Chương 8

Nếu là một cô diễn viên nào đó dám tự nhận mình là công chúa trong một chương trình tạp kỹ, còn những diễn viên nam khác là những chàng hoàng tử đem lòng yêu quý mình thì chắc chắn sẽ bị fan của các chàng trai chửi đến mức không ngóc đầu lên nổi, hơn hết trong số đó còn có Phó Tuân.

Sở dĩ Hạ Nam Phong dám nói như thế vì ngoài Phó Tuân ra thì các khách mời còn lại đều không hot và nhiều fan bằng cô, các fan mà có mắng chửi thế nào cũng tự thấy quê; với cả tính cách của Hạ Nam Phong vốn đã luôn thất thường như vậy, thêm chiếc nhan sắc đáng yêu khiến người ta xao xuyến kia đã thu hút được rất nhiều fan, thế nên mọi người cũng khá khoan dung trước sự lầy lội của cô, và cuối cùng, điều quan trọng nhất mà ai cũng biết, Phó Tuân là anh họ của cô.

Về chuyện em gái họ của Phó Tuân, thật sự thì họ không hề chủ động công khai việc này. Hạ Nam Phong từng bị giới truyền thông chụp được khoảnh khắc hiếm hoi khi đang kiếm chuyện với Phó Tuân, đám marketing nắm được thông tin này bèn tung ra hàng tá scandal. Hạ Nam Phong bị fan của Phó Tuân mắng là "Đồ hám fame" "Không biết nhục", còn có nhiều câu rất khó nghe, fan của Hạ Nam Phong cũng đành ôm bụng tức quay về. Cứ thế fan cả hai chửi nhau ngày qua ngày, lên hot sreach đều đều.

Hạ Nam Phong không thể nuốt trôi được cục tức này, bèn nhân lúc có một cuộc phỏng vấn bên giới truyền thông mà giật mic gào lên; "Phó Tuân là anh họ của tôi! Có quan hệ huyết thống đó! Scandal meo meo gì đó dẹp hết ngay cho chị! Đạo đức chị thuộc nằm lòng, nhớ rõ như in tám điều vinh nhục đây này, không có làm mấy chuyện ** đâu!!! Còn mấy đứa mắng chị thì nằm vắt chân lên trán mà nghĩ đi, nếu có một người anh họ như Phó Tuân thì mấy người không muốn chạy đi chọc cho anh ta tức chết sao??? Đều là chị em phụ nữ với nhau thì mấy người có hiểu được nỗi lòng này của chị không hả??!"

Lúc mà đoạn phỏng vấn này được phát sóng thì liền nhảy lên hot sreach ngồi cả đêm.

Người qua đường xem được đều cười há há há há há, hơn thế còn có người lọt hố thành fan.

Phó Tuân cũng đáp trả ngắn gọn bằng cách lên Weibo nói rằng Hạ Nam Phong đúng là em gái của mình, cả hai cùng nhau lớn lên, tình cảm rất sâu nặng.

Fan cả hai không cần phải war nhau nữa mà bắt tay giảng hòa, trở về cuộc sống yên bình.

Mấy câu như "Đạo đức chị thuộc nằm lòng, nhớ rõ như in tám điều vinh nhục đây này" "Đều là chị em phụ nữ với nhau thì mấy người có hiểu được nỗi lòng này của chị không hả" dần trở thành meme của dân mạng, mỗi khi đọc qua lại tựa như nghe thấy tiếng chạy trong đầu, hơn thế còn được tạo thành rất nhiều stickers.

Mà ngay lúc này, Hạ Nam Phong tựa đầu vào ghế ngó ra sau nhìn chằm chằm Sở Chu và Phó Tuân trò chuyện với nhau, bĩu môi rầu rĩ, "Sao mà hai người cứ cười cười nói nói mà không quan tâm gì đến tôi hết vậy."

Thật ra thì cũng không hẳn là "cười cười nói nói", chỉ là Sở Chu nhớ đến vai diễn Lâu Tuyết Sinh của Phó Tuân lần trước, cậu nói với anh rằng lúc đọc tiểu thuyết thì đây là nhân vật mà cậu thích nhất, cảm thấy Phó Tuân như xé truyện bước ra. Sau đó không biết thế nào mà cứ em một câu anh một câu, rồi dần dần trở thành một cuộc trò chuyện.

