó rồi lên phía mũi thuyền chờ Graciela. Ông rót vào cốc nàng chỗ còn lại của chai Sanford nho Pinot đen mà ông đã mở hôm đầu tiên nàng đến chơi.
Ông cầm cốc rượu và một lon Coke ra chỗ đuôi thuyền. Mười phút sau nàng ra với ông.
“Ngoài này lạnh nhỉ,” nàng nói.
“Ừ. Theo em liệu có cái máy sưởi thì thằng bé có ổn không?”
“Có, nó ổn. Hầu như vừa đặt đầu xuống gối là nó thϊếp đi ngay.”
Ông đưa nàng cốc rượu và nàng cụng cốc vào lon Coke của ông.
“Cám ơn anh,” nàng nói. “Hôm nay nó thích lắm.”
“Tôi rất vui.”
Ông lại cụng lon Coke của mình vào cốc của nàng. Ông biết, đến một lúc nào đó rốt cuộc ông sẽ cần phải nói với nàng về cuộc điều tra, nhưng ông không muốn làm hỏng thời khắc này. Một lần nữa ông gác chuyện đó lại.
“Cô gái trong bức ảnh nơi bàn làm việc của anh là ai vậy?”
“Cô nào?”
“Trông như là ảnh lấy trong kỷ yếu hay gì đấy. Gắn lên tường trên bàn làm việc trong phòng Raymond ấy mà.”
“Ồ... chỉ là... ai đó mà tôi luôn muốn nhớ thôi. Một người đã chết.”
“Ý anh là một vụ án hay một người anh quen biết à?”
“Một vụ án.”
“Do gã Sát thủ Mật mã?”
“Không, trước đó lâu.”
“Tên cô ấy là gì?”
“Aubrey-Lynn.”
“Chuyện xảy ra thế nào?”
“Một chuyện không nên xảy ra cho bất cứ ai. Mình đừng nói chuyện đó ngay lúc này nhé.”
“Vâng. Em xin lỗi.”
“Được rồi. Đáng lẽ tôi phải cất bức ảnh đi trước khi Raymond đến thì mới phải.”
McCaleb không chui vào trong túi ngủ. Ông chỉ đắp nó lên mình rồi nằm ngửa, hai tay bắt chéo dưới đầu làm gối. Ông biết đáng lẽ mình phải mệt nhưng ông không mệt. Nhiều ý nghĩ chạy rần rật qua tâm trí ông, từ ý nghĩ tầm phào đến ý nghĩ làm quặn thắt ruột gan. Ông nghĩ về cái máy sưởi trong giường thằng bé. Ông biết là nó an toàn nhưng dù sao ông vẫn cứ lo. Cuộc trò chuyện hồi sáng cũng trồi dậy trong một chuỗi suy tư về bố ông khi nằm trên giường bệnh viện. Một lần nữa ông ước gì mình đã đưa ông lão về nhà để chết. Ông nhớ lại rằng sau lễ tang trên Bãi Descanso ông đã giong thuyền ra khơi, vòng quanh đảo Catalina, tung tro hỏa thiêu mỗi lần một ít để tro vẫn còn cho đến khi ông đã đi trọn một vòng quanh đảo.
Song những hồi ức và lo toan đó chỉ là dăm ba chệch hướng khỏi những ý nghĩ về Graciela. Buổi tối đã chấm dứt không như ông muốn sau khi nàng nêu ra chuyện Aubrey-Lynn Showitz. Ký ức đã khiến ông khựng lại nửa chừng và thôi không trò chuyện nữa. Ông đã phải lòng nàng. Ông ao ước nàng và đã mong rằng đêm đến hai người sẽ ở bên nhau. Nhưng ông đã để cho những hồi ức u ám xộc vào làm hỏng thời khắc đó.
Ông cảm thấy thuyền dập dềnh nhè nhẹ khi triều lên. Ông thở thành tiếng, mong làm thế sẽ đuổi được ma quỷ. Ông sửa lại thế nằm trên tấm ga mỏng. Ở đoạn giữa cái giường gá tạm qua loa có một đường nối khiến ông không thấy thoải mái được. Ông nghĩ đến chuyện dậy lấy ít nước cam, nhưng lại e nếu mình uống một cốc thì đến sáng sẽ không còn đủ cho Raymond và Graciela.
