Sau đó Đường Thời Dư cúp điện thoại, gửi một đoạn video cho Bạch Cảnh Thiên.
Bạch Cảnh Thiên nhấn mở video lên, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo dài quần dài đầu quấn băng gạc trắng, nhẹ nhàng quơ tay đã đón được nắm đấm, sau đó dùng sức đẩy, đã đẩy được tên mập mạp ra phía sau, ngã lên người người khác.
Mấy tên lưu manh đồng lõa không muốn thua, từng người từng người vọt về phía Thịnh Hi Trạch, sau đó Thịnh Hi Trạch dùng chân quật ngã xuống đất, Bạch Cảnh Thiên xem đến cuối cùng, phát hiện Thịnh Hi Trạch đánh nhau vô cùng trôi chảy, thoạt nhìn vô cùng đẹp trai, còn có chút cool ngầu, đặc biết thích hợp với vai diễn bộ phim
[Ngôi sao kung fu] mà công ty đang trù bị, hình tượng của cậu cũng không tồi, anh ta nhớ rõ công ty còn có một vài hạng mục phim tiên hiệp còn chưa có khởi động nữa kìa.
Người đánh nhau mà còn đẹp trai như Thịnh Hi Trạch, quay phim đánh nhau sẽ vô cùng xuất sắc, khó trách Đường Thời Dư lại đề cử với anh ta, chỉ là không biết diễn xuất của cậu ta thế nào?
Lúc Bạch Cảnh Thiên đang suy nghĩ, Lạc Diệc Trừng vốn dĩ còn đang ngồi trong văn phòng anh ta đợi liền nói: “Cảnh Thiên, tôi còn có chút chuyện, đi trước đây.”
Bạch Cảnh Thiên gật đầu, anh ta cũng không quá để tâm, mà Lạc Diệc Trừng về đến phòng làm việc của mình xong, liền lôi điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại.
Anh ta muốn ký hợp đồng với Thịnh Hi Trạch, anh ta tin tưởng ánh mắt của Đường Thời Dư, đúng lúc anh ta có một đạo diễn có quan hệ không tồi, đối phương trước đó từng hợp tác với Thịnh Hi Trạch, hẳn là có cách liên lạc với Thịnh Hi Trạch, vì thế gọi điện cho đạo diễn đó nói: “Alo, lão Trần anh có số điện thoại của Thịnh Hi Trạch không?”
Lão Trần nói: “Trợ lý của tôi hẳn là còn lưu số, cậu muốn số điện thoại của cậu ta làm gì.”
Lạc Diệc Trừng giải thích nói: “Cậu ấy giải ước với công ty Mật Đào rồi, tôi muốn lý hợp đồng với cậu ấy.”
Lão Trần nghe vậy cười cười nói: “Ừm, diễn xuất của cậu ta không tồi, rất có tính định hình, cậu ký hợp đồng với cậu ta là một lựa chọn không tồi, chỉ là hình như cậu ta đắc tôi với người nào đó, trước đó có rất nhiều người nói cậu ta diễn xuất không tốt, giống bình hoa, sau đó còn có một phóng viên phỏng vấn tôi, tôi thay cậu ta nói một câu,
‘tôi cảm thấy diễn xuất của cậu ta không tồi, rất linh động, không có bất kham như trên mạng nói’, sao đó có một đống người đến bôi đen tôi, nói tôi tiềm quy tắc cậu ta, chuyện này làm cho tôi tức đến sắp phát bệnh tim luôn.”
Nói đến đây anh ta lại thở dài, sau đó tiếp tục nói: “Có điều sau lưng cậu có núi dựa là Đường thị có thể không sợ những thứ này, tôi nói với cậu những điều này là muốn cho cậu có tâm lý chuẩn bị.”
Lạc Diệc Trừng gật đầu, rất cảm kích nói: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi tin tức này.”
Lão Trần cười cười nói: “Lát nữa tôi gửi số điện thoại của cậu ta cho cậu, tôi cúp trước đây.”
Nói xong anh ta liền cúp điện thoại, sau đó nói trợ lý gửi số điện thoại cho mình, rồi lại gửi cho Lạc Diệc Trừng, Lạc Diệc Trừng nhận được tin nhắn xong trả lời một câu
‘Nhận được’, sau đó gọi điện cho Thịnh Hi Trạch.
Thịnh Hi Trạch nhìn thấy số lạ gọi cho cậu, cho rằng là điện thoại làm phiền, trực tiếp nhấn từ chối, không ngờ đối phương lại không từ bỏ, lại gọi cho cậu lần nữa, cậu nghĩ nghĩ rồi nghe điện thoại, sau đó nghe được giọng nói của Lạc Diệc Trừng.
