Chương 22

Cuối cùng vẫn dây dưa không dứt. Mẹ nó chứ cô muốn về nhà ngủ lắm rồi!

Phạm Lam nhìn chằm chằm n Đông nghĩ.

“Anh là người phương nào?” Dung Mộc hỏi.

n Đông cười. Anh tháo mắt kính xuống, nhét vào túi. Điều này càng khiến cho nốt ruồi son nơi khóe mắt anh càng thêm đỏ tươi như máu. Trán, đầu ngón tay, gương mặt, cổ và làn da anh tựa như những trang sách ố vàng bị lật lên rồi vỡ vụn, phấp phới trong gió đêm.

Phạm Lam thấy dưới làn da anh là một khuôn mặt khác.

Tinh xảo, đẹp đẽ, da thịt như gốm sứ, giống Sùng Mại y như đúc.

Chỉ khác mỗi nốt ruồi đỏ ở khóe mắt, còn lại không khác gì.

Không, cũng không giống.

Tuy rằng đường nét giống, nhưng mặt của Sùng Mại tử khí rất nặng. Còn gương mặt trước mắt này sinh động hơn, như con rối được rót linh hồn vào, khuôn mặt bộc lộ vẻ quyến rũ vô cùng.

“Tôi là Ẩn Đồng.”

Sắc mặt Kế Ngỗi đột nhiên thay đổi: “Hoạ Bì yêu ngàn năm Ẩn Đồng!”

“Dung Mộc đại nhân, Kế Ngỗi đại nhân, nghe danh đã lâu, còn có ——” Ẩn Đồng khom người chắp tay chào hỏi, ánh mắt xuyên qua Dung Mộc và Kế Ngỗi, nhìn thẳng đến Phạm Lam.

Nốt ruồi đỏ ở khóe mắt anh đột nhiên sáng lên, Phạm Lam lập tức bị hồng quang bao phủ.

*

Phạm Lam thấy mình đứng trong một không gian trắng xóa.

Chân cô để trần. Một tầng thủy quang trong suốt chạm đến mu bàn chân, lạnh thấu xương.

Mẹ nó, sao cô lại ở đây?!

Đây là nơi nào?!

Phạm Lam nhìn xung quanh. Không gian trắng xóa này dường như không có giới hạn. Dù cho là nhìn từ phương hướng nào đi chăng nữa, nó cũng đều là một mảng trắng như tuyết, không có bất cứ màu sắc và vật chất nào khác.

Phía sau truyền đến tiếng nước chảy róc rách. Phạm Lam đột nhiên quay đầu.

Ẩn Đồng đứng sau cô vài bước, phảng phất như một pho tượng hoàn mỹ.

“Dọa chết tôi rồi!” Phạm Lam trừng mắt lạnh lùng nhìn anh: “Anh muốn gì?”

Ẩn Đồng không trả lời, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Phạm Lam một cái, chỉ nhẹ nhàng giơ cánh tay lên, phất nhẹ tay vào khoảng không.

Phạm Lam cảm giác đầu ngón chân hơi ngứa. Một ngọn cây mọc lên từ dưới chân cô, rất nhanh đã mở rộng ra toàn bộ không gian —— Cỏ biếc, trời xanh, mây trắng, hệt như một bức ảnh được thêm hiệu ứng AR* lập thể 360 độ. Phạm Lam nghe được tiếng gió vi vu và tiếng chim kêu, ngửi thấy hương thơm thanh mát của cỏ cây. Cô cũng nhìn thấy một cây lê già nua mọc từ mặt đất gồ ghề. Hoa lê nở trắng cả cây như tuyết rơi trên cành, cánh hoa lả tả rơi xuống, tựa như mộng ảo.

(*hiệu ứng AR: hiệu ứng thực tế ảo)

“Này, anh là ai? Sao lại ngồi ở trên cây?” Một thiếu nữ đứng dưới tàng cây hỏi.

Cô vác lẵng hoa đan bằng cỏ, mặc trang phục đời nhà Hán hoặc là Tần, ước chừng 15-16 tuổi, dung mạo thanh tú, đôi mắt đen nhánh như hai quả nho chín mọng.

