Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 47: Tuyệt thế bảo đan

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tenoji ôm lấy tay cụt không ngớt kêu rên, thân hình loạng choạng lui lại, con ngươi oán độc mà sợ hãi nhìn chằm chặp Yami, tràn đầy không cam tâm cùng không hiểu.

Yuu ở một bên tựa lưng vào tường, thờ ơ lạnh nhạt, tự tìm đường chết thì chết thôi, cô đã cảnh báo rồi.

"Mạnh, thật sự quá mạnh..."

Đám người thật lâu không thể bình tĩnh, tâm tình chập trùng không yên, kể cả võ sư hay là siêu năng lực gia lẫn vào.

Bực này tuổi tác, bực này thực lực, cho dù đặt ở thời đại hoàng kim của Trái Đất cũng là bất thế chi tài.

"Khoan đã! Ta nhận ra người kia, chẳng phải là Tenoji Kirisame của nhà Kirisame sao?"

"Cái gì? Đệ nhất nhân thế hệ trẻ nhà Kirisame trong tin đồn?"

"Chính là hắn!"

"Thiếu niên tóc trắng kia xem ra gặp nguy hiểm!"

Nhà Kirisame nổi tiếng cực kì bao che khuyết điểm, lại có thực lực đỉnh tiêm, nên võ đạo giới rất nhiều người đều ngại phải dây vào nhà Kirisame, gặp đều tránh đi đường vòng hoặc tích cực lôi kéo quan hệ, dần dần tạo thành tính cách kiêu ngạo từ trong xương phát ra của bọn hắn.

"Thiên tài cũng cần thời gian mới có thể trở thành cường giả! Thiên tư lại cao thì như thế nào? Không hiểu được thu liễm cùng ẩn nhẫn, khó thành châu báu!"

Có người ghen ghét hận nói ra, cười trên nỗi đau của người khác.

"Tuổi trẻ khinh cuồng là lẽ thường, đặc biệt là với thiên tài! Đáng tiếc, hắn chọc phải nhà Kirisame..."

Cũng có người tiếc hận nói ra, nhưng ai cũng đều cho rằng Yami chọc lấy nhà Kirisame nổi giận là 1 hành động ngu ngốc.

Không để ý tới những lời bàn tán kia, Yami đi thẳng tới chỗ Yuu, chìa tay ra.

"Đi thôi, thật mất thời gian."

Hắn nói, Yuu nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, theo hắn rời đi, thật lòng cô bé cũng chẳng muốn ở đây lâu hơn nữa, khéo lại có chuyện.

"Vô cớ đánh người, phá hoại tài sản của Vạn Bảo Các, giờ muốn đi có phải hay không hơi quá đáng?"

Đấy! Có sai đâu, còn chưa đi được 3 bước. Yuu thở dài quay người lại.

Người lên tiếng là 1 lão già râu tóc bạc phơ, thân mặc áo trắng, phía sau hắn là chấp sự lúc nãy của Vạn Bảo Các, xem ra địa vị không thấp.

Hắn là người điều hành của chi nhánh Vạn Bảo Các ở đây. Hôm nay kẻ đệ nhất nhân của nhà Kirisame ở đây bị người đã thương, mặc dù Vạn Bảo Các cũng là 1 đỉnh tiêm thế lực, cả sân bãi tổ chức đại hội này cũng do họ cung cấp, Vạn Bảo Các không sợ nhà Kirisame, cũng cần phải cho họ 1 câu trả lời thích đáng.

"Chúng ta xung đột là việc của chúng ta, liên quan gì tới Vạn Bảo Các các người?"

Yuu nhíu mày nói.

"Xung đột là chuyện của các người, nhưng tài sản bị phá hoại là chuyện của chúng ta, các người không thể cứ thế mà đi..."

"Được rồi! Ta không muốn nghe nữa! Các người muốn đền bù? Thế này chắc đầy đủ!"

Yuu vừa nói vừa lấy ra 1 chiếc hộp nhỏ, cô bé mở hộp, ném 1 viên tròn nhỏ như bi ve màu nhủ vàng trong đó sang phía lão già áo trắng.

