"2 cậu không đi thì thôi vậy..."
Hanjo giả vờ không đành lòng nói, nhưng hành động thì lại giống trêu tức hơn, gã cố tình lấy ra 1 tấm thẻ màu đỏ, giả đò làm rơi trước mặt mọi người.
"Ây da! Thật không cẩn thận!"
Gã cúi người xuống nhặt lên rồi vung vẩy tấm thẻ trước mặt mọi người.
"À mọi người hẳn không biết đây là gì đi? Để tôi giải thích 1 chút, Thiên Thượng Nhân Gian chia ra làm 3 cấp độ. Thiên - Địa - Nhân, lấy Thiên là cao nhất, điều này hẳn mọi người ai cũng biết rồi. Tấm thẻ này là chứng minh cho tư cách có thể bước vào Địa cấp..."
Hanjo nói, nhãn thần không hề che giấu đắc ý, bác của hắn làm quản sự tại Địa cấp, khó khăn lắm mới làm tới được 1 tấm thẻ này cho cha hắn. Hôm nay, vì lấy le trước mặt bạn bè nên hắn trộm tới dùng.
"Oa! Không hổ là lớp trưởng!"
"Cả thẻ tư cách Địa cấp cũng lấy tới được!"
"Lớp trưởng đúng là lợi hại nha!"
"Hôm nay chúng ta là được thơm lây từ lớp trưởng rồi!"
Nghe bạn cùng lớp nhao nhao thán phục, trong lòng, cảm hư vinh của Hanjo đạt tới cực điểm, nhưng vẻ ngoài của hắn vẫn cứ 1 bộ dáng chuyện này cũng thường thôi, càng làm đám bạn thêm tròn mắt.
"Mới Địa cấp? Có gì lợi hại!"
Đứng ở 1 bên Yoru ngạc nhiên thốt lên, hắn cũng không hiểu phân chia cấp bậc ở Thiên Thượng Nhân Gian, nhưng lúc nãy, thanh niên kia bảo rằng chỗ này là sản nghiệp của nhà hắn, với lại hắn cung kính Yami có thừa, nghĩ rằng nếu là hắn đãi 1 bữa thì đẳng cấp tuyệt đối cũng không thấp đi nơi nào. Chỉ là Địa cấp, có cái gì đáng để đắc ý.
"Hừ!"
Nghe Yoru nói, vẻ mặt của Hanjo cứng lại, đắc ý không còn, hắn hừ lạnh 1 tiếng.
"Yoru, nghe như có vẻ cậu rất chướng tai, gai mắt 2 chữ Địa cấp hả? Tôi biết nhà cậu không có điều kiện nhưng cũng đừng vô tri vậy được không! Hầy! Nhân cấp tuy rằng là cấp thấp nhất, nhưng muốn vào cũng phải là kẻ có tiền mới có thể chi trả chắc là nhà 2 cậu còn chưa có ai đặt chân vào đi, Địa cấp là cấp bậc của tầng lớp thượng lưu chân chính, sở hữu được thẻ chứng minh tư cách thì quý lại càng quý. Còn Thiên cấp, chỉ có những kẻ đứng đầu thành phố này mới có khả năng đặt chân vào đến..."
Hanjo chầm chậm nói, trong giọng điệu chứa đầy khinh miệt, đối với Yoru vô tri khinh miệt, cũng đối với thân phận của 2 người khinh miệt.
"Haha! Thà không nói thì người ta cũng chẳng biết mình ngu!"
"Cứ thích mở miệng phơi bày cái ngu của mình ra cho thiên hạ!"
"Mặc kệ bọn nhà nghèo ngu ngốc này, chúng ta đi thôi, lớp trưởng! Đừng để bọn ngốc này làm ảnh hưởng tâm tình."
"..."
"Tôi..."
Bọn bạn cùng lớp lại bắt đầu hùa theo nhạo báng, khiến Yoru xấu hổ đỏ cả mặt, không biết nên nói gì cho phải.
"Còn nói là không phải lẻn theo chúng ta? Điều này cũng không biết, không phải lẻn theo chúng ta thì là gì?"
"Gọi bảo an đi, đuổi lũ nhà nghèo này ra, chúng đứng đây chỉ làm ảnh hưởng tới chúng ta."
"Phải đó! Lũ nghèo kiết xác này thì lấy đâu ra tiền mà dùng bữa ở đây!"
"Bảo an! Bảo an đâu rồi!"
Nhìn thấy động thái của Yoru, đám người càng thêm chắc chắn vào suy đoán ban đầu, lớn tiếng gọi bảo an. Vạch mặt dù sao cũng đã vạch mặt, hôm nay chúng muốn xem Yami và Yoru triệt để mất mặt, biến thành thẳng hề diễn trò.
