Chương 190: Hoàn cảnh này có lẽ không thích hợp để tái ngộ cho lắm

Sau khi tiếp nhận phần năng lượng của cái gã vừa trở thành chí tôn, chí cường nhưng đoản mệnh chết mất kia, một cảm giác thư thái lan tỏa khắp người Yami.

"Cũng không tệ."

Hắn lẩm bẩm một câu rồi lần nữa mở ra cổng dịch chuyển, lần này không bị ảnh hưởng bởi quyền năng của Megami mà nơi hắn đến tương đối chuẩn xác. Không gian tối mịt lùi xa nhường chỗ cho ánh sáng chói chang.

Bước qua cánh cổng kia, Yami xuất hiện giữa một khoảng không bao la xanh thẩm, phía trên là bầu trời trong xanh không một gợn mây có thể nhìn thấy hai vầng thái dương to nhỏ bất đồng đang tỏa ra hào quang rực rỡ, còn ngay bên dưới là mặt biển mênh mông lấp lánh, thấp thoáng bóng hình của một vài hòn đảo nằm rãi rác.

Yami chính là chọn lấy một trong số đó mà đáp hạ, hòn đảo này phũ đầy cây cỏ tươi tắn, hoa nở muôn màu, chim thi ca hát, sương khói lượn lờ, có đại thụ to lớn, cũng có núi non hùng vĩ, mật độ năng lượng trong trời đất cũng vô cùng nồng đậm, tựa như thế ngoại đào nguyên.

Chỉ là hắn vừa rơi xuống, từ dưới đất liền trồi lên một đống dây leo gai góc, vừa hôi thối lại vừa xấu xí đáng sợ, mỗi một cọng đều được tạo nên từ vô số đầu người bện vào nhau, từng cái từng cái lộ ra biểu cảm tột cùng kinh sợ, giống như trước khi chết đã phải chịu qua tra tấn khủng khϊếp nhất.

Dây leo đầu người phá đất lao lên, nhằm thẳng vào Yami đang rơi, những chiếc đầu lâu há to miệng, để lộ ra hàm răng mục rữa, chực chờ xơi tái nạn nhân đáng thương.

Nhưng đáng tiếc, chúng còn chưa đυ.ng tới con mồi đã bị một ngọn lửa tím nóng rực tàn khốc đốt trụi.

Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, ngay khi Yami vừa chạm đất, từ trong rừng cây phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc, liền sau đó, một con quái thú thân hổ đầu người cao hơn 5m phóng thẳng tới, mở ra miệng máu tang hôi toan một lần đớp trọn hắn.

Yami nhìn cũng không thèm nhìn, bàn chân đá nhẹ vào hòn sỏi dưới đất.

Ầm một tiếng, thân hình đồ sộ của con quái thú chia năm xẻ bảy, máu thịt văng tung tóe.

Xung quanh, những đốm đỏ lập lòe ẩn núp dường như cuối cùng cũng nhận ra nhân loại nhỏ bé kia không dễ chọc mà lần lượt biến mất, cụp đuôi bỏ đi.

Ai có thể ngờ tới ẩn dưới vẻ ngoài tươi đẹp này lại là vô số hiểm nguy chết chóc. Nếu không phải kẻ đứng đây là Yami mà đổi lại là một người bình thường, trăm ngàn cái mạng có lẽ cũng không đủ để chết.

Hằn lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh, quan cảnh đồ sộ nhất thời thu vào tầm mắt, nhưng Yami không có tâm tư thưởng hoa ngắm cảnh, hắn bước lên một bước, thân hình phi tốc phóng tới phương xa.

Nơi hắn đến là dưới chân của một ngọn núi, tại đó đang có một đám đông tụ tập, có sinh linh hình người, cũng có quái thú to lớn, điểm chung của họ là đều đeo trên người một loại phù hiệu đồng nhất, dường như là đều đến từ cùng một thế lực, đang cười đùa bàn luận gì đó, giống như đang chờ đợi điều gì.

Đám người này thực lực đều không tệ, đột nhiên nhiều thêm ra một người bọn họ đều lập tức nhận thấy, đồng loạt đưa mắt nhìn sang. Nhưng khi phát hiện người đến cũng chỉ là một kẻ lạ mặt không quen biết liền mất đi hứng thú, tiếp tục trò chuyện mà không thèm quan tâm tới hắn.

Yami không cùng đám người nói cái gì mà tìm một góc cây ngồi xuống, hắn không vội, vị trí đã được xác định, giờ chỉ việc nhàn nhã chờ đợi mà thôi.

Thứ đồ chơi mang tên định mệnh này dù hắn bây giờ không thể tự do thao túng như Megami, nhưng đoán trước hướng đi hoặc đập nát nó vẫn dễ như trở bàn tay mà thôi.

Thời gian không trôi qua bao lâu, sắc trời đột nhiên tối sầm lại, hai vầng thái dương bị vật thể khổng lồ nào đó che khuất, ánh sáng không lọt tời bên dưới.

Ngẩng đầu lên nhìn, đó là một con chim... không, là một con cá vảy óng ánh hoàng kim, kích thước to lớn vô cùng, sải "cánh" trọn vẹn đem toàn bộ hòn đảo này che lấp. Thậm chí còn có thể nhìn thấy được rừng cây, núi đá, cả một hệ sinh thái người nó.

Nó chỉ nhẹ nhàng bay lướt ngang qua đã mang theo cuồn cuộn sóng lớn như hồng thủy cuốn vào giữa đảo, và gió lốc điên cuồng bắn phá.

