Chương 12

Rất nhiều máy quay đã sẵn sàng, hầu như vây kín Sở Chu và Hạ Nam Phong. Âm nhạc vang lên, đoạn mở đầu là tiếng huýt sáo pha lẫn tiếng búng tay tạo thành giai điệu cuốn hút.

Sở Chu búng tay theo tiếng nhạc rồi tiến về phía Hạ Nam Phong. Hạ Nam Phong chợt xoay người nhìn về camera với ánh mắt quyến rũ, sau đó đặt tay lên vai Sở Chu, sau câu hát "one, two, three" thì gõ hờ vào trước ngực Sở Chu mấy cái rồi lại đẩy cậu ra xa, chỉ là cô chưa điều chỉnh được sức lực của mình, Sở Chu bị đẩy về sau phải loạng choạng một chút mới đứng vững được.

"Ban đầu còn nhìn ra vẻ vừa muốn kháng cự lại vừa muốn mời gọi người ta mà giờ lại trông như đang mưu sát chồng vậy đó." Lâm Vũ Thanh khẽ vỗ tay theo điệu nhạc rồi nhỏ giọng cà khịa.

Hạ Nam Phong nghiêng đầu liếc Lâm Vũ Thanh một cái, còn Sở Chu nghe thế liền cười cười.

"Chỉ cần em nhìn vào ánh mắt này, anh sẽ biến thành một kẻ gây rối~"

Câu hát đầu tiên vang lên bằng tiếng hàn, Sở Chu không hát theo nhưng vẫn phải mở miệng nhép rồi nhảy cho ra dáng. Chân sau đứng thẳng, chân trước khẽ cong lên, cả người thả lỏng tạo thành một tư thế lười biếng, cùng lúc đó thì cậu đưa tay phải về phía trước ngoắc ngoắc, hơi nghiêng đầu, ánh mắt đong đầy sự lưu luyến mơ màng, nhìn về phía camera nháy mắt một cái với dáng vẻ dịu dàng lại pha lẫn chút quyến rũ.

Lâu Vũ Thanh thốt lên một tiếng "Ỏ", nhỏ giọng đánh giá: "Sở Chu sẽ được điểm cộng đó nha."

Sau hai câu hát tiếp theo, hai người càng tiến lại gần đối phương và đứng đối diện nhau.

"Từng chút, từng chút, từng chút một."

Sở Chu vốn định nâng cằm Hạ Nam Phong lên rồi mờ ám tiến lại gần, nhưng còn chưa kịp tỏa ra quyến rũ thì đã buồn cười, Sở Chu chỉ nhìn Hạ Nam Phong một cái rồi xoay đầu qua chỗ khác nhịn cười.

"Cứ tiếp tục thôi, nhiều hơn nhiều hơn nữa."

Hạ Nam Phong vốn phải chạm tay vào cổ Sở Chu nhưng vì trả thù chuyện cậu cười cô khi nãy nên đã chuyển sang xách cổ áo cậu lên, nửa câu hát sau lại tặng cậu thêm ba cú đấm nhẹ.

Về phía những người đứng xem, Phó Tuân còn đang nhịn cười, nhưng đôi lông mày giật giật đã chứng tỏ anh rất vui vẻ, còn Tần Tiểu Lâu thì nở một nụ cười tươi rói, trong khi đó Lâm Vũ Thanh và Tân Di đã ôm bụng cười sặc sụa.

Cuối cùng cũng đã đến đoạn hai người nhảy phối hợp với nhau nhưng vẫn thấy không khác gì lúc nhảy riêng, trông có vẻ rất nghiêm túc và không có chút gian díu mập mờ nào, hai người cũng không đυ.ng chạm cơ thể với nhau.

"Anh sẽ đánh cắp môi hôn của em rồi chạy đi thật xa."

Sở Chu nâng cánh tay Hạ Nam Phong lên, sau đó cúi đầu nhìn từ bàn tay lên cho đến khi gần dán sát vào mặt Hạ Nam Phong.

Lâm Vũ Thanh cười đến mức ngồi xổm luôn dưới đất: "Nhìn giống kiểm hàng ghê luôn á, quét từ gốc tới ngọn xem cánh tay đó có phải đồ giả hay không."

"Không nhảy nữa!" Hạ Nam Phong cười trong cơn tức, nhào đến đuổi theo đánh Lâm Vũ Thanh mấy cái, "Làm như có mình nhóc có miệng vậy, cứ bô lô ba la suốt!"

Lâm Vũ Thanh túm eo Tần Tiểu Lâu, trốn sau lưng thân hình cao ráo ấy, giỡn nhây nói: "Hai người nhìn như đang tham gia văn nghệ ở trường trung học vậy á, trông ngây thơ trong sáng quá, tổ tiết mục có muốn edit moment CP cũng không làm được luôn!"

Hạ Nam Phong đưa tay quấn tóc: "Do nhóc đồng chí Sở đứng đắn quá đó."

Lâm Vũ Thanh lại không nhịn được mà cãi lại: "E là cậu ấy cũng không dám có ý gì khác."

Nhìn Hạ Nam Phong và Lâm Vũ Thanh rượt nhau đùa giỡn vui vẻ, Sở Chu có ảo giác như bản thân đang trở về thời mẫu giáo, ngắm những đứa trẻ vui đùa chạy quanh cột trường, chỉ là cái cột giờ đây lại biến thành Tần Tiểu Lâu.

Sở Chu đang vui vẻ, Phó Tuân chợt hỏi cậu: "Cậu nhảy được lắm, không ngờ một diễn viên như cậu lại có nhiều tài lẻ như vậy."

"Không đâu không đâu." Sở Chu khiêm tốn gãi cổ, "Năm tôi 17, 18 tuổi đã từng là thực tập sinh mà, cũng đã qua lâu rồi..."

"Qua lâu rồi?" Phó Tuân ngắm mặt của Sở Chu, bỗng thấy nghi ngờ, "Năm nay cậu mấy tuổi?"

"25." Sở Chu trả lời thật lòng.

Ánh mắt Phó Tuân hiện lên chút ngạc nhiên: "Cậu chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi thôi sao?"

Lúc trước anh còn tưởng Sở Chu vừa thành niên và mới debut gần đây.

Sở Chu mỉm cười bất lực: "Đúng vậy, tôi và thầy Phó cũng có thể xem là bạn đồng trang lứa đấy, chỉ là tôi không được ưu tú như anh thôi."

Phó Tuân làm ra vẻ "Khi trẻ tôi có triển vọng, cậu không nên so sánh với tôi làm gì."

Sở Chu: "..."

Ừ.

"Nhưng mà trông cậu trẻ quá, sao mà có thể chăm sóc bản thân..."

Phó Tuân muốn nói lảng qua đề tài dưỡng sinh thì lượt chơi thứ hai lại bắt đầu ngay lúc này. Phó Tuân quay người nhìn lại, thì ra là do Lâm Vũ Thanh đã bị Hạ Nam Phong knock out.

Lâm Vũ Thanh, yếu như sên. Phó Tuân thầm đánh giá.