Chương 14

"Cuối cùng thì thời khắc này cũng đã đến."

Vẻ mặt Hạ Nam Phong như vừa trải qua thời kỳ gian khổ để rồi được hưởng thụ giây phút sung sướиɠ này vậy, cô khoe lá bài có hình vẽ quốc vương, hơn thế còn lắc qua lắc lại khiến mọi người nhìn mà hoa mắt.

"Trời má!" Lâm Vũ Thanh hợp tác lộ ra vẻ bất ngờ, diễn rất lố: "Chị Nam Phong hãy nương tay với đám em thơ!"

"Đừng gọi tôi là chị."

Hạ Nam Phong hất tóc ra vẻ quyến rũ, cắn nhẹ môi dưới, hướng về camera vui vẻ nháy mắt một cái, sau đó dùng tư thế mà bản thân tự cho là rất ngầu để xoay người lại, tiến đến cạnh Lâm Vũ Thanh, đưa thẻ bài ra nâng cằm của y lên, cố nói bằng chất giọng lười biếng: "Gọi ta là công chúa điện hạ."

Lâm Vũ Thanh chân thành say đắm: "Ta là hoàng tử của người sao, công chúa điện hạ."

Hạ Nam Phong cười tủm tỉm: "Phong cho ngươi làm hoàng tử mùa hạ đó."

Lâm Vũ Thanh nhịn cười: "Quao, vinh hạnh quá đi."

"Ọe."

Y vừa nói hết câu thì cả hai liền xoay về hướng khác mà cúi đầu ra dáng nôn mửa.

Phó Tuân cảm thấy buồn nôn đến mức sởn hết gai ốc, cau mày lại: "Phân cảnh này của hai đứa khiến người khác thấy khó chịu vô cùng."

Đầu Sở Chu chợt nhảy số, quay đầu hét lên với đoàn làm phim: "Mọi người thấy gì chưa, nếu muốn ship couple thì hãy ship hai người này đi, nhớ thêm BGM bài 《 Một người như mùa hạ một người như mùa đông 》nha."

Lâm Vũ Thanh cười rất thoải mái, phẩy tay với Sở Chu: "Cậu phải để cho nhóm biên tập có đất dụng võ chứ bạn hiền!"

Hạ Nam Phong lại cảm thấy hào hứng, để thể hiện phong độ của mình, cô chống nạnh đứng giữa mọi người: "Đừng có tấu hề nữa! Quốc Vương muốn tuyên bố mệnh lệnh rồi đây."

—— Ai mới là người tấu hề hả?

Mọi người thầm nhạo báng trong lòng.

Môi Hạ Nam Phong giựt giựt, suy nghĩ nghiêm túc một lúc, cuối cùng cũng có quyết định, ánh mắt lóe lên sự gian xảo, hài lòng nhếch khóe miệng: "Tôi nhớ là có thể chọn 1 đến 3 người, nếu vậy thì số 1 và số 2 thay phiên nhau ghẹo số 4 đi, ghẹo đến khi số 4 mắc cỡ thì thôi."

Với tư cách là MC thì cuối cùng Tân Di cũng có cơ hội nói chuyện: "Làm sao mới biết là người đó có xấu hổ hay không?"

Hạ Nam Phong sờ cằm suy tư: "Hmm...Tim đập nhanh, rồi đỏ mặt các thứ?"

Tân Di đưa tay mời: "Các người chơi hãy đưa ra con số trên lá bài của mình đi nào!"

Gương mặt Tần Tiểu Lâu rất thảnh thơi, quơ quơ số bài trước camera: "Số 3, không phải tôi."

Phó Tuân đưa bài ra với camera: "Số 1."

Lâm Vũ Thanh đưa tay ra hiệu v sign ngay lập tức: "Số 2 là tôi nè!"

Sở Chu thở dài rầu rỉ, ngồi xổm xuống đất khóc không ra nước mắt, tuyệt vọng buông xuôi ném nhẹ lá bài lên đất, lộ ra con số 4.

"Tại sao...lại là tôi nữa vậy!"

Tân Di cầm mic đứng bên cạnh Sở Chu, vỗ nhẹ lên vai cậu một cái, nói bằng chất giọng nhẹ nhàng nhưng lại như xát muối vào vết thương: "Cậu được cả hai người Phó Tuân và Lâm Vũ Thanh dụ dỗ còn gì, đây là chuyện mà nhiều cô gái muốn mơ cũng không được đó, có tiền cũng không mua được khoảnh khắc này đâu..."

Sở Chu dở khóc dở cười, ngẩng đầu vươn bàn tay run rẩy yếu ớt chỉ về đoàn làm phim: "Mấy người nói cho tôi biết đi, hôm nay tôi lấy lộn kịch bản rồi đúng không, hết được ôm rồi lại bị ghẹo, đây không phải là kịch bản của Hạ Nam Phong à..."

"Úi trời ơi, hóng được xem quá đi." Hạ Nam Phong híp mắt cười vui vẻ, giải thích với camera: "Bởi mới nói chương trình của chúng ta không hề phát sóng những gì sai sự thật, chỉ là vai chính của chiếc game thiếu nữ này không phải là tôi..."

"Thôi, đừng nói nữa." Sở Chu đứng dậy, búng tay trước mặt Hạ Nam Phong một cái, phong ấn lại những gì mà cô muốn nói tiếp, nhưng hậu quả là cậu bị ăn một cái tát.

Lâm Vũ Thanh nóng lòng muốn thử, vươn tay nâng cằm Sở Chu: "Sẵn sàng chưa, tôi làm trước cho!"

Sở Chu hồi hộp ôm hai tay chéo qua trước ngực rồi lùi về sau một bước: "Ông muốn làm gì thế bạn hiền, bình..."

"A ——! "

Còn chưa kịp thốt ra chữ "tĩnh" thì Lâm Vũ Thanh đã lao đến ôm chặt lấy Sở Chu nhanh như một cơn gió.

Hạ Nam Phong đang ngồi rảnh rỗi uống nước thì mắc cười đến mức xém phun hết ra, cô ho vài cái vì bị sặc, lau đi giọt nước mắt: "Trời đất mẹ ơi, Lâm Vũ Thanh ơi nhóc ghẹo người khác như vậy đó hả, cái này phải gọi là cướp của trai nhà lành mới phải."

Tần Tiểu Lâu ngồi cạnh bổ sung: "Trai nhà lành không có sức phản kháng luôn."