"Tôi là quản lý chỗ này, cho hỏi chuyện gì xảy ra?"
Bên đây ồn ào cũng khiến cho người khác chú ý tới, 1 người đàn ông trung niên bụng phệ tiến đến hỏi, hắn là quản lý khu Nhân cấp.
"2 tên này làm ảnh hưởng chúng ta dùng bữa, mau đuổi chúng đi!"
Lập tức có người nói.
"Điều này..."
Quản lý có chút khó làm, đã tới thì là khách, chỉ cần trả đủ tiền thôi. Nhưng nhìn thấy tấm thẻ Địa cấp trên tay Hanjo, hắn làm ra quyết định, kẻ có thể sở hữu thẻ Địa cấp, hắn đắc tội không nổi, rất hiển nhiên, hắn lựa chọn đứng về phía bọn người Hanjo.
"2 vị này xin hỏi là đến dùng bữa sao?"
"Đương nhiên!"
Yoru thẳng thừng nói ra.
"Trò cười! Lũ các người trả nổi tiền sao?"
"Haha!"
Liền có người khinh miệt cười nói.
"Nếu không phải khách nhân tới dùng bữa, mời ra khỏi đây!"
Quản lý nghiêm giọng, hạ lệnh đuổi người.
"Đừng làm phiền ta!"
Yami, vẫn đang im miệng tựa lưng vào tường nãy giờ, lạnh nhạt nói.
"Nếu 2 người không đi, tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh!"
Quản lý nhìn thấy Yami cứng đầu không đi, trong lòng có chút tức giận. Chụp lấy bờ vai Yami định kéo hắn ra. Nhưng gã rất nhanh phát hiện, mình vậy mà không thể xê xích thiếu niên kia dù chỉ 1 li.
Trong lúc gã còn đang kinh ngạc, Yami đã nắm lấy bàn tay gã đang đặt trên vai mình, gã liền cảm thấy bàn tay như bị 1 cái kềm sắt kẹp lấy, cố vùng vẩy nhưng không có cách nào thoát khỏi.
"Ngươi định làm gì? Buông ta...!"
Gã hoảng sợ kêu lên, nhưng trước khi kịp dứt câu, cả cơ thể nục nịch đầy mỡ của gã đã bị nhấc lên không trung, rồi bị quăng ra 3m bên ngoài, cái mông đập mạnh xuống sàn khiến gã đau đớn kêu lên oai oái.
"Bảo an! Bảo an đâu rồi, ở đây có kẻ gây sự, nuôi các người chỉ tổ tốn cơm à?"
Gã xoa xoa mông đứng dậy hét lớn, làm quản sự đã hơn 10 năm nay, không phải là gã chưa từng thấy qua người gây sự, nhưng bọn chúng hoặc là vào viện nằm cả đời còn lại, hoặc là làm mồi cho cá biển. Hôm nay không ngờ lại có kẻ đến gây sự, dám động đến Thiên Lang Hội, chỉ có lũ chán thở.
Sau tiếng hét của gã, 1 đám người cao to vận lấy đồ bảo an kéo đến, vây lấy Yami và Yoru.
"Lôi hắn ra ngoài đánh 1 trận!"
1 tên bảo an liền tiến lên, định nắm lấy Yoru, khi hắn suýt tóm được thì chợt phát hiện ra trên ngực mình có 1 bàn tay.
"Ta đã bảo, đừng làm phiền ta, các ngươi thật sự nghĩ rằng ta không dám làm gì sao?"
"Chết!"
Bảo an rống lên, vung nắm tay vào đầu Yami. Tiếng nói vừa dứt, tiềm thức mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe phanh 1 tiếng.
1 bóng người bay ngược ra sau, đυ.ng ngã lăn 2 cái bàn. Thấy có xung đột, thực khách có người sợ hãi bỏ chạy, có người yêu náo nhiệt đứng đấy chỉ trỏ bình luận.
Quản lý bụng phệ và lũ bạn học đơ người, theo bọn họ thấy, 2 kẻ thiếu ăn như Yami và Yoru chỉ có nước bị đánh đến mức quỳ xuống xin tha. Chuyện vừa nãy là cái gì xảy ra? Đẩy nhẹ 1 cái liền văng xa mấy mét?
"Mẹ nó, còn đứng đó làm gì? Cùng nhau tiến lên phế hắn!"
Quản lý bụng phệ rất nhanh hoàn hồn, hắn hét lên ra lệnh, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác bất an, nên giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể.
Nhất thời, vẫn còn đứng yên những bảo an kia, đồng loạt nhất tề tiến lên như ong vỡ tổ, từ 1 đòn vừa nãy, chúng hiểu rằng thiếu niên trước mắt không đơn giản, đơn đã độc đấu chỉ khiến bản thân thành cái bao cát.
