Chương 9

"...Chị đừng ăn hϊếp tôi!"

Phó Tuân không nhịn được mà cúi đầu che miệng nén cười, vì không kiềm được mà bờ vai run lên một cái. Đúng lúc Sở Chu bị Hạ Nam Phong kiếm chuyện quay qua bắt gặp, không khỏi ngây người, thầm nghĩ: Thì ra anh cũng biết cười.

Hạ Nam Phong cũng phát hiện Phó Tuân đang lén cười, thay đổi đối tượng thù hận trong phút chốc, tiện thể bán vũ khí gây chia rẽ: "Cái hũ nút như anh còn cười nữa hả! Nếu nhóc Sở không có ở đây thì em đã dí anh rồi!"

Sỏ Chu nghe thấy thế liền bừng tỉnh, nhìn Phó Tuân một cách oan ức: "Thì ra tôi đang đứng chịu mũi sào vì anh sao, Thầy Phó, thế mà anh còn ngồi đó làm ngơ!"

Phó Tuân bị nói trúng tim đen bèn ho một tiếng, khẽ dời tầm mắt nói sang chuyện khác: "Cậu không thấy thuyền chúng ta đã đi rất lâu à? Rõ ràng là khoảng cách đâu có xa như vậy."

Sau khi nghe Phó Tuân nói vậy thì Sở Chu mới phát hiện ra: "Công nhận là thuyền đi rất chậm, nó chạy với vận tốc 5cm/s sao?"

Hạ Nam Phong ló đầu ra cửa sổ nhìn một chút, chợt hiểu rõ ngọn ngành, quay đầu chất vấn tổ tiết mục: "Chuyện gì đây? Sao chúng ta chứ đi vòng vòng trên nước vậy!"

Tổ tiết mục biết điều thừa nhận: "Thấy bầu không khí giữa mọi người tốt quá nên không muốn chen ngang đó mà."

Hạ Nam Phong vạch trần họ chỉ với một câu nói: "Rõ ràng là mấy người muốn có nhiều khoảnh khắc đời thường mà, nói không muốn là nói dối đó nhe."

Trái lại tâm trạng của Sở Chu vẫn luôn vui vẻ, cậu vốn không phải là người khéo ăn nói hay dễ hòa nhập gì, trước khi quay chương trình tạp kỹ này cậu cảm thấy rất lo, nhưng giờ chỉ mới quay được không bao lâu mà cậu đã có thể hòa nhập vào tiết tấu của chương trình, vì thế nên cậu rất mong chờ vào lần ghi hình tiếp theo.

Không lâu sau, họ đã xuống thuyền và ngồi xe đi đến địa điểm hoạt động tiếp theo. Vì đang là mùa đông nên nhiều nhành cây đã rụng hết lá, chỉ có hàng cây thường xanh ven đường là vẫn thẳng tắp như cũ.

Hạ Nam Phong chán nản nhìn khung cảnh không thay đổi mấy ngoài cửa xe: "Khi nào chúng ta mới đến nơi?"

Tài xế cười một tiếng, vươn tay chỉ về chỗ nào đó phía trước: "Không phải đã đến rồi sao."

Cuối cùng thì trước mắt cũng đã xuất hiện một tòa biệt thự tựa như lâu đài có mái xanh gạch trắng cùng bãi cỏ xanh mướt, trông như đã được đến với thế giới cổ tích vậy.

"Quao~" Hạ Nam Phong xuống xe huýt sáo ra hiệu về phía trước, lớn giọng hăng hái, "Chẳng lẽ muốn tôi hóa thân thành công chúa thật sao!"

Phó Tuân đi theo sau, liếc mắt nhìn rồi khinh bỉ cô: "Em có thấy công chúa nào mà huýt sáo như em không?"

"Không phải bây giờ anh đã thấy rồi sao!" Hạ Nam Phong hừ một tiếng xem thường, sau đó kéo Sở Chu về chung phe, "Nhóc Sở nói xem đúng không cưng."

Mặt Phó Tuân không có chút thay đổi nào, nhẹ nhàng kéo Sở Chu trở về: "Cậu ấy không theo phe của em đâu."

Hạ Nam Phong không chịu: "Dựa vào đâu hả, cậu ấy là gì với anh!"

"Cậu ấy là..."

Phó Tuân chỉ cãi lại Hạ Nam Phong theo bản năng mà thôi, chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân nên đã im lặng một lúc.