"Nếu ngươi thấy không đủ, có thể đến Yozakura tìm chúng ta."

Dứt lời Yuu kéo tay Yami đi thẳng. Lão già thì sững sờ nhìn lấy viên tròn trong tay, lão có thể cảm nhận được bên trong nó nồng đậm năng lượng sống, hẳn đây là 1 viên đan dược, nhưng nhất thời không nghĩ ra đây là loại đan dược nào.

"Dẫn hắn đi trị liệu!"

Suy nghĩ 1 lát, hắn chỉ Tenoji nói. Thiếu niên tóc trắng kia tuổi còn trẻ thực lực lại cao tới khó tin, quan trọng là chính hắn cũng không nhìn ra thiếu niên kia sâu cạn thế nào, điều này có chút đáng sợ. Nghĩ lại thì thiếu niên kia rất có thể là đệ tử của 1 thế lực kinh khủng nào đó ra ngoài lịch luyện. Trước khi tìm hiểu rõ đối phương, tốt nhất không nên đắc tội. Còn về viên đan dược này, trở về lại kiểm tra.

......

"Tại sao?"

Trên đường trở về khu nhà nghỉ, Yami bất chợt hỏi.

"Hả?"

"Tại sao lại cứu bọn chúng?"

Ra là chuyện này, Yuu nghĩ.

"Hôm nay ta thấy nhiều máu rồi, thêm 1 chuyện chi bằng bớt 1 chuyên. Hơn nữa, phá hoại tài sản của họ là chúng ta sai mà."

"Cũng đúng."

Yami sờ sờ cằm, hắn còn ôm chút tâm tình may mắn nên kéo Yuu đi 1 lượt các cửa tiệm, quầy hàng, nhưng làm cho hắn thất vọng là dù có nhiều thứ bài bán như vậy, nhưng bọn họ đi từ trưa tới tận chiều, lại chẳng có gì thật sự dùng được.

"Đừng thất vọng, ta không biết ngươi muốn thứ như thế nào, nhưng các đại thế lực và gia tộc còn chưa chân chính xuất đầu lộ diện. Biết đâu sẽ có thứ ngươi cần."

Yuu thấy hắn hơi có vẻ thất vọng thì an ủi hắn, Yami chỉ nhè nhẹ xoa đầu cô bé.

"Được rồi, cũng muộn rồi, về thôi."

.....

Lúc này, Vạn Bảo Các, một căn phòng kín, có một lão già tóc đỏ áo cũng đỏ đang ngồi trước một cái lò luyện, vẻ mặt trầm ngâm, trên tay hắn là 1 tờ giấy ghi nghệch ngoạc ngoằn ngoèo đầy những kí tự.

"Coi như là đã nhìn ra chút môn đạo, cho ta thêm thời gian vài ngày, tuyệt đối là có thể luyện chế được loại đan dược này!"

Lão già lẩm bẩm.

"Cốp! Cốp!"

2 tiếng gõ cửa vang lên, đưa lão ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Ai đó?"

"Hono tiên sinh! Là ta!"

"Là Sakata à? Vào đi."

Cửa mở ra, 1 lão già khác bước vào, thình lình chính là người áo trắng Yami gặp lúc trưa.

"Ngồi đi!"

Lão già áo đỏ được gọi là Hono ra hiệu cho lão già áo trắng Sakata ngồi xuống.

"Nói đi, ông bạn già, tới tìm ta làm gì?"

Lão hỏi.

"Chả là có 1 thứ muốn nhờ tiên sinh kiểm nghiệm."

"Thứ gì?"

"1 viên đan dược. Đây này, ta không nhận ra nó là loại đan dược gì!"

Dứt lời, lão lấy ra 1 bình thủy tinh nhỏ đưa ra trước mặt Hono.

"Có thứ đan dược ngươi cũng không nhận ra sao? Được rồi để ta xem chút."

Hono cười xòa rồi nhận lấy, bình pha lê, lão đổ ra lòng bàn tay, hơi ngạc nhiên, kích cỡ nó khác biệt lắm so với những đan dược khác, nhưng nó lại mang màu nhủ vàng trong suốt, có chút, nói thế nào đây? Có chút giống như là mật ông cô đặc vậy.

