- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Năng
- Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về
- Chương 17: Không tìm đường chết sẽ không chết
Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về
Chương 17: Không tìm đường chết sẽ không chết
Sớm hôm sau, Yami mặc đồng phục được Konoe chuẩn bị rồi đến trường. Cho tới khi thế giới này triệt triệt để để thức tỉnh, hắn muốn tận hưởng bình thường lười biếng sinh hoạt, chính vì thế, cái thân phận Yami Sora này, tốt nhất vẫn nên duy trì.
Trường tư nhân cao trung Đệ Nhất, nơi Yami đang theo học là 1 trường học nổi tiếng, đặc biệt là thu học phí rất cao, học sinh ở nơi này không phải giàu thì cũng thuộc dạng rất giàu, vốn dĩ 1 cô nhi nghèo khó như hắn thì không thể trả nổi học phí đắt đỏ này, Yami Sora của trước đây vốn dựa vào nỗ lực học hành để giành lấy học bổng mà trang trải học phí, bởi hắn biết học thật giỏi là con đường duy nhất có thể giúp bản thân vươn tới ngày mai. Tuy nhiên, như đã nói, học sinh nơi này không giàu thì cũng thuộc dạng rất giàu, toàn thể loại con ông cháu cha, nhà mặt phố, bố làm to, nên căn bản thì không cần phải lo tương lai phía trước, vì kiểu gì nó cũng là con đường trải sẳn. Bởi vậy với bọn họ, việc kết giao mở rộng quan hệ ngược lại là quan trọng nhất.
Cũng vì thế, nên loại học sinh có xuất thân nghèo khó như Yami hoàn toàn bị bài xích và khinh thường, nếu không muốn nói là trở thành mục tiêu bị bắt nạt.
"Yami, tao còn tưởng mày không đi học đây! Sao hả, vết thương tốt rồi chứ?"
Ngồi sau lưng Yami, là 1 thiếu niên cao gầy, cao hơn hắn cả nữa cái đầu, nước da ngăm rám nắng thấy Yami vào chỗ thì cười rộ lên chào hỏi.
Yami lục lại trí nhớ của mình 1 chút, thiếu niên này là Yoru Tenchi, gần như là bạn bè duy nhất của Yami trong cao trung đệ nhất. Xét theo 1 nghĩa nào đó, Yoru và Yami khá giống nhau, đều là trường hợp đặc biệt. Nếu Yami là dựa vào học lực để vào được cao trung Đệ Nhất thì Yoru là dựa vào quan hệ, gia cảnh Yoru cũng chẳng giàu có gì, chẳng qua có họ hàng làm giáo viên trong trường nên kéo hắn vào đây học, đó là những gì tồn tại trong ký ức của Yami Sora.
"Anh mày còn có thể bị thương sao? Thứ đồ chơi gì có thể làm bị thương tao?"
Yami nửa đùa nửa thật trả lời, Yoru thoáng sững người 1 chút rồi cũng cười xòa gật đầu. Trước kì nghỉ, bởi vì vô tình làm trầy con xế yêu của Okita Matou - thủ lĩnh năm 3 của cao trung đệ nhất mà bị hắn hăm dọa sẽ gọi người đập Yami tàn phế, tuy nhiên Yoru vì là bạn thân của Yami nên cũng biết 1 ít chuyện, làm trầy xe chỉ là cái cớ, chẳng qua Okita Matou muốn dần Yami 1 trận nguyên do là vì hôn thê của Yami, Kokuren Kirisame.
Với ân oán của Yami Sora trước đây, Yami cũng chẳng thèm để ý tới, nhưng điều kiện tiên quyết là sẽ không ai tới chọc bản thân. Dù sao thì lũ ruồi muỗi vo ve xung quanh cũng rất chán ghét.
"Ồ! Đây không phải Yami Sora sao? Làm sao lại đi học rồi? Mày không bị đánh tàn phế à? Chắc cả kì nghỉ rúc trong nhà không dám ra đường hả? Haha!"
"Haha, trốn được kì nghỉ lại vẫn dám vác thây đi học? Chẳng lẽ là hắn nghĩ ở trong trường không ai dám đánh hắn sao? Cái này cũng ngu ngốc quá đi? Còn học sinh xuất sắc nữa chứ. Chết cười! Haha!"
"Haha! Cả mày nữa Yoru, suốt ngày cùng thứ mặt hàng rác rưỡi này đi chung, không sợ cũng bị liên lụy tới sao?"