“Alo xin chào, xin hỏi có phải là Thịnh Hi Trạch không? Tôi là người đại diện kim bài Lạc Diệc Trừng của công ty giải trí Đường thị, muốn ký hợp đồng với cậu.”
Thịnh Hi Trạch nghe thấy anh ta nói vậy cảm thấy hình như cậu gặp phải tên lừa đảo, danh tiếng cậu đã thối nát như vậy rồi đại diện kim bài của công ty giải trí Đường thị sao lại có thể chủ động gọi điện cho cậu, còn muốn ký hợp đồng với cậu?
Nhưng cậu lại cảm thấy giọng nói của Lạc Diệc Trừng nghe rất quen, cậu trước đó lúc tham gia hoạt động, đã từng gặp đối phương, nhớ được giọng nói của anh ta, vì thế cảm thấy trước tiên cứ nghe rồi nói sau.
Lạc Diệc Trừng nói: “Tôi là từ đạo diễn Trần có được số điện thoại của cậu.”
Thịnh Hi Trạch nghe Lạc Diệc Trừng nói, cẩn thận phân biệt một chút, xác nhận người này là Lạc Diệc Trừng, nhưng cậu bây giờ chỉ muốn làm một chú cá mặn vui vẻ, đợi chương trình yêu đương này quay xong, tìm một nơi giá cả vật chất không cao hưởng thụ cuộc sống.
Còn chưa đợi Thịnh Hi Trạch từ chối, đã nghe thấy Lạc Diệc Trừng lại nói tiếp: “Tôi muốn ký hợp đồng cấp A với cậu, hợp đồng cấp A mỗi tháng có lương đảm bảo là 1 vạn, sẽ mua bảo hiểm và có tiền tiết kiệm, trừ những cái này ra công ty còn có các loại tài nguyên nữa.”
Nói đến đây anh ta cười cười nói: “Tôi đã xem đoạn video cậu đánh nhau, cảm thấy cậu rất hợp với bộ phim
[Ngôi sao kung fu] mà công ty chúng tôi đang trù bị, sẽ cho cậu một vai diễn, cụ thể là vai diễn gì, cái này còn phải xem đạo diễn.”
Thịnh Hi Trạch nghe những lời này của Lạc Diệc Trừng có chút động tâm, cậu vẫn là rất có hứng thú với diễn xuất, còn có một chuyện cậu bây giờ còn chưa tốt nghiệp kìa, có cá mặn thế nào cũng phải đi học, cho nên ba năm này từng nghĩ muốn rời khỏi Ngọc Kinh.
Thịnh Hi Trạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Được, tôi đồng ý ký hợp đồng với Đường thị.”
Lạc Diệc Trừng cười cười nói: “Thịnh Hi Trạch không biết lát nữa cậu có thời gian không?”
Thịnh Hi Trạch trở lời nói: “Có.”
“Vậy thì tốt rồi, cậu bây giờ đến công ty nhé, tôi ở phòng họp tầng hai đợi cậu.”
“Được.” Nói xong Thịnh Hi Trạch liền cúp điện thoại, sửa sáng dáng vẻ một chút, lúc này mới chuẩn bị ra ngoài, mà lúc này lại có một điện thoại gọi đến, vẫn là số lạ.
Cậu có chút nghi hoặc nhấn nghe, liền nghe thấy Bạch Cảnh Thiên nói: “Xin hỏi cậu là Thịnh Hi Trạch không? Tôi là người đại diện kim bài Bạch Cảnh Thiên, muốn ký hợp đồng với cậu.”
Thịnh Hi Trạch sửng sốt một chút, thật không ngờ Bạch Cảnh Thiên sẽ gọi điện thoại cho cậu, vì thế liền nói xin lỗi, cậu đã đồng ý ký với Lạc Diệc Trừng trước đó rồi.
Bạch Cảnh Thiên nghe thấy lời Thịnh Hi Trạch nói có chút thất vọng nói: “Được rồi, làm phiền cậu cậu rồi.” Sao đó anh ta cúp điện thoại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái tên gia hỏa đáng ghét Lạc Diệc Trừng này thế mà lại nhanh chân trước, hư muốn chết!”
“A a a a a a, một hạt giống tốt như vậy a a! Khó chịu khó chịu!”
Bạch Cảnh Thiên hối hận rồi, sớm biết lúc Đường Thời Dư gọi điện cho anh ta, không nói nhiều lời gọi điện cho Thịnh Hi Trạch thì tốt rồi, kết quả bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng không có được!
Bạch Cảnh Thiên bây giờ hối hận chết đi được, mà lúc này Thịnh Hi Trạch đã ra khỏi cửa gọi xe đến Đường thị, rất nhanh cậu đã đến cửa công ty giải trí Đường thị, công ty giải trí Đường thị thân là công ty giải trí lớn nhất trong ngành giải trí, tổng bộ công ty cũng vô cùng khí khái, còn ngang tàng nằm tọa lạc ở khu công nghiệp ở Ngọc Kinh, hào nháng đồ sộ!