Lão trầm ngâm, vì chính lão cũng nhất thời không nhận ra được đây là loại đan gì.

"Chờ ta 1 lát!"

Lão hướng Sakata nói rồi đứng dậy bỏ vào thư phòng. Sakata thì kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của lão, phải biết Hono tiên sinh là luyện đan sư giỏi nhất ở chi nhánh Vạn Bảo Các hiện tại, ngay cả khi đặt trong trụ sở chính cũng có thể lọt vào 10 tốp đầu giỏi nhất, vậy mà lại không nhìn rõ viên đan này. Hắn càng thêm nắm chắc, thiếu niên tóc trắng kia không tầm thường.

"Tìm ra rồi! Tìm ra rồi!

Độ nửa giờ sao Hono cầm trong tay 1 quyển sách bước ra, vẻ mặt kích động.

"Tìm ra rồi? Vậy nó là đan dược gì?"

Sakata cũng kích động đứng lên.

"Màu sắc có hơi khác, mùi hương cũng có pha chút mùi mật ong, nhưng đây khẳng định là Định Nhan Đan rồi!"

"Định Nhan Đan? Loại đan dược có công hiệu vĩnh tồn nhan sắc, mãi không phai tàn cho đến lúc chết trong truyền thuyết?"

Sakata sợ hết hồn hỏi, Định Nhan Đan theo truyền thuyết chính là loại đan dược có thể khiến các nữ võ giả điên cuồng tranh đoạt, nữ nhân mà, ai lại không muốn mình mãi mãi xinh đẹp. Theo điển tịch được ghi chép thì 1 số tuyệt phẩm Định Nhan Đan còn có thể khiến người sử dụng trong trẻ trung xinh đẹp hơn.

"Phải! Chính là nó! Nhưng viên đan dược này có chút vấn đề!"

Hono vẫn chưa hết kích động, tay cầm viên đan dược kia cũng vì kích động mà đang run rẩy.

"Có chút vấn đề? Vậy đây là tàn phẩm kém chất lượng sao? Cũng phải nó đã thất truyền lâu như vậy, có người lấy ra được thì quả thật là đáng sợ."

Sakata nghe được đan dược có vấn đề thì tâm lý hơi thăng bằng lại, quả thực nếu không thì thiếu niên kia đáng sợ quá rồi.

"Ai nói với ngươi đây là tàn phẩm chất lượng kém? Theo ta kiểm tra thì nó là tuyệt phẩm đó!"

"Cái gì? Tuyệt phẩm? Còn vấn đề là chuyện gì xảy ra? Đừng úp úp mở mở nữa Hono tiên sinh, trái tim già của ta chịu không nổi đâu!"

Vừa mới bình tĩnh Sakata giờ lại lần nữa kích động mặt mũi đỏ lên.

"Ta nói vấn đề, chính là năng lượng sống tồn trữ trong nó, nhiều, thật sự là quá nhiều! So với đỉnh cấp Bồi Nguyên Đan của chúng ta chỉ có hơn chứ không kém!"

"Cái gì? Định Nhan Đan tuyệt phẩm cấp, năng lượng lại so ra Bồi Nguyên Đan càng nhiều hơn? Tiên sinh không gạt ta chứ? Điều này hơi đáng sợ, không không, quá đáng sợ rồi!"

Nên biết Bồi Nguyên Đan chính là đan dược chủ bài của Vạn Bảo Các, có tác dụng phụ trợ tăng nhanh tốc độ tu luyện, cực gì quý giá, vạn kim khó cầu, cho dù là lượng lớn linh thạch cũng khó đổi, lại là có tiền cũng chưa chắc mua được. Giờ lại có 1 viên đan dược công dụng so với nó càng lớn, mà đó lại chẳng phải là công dụng chính nữa. Đây là cái khái niệm gì?

"Tuyệt Thế Bảo Đan nha! Ngươi lấy nó từ đâu vậy?"

"1 thiếu nữ đi chung với 1 thiếu niên đưa cho ta!"

"Tìm! Nhất định phải tìm ra họ!"
« Chương TrướcChương Tiếp »