Cuối cùng ông quyết định đi xuống dưới đo nhiệt độ và nhịp tim mạch. Cách dự phòng ông vẫn dùng xưa nay để gϊếŧ thời gian. Nó cho ông việc gì đó để làm, có thể khiến ông mệt để rồi cuối cùng cũng ngủ được.
Ông đã đấu một ngọn đèn chong ban đêm vào mạch điện phía trên bồn rửa mặt phòng khi Raymond phải trở dậy đi toa lét. Ông quyết định không bật đèn trên đầu mà cứ đứng trong ánh sáng nhập nhoạng, nhiệt kế ngậm dưới lưỡi. Ông nhìn bóng phản chiếu lờ mờ trong gương thì thấy những quầng thâm dưới mắt mình đang nổi rõ hơn lên.
Ông phải cúi về phía trước trên bồn rửa mặt và dí nhiệt kế vào sát ngọn đèn chong đêm để đọc. Xem chừng ông hơi sốt. Ông lấy cái bảng treo trên móc xuống, viết ngày giờ và con số 99 thay vì một vạch chéo. Khi mắc lại bảng vào chỗ cũ, ông nghe tiếng cửa phòng ngủ chính phía bên kia hành lang mở ra.
Ông chưa bao giờ đóng cánh cửa dẫn lên phần trước thuyền. Ông nhìn qua hành lang tối thì thấy khuôn mặt Graciela ló ra bên mép cửa phòng nàng. Phần còn lại của thân thể nàng vẫn giấu sau cánh cửa. Họ nói chuyện thì thầm.
“Anh ổn chứ?”
“Ổn. Còn em?”
“Em khỏe. Anh làm gì thế?”
“Tôi không ngủ được. Là tôi đang đo nhiệt độ thôi mà.”
“Anh có bị sốt không?”
“Không... Tôi khỏe.”
Ông vừa nói vừa gật đầu. Ông bắt đầu nhận ra mình đang mặc mỗi quần soóc. Ông khoanh tay trước ngực rồi giơ một tay lên xoa cằm, nhưng kỳ thực là ông chỉ đang cố giấu vết sẹo xấu xí trên ngực mình.
Họ nhìn nhau lặng thinh trong một thoáng. McCaleb nhận ra mình đang để tay trên cằm quá lâu. Ông buông hai tay xuống hai bên sườn rồi quan sát nàng trong khi mắt nàng hướng xuống ngực ông.
“Graciela...”
Ông không nói hết. Nàng đã chầm chậm mở cửa và ông thấy nàng mặc áo ngủ bằng lụa màu hồng xẻ cao hai bên hông. Mặc thế trông nàng thật đẹp. Trong một khoảnh khắc họ chỉ đứng đó nhìn nhau. Graciela vẫn giữ cánh cửa, hồ như để đứng vững trước nhịp dập dềnh nhè nhẹ của thuyền. Sau một khoảnh khắc nữa nàng tiến một bước vào hành lang còn ông thì tiến lại một bước để gặp nàng. Ông chìa tay về phía trước và nhẹ nhàng lướt tay dọc hông nàng rồi thì vòng quanh lưng nàng. Tay kia ông vuốt ve chỗ họng nàng rồi chuyển về sau gáy nàng. Ông kéo nàng vào lòng.
“Anh làm thế này có được không?” nàng thì thầm, mặt nàng áp sát vào cổ ông.
“Không gì cản tôi được đâu,” ông thì thầm đáp.
Họ chuyển vào phòng khách rồi đóng cửa lại. Ông buông quần soóc dưới sàn rồi trèo lên giường với nàng trong khi nàng cởi cúc áo ngủ. Ga trải giường và chăn đã nhuốm mùi hương của nàng, mùi vani mà ông đã nhận thấy một lần trước đây. Ông trèo lên trên nàng và nàng dúi ông xuống vào một nụ hôn dài. Ông dúi mặt xuống ngực nàng và hôn vυ" nàng. Mũi ông tìm thấy điểm ngay dưới cổ nàng nơi nàng đã chấm nước hoa lên da. Mùi vani thơm như xạ hương thấm đẫm ông và ông đưa lưỡi lên tìm lưỡi nàng.