Phân khu này phân thành tòa nhà văn phòng, ký túc xá nhân viên, tòa nhà giải trí, tòa nhà dạy học cùng với một hoa viên lớn.
Vị trí hiện tại của Thịnh Hi Trạch chính là cửa vào tòa nhà văn phòng, cậu đi vào tòa nhà nói một tiếng với lễ tân liền có người giúp cậu quẹt thẻ, Thịnh Hi Trạch đi vào thang máy lên phòng hợp tầng hai.
Lạc Diệc Trừng đã đợi cậu ở đây, nhìn thấy Thịnh Hi Trạch còn rất nhiệt tình chào hỏi cậu.
“Thịnh Hi Trạch lâu rồi không gặp.”
Thịnh Hi Trạch nhàn nhạt mở miệng nói: “Lâu rồi không gặp.”
Lạc Diệc Trừng đem mấy tờ giấy đẩy đến trước mặt Thịnh Hi Trạch, nói: “Đây là hợp đồng của chúng ta cậu đọc một chút.”
Thịnh Hi Trạch cẩn thận đọc một chút phát hiện không có bất cứ vấn đề gì, liền ký tên mình lên hợp đồng.
Lạc Diệc Trừng lộ ra một tia ý cười, sau đó nói: “Cậu bây giờ còn chưa có trợ lý đúng không? Tôi tìm cho cậu một trợ lý, cậu ta lập tức sẽ qua đây.”
Không bao lâu sau trợ lý mà Lạc Diệc Trừng nói liền đi vào, Lạc Diệc Trừng giới thiệu với Thịnh Hi Trạch: “Đây là trợ lý Tiểu Lâm tôi tìm cho cậu.”
Thịnh Hi Trạch trả lời nói: “Được.” Lạc Diệc Trừng lại nói: “Tôi để Tiểu Lâm dẫn cậu đi dạo công ty làm quen với hoàn cảnh một chút.”
Thịnh Hi Trạch gật đầu, sai đó cùng với trợ lý cùng nhau đi dạo quanh công ty, tòa nhà văn phòng có một sảnh danh dự, bên trong đặt các loại cúp, còn có ảnh chụp.
Ảnh chụp đầu tiên là hai người đàn ông trẻ tuổi nâng cúp chụp ảnh, cậu cảm thấy mặt mày, dáng vẻ của hai người này ít nhiều cũng có chút giống Đường Thời Dư, cảm thấy hẳn là hai người ba Phương Duẫn Thành và Đường Hi Thụy của anh.
Sau đó cậu lại nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy hai người ba của Đường Thời Dư nâng cúp khác, sau đó còn có một vài ảnh nghệ sĩ nâng cúp chụp ảnh, những bức ảnh này là chụp nghệ sĩ nhận được giải thưởng trong 20 năm công ty giải trí Đường thị từ khi thành lập.
Thịnh Hi Trạch đi tới liền nhìn thấy thiếu niên Đường Thời Dư, thật không ngờ anh khi 15 tuổi đã nhận được cúp ảnh đế, thật sự là một thành tựu đáng gờm, nhìn ảnh chụp mặt Đường Thời Dư còn mang theo chút non nớt, nhưng càng nhiều hơn vẫn là thành thục, mặt mày vẫn lộ ra chút sắc bén, cậu cảm thấy giống như là mình xuyên qua thời không, đối mắt với Đường Thời Dư thời niên thiếu.
Sau đó Thịnh Hi Trạch tiếp tục nhìn xuống, nhìn thấy Đường Thời Dư nâng cúp thị đế, thoạt nhìn càng thành thục hơn, giơ tay nhấc chân đều mang theo mị lực.
Sau đó Thịnh Hi Trạch lại đi dạo ở công ty vài vòng, mới rời khỏi công ty.
Vừa vặn có người chụp được cảnh cậu từ công ty giải trí Đường thị đi ra, nhưng bởi vì Thịnh Hi Trạch bịt rất kín, không xác định có phải là cậu không, vì thế đã được đăng lên mạng.
“Mọi người giúp tôi nhìn xem người này có phải là Thịnh Hi Trạch không? Cảm thấy hình như là cậu ta.”
“Ngày mùa hè còn mặc áo dài quần dài, từ phong cách này tôi có thể nhìn ra, chính là Thịnh Hi Trạch! Cậu ta đến công ty giải trí Đường thị làm gì? Cậu ta và Đường thị ký hợp đồng?”
“Không thể nào! Đường thị lại không thu nhận rác.”
“Bạn nói rất đúng, cái bình hoa như vậy ai mà muốn.”