Lớp học vài người thường hay lấy Yami làm trò cười thấy hắn đi học thì cùng nhau trào phúng, cười lạnh, giọng nói chứa đầy khinh miệt.
"Yoru, là bạn học nên tôi mới khuyên cậu 1 tiếng, lấy điều kiện của nhà cậu, chỉ có thể thông qua học tập để cải biến vận mệnh. Cùng thứ mặt hàng như Yami Sora đi chung, chỉ khiến cho tương lai của cậu bị vùi dập."
Ngồi cạnh Yoru, nữ sinh tóc dài thẳng nãy giờ vẫn im lặng thản nhiên cất tiếng.
"Akira, lời này cậu sai rồi, thành tích học tập của Yami vẫn luôn rất tốt..."
"Thành tích học tập tốt tính là cái gì? Gia cảnh không có, lại còn đắt tội Okita, thế mà vẫn ngang nhiên đi học, chỉ có thể là não bị nhúng sình, cùng thứ này chơi chung cũng chỉ có cậu loại này ngu ngốc."
Nữ sinh khinh miệt cười đáp, Yoru nhíu mày định phản bác, nhưng hắn lại không tìm ra từ ngữ gì thích hợp.
"A? Nãy giờ con ngu này đang lẩm bẩm gì vậy? Là đang nói chuyện cùng chúng ta sao?"
Yoru lúc đầu tưởng là Yami tự ái không nói, nhưng thật chất hắn chỉ là lười phản ứng thôi, xúc phạm hắn thì không sao cả, hắn chẳng quan tâm lắm, cùng lắm chỉ là xem như tiếng ruồi muỗi vỗ cánh. Nhưng Yoru là 1 trong số ít bạn bè của hắn, Yami không định ngồi nghe bạn mình bị sỉ nhục, hắn nhàn nhạt cất lời.
Yoru sững sờ, Yami hôm nay là uống lộn thuốc? Nữ sinh tên Akira cũng thoáng sững sờ nhưng rất nhanh bị phẫn nộ xâm chiếm, thằng bần cùng này lại có can đảm mắng mình.
"A! Tốt lắm, Yami Sora, loại hạ đẳng như ngươi cũng dám mắng ta? Xem ra là chưa ăn đòn đủ!"
Cô tức giận nói.
"Yami, mày bớt nóng, Akira xem thường chúng ta cũng không phải ngày 1 ngày 2, nhịn đi!"
Yoru lo lắng vỗ vai Yami nói, nhưng bỏ qua lời hắn, Yami quay đầu, nghiêm mặt nhìn Akira.
"Ngươi tốt nhất nên im miệng, nếu không ta không xác định đứa nào sẽ no đòn đâu."
Akira nếu là thường ngày nghe được câu này, thì chắc chắn 100% sẽ đùng đùng mắng lại. Nhưng lúc này, ánh mắt Yami lại mang đến cho cô cảm giác kì lạ, nếu phải miêu tả thì nó là 2 từ "đáng sợ", khiến hô hấp của cô cũng cứng lại.
"Hừ, cũng chỉ biết hù dọa con gái, sau ngươi không giỏi mà đi tìm Okita ấy!"
Vuốt ngực, Akira lấy lại bình tĩnh hừ 1 cái.
"Nói xong chưa? Xong thì im đi, đừng ảnh hưởng người khác."
"Ngươi! Hừ, ta không cùng thứ đồ hạ đẳng chấp nhặt."
........
Sân thể thao, vài nam sinh dáng người lực lưỡng, đang chơi ném bóng, không ngừng giao bóng qua lại, thấp thoáng trong đó 1 thiếu niên da ngăm cao gầy đang chật vật né bóng, chính là Yoru.
Yoru ban đầu không định chơi, không vì lý do gì khác, bởi vì nhóm chơi không ai khác chính là Okita Matou và lũ đàn em, bình thường đều cực kì xem thường hắn. Vừa rồi thiếu người nên vừa vặn cho gọi hắn vào.
Bên cạnh có không ít nữ sinh đang xem bọn hắn chơi, chốc chốc lại òa lên vì cú bắt bóng hay ghi điểm của 1 anh đẹp trai nào đó mà hoan hô.
Nhưng dần dần, Yoru nhận ra trận bóng này là 1 hồi tai nạn, bởi vì hắn đang trở thành mục tiêu công kích chung của đội địch, đồng đội thì lại hờ hững, thậm chí có lúc lấy lý do chuyền bóng mà ném 1 cú thật mạnh vào hắn.