Graciela chuồi tay vào giữa thân thể hai người, áp lòng bàn tay ấm áp của nàng vào ngực ông. Ông cảm thấy thân thể nàng căng thẳng, liền mở mắt. Bằng giọng thì thầm nàng nói: “Đợi đã, Terry, khoan đã.”
Ông sững lại, chống một tay nhỏm dậy. “Có chuyện gì vậy?” ông thì thầm.
“Em e là... Em cảm thấy làm thế này không phải. Em xin lỗi.”
“Cái gì không phải?”
“Em không rõ nữa.”
Nàng xoay người bên dưới ông và ông không có cách nào khác ngoài nhấc mình khỏi nàng.
“Graciela này.”
“Không phải tại anh Terry ạ. Chỉ là em thôi... Em... Em không muốn vội vàng. Em muốn nghĩ về mọi chuyện.”
Nàng nằm nghiêng, quay mặt khỏi ông.
“Là bởi em gái em phải không? Vì tôi có trái...”
“Không, không phải chuyện ấy… Ờ thì có thể có một chút. Em chỉ nghĩ là chúng mình nên nghĩ đến chuyện ấy nhiều hơn.”
Nàng xoay người lại vuốt má ông.
“Em xin lỗi. Em biết đã mời anh vào rồi lại làm thế này là mình sai rồi.”
“Không sao. Tôi không muốn em làm điều gì mà về sau lại thấy không vui. Tôi lên lại trên kia đây.”
Ông toan dịch xuống dưới chân giường nhưng nàng đã nắm lấy tay ông.
“Không, đừng đi. Khoan hãy đi. Nằm đây với em. Em chưa muốn anh đi mà.”
Ông lại trèo lên giường, đặt đầu xuống chiếc gối bên cạnh gối nàng. Cảm giác thật kỳ lạ. Tuy rõ là bị nàng khước từ, nhưng ông không cảm thấy bứt rứt. Ông cảm thấy rồi sẽ đến thời điểm thích hợp cho hai người và ông có thể chờ. McCaleb bắt đầu tự hỏi có thể ở lại với nàng bao lâu trước khi phải quay về cái túi ngủ của mình.
“Kể cho em nghe về cô ấy đi,” nàng nói.
“Gì cơ?” ông đáp, bối rối.
“Cô gái trong bức ảnh kỷ yếu trên bàn anh ấy mà.”
“Chuyện chẳng hay gì đâu, Graciela. Tại sao em muốn biết chuyện ấy?”
“Bởi vì em muốn biết anh.”
Nàng chỉ nói có thế. Nhưng McCaleb hiểu. Ông biết rằng nếu họ rồi sẽ thành một cặp yêu nhau thì họ cần phải chia sẻ bí mật của mình cho nhau. Đó là một phần nghi thức. Ông nhớ lại rằng nhiều năm trước, vào cái đêm ông làʍ t̠ìиɦ lần đầu tiên với người đàn bà về sau sẽ là vợ ông, cô đã kể cho ông biết cô từng bị lạm dụng tìиɧ ɖu͙© khi còn nhỏ. Việc cô hé lộ cho ông một bí mật được giữ kín và che chắn cẩn thận đến thế khiến ông xúc động sâu xa hơn cả cái hành vi làʍ t̠ìиɦ thực sự bằng thể xác giữa họ với nhau. Ông luôn nhớ cái thời khắc ấy, nâng niu nó, ngay cả sau khi cuộc hôn nhân đã chấm dứt.
“Toàn bộ vụ này được chắp vá lại từ lời các nhân chứng và bằng chứng vật thể... rồi thì cuốn băng video,” ông mào đầu.
“Băng video nào?”
“Anh sẽ kể sau. Vụ ấy ở Florida. Từ trước khi anh được cử đến đây. Cả một gia đình... bị bắt cóc. Mẹ, cha, hai đứa con gái. Gia đình Showitz. Aubrey-Lynn, cô bé trong ảnh, là cô em.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Kỳ nghỉ ấy cô bé vừa mới tròn mười lăm. Họ là dân vùng Trung Tây, một thị trấn nhỏ ở Ohio. Ấy là chuyến đi nghỉ đầu tiên của gia đình họ. Họ không có nhiều tiền. Người cha là chủ một ga ra ô tô nhỏ - khi người ta tìm ra xác ông ta, dưới các móng tay ông ta vẫn còn dính dầu nhờn.”
