🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Nằm qiữa cánh đồng hoa kéo dài bất tận, vị vua của loài người khó nhọc thở ra từng hơi, trên người hắn lấp đầy những vết thương, cả cơ thể không nơi nào lành lặn.
Cánh tay trái hoàn toàn bị cắt đứt, 3 ngón tay phải cũng không còn nhìn thấy nữa. Chiếc chân phải bị xoắn nát cùng mắt trái nhắm nghiền đang không ngừng chảy máu.
"Ta đã thắng, phải không?"
Hắn ngước nhìn lên cô gái đang cho mình mượn cặp đùi để gối đầu, mỉm cười hỏi.
"Phải, ngươi đã thắng, Phàm Nhân, thế giới này đã tránh khỏi thảm họa diệt vong bởi nỗ lực của ngươi... Thật đáng mừng."
"Tí tách!"
1 giọt nước rơi xuống chạm vào mặt vị vua loài người, hắn khó khăn vươn cánh tay phải chỉ còn lại ngón cái và ngón trỏ lên gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô gái kia.
"Nếu đây là việc đáng mừng, vậy tại sao ngươi lại khóc? Ta thật không ngờ, ngươi cũng biết rơi lệ đấy, Thần Linh. Mà, có lẽ phải nói... lời này... vĩnh biệt, Megami..."
Giọng nói yếu ớt của hắn nhỏ dần rồi tắt hẳn. Ánh sáng trong con mắt phải dần biết mất, chỉ còn trong nó vẻ vô hồn.
Nắm lấy bàn tay đã chẳng còn toàn vẹn kia khi nó vừa trượt xuống, cô gái cọ xát nó vào má của mình, những giọt nước mắt của cô vẫn tiếp tục chảy dài.
"Dối trá! Dối trá! Dối trá! Ngươi lừa ta! Ngươi phản bội ta! Ngươi... quá yếu đuối để có thể giữ lời thề của chúng ta..."
Gương mặt cô nhạt nhòa bởi nước mắt, cô khóc, cô gào thét, để rồi giọng nói của cô cũng chỉ vang vào hư không. Trước thi hài không thể cất nổi nên lời của người đó, cô siết chặt nó như muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng. Và rồi, thi hài ấy nứt toát, tan rã thành những hạt bụi lấp lánh 2 màu hắc ám và hoàng kim phân tán khắp không trung.
Cô gái đưa tay ra cố nắm bắt, nhưng lại chẳng thể nào giữ lại, dù chỉ là 1 hạt sáng nhỏ.
"Vĩnh biệt kẻ tử thù của ta! Vĩnh biệt, Phàm Nhân!"
Gạt đi những giọt nước mắt giàn giụa trên gương mặt, đôi mắt cô ánh lên sự quyết tâm không cách nào suy suyễn. Cô nắm chặt nắm đấm đặt lên ngực trái của mình.
"Không! Ta sẽ không nói ra những lời ủy mị như thế! Ta sẽ không gọi tên ngươi, ta sẽ không để mọi chuyện kết thúc như thế này! Phàm Nhân! Dù cho có đến nơi tận cùng bóng tối, dù cho có phải lật tung mọi thế giới, ta nhất định sẽ mang ngươi trở về! Ta thề đấy!"
"Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau, hỡi ma vương còn vĩ đại hơn mọi anh hùng kia!"
Dứt lời, cô gái cũng hóa thành những hạt sáng màu lục bích rồi biến mất trong cõi đất trời này.