Cô ấy không hỏi Phạm Lam, mà là người đang ở trên cây.

Một bàn chân trượt từ giữa đóa hoa lê trắng như tuyết xuống —— Phạm Lam cảm giác toàn bộ cảnh tượng đang chuyển động từ từ như màn ảnh trong phim điện ảnh —— Cô thấy một góc khác của cây lê.

Có một thiếu niên đang ngồi ở trên nhánh cây. Miệng anh ngậm một đóa hoa lê, biểu cảm vô cùng kinh ngạc. Da anh trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn tú, hai khóe mắt điểm hai nốt chu sa giống nhau như đúc.

Mẹ nó! Chẳng lẽ đây là phiên bản niên thiếu của lão yêu quái kia hả?

Phạm Lam liếc mắt nhìn Ẩn Đồng.

Vẻ mặt Ẩn Đồng vô cảm, tròng mắt ướt đẫm thủy quang, ngón tay run nhè nhẹ. Phạm Lam cảm thấy thân thể mình ngày càng nặng, khiến cô phải ngồi bệt xuống mặt đất —— Không, là ngồi xuống một chiếc sô pha màu trắng.

Cho nên ý anh là bảo cô ngồi đây ngoan ngoãn xem diễn đó hả?

Làm thế có được không vậy?

Bộ tôi với anh thân thiết lắm à?

Cô bị nhốt ở cái chỗ quỷ quái này, Dung Mộc và Kế Ngỗi sẽ rất lo lắng đó!

Phạm Lam: “Này!”

Ẩn Đồng không thèm để ý đến cô.

Phạm Lam thử bò dậy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi khống chế.

Thôi kệ, đến thì cũng đến rồi, đến đâu hay đến đó đi.

Cơ thể Phạm Lam nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, yên tâm xem diễn.

Cốt truyện trong cảnh tượng vẫn đang tiếp tục.

Thiếu nữ: “Tôi là Tiểu Xuân, còn anh tên gì?”

Thiếu niên từ trên cây nhảy xuống, đi quanh thiếu nữ một vòng: “Cô có thể nhìn thấy tôi ư?”

“Sao lại không nhìn thấy được?”

“Cô là con người sao?”

Thiếu nữ Tiểu Xuân chớp mắt: “À, tôi biết rồi. Anh là yêu.”

Thiếu niên giật mình lùi về sau: “Sao cô biết?!”

“Bởi vì chỉ có yêu mới có thể đẹp như vậy.” Thiếu nữ cười nói.

Hoa lê rơi xuống như mưa. Sóng mắt thiếu nữ chuyển động, đẹp hơn cả ngàn cảnh sắc trên thế gian này.

Thiếu niên đỏ mặt. Anh dùng mũi chân đá vào cỏ cây: “Cô... cô cũng không kém mà.”

Thiếu nữ ngơ ngẩn. Cô phất tay qua tóc mái: “Cảm ơn, anh là người đầu tiên nói như vậy đấy.”

Phạm Lam lúc này mới nhìn thấy, thái dương của thiếu nữ có một cái bớt to bằng đồng tiền xu màu đỏ đen, nhìn qua giống như một vết sẹo bị hư thối.

“Tôi tên là Ẩn Đồng. Cô…” Thiếu niên nói: “Lần sau cô vẫn đến nữa chứ?”

Thiếu nữ cười: “Được.”

Cảnh tượng nhanh chóng thay đổi, như thể có người ấn nút tăng nhanh tốc độ gấp hai lần vậy.

Phạm Lam nhìn thấy hoa lê đã tàn, kết thành những quả lê giòn mọng nước, nhìn thấy Ẩn Đồng hái lê từ trên cây xuống đưa cho Tiểu Xuân, nhìn thấy hai người ngồi dưới táng cây ngắm lá thu vàng, nhìn thấy bọn họ đuổi nhau chơi ném tuyết, nhìn thấy Tiểu Xuân bất cẩn ngã vào trong lòng ngực Ẩn Đồng, khuôn mặt hai người đỏ bừng, giống y đúc hai quả táo chín đỏ.

Phạm Lam chợt nở nụ cười.

Ôi trời, là kịch bản tình cảm ngọt ngào.