McCaleb thở hơi ra thành một tiếng cười cụt lủn - loại tiếng cười người ta thường bật ra khi có chuyện nào đó chẳng vui vẻ gì nhưng anh ta ước gì nó vui.
“Vậy là cả nhà đi nghỉ mát một chuyến hạ giá, họ đến Disney World các thứ rồi rốt cuộc họ đến Fort Lauderdale, trọ ở một phòng của cái khách sạn nhỏ bẩn thỉu ven xa lộ I-95. Họ đã đặt phòng sẵn từ khi còn ở Ohio và cứ đinh ninh vì chỗ đó tên là Gió Biển nên ắt là nó phải gần biển.”
Giọng ông ngắc ngứ bởi ông chưa bao giờ kể câu chuyện đó thành lời; mỗi một chi tiết của chuyện đều rất thương tâm và khiến ông đau đớn tận tâm can.
“Dù sao thì, khi tới nơi, họ quyết định ở lại. Chỉ hai ba hôm nữa là họ về lại thị trấn rồi, còn nếu bỏ chỗ này đặng tìm một khách sạn cạnh bờ biển thật thì họ sẽ mất tiền đặt cọc. Thế nên họ ở lại. Và ngay đêm đầu tiên một trong hai cô gái nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ đậu trong bãi xe, nối với một toa moóc trên đó có chiếc thuyền hơi. Em biết thuyền hơi là gì chứ?”
“Kiểu như có cái chân vịt máy bay và thường chạy trên đầm lầy phải không?”
“Đúng rồi, ở vùng Everglades.”
“Em thấy trên CNN khi chiếc máy bay ấy đâm xuống đầm lầy rồi biến mất.”
“Ừ, cũng nó đấy. Nhưng cô bé này với cả gia đình cô chưa bao giờ thấy chiếc nào như thế ngoại trừ trên tivi hoặc trong báo nên họ liền kéo ra xem, thế rồi một người đàn ông - là chủ chiếc thuyền - chỉ là tình cờ lại gần họ. Anh ta là người dễ mến, anh ta bảo cả gia đình ấy là nếu họ muốn anh ta sẽ chở họ đi chơi trên một chiếc thuyền hơi Florida thứ thiệt hẳn hoi.”
Gradela dúi mặt vào chỗ hõm nơi cổ ông và áp một tay vào ngực ông. Nàng biết câu chuyện đang đi đến đâu.
“Thế là họ nói, tốt quá. Anh muốn nói, họ là dân một thị trấn nhỏ miệt Ohio, ở đó chỉ có độc một trường trung học.
Họ chẳng biết ất giáp gì về thế giới thực. Thế nên họ vui vẻ chấp nhận lời mời của người này - của kẻ lạ này.”
“Và hắn gϊếŧ họ?”
“Gϊếŧ hết,” McCaleb nói, gật đầu trong bóng tối. “Họ đi cùng hắn và không bao giờ trở về. Người cha được tìm thấy đầu tiên. Hai đêm sau một người săn ếch trong bãi cỏ nhìn thấy xác ông ta. Chỗ đó không xa một đoạn bờ dốc nơi người ta hạ thủy mấy chiếc thuyền kia. Ông ta bị bắn một phát vào sau đầu rồi ném ra khỏi thuyền.”
“Còn các cô gái thì sao?”
“Cảnh sát địa phương phải mất hai ba ngày mới nhận diện được người cha và truy tìm tung tích ông ta đến chỗ Gió Biển. Khi không thấy có dấu tích gì của người vợ và mấy đứa con, mà họ thì cũng chưa về Ohio, cảnh sát mới dùng trực thăng và thêm nhiều thuyền hơi nữa lại chỗ ‘Glades. Họ tìm thấy ba cái xác kia ở ngoài xa chừng mười cây số. Giữa chốn đồng không mông quạnh. Một chỗ mà dân lái thuyền hơi gọi là Nhà Tù Quỷ. Mấy cái xác nằm đó. Hắn đã làm đủ trò với cả ba người. Rồi hắn cột họ vào mấy tảng bê tông rồi ném khỏi thuyền. Trong khi họ vẫn còn sống. Họ chết đuối.”
