Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về

Chương 45: Vạn Bảo Các

« Chương TrướcChương Tiếp »
"...tôi nghĩ đại nhân sẽ có hứng thú, cho nên đã mời ngài ấy tới."

"Ra là vậy."

Trong khu nhà nghỉ, Tenma tốn 1 chút thời gian để giải thích cho nhóm người Kokuren tại sao họ lại ở nơi này.

Nghe xong, Alice thở dài, chuyện này phát triển hoàn toàn vượt ngoài phán đoán của cô. Vốn có ý định tách Kokuren và Yami ra khỏi nhau đồng thời tạo cơ hội cho Micheal tiếp xúc với Kokuren, nhưng những gì cô tính toán xem ra đã đổ sông đổ bể. Định mệnh đôi lúc lại trớ trêu như vậy, cứ như muốn đùa nghịch kẻ khác.

"Cơ mà, hắn ta đi đâu rồi?"

Cô nhìn quanh rồi chợt hỏi.

"Cả Yuu nữa, con bé cũng biến mất!"

"Vừa nãy, ngài ấy nói ra ngoài đi dạo 1 lát, Yuu tiểu thư có vẻ đã đi theo ngài ấy rồi ạ!"

Jin Matou đáp lại.

.......

Dạo bước trên đường phố, Yami bỗng nhíu lại đôi mày, quay mặt lại nhìn kẻ vừa đi qua bản thân, hắn đưa tay lên gãi mũi tỏ vẻ khó chịu

"Ngươi sao vậy Yami?"

Thấy lạ, Yuu hỏi.

"Không có gì, 1 con cá biển tanh tưởi vừa đi ngang qua thôi."

"Cá biển? Đi ngang qua? Nhưng chúng ta đang ở trên núi mà, lấy đâu ra cá biển lại còn đi ngang?"

"Không có gì đặc sắc đâu, nhớ con rắn biển hôm trước không? Có lẽ là cùng 1 bọn."

"Cái gì?"

Nghe Yami nói, Yuu kinh ngạc thốt lên, cô bé quay đầu lại tìm kiếm nhưng rồi bị Yami gõ nhẹ 1 cái.

"Đừng tìm, đi mất rồi!"

"Sao ngươi có thể bình tĩnh như thế? Không thấy lo lắng sao? Lũ quái vật đó đến đây làm gì? Còn trà trộn vào giữa đám người nữa?"

"Làm gì cũng không quan trọng, chỉ cần đừng chọc ta. Nếu không thì..."

"Thì sao?"

"Ngươi muốn ăn cá hướng hay cá hấp? Hay hải sản tươi 7 món?"

"...."

Yuu im lặng, cái tên này cũng biết đùa ư? Rồi cô bé định lấy di động báo cho Kokuren biết, dù sao việc này ảnh hưởng cũng không phải là nhỏ, ai biết được lũ quái thú này đang âm mưu điều gì? Nhưng cô bé chợt nhận ra di động mình đã để trên máy bay rồi, đành thở dài mượn di động của Yami.

"Di động? Hết pin rồi!"

Hết cách, Yuu ngao ngán lắc đầu, cũng mặc kệ, Yami đang ở đây, cần gì phải lo nữa.

2 người cứ thế tiếp tục song song bước đi, Yuu không thích nói nhiều, Yami tình huống bình thường cũng lười mở miệng, vì vậy cả 2 đều bảo trì im lặng.

Yuu cũng không biết, Yami hoàn toàn không đùa, hắn thật sự có ý định làm thịt lũ dị thú kia, theo đúng nghĩa đen.

Đi được 1 lúc, trước mắt 2 người hiện ra 1 tòa lầu cao, sơn son thếp vàng, xa hoa tráng lệ, diện tích ước chừng cũng phải mấy trăm mét vuông, cao vài chục tầng, giữa đại môn treo 1 cái bảng thật lớn đề 3 chữ "Vạn Bảo Các", hoàn toàn đem tài lực và vị thế phô bài ra bên ngoài, nó tọa lạc giữa những khu nhà cửa xung quanh chả khác gì hạc giữa bầy gà.