Sở Chu đã biết được thói quen cãi cọ không ngừng khi ở cùng nhau của hai anh em họ, cũng không muốn dây vào, vừa định khuyên Phó Tuân đừng hơn thua trong trận tranh cãi này. Cậu mới thốt ra một câu "Thầy Phó" thì thấy Phó Tuân như thể nhớ ra gì đó, khoác tay qua vai cậu mà nói rất nghiêm túc: "Cậu ấy là đồ đệ của anh."

Sở Chu:...

Hạ Nam Phong: ?

Vì Liễu Mộng Quy gần như là nhân vật qua đường, trên Weibo quảng bá phim cũng không có thông tin chính thức nên Hạ Nam Phong không biết đồ đệ trong câu nói của Phó Tuân là chỉ nhân vật được Sở Chu sắm vai, cô khó hiểu trợn mắt nhìn Phó Tuân, hiểu sai ý: "Hả? Người ta lễ phép kêu anh một tiếng "thầy" thôi, anh cũng biết lợi dụng ghê á..."

Sở Chu không muốn nói về đề tài này nữa, nhanh chóng đẩy Phó Tuân về phía trước: "Nhìn xem, hình như phía trước có người đang đợi chúng ta, mình đi nhanh thôi..."

Trước lâu đài có một vườn hoa nhỏ dựng bằng kính thủy tinh đã được mở điều hòa giữ ấm, ba người cởi chiếc áo bông dày cộm ra và tiến vào vườn hoa ấm áp, nhìn thấy Lâm Vũ Thanh cùng Tần Tiểu Lâu đang đợi từ trước.

Diện mạo Lâm Vũ Thanh rất tuấn tú, dáng người cao gầy, cả người toát ra vẻ ngây thơ trong sáng. Y nhảy từ xích đu xuống, mỉm cười hí hí nói: "Cuối cùng thì mọi người cũng tới rồi! Tôi với anh Tiểu Lâu còn tưởng mọi người gặp sự cố gì trên đường không đó."

Phó Tuân thong thả nhìn Hạ Nam Phong một cái: "Đội ơn người nào đó ban tặng, suốt cả quãng đường toàn gặp chuyện bất ngờ."

Hạ Nam Phong làm mặt xấu đáp lại anh.

Tần Tiểu Lâu cũng tiến tới từ chiếc ghế cách đó không xa, Sở Chu thấy hắn liền không khỏi nín thở, âm thầm cảm thán.

—— Cao quá!

Phó Tuân và Lâm Vũ Thanh đều cao trên mét tám, nhưng Tần Tiểu Lâu lại cao hơn bọn họ ít nhất là nửa cái đầu, Hạ Nam Phong đứng trước hắn càng nhỏ bé hơn.

Hạ Nam Phong cảm nhận được áp lực cùng khí thế mà người nọ mang đến, không nhịn được mà lui về sau một bước, nổi máu cà khịa: "Sao anh lại là "Tiểu Lâu" chứ? Để thấy được sự tương phản rõ nét sao?"

Sở Chu cười một tiếng: "Anh Tiểu Lâu diện nguyên cây đen bước tới nhìn như boss lớn vậy đó, lúc này mà mở BGM bài《 Siêu sao thời loạn 》lên là đúng bài luôn..."

Sau khi nghe nói thế thì Tần Tiểu Lâu cũng chịu hợp tác mà lùi về sau mấy bước: "Được nha, thế anh đi lại lần nữa, tổ tiết mục bật nhạc lên hộ nhé."

Lâm Vũ Thanh cười nói: "Đừng mở, để em hát đệm cho."

Lúc này, một giọng nói vang lên cắt ngang bọn họ, cảm đám thấy được một người đang đứng ở một nơi rất cao, trong tay cầm micro, mỉm cười nói chuyện hăng say: "Xem ra khách mời của chúng ta đã đến đông đủ rồi, Vương bài thách đấu của chúng ta sẽ bắt đầu ngay lập tức! Chào mọi người, tôi là MC của chương trình, Tân Di."

Mọi người nhìn về phía người nọ, sau giây phút im lặng kỳ dị thì cũng đã có người mở miệng.

Hạ Nam Phong không nhìn nổi dáng vẻ này nữa: "Thầy Tân Di, không ấy...anh nhảy xuống đây rồi nói tiếp được không?"

__