“Ôi Chúa ơi...”
“Ngày hôm đó Chúa chẳng ở đâu hết. Cuối cùng khí sinh ra do phân hủy khiến mấy cái xác trồi lên mặt nước dù có mấy tảng bê tông buộc vào.”
Sau một hồi lâu im lặng, ông nói tiếp.
“Vào khoảng thời gian đó người ta gọi cho FBI thế là anh đi xuống đó cùng một đặc vụ khác tên Walling. Chẳng có gì nhiều nhặn để mà điều tra. Bọn anh soạn ra mô tả sơ lược hung thủ - chúng tôi biết đó là một kẻ rất thông thuộc vùng ‘Glades. Hầu hết chỗ đó sâu chừng một thước dù mình đứng lại ở đâu đi nữa. Song mấy người đàn bà thì bị vứt xuống một chỗ sâu. Hắn không muốn người ta tìm thấy họ. Hắn ắt phải biết rõ chỗ đó. Nhà Tù Quỷ. Nó như là một hố sụt hay một lỗ thủng do thiên thạch. Hắn ắt phải từng ra chỗ đó trước thì mới biết về nó được.”
McCaleb nhìn chăm chăm lên trần nhà xuyên qua bóng tối, nhưng cái ông đang thấy là cái phiên bản khủng khϊếp của riêng ông về những sự kiện đã diễn ra ở Nhà Tù Quỷ. Đó là một ảnh tượng chưa bao giờ mờ phai trong ký ức, luôn luôn nằm ở những góc khuất tối tăm của tâm trí ông.
“Hắn đã lột sạch họ, lấy nữ trang của họ, bất cứ cái gì có thể giúp nhận diện họ. Nhưng riêng Aubrey-Lynn, khi người ta cạy tay cô ra thì thấy có một vòng cổ bằng bạc với cây thánh giá. Bằng cách nào đó cô đã giấu nó không cho hắn thấy và cứ nắm riết. Có lẽ là cô cứ cầu Chúa suốt cho tới khi chết.”
McCaleb nghĩ về câu chuyện đó, về chuyện nó ám ảnh ông đến thế nào. Âm vọng của nó cứ dội qua cuộc đời ông suốt nhiều năm sau, như thủy triều dâng nhẹ nhàng nâng thuyền lên gần như theo một tiết điệu nhip nhàng. Câu chuyện luôn luôn nằm đó. Ông biết ông không cần phải đặt bức ảnh phía trên bàn làm việc của mình như một tấm bùa thiêng. Ông sẽ chẳng bao giờ quên nổi gương mặt cô gái đó. Ông biết rằng trái tim ông đã bắt đầu lụi chết với khuôn mặt cô gái đó.
“Người ta có bắt được tên đó không?” Graciela hỏi.
Nàng mới nghe chuyện này lần đầu mà đã cần biết rằng môt kẻ nào đó phải trả giá cho tội ác ghê rợn. Nàng cần biết kết cục. Nàng không hiểu như McCaleb rằng điều đó chẳng quan trọng gì. Rằng với một câu chuyện như thế thì chẳng bao giờ có kết cục hết.
“Không. Người ta chẳng bao giờ bắt được hắn. Người ta rà soát toàn bộ sổ đăng ký khách ở Gió Biển và thẩm vấn từng người. Có một người họ chẳng bao giờ tìm được. Hắn đã đăng ký là Earl Hanford nhưng đó là tên giả. Dấu vết chấm dứt ở đó… cho đến khi hắn gửi cuốn băng.”
Một thoáng lặng trôi qua.