Con cá khổng lồ dị dạng này và thần thú Côn Bằng được miêu tả trong Sơn Hải Kinh giống nhau vô cùng, nếu có khác cũng chỉ là kích thước của nó lớn hơn Côn Bằng được miêu tả rất nhiều và Côn Bằng cũng không vác theo cả một vùng rừng núi như thế này.

Phía trên cơ thể đồ sộ của nó, mơ hồ có thể nhìn thấy những bóng người bé tẹo đang triển khai công kích.

Đây là một cuộc săn gϊếŧ.

Mà con mồi hiển nhiên chính là quái thú khổng lồ kia, đáng lẽ ra phải là như vậy. Nhưng trong mắt Yami thì hắn thấy đám người đi săn lại sắp bị con mồi làm thịt rồi.

Đám người tấn công vô cùng kịch liệt, pháp thuật tung bay, chưởng lực bùng nổ, kiếm quang đầy trời... nhưng làm sao, kích cỡ con cá kia vẫn là quá lớn, những gì họ làm cũng chỉ gây ra thương tổn nhỏ nhoi.

Tệ hơn là đối thủ của họ không chỉ có quái ngư to lớn này mà còn bao gồm những quái vật sống trên người nó, tình hình chiến đấu không mấy khả quan.

Đám người đang ở đây kinh ngạc trước tình huống bất ngờ này nên ngẩn ra, cảm thấy kế hoạch không đúng, nhưng rất nhanh liền gia nhập vòng chiến, triển khai công kích. Trong nhất thời núi sụp đất nổ, cát bay đá chạy, sóng lớn dâng trào, tình huống hỗn loạn vô cùng.

Trong tình hình hỗn chiến loạn xạ, Yami tìm thấy hình bóng của một người quen. Một cô gái mảnh mai với mái tóc dài suôn mượt, khoác trên người bộ váy dài không rõ màu sắc bởi vì đã bị máu tươi nhuộm kín bởi máu của quái vật và máu của chính cô.

Thanh kiếm trên tay uốn lượn, chém gϊếŧ không biết bao nhiêu mà kể quái thú xông tới, tóc dài tung bay, bê bết máu tươi, làn da mịn màng trắng nõn bị thương nhiều chỗ, thâm tím bầm dập, nhưng nhiêu đó không đủ để cản lưỡi kiếm trên tay cô hạ sát kẻ thù.

"Otome..."

Yami khẽ khàng nói ra tên cô, không có ý định tiến lên ứng cứu, hắn muốn quan sát thêm chút nữa.

Mười năm không thấy, cô gái nhỏ này đã triệt để thay đổi, cả về khí chất lẫn thực lực. Dù là đặt ở vũ trụ mênh mông như thế này, cũng coi như không yếu.

Đáng tiếc, đối phó với quái vật bậc này, thì vẫn còn xa xa chưa đủ nhìn, đám người cũng sắp chịu không nổi rồi, đại bại chỉ còn là vấn đề thời gian.

Bên phe Otome đã có người bị vùi trong làn sóng quái vật không ngừng tuôn ra, là một thanh niên tuổi chừng đôi mươi.

"Otome! Cứu với!"

Hắn hét lên trong tuyệt vọng, cầu cứu người đang ở gần mình nhất.

"Chờ đó, ta tới ngay!"

Otome một kiếm chém đôi kẻ thù trước mặt, lấy hết sức bình sinh phóng đi, nắm chặt cánh tay vẫn còn vươn ra giữa bầy quái vật mà kéo mạnh, rồi nương theo quán tính mà bay thẳng tới một nơi tương đối trống trãi.

"Không sao rồi..."

Cô mỉm cười quay đầu lại nói, nhưng im bặt dừng lại, bởi thứ mà cô kéo ra chỉ là một cánh tay nhuộm máu.

Otome thẩn thờ chốc lát khi không cứu được đồng đội mình, tuy nhiên, đang ở giữa chiến trường mà lại phân tâm là điều tối kị. Lợi dụng lúc cô sơ hở, một con quái thú dạng bò cạp dài 10 m có hơn quất chiếc đuôi mang nọc độc chết người của mình vào lưng Otome.

Cảm thấy nguy cơ ập đến, cô xoay kiếm đỡ lại, rất may là thành công chặn được mũi kim mang đầy độc tố, nhưng lưỡi kiếm của Otome cũng theo đó vỡ nát, còn cô thì bị dư lực hất tung.

Giữa không trung, Otome cố gắng ổn định thân hình, nhưng do sức mạnh quá lớn, cô có làm gì cũng không thể dừng lại, nhiều nhất là làm giảm tốc độ rơi đi một ít.

Cuối cùng vẫn ầm ầm rơi xuống mặt đất, đánh ra một cái hố to.

Ôm lấy cánh tay vẫn còn run rẩy khi chịu một đòn trực tiếp như thế, Otome lập tức lấy ra một thanh kiếm khác, sẵn sàng tiếp tục chiến đấu.

Cô lắc lắc đầu để xua đi cơn đau và để giữ bình tĩnh, bất ngờ một bóng người rơi vào đáy mắt cô.

Một thiếu niên than cao khoảng 1m7-1m8, trang phục đen từ đầu đến chân và mái tóc bạc trắng nổi bật.

Đôi mắt đen của hắn nhìn cô chằm chằm, giống như đang thản nhiên đánh giá.

Mắt hai người thoáng giao nhau trong chốc lát, Otome dùng tay dụi mắt vài lần để xác định bóng người kia không phải lả ảo giác, rồi bằng giọng điệu không thể tin được, cô hoài nghi gọi lên tên hắn.

"Ya...Yami?"