Chương 9

Ngay cả với những ngọn đuốc và mặt trăng, đêm tối nên họ không thể biết được cô ấy đã trôi đi bao xa.

“…Nhiệt độ quá thấp. Nếu rơi xuống nước ở đây, không có khả nawg nào sống sót.

Mặc lời hiệp sĩ, Sid Lepos ra lệnh cho binh lính xông vào. Con chó săn chạy khỏi vết băng nứt kia đã bị gϊếŧ ngay tại chỗ. Những người lính từ thủ đô tương đối ấm áp bị tê cóng và đã có một người chết, nhưng cuối cùng, Iris đã không được tìm thấy. Một hiệp sĩ đến chỗ Sid, lúc này đang uống rượu để nguôi cơn giận.

“Hoàng tử! Đó là trăng tròn! Trăng tròn đã lên!”

Thấy vậy, Sid vội đặt ly xuống và đi ra khỏi lều. Đúng như hiệp sĩ đã nói. Khi những đám mây che khuất mặt trăng đi qua, một mặt trăng tròn khổng lồ bắt đầu chiếu sáng thế giới. Chỉ Huy Hiệp Sĩ nói.

“Dù sao đi nữa, có vẻ như cô Iris đã chết.”

“…….”

Trăng tròn cho thấy vị vua tương lai đã xuất hiện. Vì vậy, Sid nhận ra rằng Chỉ huy Hiệp sĩ đang nói rằng đối thủ cạnh tranh đã biến mất. Hắn ta nhanh chóng cảm thấy cơn thịnh nộ của mình tan biến, và chắc chắn rằng đêm nay mặt trăng sẽ ban cho hắn dấu hiệu rằng hắn ta sẽ trở thành vua. Tuy nhiên, sự nhạy cảm đặc biệt của gia đình Lepos khiến hắn không nghĩ rằng Iris đã chết.

* * *

Ở phía nam của Luwan là Kawat, một vùng núi và biên giới phía nam qua đó là biên giới với vùng đất cấm mà con người không thể vào. Tại biên giới, Hayer Asheri, cùng với các Hiệp sĩ Tejas, người mà anh ta là chỉ huy, tiếp tục trận chiến đến mức anh ta quên mất họ của mình và mình là ai. Ban đầu sống ở vùng đất cấm, những sinh vật kỳ lạ chỉ có thể được gọi là quái vật đang lao qua biên giới vào Rừng Kawat.

Những người Kawat không coi mình thuộc về Luwan, ban đầu cảnh giác với các Hiệp sĩ Tejas, bao gồm các quý tộc trong số đó, nhưng giờ đã chấp nhận rằng chỉ họ mới có thể cứu họ. Trong suốt năm họ ở Kawat, các Hiệp sĩ Tejas bê bết máu như thể họ đã tắm trong những cơn mưa đỏ. Trở lại ngôi làng nơi người Kawat sinh sống thưa thớt, các Hiệp sĩ đổ nước mà dân làng mang vào quảng trường để lau sạch vết máu. Sau khi trở về chỗ ở, cởi bỏ bộ quần áo bẩn và tắm rửa sạch sẽ, hơi nước nóng bốc lên từ cơ thể của tất cả các thành viên Hiệp sĩ Tejas. Bị cánh tay trái của Hayer đẩy ra, Hencke ngồi chống một tay lên ghế và hỏi người tận hưởng cốc bia.

“Không phải số lượng quái vật đã giảm đi sau khi cây thiêng bị đốn hạ sao?”

Cánh tay phải của Hayer, Annamaria, nói trước những lời đó.

"Thật sự. Tôi gần đây tôi đã không còn nhìn thấy “những thứ hai chân” đó”.

Mọi người trong Hiệp sĩ thở phào nhẹ nhõm trước cụm từ "những thứ hai chân". Trong số tất cả lũ quái vật kì lạ, chúng là thứ tồi tệ nhất trong những thứ tồi tệ nhất. Đi bằng hai chân có nghĩa là có thể sử dụng cả hai tay. Chúng có thể sử dụng cả hai tay và đã học cách sử dụng các công cụ cơ bản. Là nó tiến hóa trong thời gian ngắn, hoặc có thể ném một hòn đá có thể cầm trong tay? Đương nhiên, con người cảm thấy sợ hãi những sinh vật quái dị giống mình. Sau khi bàn tán về chuyện đó, Hencke nói với Hayer, người đang cười lớn.

“Đội trưởng, ngài nói phải đi về kinh thành? Không phải khẩn trương sao?

“Tôi rất muốn ra khỏi đây. Nhưng tôi không biết liệu các anh em có thể sống mà không có tôi hay không.”

“…Nghĩ lại thì, chúng tôi không thể. Đừng đi.”

Hayer chỉ nhướn mày đáp lại và nốc cạn cốc bia. Sau đó, cánh cửa của chỗ ở mở ra và dân làng nói.

“Anh vẫn chưa ăn phải không? Phải ăn trước chứ!"



Nhà Kawats đem đến một bàn thịt cừu nướng nguyên con. Họ đã chuẩn bị một bữa ăn giống như một bữa tiệc ăn mừng, số lượng quái vật đã giảm đi và có vẻ như họ có thể sống sót. Hayer đứng dậy khi xung quanh trở nên ồn ào. Annamaria, người đang cười và trò chuyện với dân làng, liếc nhìn anh ta và ra hiệu.

“Hãy mang cho ngài ấy một bữa ăn.”

"Vâng!"

Dylan ngay lập tức đứng dậy, lấy một chiếc đĩa và bắt đầu chọn những thứ hợp khẩu vị của Hayer. Annamaria hỏi Hencke, người đã bắt đầu ăn.

