Chương 90-4

Cậu Hợp nịnh ngọt ba Hến, cậu với dì buôn chuyện cũ rôm rôm rả rả mà không hề hay biết ông anh rể từ nãy tới giờ chẳng thốt nổi lòi nào, toàn thân bàng hoàng tê cứng.

Giờ thì anh đã hiểu. Đọc full truyện tại Etruyen.net.

Vì sao văn phong nói và vãn phong viết khác nhau? Vì sao tuổi phải khai gian cho trẻ?

Đúng như lời cậu dì, anh đần thật.

Quanh đi quẩn lại, người con gái anh thầm mong trộm nhớ những năm tháng thanh xuân với người phụ nữ mà anh xác định anh sẽ dùng cả đời để yêu thương che chở, lại là một người.

Là mẹ cửa các con anh.

Hai cái từ duyên số, kể cũng lạ kỳ.

Chẳng biết nên cảm thấy xui xẻo khi lỡ vuột mất những năm tháng ấy, hay nên thấy may mắn vì rốt cuộc vẫn đến được với nhau?

Chẳng biết nữa, chỉ là, tâm trạng anh bồi hồi khó tả. Lúc về anh qua nhà ba Hải lấy lại chiếc laptop cũ. Lâu không dùng nên nó chập cheng rồi, phải mất khá khá nhiều công sức mới sửa được. Ngày đó, thích người ta nhiều đến nỗi mọi thứ đều cẩn thận lưu lại.

“@oaihuongtim0472: Dự báo thời tiết ngày mai Hà Mội có mưa phùn.”

“@kysibongdem2705: Nói cho anh biết em ở đâu, anh sẽ đến đưa em đi học, nhé em bé!”

“@oaihuongtim0472: Em có thể tự đi được, em có ô.”

“@kysibongdem2705: Nhưng anh muốn được làm chiếc ô của em