"Vạn Bảo Các ư? Nè Yuu, ngươi có mang theo mấy viên kẹo không?"

"Có mang chừng 10 viên để 1 tuần này sử dụng, ngươi hỏi làm gì?

Yami sờ sờ cằm, rồi kéo lấy tay nhỏ của Yuu.

"Đi vào xem chút!"

Yuu không lên tiếng, chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì, tùy ý để Yami kéo đi.

Vừa bước vào trong Vạn Bảo Các, cảnh tượng bên trong sặc sỡ lóa mắt khiến Yuu cảm thán không thôi, Vạn Bảo Các nơi này thật sự là quá tráng lệ, trung ương mười cây cột đá to lớn điêu khắc họa tiết Kim Long quần quanh, chưa hết những họa tiết đó hoàn toàn được làm từ vàng ròng, hơn nữa, vách tường 4 phía cũng được trang trí nguyên 1 đám kim long.

Xinh đẹp thị nữ thấy có người tiến vào thì tươi cười nhưng rất nhanh nụ cười đó tắt ngúm, chẳng bởi vì cái gì khác, mà 2 người vừa bước vào trông có vẻ tầm thường, trang phục họ đang mặc chất liệu vải dù tốt, nhưng đó chỉ là so với thế tục bên ngoài.

2 người này, ngoài cô bé tóc vàng phấn điêu ngọc trác, tinh xảo mỹ lệ như 1 con búp bê sứ ra, thì cũng chẳng còn gì nổi bật. Xem ra là người thế tục được thế lực nào đó mang vào đi, nhìn cái điệu bộ ngó nghiêng ngó ngửa của gã tóc trắng kia, xem thế nào cũng là nhà quê 1 loại. Loại người này cũng chẳng cần thiết phải nghiêm trang tiếp đãi, không đuổi ra đã là vạn hạnh rồi.

Yami nhìn quanh 1 lúc, rồi lắc đầu:

"Tầm thường. Cũng không gì hơn cái này."

Hắn thở dài, nhìn thấy 3 chữ "Vạn Bảo Lâu" hắn đã âm thầm hi vọng có 1 cái gì đó lọt nổi mắt mình, nhưng có vẻ hắn đã kỳ vọng quá cao rồi.

"Hừ! Khẩu khí thật lớn! Sợ rằng ngươi 1 cái cũng xem không hiểu đi! Hay là ngại không trả nổi giá nên tự huyễn hoặc mình bảo vật ở đây đều là loại mặt hàng rau cải?"

Thị nữ nghe hắn nói thì khinh miệt mắng, làm ở đây lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe có người nói bảo vật của Vạn Bảo Lâu là tầm thường.

"Hả? Trả giá không nổi? Ta chỉ nói sự thật thôi, đồ vật ở đây không gì hơn hai chữ tầm thường, chẳng đáng để ta phải trả giá."

Yami nhàn nhạt lắc đầu, định dẫn theo Yuu bỏ đi, nơi đây đã không có thứ gây hứng thú cho hắn, có ở lại cũng chỉ mất thời gian.

"Có chuyện gì?"

1 đạo âm thanh uy nghiêm bỗng chợt vang lên, chủ nhân của âm thanh này là 1 người trung niên thần võ bất phàm.

"Chấp sự!"

Thấy người này đi ra, thị nữ cúi đầu cung kính chào.

"Ta hỏi là có chuyện gì?"

"Dạ vâng! Chuyện là có kẻ không biết trời cao đất dày, chê rằng bảo vật của Vạn Bảo Các chúng ta là tầm thường! Không đáng để hắn ra giá!"

Vừa nói thị nữ vừa hất cái cằm sang hướng Yami và Yuu đã đi gần đến cửa. Chấp sự nghe thị nữ báo cáo lại thì cau mày, nhiều năm qua, đây cũng là lần đầu hắn nghe có kẻ nói vậy. Nhưng dẫu sao cũng là chấp sự, tâm cảnh phải hơn xa những thị nữ này. Hắn nén khó chịu xuống, hướng Yami nói:

"Vạn Bảo Các từ xưa đến nay không gì là không có, chỉ là các hạ có trả nổi giá hay không thôi!"