Nhưng đến lần thứ ba hoa lê nở rộ, màn ảnh bắt đầu chậm lại.

Tiểu Xuân đã cao hơn, trở thành một thiếu nữ trưởng thành thùy mị. Cô mặc đồ tang trắng, khuôn mặt mất đi sự ngây ngô, chỉ còn lại nỗi đau buồn da diết.

“Ẩn Đồng, cha tôi chết rồi.” Cô nhẹ giọng nói: “Ông ấy bị Quận Vương hại chết.”

Ẩn Đồng ngơ ngác nhìn cô.

“Tôi muốn báo thù.”

Ẩn Đồng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cầm bả vai Tiểu Xuân hỏi: “Cô... cô muốn làm gì?”

“Phủ Quận Vương đang tuyển nha hoàn, tôi định đi thử xem ——” Tiểu Xuân ấn mạnh đầu ngón tay vào vết bớt ở thái dương: “Nếu không có cái này... Có lẽ... có lẽ tôi có thể dễ dàng tiếp cận anh ta hơn nữa rồi…”

Nói xong, cô lẳng lặng nhìn Ẩn Đồng, ánh mắt hằn đỏ như máu.

Hoa lê rụng lả tả, như ngày bọn họ mới gặp nhau. Nhưng... người đứng dưới táng cây đã thay đổi.

Hốc mắt Ẩn Đồng hơi đỏ, yết hầu lăn lộn liên tục. Anh dần buông lỏng người Tiểu Xuân.

Anh giơ tay đè lên nốt ruồi đỏ ở khóe mắt trái. Đầu ngón tay run rẩy dữ dội, bóc một tầng da trong suốt ra rồi cẩn thận dán nó lên vết bớt của Tiểu Xuân.

Da yêu dung hợp với khuôn mặt Tiểu Xuân. Vết bớt trên mặt cô biến mất. Nơi khóe mắt phải lại xuất hiện thêm một nốt ruồi đỏ, cả người trở nên vô cùng diễm lệ.

“Ẩn Đồng, chúng ta cùng nhau đi.” Tiểu Xuân nhẹ nhàng nói.



Ẩn Đồng cười mà trông còn xấu hơn cả khóc: “Hiện tại tôi không thể rời khỏi nơi này, chờ thêm mấy năm nữa, tôi đến tìm cô.”

Tiểu Xuân cười gật đầu: “Được.”

Cảnh tượng lại bắt đầu tua nhanh lần nữa.

Ẩn Đồng ngồi trên cây lẻ loi, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, mây cuộn mây tan, hoa nở hoa rụng, lá xanh lá úa, tuyết đọng tuyết tan.

Phạm Lam không biết đã trôi qua bao nhiêu năm. Có lẽ là rất lâu, cây lê đã to ra một vòng lớn, cành lá xòe rộng gần như che khuất nửa không trung.

Cảnh tượng lại lần nữa chậm lại.

Ẩn Đồng ngồi trên cây đột nhiên nhảy xuống, nhìn phía trước.

Dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, một bóng người chậm rãi đi tới.

Cô mặc quần áo hoa lệ, mang đồ trang sức bằng ngọc, làn váy dài kéo theo cả cỏ cây. Mặt cô đầy nếp nhăn, mặt mày sắc bén, môi đỏ như máu. Phạm Lam gần như đã không nhận ra đường nét vốn có của cô, chỉ có nốt ruồi đỏ ở khóe mắt phải vẫn rạng ngời như vậy.

“Tiểu Xuân!” Ẩn Đồng chạy như điên. Anh bế Tiểu Xuân đã già nua quay vài vòng, cười như một đứa trẻ: “Cuối cùng cô đã trở lại!”

Tiểu Xuân ôm cổ Ẩn Đồng, chậm rãi nhắm mắt lại khẽ cười.

Cơ thể Ẩn Đồng run rẩy, người cứng đờ tại chỗ.

Cánh tay Tiểu Xuân từ từ buông thõng xuống như một nhánh cây khô.

“Tiểu Xuân? Tiểu Xuân? Tiểu Xuân…” Ẩn Đồng không dám cử động, chỉ có thể gọi đi gọi lại tên Tiểu Xuân.

