Thế giới 1: Chương 16: Thật là một cậu nhóc ngoan

Vu Yếm mặc đồ phòng hộ bước vào khu nuôi 012, lần đầu tiên 012 chủ động tiếp cận mình.

"Nó ở đây." 012 chỉ vào cây chuông mùa đông và lặp lại lần nữa.

Với mắt thường thị lực 1.5 của Vu Yếm, cậu không thể nhìn thấy rõ con tắc kè hoa đã ngụy trang hoàn hảo và bất động.

Nhìn cậu vẫn chậm rì rì, không có chút dấu hiệu tiến lên kiểm tra, 012 đột nhiên đưa tay túm lấy cổ tay Vu Yếm.

Có điều vừa túm xong hắn đã lập tức buông ra, vẫn là không quen với nhiệt độ của cơ thể Vu Yếm truyền qua chiếc găng tay mỏng, thay vào đó hắn nắm vào quần áo của cậu, kéo cậu về phía cây chuông mùa đông.

Vu Yếm cảm giác cổ tay tựa như bị cục đá đυ.ng một cái, chợt có cảm giác bị kéo mạnh, bị ép bước nhanh hơn theo 012 đến trước cây chuông mùa đông, bị hắn nắm lấy cánh tay và ấn lòng bàn tay vào thân cây xù xì.

Khoảnh khắc tiếp theo, thân cây không hề khác thường đột nhiên động đậy!

Con tắc kè hoa bị đè xuống xoay người, lộ ra phần bụng không thay đổi màu sắc.

Vu Yếm nhướng mày, hiểu được sự bất thường của 012.

Thì ra là trong nhà bị kẻ khác xâm nhập, chiếm vị trí của hắn, chẳng trách hắn đáng thương đứng ở bên kia tấm kính chờ để tố cáo với mình.

"Cái con này, sao mày lại lẻn vào đây, hèn gì lúc cho ăn không thấy mày đâu."

Vu Yếm túm lấy đuôi con tắc kè hoa, giữ đầu nó lại, khống chế nó, kẻo nó lại chạy.

"Được rồi, tôi bắt được nó rồi, trả lại địa bàn cho cậu đó." Vu Yếm nói với 012.

012 đã buông ra cánh tay của cậu ra, lui về phía sau hai bước, nghe thấy thế bình tĩnh nhìn Vu Yếm, đôi môi đỏ tươi mở ra.

"Nó sẽ chết, vì bị nhiễm virus."

Trong nháy mắt Vu Yếm hiểu được ý của hắn, cảm thấy rất bất ngờ.

012 đang lo lắng con tắc kè hoa này nhiễm virus của hắn sẽ chết? Đó là lý do tại sao hắn "lo lắng".

Rất khó tưởng tượng được, 012 sẽ lo lắng một con tắc kè hoa. Tại thế giới này, hắn sẽ lây nhiễm cho vô số nhân loại và biến dị, suýt chút nữa gây ra sự tuyệt chủng của sinh vật.

Tự tay cho ăn nhiều như vậy, Vu Yếm có chút thái độ của nhân viên chăm sóc, giơ tay nhanh chóng chạm vào đầu 012.

"Thật là một cậu nhóc ngoan."

Trước khi giá trị chán ghét trên đầu 012 nhảy lên, Vu Yếm dùng một tay mang theo tắc kè hoa bước ra ngoài.

"Yên tâm đi, tôi sẽ kiểm tra cho nó."

Con tắc kè hoa khác với con người, virus của 012 dễ lây nhiễm cho con người hơn.

Con tắc kè hoa được bỏ vào hộp cách ly đưa đi kiểm tra vẫn nằm sấp ở đó, chỉ có đôi mắt của nó là chuyển động, trong vài giây khi Vu Yếm nhìn nhầm số liệu, con tắc kè hoa trong hộp đã đồng hóa hơn một nửa với cái hộp màu trắng bạc.

"Này, mày dừng lại đi, đừng đổi màu..." Vu Yếm gõ gõ vào chiếc hộp.

Con tắc kè hoa đột biến cấp trung, không chỉ thay đổi hiệu ứng hình ảnh, mà còn ảnh hưởng đến khả năng phát hiện của máy.

