Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!

Chương 3: Một ngày của Nam Sủng! (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuyết Nhạn Cư.

Sau khi Ung Vương quăng y vào nơi này cũng đã ba hôm rồi.

Quẳng y đến nơi này rồi chả thèm đếm xỉa gì tới. Xì! Ta không thèm!

Nằm trên ghế trúc dài Thẩm Nhạn vừa ăn nho được Tiểu Thúy người hầu mới của y lột vỏ, phía sau thì có Tiểu Mai đấm bốp vai. Oa, cuộc sống nhàn nhã tự tại như vầy tại sao phải nghĩ đến tên biếи ŧɦái có tiềm nghi khuynh hướng S kia chứ! Ta cũng không phải M nha!

Mặc dù không được ra khỏi Tuyết Nhạn Cư này nhưng cũng không tệ mấy lúc ăn thì cứ ăn ngủ thì ngủ nơi này còn yên tĩnh như vậy làm ta thật thư thái nha~ Thật muốn đánh một giấc!

" Công tử, giữa trưa rồi người muốn dùng bữa chưa? Nô tì bảo họ chuẩn bị cho người mấy món ngon đại bổ nhé?!" Tiểu Thúy vừa lột nho cho ta vừa tươi cười hỏi.

Tiểu cô nương này cũng chả kém ta bao nhiêu tuổi nghe nói từ nhỏ đã bị cha mẹ bán vào phủ làm nô để đổi lấy 3 cân gạo, tính tình Tiểu Thúy hiền hòa vui tươi lại hòa đồng thân thiện không vì thân phận Nam Sủng của ta mà kinh thường thật tốt nha! Ta cũng nên đối với nàng tốt hơn một chút, dù sao cũng là tiểu hài tử.

" Được nha! Hôm nay ta muốn ăn gà quay, canh gà, gà ăn mày!" Ta tươi cười đáp lại nàng.

" Sao toàn gà thế này? Mấy hôm nay công tử ăn chưa ngán a?!" Tiểu Mai chán nản nói với ta. Nàng lớn hơn ta một tuổi tính tình trầm ổn hơn ta và Tiểu Thúy, nghe nói nàng là tự nguyện vào Vương Phủ làm việc kiếm tiền gửi về quê nhà là đứa con có hiếu nha.

" Vậy đổi lại đi ta muốn ăn heo quay!" Thịt nha cuộc sống của ta không thể nào thiếu thịt! Thịt thịt thịt ta ăn mãi cũng chả ngán.

Tiểu Thúy Tiểu Mai nhìn nhau thở dài, haiz công tử lạc quan quá không quan tâm tới xung quanh cả chúng ta nên vui hay nên buồn cho người đây. Ở nơi cá lớn nuốt cá bé này Vương Gia là lớn nhất muốn tồn tại lâu phải được y chú ý để tâm tốt nhất là sủng! Mới có cơ hội tồn tại lâu.

Hai người các nàng đã hầu hạ không ít vị tiền nam sủng của Vương Gia không ai qua nổi một tháng cả…nghe nói vị công tử này hôm đấy là được Vương Gia khiêng từ hoàng cung về phủ vừa về liền đưa đến Tuyết Nhạn Cư này.

.

Có thể thấy Vương Gia để tâm đến y rồi cho nên quản gia mới phái hai nàng tới hầu hạ vị tân nam sủng này.



Ba ngày nay y không ăn lại ngủ ngủ rồi lại ăn nha bồi bổ cho y nhiều đồ như vậy mà tại sao không thấy tăng được lạng thịt nào thế kia! Như vậy bảo các nàng báo cáo lại cho quản gia thế nào đây? Thật đòi mạng mà!

" A! "

Các nàng giật mình nhìn lại thì thấy Thẩm Nhạn đột nhiên bật ngồi dậy.

" A, công tử sao vậy?" Tiểu Thúy lo lắng hỏi thăm y sao tự dưng ngồi bật dậy thế làm nàng giật cả mình.

" Hôm qua ta đi dạo thấy phía sau Tuyết Nhạn Cư có một cái hồ khá to nha! Ta muốn đến đó câu cá! Cá nướng!" Thẩm Nhạn đứng lên bừng bừng sinh khí nói với Tiểu Thúy và Tiểu Mai đang ngơ ngác.

" A? Câu cá ạ, nhưng bây giờ đang giữa trưa lát nữa nắng lên cao sẽ rất nóng công tử nên ăn trưa rồi đi ngủ đi thôi câu cá để buổi chiều đi ạ?" Tiểu Mai bình tĩnh nói. Đùa à hôm trước quản gia cho mời đại phu đến khám cho công tử bảo ngài ấy sinh ra yếu ớt bệnh từ cốt phải dưỡng từ từ nóng lạnh không chịu được, hơn thế giờ là giữa mùa hè thời điểm nắng nóng nhất lại còn giữa trưa câu cá lỡ cảm nắng thì nàng có mười cái mạng cũng không đền được!