Giữa cành lá rậm rạp nở ra vô số nụ hoa, liên tiếp nở rộ. Cánh hoa bị hoàng hôn nhuộm đỏ như máu, như bầu trời tuôn huyết lệ trên người Ẩn Đồng và Tiểu Xuân.

Mẹ nó! Là bad ending!

Cả người Phạm Lam đều cảm thấy không ổn, trừng mắt nhìn bản thể của Ẩn Đồng.

Ẩn Đồng vẫn duy trì tư thế đó, biểu cảm đó, chỉ là giọt lệ nơi khóe mắt càng ngày càng nặng.

Thảm cỏ dưới chân và cây lê trước mắt cùng nhau biến mất, không gian lại lần nữa biến thành màu trắng xóa.

Phạm Lam duỗi eo đổi tư thế ngồi.

“Này, xem diễn xong rồi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Ẩn Đồng lại vung tay lên.

Vô số gạch ngói như hiệu ứng đặc biệt của máy tính nhanh chóng chồng lên nhau, kiến tạo thành đình đài lầu các, đường phố, cầu hình vòm, khu chợ rộn ràng nhốn nháo biến thành thật, người bán rong, người đi đường, trẻ con, người già lấp đầy không gian.

Phạm Lam: “…”

Xem ra vẫn còn tập hai.

Trong đám người có một vị hiệp khách nghèo túng đi tới, mặc áo vải thô rách nát, lưng treo một thanh kiếm, chuôi kiếm bọc bằng da thú. Vẻ ngoài thô kệch, nhưng ở khóe mắt trái có một nốt ruồi đỏ không ăn nhập tí nào.

Ôi trời, lần này tạo hình của Ẩn Đồng rất sắc bén. Phạm Lam nghĩ.

Đột nhiên, đoạn đường phía trước truyền đến âm thanh xôn xao. Là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ đuổi đánh một thư sinh gầy yếu. Vị công tử kia vừa chạy vừa khóc. Áo đai trên người bị nước dính vô cùng chật vật, liên tục xin tha.

“Tôi sẽ lập tức trả tiền, đừng đánh, đừng đánh!” Nhưng mấy tên lưu manh kia căn bản không quan tâm, túm thư sinh kia tát hai cái rồi đá văng ra.

Thư sinh bay ra ngoài, nhưng lại không ngã trên mặt đất, mà là bị một người ôm lấy.

Ẩn Đồng ôm eo anh, biểu cảm từ ngạc nhiên biến thành vui mừng.

Thư sinh nằm trong lòng ngực Ẩn Đồng, biểu cảm từ kinh ngạc biến thành xấu hổ.

Phạm Lam nhìn thấy rất rõ ràng, ở khóe mắt phải của thư sinh có một nốt ruồi đỏ mơ hồ.

Mẹ nó, vẫn là câu chuyện tình yêu kiếp trước kiếp này. Đời này vậy mà lại là phiên bản tình cảm trong sáng.

Cốt truyện phía sau vô cùng đúng kịch bản.

Thư sinh dưới sự trợ giúp của Ẩn Đồng, trả hết nợ cờ bạc, gian khổ học tập, thi đỗ rồi được Tể tướng đương triều khen ngợi, trở thành con rể của Tể tướng.

Ngày thư sinh kia thành thân, Phạm Lam vốn đang chờ mong có thể nhìn thấy tình tiết Ẩn Đồng cướp người. Đáng tiếc, tập này Ẩn Đồng có vẻ vô cùng chịu đựng, ngay cả một chút thái độ cũng không bộc lộ.

Kế tiếp, thư sinh trở thành Ngự sử tuần tra, hết lòng vì dân. Ẩn Đồng thành hộ vệ thϊếp thân* của anh, giúp anh vượt mọi chông gai trên đường, chắn sát thủ, gϊếŧ tham quan, cũng coi như là tình cảm anh em sâu nặng —— nhưng thư sinh dần dần thay đổi.