Okita vỗ vỗ tay, nhìn xem dáng vẻ chật vật của Yoru mà khoái chí cười. Yoru vỗ vỗ trên người bụi bặm xuống, khóe mắt thoáng nhìn qua chợt run cả người. Hắn thấy phía xa xa, Yami dáng vẻ lười nhác đang thong thả đến gần.
"Yami, đừng qua đây!"
Yoru ra hiệu để Yami đừng đến, tránh đến khi đó bị bọn người Okita dần cho 1 trận, nhưng là đám người Okita lúc này cũng đã nhìn thấy Yami. Mà cách Yami không xa phía sau, là Akira cũng đang đi tới, 1 mặt đang nhìn trò vui.
Nhìn thấy Yami, vẻ mặt Okita âm trầm xuống, trong kì nghỉ, hắn đã thuê 1 nhóm côn đồ đánh cho Yami tàn phế, lẽ ra giờ này Yami phải nằm liệt giường trong bệnh viện mới phải. Nhưng bây giờ hắn vẫn tung tăng như chẵng có gì xảy ra.
Phía sau Yami, Akira đang nở nụ cười, rất hiển nhiên, vì cô đã nhìn thấy nhóm người Okita, lại nhìn thấy Yoru dáng người chật vật, nụ cười trên môi càng đậm. Trong lòng cười lạnh, lại 1 mặt hài hước nhìn Yami.
"Hắn giả vờ không thấy Okita? Định trốn sao? Bỏ mặc bạn bè?"
Trong suy nghĩ của cô, Yami nhìn thấy Okita, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, giả vờ như không thấy định lãng đi hướng khác.
Okita trên mặt âm trầm biến mất, thay vào đó là 1 nụ cười bất cần đời, phối hợp với dáng vẻ lãng tử của hắn chính là thần tượng trong lòng các nữ sinh.
Hắn nheo mắt cầm lấy quả bóng, lúc này Yami cũng từ trên sân đi ngang qua.
"Yami, coi chừng!"
Yoru thất kinh thét lớn, nhưng đã chậm, quả bóng từ tay Okita bay ra, xoáy mạnh, nhầm đầu Yami lao tới. Yami dường như không thấy quả bóng lao tới từ bên cạnh, vẫn điềm nhiên bước.
Akira gần như bật cười thành tiếng, cô chờ mong dáng vẻ Yami khi bị quả bóng đập vào, với cái cơ thể gầy yếu thiếu dinh dưỡng đó, dám ăn 1 bóng ngất luôn.
Nhưng, ngay khoảnh khắc quả bóng sắp đập vào đầu Yami thì lại đột nhiên dừng lại, bị hắn nhìn cũng không nhìn 1 bàn tay chụp lại.
"Bóng của các người?"
Hắn chậm rãi quay đầu hỏi. Akira nụ cười trên nỗi đau người khác cứng lại. Okita nhếch mép cười lạnh.
"Thằng ranh này quả nhiên sớm nhìn thấy mình..."
Okita cho rằng Yami sớm đã thấy mình nhưng cố tỏ vẻ không thấy, nhưng phát hiện bóng bay tới thì không thể không đỡ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, chụp lại quả bóng đó chỉ đơn thuần là phản ứng.
"Là của ngươi hả?"
Yami nhìn chằm chằm Okita hỏi. Okita thì khinh miệt cười mỉa gật đầu, là tao thì sao, mày làm gì được tao?
"Đã thích chơi ném bóng như vậy, thì ta trả nó lại cho ngươi!"
Yami nhẹ nhàng tâng quả bóng lên không rồi tung 1 cú đá nhẹ. Vừa rồi lực quả bóng này bay tới, đủ cho 1 người bình thường gãy mũi, Yami không nhớ tên trước mắt là ai, cũng không định nhớ cũng chỉ là hạng ruồi muỗi, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ tha cho con côn trùng định cắn lén mình.
"Hả? Mày định ..."
Okita còn chưa dứt lời, quả bóng đã vượt qua khoảng cách gần 10m trong nháy mắt, nện vào cằm hắn, hất hắn ra sau vài mét, rồi ngã lăn ra đất, răng môi lẫn lộn, bất tỉnh nhân sự.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Dị Năng
- Vị Vua Bị Lãng Quên - Bóng Tối Trở Về
- Chương 17: Không tìm đường chết sẽ không chết