"Gặp kẻ thù mạnh hơn, các ngươi lựa chọn đồng loạt tấn công? Không tệ, chết chung cho gọn!"
Yami đạm nhiên nói, mặt không biến sắc, hắn nhấc chân, giẫm xuống nền 1 cái, cả đám bảo an, bao gồm quản lý bụng phệ, lập tức bị nhấc lên lơ lửng giữa không trung, rồi bị quẳng mạnh ra ngoài cửa ngã sóng soài, không rõ sống chết.
Đám bạn học lúc này đã kinh ngạc không thể thốt nỗi nên lời. Chẳng phải Yami không có tư chất sao? Chẳng phải hắn là kẻ đã định sẳn cả đời chỉ là 1 con người tầm thường thôi sao? Vừa mới nãy là gì? Siêu năng lực? Hay vẫn là cái gì đó khác.
Trong lòng mỗi người vừa sợ vừa giận, lại ngập tràn cảm giác không cam lòng cùng ghen ghét. Kẻ vẫn luôn bị bọn họ khinh thường, lại đi trước họ 1 bước thu hoạch được sức mạnh, khiến họ buồn nôn giống như ăn con ruồi đồng dạng.
"Yami, mày... mày dám đánh người của Thiên Thượng Nhân Gian? Xong, mày xong rồi, họ sẽ không bỏ qua cho mày, chờ nhận lấy Thiên Lang Hội khủng khϊếp trả thù đi!"
Hanjo thấy Yami hướng bên mình đi tới, hắn đã chẳng còn tâm tình giả vờ gọi cậu xưng tôi nữa rồi, trái tim nhỏ bé bị sợ hãi lấp đầy, sợ Yami đánh bản thân tàn phế, ngoài mạnh trong yếu run lẩy bẩy nói.
Nói cho cùng chúng cũng chỉ là học sinh cao trung, sinh hoạt cũng chỉ như hoa trong nhà kính, trừ phim ảnh, đã bao giờ thấy cảnh tượng thế này.
Tiara nắm chặt tay Akira sợ hãi chảy đầy 1 thân mồ hôi lạnh, mới nãy cô là người nhạo báng nhiệt tình nhất, tên này nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
"Chúng có bỏ qua hay không, ta không quan tâm, cũng không quan trọng, quan trọng là ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Yami, chầm chậm hướng đám người đi tới, trước đây, hắn không quan tâm bọn chúng, là vì giẫm chết 1 bầy kiến rất đơn giản, cũng rất vô vị nhàm chán. Nhưng lũ kiến hôi này cứ liên tục hướng chân hắn bò lên, cứ như vậy cũng rất phiền, thôi thì cứ giẫm 1 phát.
"Đã có chuyện gì?"
Ngay lúc này, Tenma dẫn theo 1 đám vét đen tới, định tỏ rõ sự trang trọng đối với Yami, thì đã thấy phía trước loạn thành 1 đoàn, liền giận dữ quát.
Thấy được Tenma và lũ thuộc hạ, Hanjo như vớ được cọng rơm cứu mạng, hắn cười to, vẻ lo lắng quét sạch sành sanh. Lũ vét đen này hắn từng thấy qua, rất giống với bảo an ở khu Địa cấp, hẳn là bác hắn thấy mọi chuyện ở đây, nên phái đến giúp hắn trừng trị Yami đây mà.
Phải biết, bảo an ở Địa cấp và Nhân cấp là 2 khái niệm hoàn toàn khác biệt, bảo an khu Nhân cấp, chẳng qua chỉ là dáng người cao to lực lưỡng 1 chút mà thôi. Còn Địa cấp, là chân chính lực lượng tinh nhuệ, đều là những kẻ từng dựa vào liếʍ máu trên lưỡi đao mà sống, hắn từng nghe bác hắn nói như vậy, 1 cái có thể đánh 10 cái Nhân cấp bảo an.
Dù cho 1 người không đánh lại Yami thì sao, bên kia có 1 đám lớn. Tiến lên quần ẩu thì dù Yami giỏi đánh nhau thế nào thì cũng chỉ có bị đè ra đập.
"Haha! Yami, mày tiêu rồi, tình thế nghịch chuyển rồi, người của tao đã tới, bây giờ mày quỳ xuống xin tha thì tao sẽ cho mày gãy vài cái thương thôi."
Hanjo cuồng tiếu 1 trận, gương mặt vặn vẹo, tâm tình bị đã kích sợ hãi kịch liệt lúc nãy giờ sắp hưởng cảm giác báo thù, thật sự sảng khoái bạo rạp. Nhưng thấy Yami vẫn 1 mặt thờ ơ, Hanjo cười lạnh:
"Thứ đồ không biết sống chết!"