(*hộ vệ thϊếp thân: người theo bảo vệ 24/7, lúc nào cũng đi kè kè)

Anh làm quan cao hơn, quyền lợi lớn hơn, cũng càng ngày càng không thỏa mãn với những gì đang có. Anh dần trở nên ngày càng tham lam, tham ô, bán quan, thao túng triều đình, gϊếŧ người vô tội, hãm hại trung thần. Anh cho rằng tất cả những gì mình làm đều thần không biết quỷ không hay. Anh cho rằng cả đời này sẽ thuận buồm xuôi gió. Nhưng anh lại không biết, chính Ẩn Đồng đã âm thầm diệt trừ tất cả hậu hoạn, giúp anh xử lý sạch sẽ tai họa ngầm.

Thư sinh trở thành người có quyền nhất thiên hạ. Thiên tử ở trước mặt anh cũng không dám nói lớn tiếng. Anh có được tất cả những gì mình muốn, nhưng anh vẫn không thấy thỏa mãn.

Anh muốn trường sinh bất tử.

Không có gì mới cả.

Phạm Lam ngáp liên tục.

“Vì sao anh không chịu giúp tôi, không phải anh là yêu sao?!”

Một tiếng quát chói tai cắt ngang cơn ngáp của Phạm Lam.

Thư sinh lúc này đã ngoài bảy mươi tuổi. Anh kéo cổ áo Ẩn Đồng rống to. Bề ngoài Ẩn Đồng cũng là một ông lão gần đất xa trời, da mặt run nhè nhẹ hỏi: “Tại sao anh ——”

“Tôi nhìn thấy anh lần đầu tiên đã biết anh là yêu.” Thư sinh cười lạnh: “Tôi đã giữ anh bên người nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ anh không báo ân tôi sao?”

Cơ thể Ẩn Đồng hơi run rẩy, anh lui về sau nửa bước. Làn da trên mặt anh, trên người, trên tay bong ra từng lớp khô khốc, tróc ra, để lộ khuôn mặt trẻ trung tuấn tú.

“Đúng vậy, đúng đúng đúng, chính là như thế! Tôi muốn giống như anh, được trường sinh bất lão!” Thư sinh kêu lên: “Như vậy thì chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau —— Tôi biết, anh muốn ở cùng tôi mãi mãi đúng không?”

Anh nói ra những lời thổ lộ nhạt nhòa. Năm tháng và tham lam khiến khuôn mặt anh trở nên dữ tợn, nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt đã mờ đến nỗi gần như không thể thấy rõ.

Thư sinh hét to, cũng không biết là bị đờm làm tắc giọng nói hay là cơ tim tắc nghẽn. Anh đột nhiên ngã thẳng xuống. Ngay lúc này, anh ngã vào lòng ngực ̉n Đồng.

Ẩn Đồng im lặng nhìn người yêu chuyển thế, ánh mắt đượm buồn tha thiết.

Thư sinh túm chặt vạt áo của Ẩn Đồng, hai tròng mắt trợn lên rồi ngừng thở.

Phạm Lam ngồi thẳng dậy. Cô nhìn thấy hồn thể của thư sinh bay lên, ở trạng thái như thạch trái cây màu vàng cam, nhưng xung quanh hồn thể dường như có thứ gì màu trắng xám lơ lửng, có lẽ là tạp chất.

Ẩn Đồng bóc miếng da thứ hai từ cổ, dán lên trán thư sinh. Yêu khí màu xanh lục dung nhập vào hồn thể của anh. Linh hồn của thư sinh lại lần nữa biến thành màu sắc cam vàng trong sáng.

“Kiếp sau, kiếp sau…” Ẩn Đồng ôm thi thể của thư sinh lẩm bẩm nói: “Chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau…”

Làn da ở cổ anh nổi lên một lớp màu đen, phảng phất như bị thứ gì đốt cháy.

Phạm Lam: “…”

Đây là thao tác gì thế?

Tinh lọc hồn thể?

Hay hấp thu oán khí?

Da mặt dày?

Hình ảnh lập thể bốn phía tiêu tán. Phạm Lam lại lần nữa trở về không gian trắng xóa.

“Này, anh cho tôi xem những cái đó làm gì?” Phạm Lam hỏi: “Viết văn cảm nhận hả? Tôi nói anh biết, anh tìm lầm người rồi. Từ nhỏ đến lớn tôi viết văn đều không đạt tiêu chuẩn ——”

【 Phạm Lam! 】

Bên trên không gian vang lên một tia hồi âm, chấn động đến mặt nước nổi lên một tầng gợn sóng.