Nghe vậy, đang rời đi Yami cũng phải dừng bước, xoay đầu nhìn lại.

"Thật sao?"

Hắn hỏi.

"Thật! Vạn Bảo Các cũng không phải hư danh!"

Chấp sự đáp, dù Vạn Bảo Các ở đây chỉ là 1 chi nhánh, nhưng giữ lấy toàn bộ bảo vật trong mắt phàm nhân, cũng đầy đủ, hiển nhiên, hắn cũng chỉ coi Yami là phàm nhân, về phía Yuu, hắn cũng chẳng nhìn ra cô bé tinh xảo như búp bê này mạnh mẽ bao nhiêu.

"Hahaha!"

Yami cười, ôm bụng cười.

"Ngươi cười cái gì?"

Chấp sự hỏi, giọng nói đã có chút tức giận.

"Cái gì đều có, vậy mang ra đây cho ta 1 cái Chung Mạt Họa Khí đi!"

Cái gọi là Chung Mạt Họa Khí, chính là loại vũ khí có thể 1 kích oanh nát thế giới, gọi Chung Mạt Họa Khí, bởi vì thứ nó mang đến, chính là thảm họa diệt vong cho thế giới mỗi khi được kích hoạt. Yami trước đây có 1 bó to, không có một trăm thì cũng có tám chục, nhưng chúng đã bị thất lạc cùng mớ ký ức lộn xộn của bản thân hắn rồi.

"Chung Mạt Họa Khí? Là cái gì?"

Chấp sự nghiêm mặt, cố lục lọi lại trí nhớ xem nhưng chẳng có thứ gì gọi như thế, đây đối với hắn hoàn toàn là 1 danh từ mới.

Đối với chuyện này, Yami chỉ cười nhạt, 1 hành tinh lụi tàn đang khôi phục có thể tồn tại Chung Mạt Họa Khí sao? Câu trả lời là không, cho dù nơi này có ở thời kỳ toàn thịnh đi nữa, cũng không thể nào có loại vũ khí kia.

Hắn kéo lấy tay Yuu bước ra ngoài, chẳng định nán lại thêm.

"Mạnh miệng xấu hổ!"

Yuu quay đầu lại nói với chấp sự, còn về lời Yami nói ra, cô bé cũng không nghi ngờ, hắn nói có, vậy chắc chắn là có.

"Hừ! Ta xem các ngươi là cố tình tới đây gây sự đi! Chán sống! Nơi này là Vạn Bảo Các, không phải là tiệm rau củ!"

Chấp sự gằn giọng nói, bị 1 con nhóc mỉa mai và 1 kẻ phàm nhân tầm thường không thèm nhìn, khiến hắn giận dữ. Cái Chung Mạc Họa Khí máu chó, hoàn toàn là tên kia tự biên ra để gây chuyện ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của Vạn Bảo Các đi!

"Đến đây nói xằng nói bậy, giờ muốn đi? Nào có dễ dàng như thế? Người đâu! Bắt chúng lại!"

Một đám người lập tức lấy Yuu và Yami làm trung tâm bao vây lại.

"Quỳ xuống dập đầu xin lỗi, ta sẽ cho các ngươi đi!"

Yuu lạnh mặt, chuyện không thể tránh đúng là không thể tránh, cô bé đi theo Yami để ngăn hắn không làm gì quá đáng hay gây huyện với thế lực nào. Nhưng từ nãy đến giờ cô không hề thấy Yami làm gì quá đáng chứ? Là chuyện tự bò lên đầu 2 người. Thế giới này toàn 1 lũ mắt cao hơn đầu thế sao?

"Ồ! Yuu, tại sao em lại ở đây?"

Lúc này, từ trên lầu đi xuống 1 đám người, người đi đầu cũng là người vừa lên tiếng là 1 thanh niên có vài phần tương tự chị em Yuu và Kokuren.
« Chương TrướcChương Tiếp »