Chương 13

Lượt thứ hai bắt đầu, cuối cùng thì Phó Tuân là người rút được lá quốc vương.

Sở Chu nhìn về Phó Tuân lại vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh, còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi vào con ngươi trong suốt lạnh lùng ấy..

...

Sở Chu cúi đầu ho nhẹ một tiếng để che đi gương mặt không hiểu vì sao mà đỏ bừng, nói: "Chắc thầy Phó sẽ không đưa ra thử thách làm khó mọi người đâu nhỉ..."

Phó Tuân suy nghĩ một chút: "Số 3 bế số 2 chạy 2 vòng quanh vườn hoa."

Sở Chu nhìn lá bài của mình, số 2.

Mẹ nó, tại sao vậy.

Tần Tiểu Lâu nhìn quanh: "Tôi là số 3 nè, số 2 đâu?"

Sở Chu run rẩy giơ bài lên, lí nhí: "...Đây."

Lâm Vũ Thanh chỉ vào cậu rồi cười to: "Há há há há sao lại là ông nữa vậy ní!"

Sở Chu không thể làm gì khác đành nhún vai với y một cái.

Hạ Nam Phong an ủi cậu bằng giọng điệu hả hê như đang cười trên nỗi đau người khác: "Nhóc nên cảm thấy may vì anh Tiểu Lâu bế nhóc chứ không phải là nhóc bế ảnh đó."

Tần Tiểu Lâu đã sẵn sàng hành động, cất bước vọt về phía Sở Chu như thợ săn đang tóm lấy con mồi: "Sẵn sàng chưa chú em, tôi tới đây!"

Sở Chu hơi gồng vai lên, không làm chủ được bản thân lùi về sau, sợ hãi đến mức dựng cả tóc gáy: "Anh Tiểu Lâu bình tĩnh lại! Á á á á ——"

Tần Tiểu Lâu dùng hai tay tóm lấy eo Sở Chu rồi gác cậu lên vai, không đợi Sở Chu bình tĩnh lại đã xông ra ngoài như một cơn gió, chỉ để lại tàn ảnh với camera.

Phó Tuân không nhịn được mà bật cười, những người còn lại cười không ngóc đầu lên được. Hạ Nam Phong cười tới mức không đứng dậy nổi, ngồi xổm xuống đưa tay về phía Tần Tiểu Lâu đang chạy: "Ảnh đang bế người hả? Này phải gọi là vác gạo mới đúng!"

Một lúc sao, Tần Tiểu Lâu vác "gạo" trở về, ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà dõng dạc nói: "Cũng đâu có gì khó!"

Lâm Vũ Thanh cười không ngừng được: "Anh thì khỏi nói rồi, nhưng người anh vác sắp nôn tới nơi kìa!"

Lúc này thì Tần Tiểu Lâu mới sực nhớ, vội vàng đặt Sở Chu xuống, lo lắng lắc lắc vai cậu hỏi han: "Người anh em, cậu có sao không!"

Sở Chu có cảm giác như bản thân vừa ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc dài hơn 800 dặm, lúc đặt chân xuống đất còn thấy chóng mặt và đứng không vững thì lại bị Tần Tiểu Lâu lắc tới lắc lui, tựa như con diều giấy bị kéo bay loạng choạng trên trời, cậu cất giọng lắp bắp: "Dừng lại...anh đừng lắc nữa...là tôi ổn liền..."

"Ừa ừa." Tần Tiểu Lâu sực tỉnh, nhanh chóng buông tay ra, Sở Chu lảo đảo mấy bước mới đứng vững được.

Lâm Vũ Thanh không nhịn được xúc động: "Anh Tiểu Lâu được quá ấy chứ, có thể vác một người đàn ông chạy như vậy luôn, mỗi ngày anh nâng tạ sắt à."

Tần Tiểu Lâu lại rất khiêm tốt: "Có đâu có đâu, là do Sở Chu không hề nặng thôi."

Vì để chứng minh cho câu nói của mình, hắn tiến lên một bước dùng tay bóp eo của Sở Chu lại: "Cậu xem nè, eo của nhóc Sở chỉ có nhiêu đây thôi."

Lâm Vũ Thanh và Hạ Nam Phong nghe thế liền chen nhau lên, meo meo cúi người xuống sờ eo của Sở Chu, như thể đang đi đào kho báo vậy.

Hạ Nam Phong: "Úi thiệt nha, không có miếng thịt thừa nào luôn."

Lâm Vũ Thanh: "Cậu là đàn ông đích thực hả?"

Hạ Nam Phong: "Á tôi mò tới cơ bụng nè."

...

"Hai người quậy đủ rồi đó, sàm sỡ tôi trước mặt mọi người luôn đây này!" Sở Chu đẩy móng vuốt không chịu ở yên của họ ra, buộc phải lui về sau, có chút dở khóc dở cười, "Đừng thấy tôi dễ tính mà bắt nạt đấy nhé."

Sở Chu đang lùi về sau thì vô tình đυ.ng phải thứ gì đó, như thể chạm lưng vào một bức tường vững chắc vậy, cậu xoay người nhìn lại thì mới biết đấy là Phó Tuân. Phó Tuân vươn tay đỡ lấy eo của người trong lòng rồi giúp cậu đứng vững. Không biết vì sao mà vào giây phút chạm mắt với Phó Tuân, Sở Chu cảm thấy bản thân sắp nổ tung đến nơi, từng tế bào trên cơ thể đều như hoa xuân nở rộ.

Đây cũng là lần đầu tiên Phó Tuân tiếp xúc với Sở Chu gần như vậy, hơi thở anh như thể xuyên qua vạt áo mà vuốt ve trên gương mặt cậu. Đầu óc Sở Chu chợt loạn hết lên, hai bên tai nóng bừng, sắc đỏ cũng dần lan xuống đôi gò má.

Trong tư thế mờ ám như này, Phó Tuân liền thuận thế cúi đầu thì thầm vào tai Sở Chu: "Phải ăn nhiều vào."

Sở Chu: "..."

Như thể bị một xô nước đá dội xuống đầu, vệt ửng hồng trên mặt Sở Chu lắng xuống trong nháy mắt, đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn, ngây ngô bước về trước cách xa người Phó Tuân rồi cảm ơn anh một tiếng.

—— Anh giống bậc cha chú trong nhà lắm á thầy Phó.

Sau khi edit cái video đó, đôi lúc Sở Chu bỗng có suy nghĩ không đứng đắn với Phó Tuân, nhưng giờ đây cậu chợt thấy tội lỗi. Người như Phó Tuân nhìn qua liền biết không hề nhiễm chút bụi trần nào, còn trông có vẻ như sắp trời xa nhân gian mà độ kiếp phi thăng vậy, tốt hơn hết là bản thân đừng nên có bất kỳ suy nghĩ lệch lạc nào.

Không thể có ham muốn với đạo sĩ dự bị, mày phải tỉnh táo lên Sở Chu!

Cậu gào thét trong lòng, sau đó chuẩn bị tinh thần cho lượt rút bài tiếp theo.

-