Phạm Lam đột nhiên đứng lên. Đó là giọng nói của Dung Mộc.

“Dung Mộc! Ở đây! Tôi ở đây!”

【 Phạm Lam! Tỉnh lại! 】

Giọng nói của Dung Mộc phảng phất bị thứ gì chắn bên ngoài, dần dần nghe không thấy.

Ẩn Đồng thở dài, mở phim điện ảnh thực tế ảo lần thứ ba.

Lúc này, tốc độ chiếu phim trở nên vô cùng nhanh, như là tăng tốc 50 lần.

Phạm Lam nhìn Ẩn Đồng hóa thân thành đủ loại hình dáng khác nhau đi du ngoạn Nhân giới. Anh không ngừng tìm kiếm Tiểu Xuân chuyển thế. Tiểu Xuân có khi là nam, có khi là nữ. Có lúc anh tìm được thì quá trễ, Tiểu Xuân đã mất. Có lúc anh tìm được thì Tiểu xuân đã kết hôn sinh con, anh chỉ đứng ở xa nhìn, chờ đến khi Tiểu Xuân chết lại chuyển thế lần nữa.



Phạm Lam không đếm được anh đã tìm bao nhiêu năm, Tiểu Xuân chuyển thế bao nhiêu lần. Nhưng tất cả đều là chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều. Tất cả đều có kết cục bi kịch.

Đúng vậy, đương nhiên là bi kịch. Tuổi thọ của loài người và Yêu tộc cách rất xa. Sinh ly tử biệt, sao có thể không bi kịch.

Mỗi lần chuyển thế, hồn thể của Tiểu Xuân lại nhiều thêm một ít tạp chất. Mỗi lần Tiểu Xuân chết đi, Ẩn Đồng lại sẽ bóc một miếng da trên người dán vào hồn thể của Tiểu Xuân.

Cứ như thế lặp đi lặp lại, triều đại thay đổi, năm tháng trôi đi, từ cổ đại đến dân quốc, từ chiến tranh đến hoà bình, Phạm Lam rốt cuộc đã thấy được Tiểu Xuân kiếp này —— là Sùng Mại.

Cuối cùng cô cũng biết vì sao mặt Sùng Mại và Ẩn Đồng gần như giống nhau như đúc. Vì Ẩn Đồng đã dán gần hết da trên người mình lên hồn thể của anh. Da yêu và hồn thể của Sùng Mại dung hợp vào nhau. Lúc Sùng Mại đi hát ở lối đi dưới mặt đất thì gặp được Ẩn Đồng. Anh đối với Ẩn Đồng chính là vừa gặp đã yêu.

Phạm Lam nhìn hai người nhanh chóng rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, gắn bó keo sơn, cùng nhau trải qua những ngày tháng ngọt ngào, khiến cô nhìn mà ngứa hết cả mắt.

Cuối cùng tên này muốn làm gì?

Bắt cô tới đây rồi rải cơm chó là sao hả?

Phạm Lam cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nhưng cốt truyện đột nhiên chuyển biến bất ngờ.

Sùng Mại muốn trở thành thần tượng, minh tinh. Anh nói với Ẩn Đồng mong ước của mình. Cũng như mấy nghìn lần trước, Ẩn Đồng lại giúp anh lần nữa.

Sùng Mại thành công. Anh trở thành minh tinh lóa mắt nhất, có nghìn vạn fans hâm mộ, trở thành thần trong lòng fans. Nhưng qua chục nghìn lần chuyển thế, anh vẫn không thỏa mãn, anh muốn có nhiều fans hơn, muốn được chú ý hơn, muốn bước lên vị trí cao hơn.

Anh bắt đầu yêu cầu Ẩn Đồng —— hay chính là n Đông giúp anh phẫu thuật thẩm mỹ. Anh muốn mặt mình không có một chút tỳ vết nào.

Ẩn Đồng không thể từ chối. Hết lần này đến lần khác, anh dùng y thuật của loài người sửa chữa mặt của Sùng Mại. Nhưng rất nhanh, phương pháp của loài người không còn hữu dụng nữa.