Liếc nhìn Thẩm Nhạn từ trên xuống trên người y bận một tầng lụa xanh lục nhạt tươi mát dáng vẻ mảnh mai còn có khuôn mặt luôn tỏ ý cười ngây ngô của trẻ con làn da thì trắng nõn như trứng gà mới bóc vỏ kết hợp với đôi mắt to tròn của y thật là mỹ nha, nhưng dáng người của y không cao thậm chí còn thấp hơn cả Tiểu Thúy mười lăm tuổi kia chưa hết còn gầy gò như vậy ngay cả nàng không chừng cũng có thể bế y lên.

Hừ, không nên bị sắc mê hoặc vẫn là từ chối đi thôi kẻo y bị bệnh các nàng mới là người chịu trận.

Thẩm Nhạn không biết bản thân đang bị Tiểu Mai kinh miệt chiều cao khiên tốn của y trong lòng tràn đầy hưng phấn câu cá. Nghe Tiểu Mai nói xong y liền không phục!

Nhìn y như vậy thôi chứ không hề ốm yếu nha! Y rất tự tin với vẻ ngoài phong lưu chuẩn soái của mình! Nếu bỏ qua được thành kiến về cái chiều cao của y thì chắc chắn y là một soái ca!(。•̀ᴗ-)

" Tiểu Mai nói đúng đấy công tử, người vẫn nên ăn cơm trưa rồi ngủ đi thôi, ta sẽ dặn họ làm heo quay cho người nha" Tiểu Thúy từng bước dụ dỗ y nói thật nàng rất đồng ý với Tiểu Mai tỷ.

" Câu một lát thôi, một canh giờ! Ta hứa một canh giờ ta sẽ trở về mà" Thấy hai tiểu nô tì này có ý ngăn cản ta câu cá ta đành đưa ra biện pháp này vậy khà khà tới lúc đó ta lật kèo cũng không muộn!

" Không được" Tiểu Mai kiên quyết nói.

" Tiểu Mai, Tiểu Thúy ~ chỉ một canh giờ thôi ta hứa đấy! Các người chẳng lẽ không tin bản công tử?!" Ta vừa nói vừa giả vờ hờn giận hừ mềm không được thì dùng cứng, ta không tin các nàng không cho ta đi!



" Tỷ…" Tiểu Thúy nhìn ta một cái rồi lại nhìn Tiểu Mai nói có lẽ nàng đã siêu lòng rồi đi.

"..." Tiểu Mai liếc nàng ta rồi trầm mặc.

" Nửa canh giờ, chỉ được nửa canh giờ công tử phải quay về đấy ta và Tiểu Thúy sẽ trông chừng người" Cuối cùng Tiểu Mai cũng thỏa hiệp cho ta.

" Được!" Nửa canh giờ, ta không tin mình không câu được con cá nào chẳng lẽ xui nhiều hơn hên sao? Ha ta không tin!

Một lát sau, ta ngồi cạnh hồ trong Tuyết Nhạn Cự trầm mặc…

"..." Không thể nào! Sao ngay cả cái lá cũng không câu lên được!!!

" Lâu vậy rồi mà chưa có động tĩnh gì có khi nào dưới hồ không có cá a?" Tiểu Thúy nhìn ta ưu sầu ngồi cạnh hồ mà nhích lại gần Tiểu Mai thấp giọng hỏi.

" Không thể nào, mới nãy ta thấy rất nhiều a. Có thể là vận may công tử không tốt lắm đi?" Tiểu Mai nhìn nàng thấp giọng trả lời. Quả thật nàng thấy rất nhiều cá nha sao lại không có con nào được.

" Lâu vậy rồi mà công tử chưa có con cá nào sao y vẫn kiên trì ngồi đó vậy nhỉ?" Tiểu Thúy có chút khó hiểu hỏi Tiểu Mai.

" Này không phải kiên trì mà là cố chấp thì đúng hơn đi?!" Tiểu Mai liếc ta một cái rồi nói

Nè, hai vị công nương có thể nói nhỏ một chút không? Dù sao chính chủ là ta vẫn đang ngồi đây!

Đậu xanh! Sao không có con cá nào cắn câu ta hả? Chê mồi dở sao? Sao?

Ta tức muốn xì khối trên đầu! Hừ không cắn câu vậy ta bắt các mi bằng tay! Đợi rơi vào tay lão tử chiên xào hấp nướng bảo đảm các mi đều có mặt!

Thẩm Nhạn từ trên ghế nhỏ ven hồ bật dậy vứt cần câu vừa định tung một đoàn xả người vào nước bắt cá thì đầu óc rung chuyển trời đất tối đen. Y còn chưa kịp hiểu chuyện gì trước mắt đã tối đen lâm vào hôn mê.
« Chương TrướcChương Tiếp »