Đám bạn cùng lớp thấy hắn tự tin như vậy cũng nhao nhao lấy lại bình tĩnh.
"Liền biết lớp trưởng giỏi nhất!"
"Yami Sora! Giờ hối hận đi?"
"Haha! Lớp trưởng quả nhiên trâu bò!"
"...."
Trong đám người, Tiara định nói gì đó, nhưng Akira rất nhanh bụm lấy miệng cô, ra hiệu cô im lặng. Từ nãy đến giờ, Akira luôn cảm thấy chuyện này không ổn, nồng nặc cảm giác bất an, trong lúc mọi người vẫn đang cười nhạo, Akira kéo tay Tiara từ từ lui ra khỏi đám người, lặng lẽ trốn đi.
Yami nhận thấy tất cả, nhưng không để ý thêm, phải nói là, hắn không thèm để ý.
"Anh là bảo an phải không? Tôi là người thân của ông chủ anh đây! Tên này đến đây gây sự, mau đánh hắn tàn phế rồi quẳng ra ngoài đi"
Khi Tenma và đám vét đen đi tới, Hanjo mỉm cười chỉ Yami nói ra, giọng điệu ra lệnh không thể nghi ngờ.
Tenma nghe hắn nói thì sững sờ, người thân của ông chủ?
Hắn là chủ mà?
"Dám hỏi, ông chủ mà anh nói là ai?"
"Hừ! Ông chủ của mình cũng không biết, thứ ăn hại. Nghe đây, bác tôi là Nitta Shieta!"
Hanjo ngạo nghễ cố ý nói lớn tiếng, Tenma thì ồ lên 1 tiếng, lấy điện thoại ra.
"Này! Ông chủ Niita sao? Ta là Tenma Yuuto, hiện đang ở sảnh Nhân cấp, mời ngài đến 1 chuyến.
Nói xong, Tenma cúp điện thoại, không đợi đầu dây bên kia có đáp lại gì hay không, lại cũng không làm gì thêm.
"Hừm! Anh cũng thức thời đó! 1 lát Bác tôi tới tôi sẽ nói tốt vài câu cho anh!"
Hanjo mỉm cười, tiểu nhân đắc chí nói.
"Này! Nếu anh cũng biết bác tôi, thì trước tiên xử lý 2 tên nhà nghèo này 1 trận đi, cũng xem như lập 1 cái công trạng.
"Đợi 1 lát, đợi ông chủ Nitta tới rồi lại tính tiếp."
Tenma lắc đầu đáp.
"Hừ! Xem ra vẫn chưa tin tôi? 1 lát coi chùng tôi nhượng bác trực tiếp đuổi việc anh!"
Hanjo khinh thường nhìn Tenma nói, trong mắt hắn, Tenma cũng chỉ là 1 đầu lĩnh bảo an nho nhỏ, giỏi đánh nhau thì sau, còn chẳng phải làm việc cho kẻ khác?
Rất nhanh, 1 người trung niên dáng người có chút nhỏ xuất hiện, thở hồng hộc.
"Ông chủ! Có việc gì gọi tôi gấp vậy? Ngài gọi tôi Nitta được rồi, gọi ông chủ tôi không nhận nổi đâu!"
Người trung niên kia 1 mặt anh khí, nhưng lúc này lại đang cúi đầu nịnh hót Tenma.
"Bác à? Bác làm gì vậy?"
Hanjo cảm thấy không ổn, chuyện này hơi sai sai rồi, bước lên xác nhận.
"Hanjo? Sao cháu lại ở đây?"
Nitta Shieta nhìn đến Hanjo, ngạc nhiên hỏi, nhưng mà còn không đợi Nitta quay đầu, liền bị Tenma tát 1 cái nằm ra đất.
1 tát này âm thanh vang dội, trực tiếp vả vào mặt Nitta.
Đồng thời, tâm tình đám bạn học cũng triệt để chìm xuống đáy cốc.
"Nghe hắn nói ngươi là ông chủ Thiên Thượng Nhân Gian hả Nitta?"
Tenma xoay xoay cổ tay, 1 tát vừa rồi hắn không dùng lực, bởi bì Nitta Shieta thật sự có tài, chỉ là trừng phạt nhỏ 1 cái.
"Không phải! Không phải thế, là thằng ranh này nói mò!"
Nitta luống cuống bò dậy.
"Ta sẽ tính sổ ngươi sau."
Tenma không để ý hắn nữa, quay lại nhìn đám người Hanjo.
"Cũng nên thanh lý 1 ít rác rưởi."
Đám vét đen lập tức bao vây lấy lũ bạn học, trong ánh mắt trợn trừng như sắp rớt nhãn cầu ra khỏi hóc mắt của chúng, Tenma hướng Yami cung kính cúi đầu.
"Để đại nhân phiền nhiễu! Xin lỗi!"