Trải qua mấy đời nối tiếp nhau, tham lam không thể thỏa mãn, tạp chất trong hồn thể của Sùng Mại càng ngày càng nhiều. Da yêu mà Ẩn Đồng dùng để tinh lọc hồn thể dần dần khô khốc rồi tróc ra, Ẩn Đồng muốn giúp Sùng Mại, nhưng anh đã không còn da nữa.

Khuôn mặt của Sùng Mại càng ngày càng đơ. Anh bắt đầu trở nên điên cuồng. Anh không ngừng khóc lóc van xin Ẩn Đồng. Ẩn Đồng đau lòng muốn chết, cuối cùng đành dùng phương pháp không dành cho loài người.

Anh dùng oán khí của thai nhi chưa được sinh ra làm thành thuốc bôi lên người Sùng Mại.

Sùng Mại khôi phục. Anh càng đẹp trai, càng loá mắt, bước lên sân khấu cao hơn.

Nhưng Sùng Mại vẫn không biết đủ. Anh ép Ẩn Đồng thành lập bệnh viện thẩm mỹ, dùng phương thuốc của Ẩn Đồng làm ra mỹ phẩm dưỡng da có hiệu quả đáng kinh ngạc, thu được lợi nhuận kếch xù.

Lòng tham của con người chục ngàn năm qua chưa bao giờ thay đổi.

Phạm Lam xem mà kinh ngạc sợ hãi.

Ẩn Đồng, anh định làm cái gì thế?!

Có thời gian và nghị lực như thế này, làm cái gì mà không được chứ?!

Sùng Mại đã phải chịu báo ứng.

Oán khí của thai nhi ngưng tụ trong cơ thể anh ta, khiến anh ta gần như biến thành “Túy”.

Ẩn Đồng dùng hết toàn lực loại bỏ oán khí. Nhưng hồn thể của Sùng Mại đã bị tạp chất do oán khí hình thành xâm chiếm, cuối cùng không thể tinh lọc.

Nhìn n Đông quỳ gối ở trước giường của Sùng Mại sụp đổ khóc, Phạm Lam chỉ cảm thấy l*иg ngực như bị lấp kín, nôn cũng không được, không nôn cũng không xong.

Thời khắc Ẩn Đồng tuyệt vọng nhất, một người —— hoặc là yêu —— nói chung không rõ là giống loài gì xuất hiện trước mặt anh.

Nó không có hình thể thật, chỉ là một đám khí đen quấn quanh nhau, miễn cưỡng có thể đắp nặn ra hình người —— vô cùng giống với bóng đen lần trước Phạm Lam nhìn thấy trong mộng!

Phạm Lam thấy căng thẳng, không kìm được mà đứng dậy.

“Tôi có một biện pháp. Nó gọi là rèn luyện linh hồn, dung hòa yêu khí từ hồn thể và tạp chất vào hồn lực.” Bóng đen nói: “Hồn thể của tên đó sẽ tồn tại ngàn năm, chục ngàn năm.”

Ẩn Đồng: “Vì sao anh lại giúp tôi?”

“Tôi muốn được nuôi dưỡng ở trong thân thể anh ta.”

“Cái gì!”

“Sau khi rèn luyện hồn thể thành công, anh ta vẫn có thể chuyển thế, mà tôi chỉ cần một cơ thể đã trải qua rèn luyện.”

Ẩn Đồng do dự. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.

“Anh định làm thế nào?”

Bóng đen phất tay, một tấm bản vẽ được bao quanh bởi làn khói đen lơ lửng xung quanh bay tới tay Ẩn Đồng.

Phạm Lam căng mắt cố nhìn rõ trên giấy vẽ cái gì, nhưng khói đen tràn ngập, chỉ có thể nhìn thấy một đống đường cong mờ ảo.

Biểu cảm của Ẩn Đồng thay đổi.

“Anh muốn anh ấy trở thành yểm?!”

Bóng đen cười một tiếng: “Phi yểm phi túy, phi yêu phi quỷ, phi tiên phi thần.”

“Chuyện này không thể nào!”

