"Em không quay chương trình tạp kỹ." Phó Tuân gằn từng chữ một, "Có thế nào cũng không quay."
"Đừng gào lên như thế, anh nghe được mà." Phó Hàn Xuyên khép văn kiện lại, chậm rãi nói, "Nhưng không được đâu, em phải quay."
Phó Tuân như thể đang ra chiến trường đánh giặc: "Anh cố tình kiếm chuyện với em?"
Phó Hàn Xuyên khinh thường xùy một tiếng, khoanh tay cười nhạo anh: "Mẹ nó chứ hồi bữa ai kêu mày mắng anh là con chó hả, mau chấp nhận hình phạt rồi sám hối đi, sau này nhớ lễ phép với anh mày chút."
Phó Tuân hừ một tiếng: "Nếu em không đi thì anh cũng không thể lấy súng dí vào đầu uy hϊếp em được."
"Úi giời, vậy thì tiếc quá." Phó Hàn Xuyên nhíu mày giả vờ lo lắng, lấy điện thoại ra bình tĩnh mở khóa lên, giọng điệu nhàn nhã, "Anh nhớ là hình như còn giữ không ít quá khứ huy hoàng của chú em trong đây này, để xem có gì thú vị đáng tung ra không nhỉ..."
"Mẹ nó anh..."
Phó Tuân đang định giật lấy điện thoại nhưng Phó Hàn Xuyên đã đoán trước được điều này, khéo léo đổi điện thoại sang tay khác rồi giấu sau lưng, động tác lưu loát uyển chuyển như đã làm qua vô số lần.
"Úi, không được nha." Phó Hàn Xuyên khẽ cười một tiếng, đưa ngón trỏ ra trước mặt Phó Tuân rồi lắc qua lắc lại.
Phó Tuân không thể làm gì khác đành chịu trận, anh bất lực ngã lưng xuống sofa nhận thua: "Cạn lời với anh luôn đấy, được rồi, em sẽ quay mà, haiz..."
Phó Hàn Xuyên cầm văn kiện gõ gõ vào vai Phó Tuân, khuyên nhủ anh thật lòng: "Chương trình tạp kỹ không phải chỉ cần chơi cho thật vui à, sao lại chống cự đến thế, anh thấy em cũng cần phải bỏ bớt gánh nặng xuống mà vui chơi cho nhiều vào, để người ngợm dính chút khói lửa nhân gian xem nào."
Phó Tuân ngước mắt trừng y, chất vấn: "Nói thật đi, có phải anh đã đầu tư vào chương trình đó rồi mới đá em vào để tạo độ hot đúng không?"
Phó Hàn Xuyên chợt im lặng, ho nhẹ một tiếng rồi xoay mặt đi, hiếm thấy xấu hổ mà nói: "Khụ, vợ anh...đầu tư á."
Phó Tuân: "..."
Cạn lời luôn.
"Yên tâm đi, anh đối xử rất tốt với người nhà đó." Phó Hàn Xuyên đút tay vào túi quần rồi ngồi tựa lên bàn: "Còn cho người đi cùng em mà."
"Hả?" Phó Tuân chợt thấy có dự cảm không lành.
"Là em nè." Giọng nữ trong trẻo vang lên cách đó không xa, một cô gái duyên dáng bước vào cửa với nụ cười ngọt ngào, "Lâu quá không gặp nha hai anh trai."
"Úi giời, Nam Phong, tới nhanh quá." Phó Hàn Xuyên tiến đến ôm cô một cái, sau đó bóp mặt cô rồi nham hiểm cất lời, hay nói đúng hơn là miệng nam mô, bụng bồ dao găm, "Đường nét khuôn mặt của em chuẩn ghê đó, anh còn tưởng là em đã đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi ấy chứ."
"Ơ kìa, em gái anh trời sinh đã xinh đẹp thế rồi, phẫu thuật thẩm mỹ gì đó là mấy tên marketing ngoài kia cố ý bêu xấu em mà..." Cô gái còn muốn giả vờ thân thiết nhưng mặt cô đã bị bóp đến tê rần, liền phóng ánh mắt sắc như dao nhìn y, "Mẹ nó đồ chó này, anh còn muốn bóp tới khi nào hả, buông ra!"
Phó Hàn Xuyên buông tay ra, cảm thấy tủi thân: "Buông thì buông, hung dữ với anh lớn mày làm gì."
Phó Tuân nhìn thấy được người vừa đến liền thở dài tuyệt vọng một tiếng, nằm im trên sofa giả chết.
Cô gái tên là Hạ Nam Phong, là ngôi sao nữ đang hot lúc bấy giờ, cũng là em họ của Phó Hàn Xuyên và Phó Tuân. Tính tình có thể gói gọn trong mấy chữ: Lúc im lặng thì dịu dàng đoan trang hệt như gái mới lớn, đến khi nói chuyện rồi cử động thì lại năng nổ như thỏ điên vọt vào rừng.
Từ nhỏ Phó Tuân đã phải chịu sự tra tấn của cả Phó Hàn Xuyên và Hạ Nam Phong đến kiệt quệ tinh thần, không ngờ rằng sau nhiều năm mà bản thân vẫn không thể thoát khỏi số phận thảm thương này.
Hạ Nam Phong cúi đầu chọt chọt vào người Phó Tuân: "Sao em vừa đến thì anh Tuân đã giả chết rồi, không muốn gặp em hả?"
Phó Tuân giơ tay che mắt lại, yếu ớt than phiền với Phó Hàn Xuyên: "Anh để em ấy đến làm gì, không muốn em sống yên bình nữa sao?"
Phó Hàn Xuyên ra vẻ người có ý tốt nhưng bị hiểu lầm, thả lỏng tay: "Anh sợ chú em chưa trải sự đời này khi ra xã hội lại bất cẩn vướng phải đám người xấu xa tự phụ ngoài kia nên mới nhờ em họ đến để trông mày đấy."
"Ừm ừm." Hạ Nam Phong đứng bên cạnh gật đầu, giơ ngón cái với Phó Hàn Xuyên, cất lên lời thề son sắt, "Yên tâm, chắc chắn chị dâu tương lại phải do em kiểm chứng, nhất định sẽ không vớ phải hạng người xấu xa gì đâu."
Phó Hàn Xuyên không nhịn được phì cười: "Khặc, còn có chị dâu tương lai nữa hả, theo tình hình này thì trong tương lai anh Tuân của em hẳn là đã xuống tóc đi tu rồi."
Phó Tuân tức giận ngẩng đầu, u ám nói: "Mẹ nó chứ em gϊếŧ anh chết đấy Phó Hàn Xuyên..."
"Sao hả, còn là một vị Đấu Chiến Thắng Phật à?" Phó Hàn Xuyên cười nhạo.
Phó Tuân: "..."
Anh không nói nên lời, không thể làm gì hơn đành giơ cờ trắng, vùi đầu trên ghế sofa, sầu muộn trải dài triền miên: "Mấy người vui là được rồi, đừng quan tâm đến sống chết của tôi..."
-