“Dạo này tâm trạng của ngài ấy có vẻ không được tốt.”

“Tôi không thể hiểu nổi. Ngài ấy liều mạng bảo vệ biên giới ở đây, nhưng không ai ở thủ đô tỏ lòng kính trọng .”

Anh tiếp tục, xúc thức ăn vào miệng.

“Tôi hy vọng chúng ta có thể trở về và quét sạch cái đất nước đó khi mọi việc ở đây ổn định.”

“…Cậu sinh ra trong một gia đình gia giáo mà phải không? Nằm mơ thấy phản quốc thật sự không sao chứ?”

“Tôi đang nói với cô bởi vì chúng ta là bạn.”

“Chà… đúng thật.”

Annamaria nhanh chóng chuyển sự chú ý sang thức ăn, thản nhiên tiếp tục đánh chén.

* * *

Dylan gõ cửa Văn phòng Chỉ huy Hiệp sĩ.

“Đội trưởng, tôi đã mang cho ngài một bữa ăn. Tôi vào nhé?”

"Mời vào."

Đáp lại câu trả lời của Hayer, Dylan mang bữa ăn mà mình chuẩn bị và bước vào phòng. Đúng như Dylan dự đoán, Hayer đang cau mày vì vết thương ở vai. Một cơ thể giống như vị thần trong thần thoại, và một vết sẹo trên vai trái trông như thể nó đã bị chặt với một cái cây. Dylan bĩu môi và đặt bữa ăn trước mặt Hayer.

“Vết thương ngày càng lớn, đội trưởng.”

“Tôi biết chứ, tôi cũng chẳng mù.”

“Xin ngài cho quân thay thế. Xin đừng cứng đầu nữa. Bây giờ, đội trưởng, bạn nên ở một nơi cao đẹp như biệt thự để bạn có thể hồi phục sức khỏe, không phải trên chiến trường này.”

Dylan cằn nhằn và lấy một viên thuốc giảm đau dạng bột màu trắng ra khỏi hành lý của Hayer. Hayer chỉ cười trừ không trả lời nên Dylan chộp lấy thùng gỗ đựng thuốc giảm đau và nói.



“Nếu ngài cứ cười như vậy, tôi sẽ không đưa cái này. Tôi sẽ vứt nó đi.”

“Được rồi, dù sao ngày mốt tôi cũng sẽ đến thủ đô, vì vậy tôi có thể đi lấy lại nó chứ.”

Dylan mím môi vì tức giận, và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bôi thuốc giảm đau dạng bột lên vết thương của Hayer. Vết thương hở không lành lại chút nào. Mặc dù những người khác sẽ ngất đi và không chắc bao giờ tỉnh dậy, Hayer vẫn tiếp tục ăn mà không gây ra nhiều tiếng động.

“Ngài chỉ không muốn tham gia vào một cuộc chiến chính trị, phải không?”

Khi Dylan ngắt lời, Hayer vặn lại.

“Ở đây thoải mái. Tôi không muốn sống trong cảnh khó chịu vì không biết mình sẽ sống được bao lâu nữa”.

“Ngài sẽ không chết vì vết thương này ư."

"Đứa trẻ này."

Hayer ngừng ăn và nhìn cậu bé.

“Tôi bị vết thương này cách đây hai tháng. Ngày đó, vết thương dường như đã bị cào bởi một nhánh trên cây nên đã rách ra nhiều như vậy. Ngay cả các bác sĩ cũng không biết tại sao. Nó đã chẳng lành lại.”

Dylan cắn môi trước sự cam chịu bình tĩnh của anh. Thật bất công đến nỗi cậu không thể chịu đựng được. Tuy nhiên, Hayer, người thờ ơ với mọi thứ trên đời và không có nỗi ám ảnh nào, lại rất bình tĩnh. Dylan, người ở ngay bên cạnh anh, là người duy nhất biết rằng vết thương của anh đã sâu như thế này. Có lẽ đã lâu rồi mọi người đã quên nó và nghĩ rằng nó đã lành vì nó là một vết xước. Dylan nói cộc lốc.

“Ít nhất bạn cũng nên nói với các hiệp sĩ.”

“Những gã đó trông có vẻ cứng rắn, nhưng họ rêи ɾỉ nhiều hơn vẻ bề ngoài. Nếu tôi thực sự cảm thấy muốn chết, tôi có thể nói với họ vào ngày hôm đó.

"Họ sẽ bị sốc."

"Bạn biết gì? Tôi sẽ chết. Và những kẻ đơn giản đó sẽ buồn bao nhiêu ngày?

Cậu bé 13 tuổi Dylan buộc chặt chiếc băng, nghĩ rằng vai trò của mình đã bị tráo đổi với vai trò của người lớn. Sau đó, sau khi Hayer mặc lại quần áo dưới sự chăm sóc của Dylan, cánh cửa bật mở mà không cần gõ.

"Đội trưởng! Đội trưởng!"

Khi Hayer quay đầu lại trước những lời đó, Annamaria, người mở cửa, nói.

“Trăng tròn đã lên! Cuối cùng! Như mong đợi! Mặt trăng đó thừa nhận đội trưởng!

Những lời nói khiến Dylan bật khóc và quay đi. Hayer mỉm cười và xoa đầu Dylan, sau đó đi theo Annamaria ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra. Như cô ấy nói, một mặt trăng tròn xuất hiện trên bầu trời. Mặt trăng chưa bao giờ tròn như thế kể từ khi vua Eswa lên ngôi. Ở Luwan, trăng tròn có nghĩa là nhà vua. Do đó, mặc cảm tự ti của Eswa chắc chắn sẽ lớn lên và trăng tròn hôm nay giống như một dấu hiệu để chấp nhận một vị vua mới.