Sở Chu nhận ra rằng Phó Tuân không phải là người không thích nói chuyện như trong ấn tượng của người khác, hẳn là do không cùng đề tài mà thôi.

Hạ Nam Phong chống cằm rầu rĩ nói với camera: "Sao hoàng tử thời nay lại thích ở cạnh một chàng hoàng tử khác thế, công chúa đã hết thời rồi sao."

Phó Tuân liếc mắt nhìn cô một chút, khẽ cau mày: "Một hai vừa phải thôi."

Sở Chu lại cảm thấy Hạ Nam Phong rất đáng yêu, bèn nở một nụ cười đúng kiểu anh trai nhà bên, vươn tay đặt trước ngực rồi khẽ cúi người: "Người muốn giải sầu thế nào đây, công chúa điện hạ?"

Hạ Nam Phong sống lại ngay lập tức, vỗ vai khen ngợi Sở Chu: "Chị thích mấy người tử tế như em đó nhóc! Thế thì nhóc đến hát cùng chị đi!"

Phó Tuân chống cằm nhìn về phía mặt hồ ngoài khung cửa sổ, nhắc nhở một cách thờ ơ: "Đừng nhận lời, có điềm."

Hạ Nam Phong nháy mắt phải với cậu, vươn tay vén tóc lên, ánh nhìn gian trá: "Một người hát trước, người tiếp theo phải hát tiếp câu kế. Nếu không hát được thì sẽ thua và phải nhận lấy hình phạt."

"...Hình phạt?" Sở Chu nhận ra được gì đó.

"Đàn ông không nên nói từ không được đâu! Quyết định vậy nha, ưu tiên phái nữ."

Hạ Nam Phong nhanh nhẹn chặn đứng cơ hội đổi ý của Sở Chu, cô bắt đầu hát, giọng nói dịu dàng trở nên truyền cảm, nghiêm túc thả hồn vào bài hát, chỉ là ca từ lại như này:

"Em gái xinh ngồi trên mũi thuyền, anh trai đứng bên bờ ~ tình tứ khoan thai kéo thuyền vào trong ~"

Sở Chu: "..."

Giỡn mặt hả.

Phó Tuân quay đầu về, ánh nhìn đáp lại trên người Sở Chu, như đang cười trên nỗi đau của người khác: "Cũng không được nhận thua dễ dàng."

Vốn chỉ là chuyện đơn giản như ném quần áo vào sọt, nhưng không biết vì sao khi bị Phó Tuân nhìn như vậy thì Sở Chu lại thấy bối rối hẳn đi, một bên tai đã ửng đỏ, vì xấu hổ nên giọng nghẹn lại một chút, cậu cúi đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Em gái nhỏ...ngồi trên mũi thuyền...anh trai đứng bên bờ...chuyện tình của đôi ta..."

Sở Chu hát rồi ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Nam Phong cùng Phó Tuân đều đang tròn mắt nhìn mình, không nhịn được mà phì cười một cái.

"Sao chú em không hát nữa!" Hạ Nam Phong vờ giận dỗi, phồng má vỗ vỗ lên cánh tay của Sở Chu, lúc vun lên thì ra vẻ mạnh bạo, đến khi chạm vào người cậu thì lại như phủi bụi: "Chị xinh đẹp động lòng người như này mà nhóc lại không có chút cảm xúc nào với chị sao!"

Sở Chu cười nói vui vẻ, vội cứu vãn tình hình: "Thế giờ tôi hát "Bước một bước lạy một lần, nắm tay em gái cùng sóng vai" được không, tha cho tôi đi mà!"

"Muộn rồi cưng, tiếp chiêu đi!" Hạ Nam Phong ra dáng một con sư tử hà đông, khua móng vuốt làm bộ nhào lên, "Xem chị lau sạch cái eyeliner của cưng này!"

"Khoan đã, tôi không có kẻ mắt!"

"Trời sinh mắt nhóc đã đẹp đến thế sao!... Á, nhóc là đàn ông kia mà! Ghét quá đi! Quá đáng thiệt chứ!"