“Cuốn băng được gửi cho thám tử chính của sở cảnh sát trưởng. Gia đình ấy có máy quay video. Họ mang theo trong chuyến đi chơi bằng thuyền hơi. Băng bắt đầu bằng những cảnh vui vẻ, những nụ cười. Disney World này, bãi biển này, rồi thì vài cảnh của ‘Glades. Sau đó tên gϊếŧ người bắt đầu quay... tất tật mọi thứ. Hắn trùm mặt bằng vải đen nên chúng tôi không nhận diện hắn được. Hắn cũng chả bao giờ lộ ra trên thuyền đủ để chúng tôi nhìn rõ. Hắn biết hắn đang làm gì.”
“Anh có xem?”
McCaleb gật. Ông rời Graciela ra mà ngồi bên mép giường, xoay lưng lại nàng.
“Hắn có súng trường. Họ làm những gì hắn muốn. Đủ thứ trò... hai chị em... cùng nhau. Rồi những trò khác nữa. Rồi thì đằng nào hắn cũng gϊếŧ họ. Hắn... à, chó chết...”
Ông vừa lắc đầu vừa xát tay dữ dội lên mặt. Ông cảm thấy bàn tay ấm áp của nàng trên lưng ông.
“Mấy tảng bê tông hắn buộc vào họ không đủ để lôi họ xuống đáy ngay. Họ đã cố vùng vẫy để trụ lại trên mặt nước. Hắn quan sát và quay cảnh đó. Nó khiến hắn hưng phấn. Hắn thủ da^ʍ trong khi quan sát họ chìm xuống.”
Ông nghe tiếng Graciela khóc lặng lẽ. Ông lại nằm xuống, choàng tay ôm nàng.
“Cuốn băng là thứ cuối cùng bọn anh có được từ hắn,” ông nói. “Hắn đang ở đâu đó ngoài kia. Một vụ khác.”
Ông nhìn nàng trong bóng tối, không chắc liệu nàng có thấy được ông không.
“Chuyện thế đấy.”
“Em rất tiếc rằng anh cứ phải mang chuyện đó trong lòng suốt.”
“Giờ thì em cũng đã mang rồi. Anh cũng tiếc.”
Nàng chùi nước mắt.
“Đó chính là lúc anh thôi không tin các thiên thần nữa phải không?”
Ông gật.
Khoảng một giờ trước rạng đông McCaleb trở dậy quay về cái giường bất tiện của mình nơi phòng khách. Cho đến lúc đó hai người đã thì thầm trò chuyện suốt đêm, ôm ấp hôn hít, nhưng không hề làʍ t̠ìиɦ. Khi quay về túi ngủ rồi, giấc ngủ vẫn không đến với ông. Tâm trí McCaleb cứ trở đi trở lại với các chi tiết của mấy giờ ông vừa trải qua với Graciela, hai bàn tay ấm áp của nàng chạm đến da ông, bộ ngực mềm mại của nàng áp vào môi ông, vị của môi nàng. Và suốt trong những giây phút tâm trí ông vơ vẩn đi chệch khỏi những ký ức đầy nhục cảm đó, ông còn nghĩ đến câu chuyện vừa kể với nàng, và cách phản ứng của nàng.
Suốt buổi sáng họ không nói gì về những chuyện đã diễn ra trong phòng khách hay họ đã nói gì, kể cả khi Raymond đã đi xuống phía đuôi thuyền để xem khoang nuôi mồi sống, cách đủ xa để không nghe họ nói Graciela cư xử như thể đã không hề có cuộc hẹn hò nào, dù có thành hay không, và McCaleb cũng cư xử y thế. Điều đầu tiên ông nói trong khi đánh trứng cho cả ba người là về vụ án.
“Anh muốn em hôm nay khi về đến nhà hãy làm cho anh một việc,” ông vừa nói vừa ngoái nhìn qua vai để xem có chắc là Raymond vẫn đang ở ngoài kia hay không. “Anh muốn em nghĩ về em gái rồi hãy ghi ra giấy càng nhiều càng tốt những gì em nhớ được về thói quen hàng ngày của cô ấy. Ý anh là cô ấy hay đi đâu, gặp bạn bè nào. Bất cứ chuyện gì em nghĩ cô ấy có thể đã làm từ đầu năm nay cho đến cái đêm cô ấy bước vào cửa hiệu đó. Và nữa, anh muốn nói chuyện với bạn bè và sếp cô ấy ở tờ Thời báo. Vụ ấy nếu em thu xếp cho anh thì có lẽ tốt hơn.”