“Tất nhiên là có thể, chỉ cần lợi dụng Càn Khôn Tam Tài đại trận.”

Diễn đến đây, hình ảnh bốn phía đột nhiên run rẩy, bông tuyết xuất hiện, hình như tín hiệu có vấn đề.

“Đừng mà, để tôi xem xong đã!” Phạm Lam kêu to.

“Thời gian của tôi hết rồi…” Bản thể của Ẩn Đồng lần đầu tiên nói chuyện: “Cô cần phải đi.”

“Bức họa kia vẽ gì thế?! Bóng đen kia là thứ gì?!” Phạm Lam muốn bắt lấy Ẩn Đồng, nhưng tay chỉ chạm đến một khoảng không. Ẩn Đồng chỉ là một ảo ảnh mơ hồ.

“Tôi có một điều kiện.” Anh nhìn Phạm Lam nói: “Bảo vệ Tiểu Xuân, để cô ấy luân hồi chuyển thế.”

Phạm Lam: “Tôi chỉ là một bà thổ địa.”

Ảo ảnh của Ẩn Đồng bắt đầu trở nên trong suốt, nước mắt chảy ra.

Mẹ nó!

“Được! Được được được! Tôi đồng ý với anh! Cho tôi xem bức họa kia đi, nói cho tôi cái bóng đen kia là ai!”

Ẩn Đồng mở lòng bàn tay, một bức họa với đường cong hỗn loạn bay ra từ lòng bàn tay anh, dán lên đôi mắt Phạm Lam.

“Cảm ơn cô, Phạm Lam…”

Tay chân Phạm Lam luống cuống bắt lấy tờ giấy kia rồi kéo xuống ——

Cô thấy được khuôn mặt của Dung Mộc.

“Ai ai ai ai?!”

“Phạm Lam, cô có sao không?!” Dung Mộc lo lắng hỏi.

Phạm Lam lúc này mới phát hiện cô đang nằm trong vòng tay Dung Mộc, trên đỉnh đầu là bầu trời đêm đen như mực.

Cô ra ngoài rồi!

“Ẩn Đồng đâu?!” Phạm Lam ngồi dậy hét to: “Anh ta còn chưa nói ——”.

Phạm Lam thấy Ẩn Đồng. Anh đứng cách cô vài bước chân, hai tay để trong túi áo blouse trắng, cổ bị Kế Ngỗi bóp chặt.

“Cô không sao chứ?” Kế Ngỗi hỏi.

“Đừng gϊếŧ anh ta!” Phạm Lam hét: “Cái bóng đen kia là ai!”

Kế Ngỗi nhíu mày, thu hồi tay.

“Tôi không biết anh ta là cái gì…” Ẩn Đồng nói: “Nhưng cho dù là cái gì, chỉ sợ cũng đã bị Thương Kiếm làm tan rã…”

Nói xong lời cuối cùng, nốt ruồi đỏ ở khóe mắt trái anh lóe lên, sau đó hóa thành một sợi khí rồi biến mất.

Dung Mộc đứng lên, sắc mặt thay đổi: “Anh——”

“Hoạ bì yêu không có da, rất buồn cười đúng không?” Ẩn Đồng cười, hồn thể trong suốt của anh trôi nổi trong không trung: “Phạm Lam, anh ấy vẫn ổn chứ?”

Hồn thể của Sùng Mại tuy rằng gương mặt thì mơ hồ, nhưng tất cả đường nét đều sáng lên sắc vàng cam, giữa các đường nét cũng ở trạng thái keo trong suốt, đừng nói là tạp chất, ngay cả một chút màu sắc khác cũng không có.

“Anh ấy rất trong sạch, rất sáng ngời.” Phạm Lam nói.

Ẩn Đồng cười lớn hơn, như nụ cười ngày đó anh nhìn thấy Tiểu Xuân lần đầu tiên, thuần khiết trong sạch. Tóc anh phất phơ trong bóng đêm, hóa thành bụi bặm nhỏ vụn, mặt, ngón tay, mắt cá chân, xương sườn, trái tim của anh đều biến thành đất cát rồi bị gió thổi tan. Họa bì yêu không có da, tất nhiên là không thể tồn tại.