Vu Yếm đưa tay vào lật con tắc kè hoa lại, lật ngược bụng nó lên, làm chậm quá trình đổi màu của nó, kiểm tra lại một lần nữa.

Nhìn động tác chậm chạp của nó, Vu Yếm cũng biết tình huống chỉ sợ không tốt lắm.

Sau khi có báo cáo kiểm tra, quả nhiên, nó bị nhiễm virus trên người 012.

Tin tốt là 012 mang trên người hai mươi mấy loại virus, nó chỉ nhiễm hai loại.

Hơn nữa đột biến cấp trung có khả năng kháng virus mạnh hơn con người, cho nên còn cứu được.

Trong đầu Vu Yếm kế thừa tri thức từ nguyên chủ Khang Thế về phương diện virus này tương đối ít. Cậu tựa vào chiếc hộp bên cạnh cân nhắc, phải tìm viện trợ từ bên ngoài.

Đương nhiên chỉ có một người có thể viện trợ, Tô Hà.

Cô là nhân vật chính có sứ mệnh giải cứu thế giới, trong truyện gốc cô nghiên cứu ra thuốc biến đổi gien, là một thiên tài đã cứu nhân loại khỏi sự tuyệt chủng.

Cô còn có thể nghiên cứu một loại thuốc để chống lại virus sau đột biến của 012, hiện tại chuyện này hẳn là cũng không thành vấn đề.

Đây cũng coi như giúp cô tích lũy kinh nghiệm trước.

Vu Yếm mang theo hộp cách ly tắc kè hoa, quen đường đi vào khu thí nghiệm của Tô Hà.

"Đàn em, tôi đến tìm cô giúp."

Tô Hà - người đang bận rộn với các thí nghiệm của mình, ngơ ngác nhìn lên, hồn nhiên không biết rằng một địa ngục tăng ca ngoài giờ đang chờ mình ở phía trước.

Đợi đến khi Vu Yếm nói rõ ý đồ đến đây, Tô Hà trừng mắt nhìn cậu, không nghe rõ lặp lại hỏi: "Anh nói là, anh muốn cùng tôi bắt đầu một dự án mới, nghiên cứu thuốc về virus?"

Vẫn đang nhồi nhét kiến thức về virus, chỉ có thể làm trợ lý - Vu Yếm dõng dạc: "Đúng."

"Thật ra, là bởi vì con tắc kè hoa này..." Vu Yếm đặt chiếc hộp cách ly trước mặt Tô Hà: "Nó lén chạy vào khu cách ly của 012, bị nhiễm hai loại virus. Tôi muốn nghiên cứu kháng thể, cứu nó."

Tô Hà là một người mềm lòng, hơn nữa vô cùng yêu thích động vật.

Mặc dù cô cũng không tin "Đàn anh Khang" có loại lòng tốt này, sẽ vì cứu vãn một vật thí nghiệm cấp trung mà đặc biệt bắt đầu một dự án, nhưng cô vẫn đồng ý.

"Vậy nó bị nhiễm hai loại virus nào?" Tô Hà hỏi.

Vu Yếm biết cô đồng ý rồi, cậu coi như Tô Hà bị sự chân thành của mình làm cho cảm động.

"Đó là seriesz α virus z87 và virus B04."

Cuối cùng nhóm nghiên cứu kháng thể virus của họ được đặt ở khu thí nghiệm của Vu Yếm, bởi vì ở chỗ của Tô Hà có quá nhiều vật thí nghiệm, đã bão hòa, không còn chỗ nào để mở làm phòng nghiên cứu của dự án mới.

Vu Yếm nhìn khu nuôi dưỡng lớn mà con sói bạc đột biến kia chiếm, sáng suốt không bày tỏ dị nghị nào, gật đầu đồng ý chia khu vực làm việc của mình.

Bởi vì nhóm nghiên cứu mới thành lập, ba người Tiểu Cao cũng có thể đến giúp đỡ, khu thí nghiệm của Vu Yếm cuối cùng không còn trạng thái "tạm nghỉ để cải tạo", người ra vào suốt ngày.