“Được thôi. Nhưng sao?”
“Bởi vì mọi chuyện ở vụ án này đang thay đổi. Em có nhớ anh đã hỏi em về cái hoa tai không?”
McCaleb cho nàng biết ông tin rằng chính hung thủ đã lấy cái hoa tai. Ông cũng nói với nàng rằng hôm thứ Sáu trước ông đã phát hiện ra có một vật mang tính riêng tư cũng đã bị lấy đi khỏi nạn nhân của vụ nã súng thứ nhất.
“Là gì vậy?”
“Một bức ảnh chụp vợ con anh ta.”
“Theo anh điều đó có nghĩa là gì?”
“Có thể đấy không phải là cướp. Có thể người đàn ông nơi máy ATM và rồi em gái em đã bị chọn vì lý do nào đó khác. Có khả năng cả hai người đã từng có một quan hệ tương tác nào đó với kẻ bắn họ. Kiểu như là họ đã chạm trán hắn giữa đường ở đâu đó. Thành thử anh mới nhờ em làm chuyện này. Vợ của nạn nhân thứ nhất cũng đang làm như thế về chồng bà ấy. Anh sẽ xem kỹ cả hai người với nhau để xem liệu có điểm nào chung không.”
Graciela khoanh tay trước ngực, tựa vào quầy bếp.
“Ý anh là họ đã làm điều gì đó với kẻ gây ra vụ này?”
“Không. Ý anh là họ chạm trán nhau và có gì đó ở họ thu hút hắn về phía họ. Chẳng có lý do nào hợp lẽ hết. Anh nghĩ đây là một kẻ bị bệnh tâm thần. Chẳng làm sao biết được cái gì thì mới làm hắn chú ý. Tại sao hắn chọn chính hai người đó trong số chín triệu người khác sống ở hạt này.”
Nàng lắc đầu lộ vẻ hoài nghi.
“Về chuyện này cảnh sát nói sao?”
“Anh cho là cảnh sát Los Angeles thậm chí còn chưa biết nữa kìa. Còn điều tra viên của cảnh sát trưởng thì không chắc liệu bà ta có thấy như anh thấy hay không. Tất cả họ với anh sẽ nói về chuyện đó sáng mai.”
“Còn người đàn ông thì sao?”
“Người nào?”
“Chủ hiệu. Có thể ông ta chính là người chạm trán. Có thể Glory chả liên quan gì tới chuyện đó.”
McCaleb lắc đầu nói: “Không. Nếu ông ta là mục tiêu thì hẳn là hung thủ cứ việc bước vào bắn giữa lúc trong hiệu không có ai khác. Chính là em gái em. Em của em và người đầu tiên ở Lancaster. Có mối liên hệ nào đó. Em phải tìm cho ra.”
McCaleb thò tay vào túi sau quần jeans rút ra một tấm ảnh mà Amelia Cordell đưa cho ông. Ảnh chụp cận cảnh James Cordell, một nụ cười rạng rỡ trên môi anh ta. Ông đưa tấm ảnh cho Graciela.
“Em có nhận ra người này không? Liệu anh ta có phải là một người mà em gái em quen biết không?”
Nàng lấy tấm ảnh từ tay ông mà xem xét, nhưng rồi lắc đầu.
“Người này thì em không biết. Có phải là... người ở Lancaster không?”
McCaleb gật rồi lấy lại bức ảnh. Ông đút ảnh vào túi, đoạn bảo Graciela ra ngoài đưa Raymond vào ăn sáng. Khi nàng vừa đi đến chỗ cửa trượt, ông ngăn nàng lại.
“Graciela này, em có tin anh không?”
Nàng ngoái lại nhìn ông.
“Dĩ nhiên.”
“Vậy hãy tin anh trong chuyện này. Dù cảnh sát Los Angeles hay cảnh sát trưởng có không tin anh đi nữa anh cũng chả cần, anh biết điều anh biết. Dù có họ hay không, anh sẽ dấn tới vụ này.”
Nàng gật rồi lại quay về phía cửa và chú bé ngoài chỗ đuôi tàu.