Sau đó nắm lấy tay Thịnh Hi Trạch, cảm thấy mu bàn tay rất mịm màng, lòng bàn tay đều là vết chai, không giống như dáng vẻ thiếu niên nên có.
Có điều anh cũng không hỏi ra miệng, lỡ như chọc trúng chuyện thương tâm của đối phương thì phải làm sao, Đường Thời Dư cảm thấy cái tên Thịnh Hi Trạch này có chút quen tai, vì thế nói: “Cái tên rất quen tai.”
Thịnh Hi Trạch cười nhẹ nói: “Tôi cũng cảm thấy tên của anh rất quen tai.”
Nói xong hai người nhìn đối phương một cái, có điều bởi vì hai người đều bịt rất kín, không biết gương mặt cụ thể của đối phương, tay đồng thời cũng buông ra.
Đường Thời Dư nghĩ nghĩ một chút hỏi: “Thịnh Hi Trạch, không biết cậu ăn cơm tối chưa, cùng nhau đi ăn cơm nhé?”
Thịnh Hi Trạch gật đầu nói: “Được thôi, vừa hay có thể nhìn xem anh rốt cuộc là có gương mặt như thế nào?
Hai người sau đó cùng nhau ra khỏi đồn cảnh sát, Đường Thời Thừa đứng phía sau nói: “Còn có em nữa mà? Hai người đừng có quên mất em chứ?”
Đường Thời Dư nghe Đường Thời Thừa nói như vậy liền nói: “Còn không mau đi qua đây? Lần sau tan học thì thành thành thật thật về nhà, đừng có đi dạo lung tung nữa.”
Đường Thời Thừa ngoan ngoan gật đầu, sau đó mở cửa xe ngồi phía trước, mà Đường Thời Dư và Thịnh Hi Trạch ngồi ở hàng ghế sau, sau đó chiếc xe khởi động, rất nhanh đã đến Thanh Viễn Các, đây là một cửa hàng tràn ngập phong cách kiểu Trung.
Xuống xe xong ba người cùng đi vào cửa hàng, có phục vụ mặc sườn xám dẫn ba người vào phòng riêng, trong phòng riêng trang hoàng rất xinh đẹp, hương sắc cổ điển, tràn ngập ý nghĩa thời đại.
Thịnh Hi Trạch kéo ghế ngồi xuống, ngồi đối diện với Đường Thời Dư, Đường Thời Thừa ngồi bên cạnh anh trai thò đầu ra.
Thịnh Hi Trạch tháo khẩu trang lộ mặt của mình ra, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, cả người thoạt nhìn như người trong suốt vậy, nhìn thấy mà thương.
Đường Thời Dư nhìn thấy có chút lo lắng hỏi: “Thịnh Hi Trạch cậu thật sự không sao chứ?”
Thịnh Hi Trạch cười cười nói: “Yên tâm, tôi rất tốt, không có lúc nào tốt hơn bây giờ.”
Đường Thời Dư nghe lời Thịnh Hi Trạch nói vậy, nhìn nụ cười trong treo trên mặt cậu, cứ cảm thấy có chút chua xót, nghĩ muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì, vì thế nói: “Một chút nữa gọi món tổ yến bổ máu.” Anh vừa nói vừa tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết, giống hệt với ảnh đế Đường Thời Dư.
Nhìn gương mặt góc cạnh sắc sảo của Đường Thời Dư, cùng với đôi mắt hoa đào lập lánh rực rỡ dưới đôi lông mày kiếm của anh, vô cùng có khí thế, cậu cảm thấy mình và Đường Thời Dư có gương mặt cũng không giống nhau mà?
Tạ Thiên Lưu có phải là mắt có tật gì không?
Sau đó đột nhiên nhớ ra, Tạ Thiên Lưu sở dĩ lấy cậu làm thế thân, là vì cậu giống Đường Thời Dư lúc còn niên thiếu.
Nghĩ như vậy Thịnh Hi Trạch lại cẩn thận đánh giá gương mặt của Đường Thời Dư, ngũ quan của anh sắc như dao, đường nét rất sắc, đôi mắt thoạt nhìn vô cùng lạnh lẽo, giống như là có gì đó sắp tràn ra ngoài.
Mà ngũ quan của cậu tương đối như hòa, hoàn toàn không giống nhau được không?
Cậu càng nhìn càng cảm thấy mắt Tạ Thiên Lưu có tật.
Đường Thời Dư nhìn thấy Thịnh Hi Trạch đột nhiên phát ngốc, vì thế hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”
Thịnh Hi Trạch nghe Đường Thời Dư nói theo bản năng nói: “Có người cảm thấy hai chúng ta lớn lên rất giống nhau, tôi không nhịn được mà nhìn thêm một chút.”
Đường Thời Thừa nghe Thịnh Hi Trạch nói như vậy, quay đầu cẩn thận nhìn đánh giá gương mặt của Thịnh Hi Trạch nói: “Anh Trạch và anh em không giống nhau mà, cường ngạch mà nói cũng chỉ có thể nói mắt của hai người đều là mắt đào hoa.”
Đường Thời Dư cũng trả lời nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Sau đó anh cầm menu lên đẩy đến trước mặt Thịnh Hi Trạch hỏi nói: “Cậu muốn ăn cái gì? Muốn ăn món gì thì gọi món đó?”
Thịnh Hi Trạch vội vàng trả lời: “Tôi ăn món gì cũng được.”
“Vậy thì gọi món chiêu bài của nhà hàng này, lại cộng thêm một món tổ yến cùng với thịt bò hầm cà chua là được rồi.”
Nói xong anh nhấn chọn trên máy tính bảng, Thịnh Hi Trạch thật không ngờ nhà hàng này lại rất trí năng hóa.
Gọi món xong trong phòng liền yên tĩnh lại, tính cách Đường Thời Dư tương đối cao lãnh, trầm mặc ít nói, mà Thịnh Hi Trạch và anh cũng không thân quen, tính cách cũng đương đối lạnh nhạt, vẫn may em trai Đường Thời Thừa của Đường Thời Dư giống như một mặt trời nhỏ, từ chỗ ngồi của mình sáp lại gần Thịnh Hi Trạch hỏi: “Anh Trạch anh Trạch, anh có chơi game không?”
Thịnh Hi Trạch lắc đầu, cuộc sống trước đó của anh quá bức bách không có thời gian chơi game, sau đó vội vàng học tập cùng đóng phim, cũng không có thời gian chơi game, bởi vậy mà đến một trò chơi cũng chưa từng chơi.
Đường Thời Thừa nghe Thịnh Hi Trạch nói những lời này có chút thất vọng, vẻ mặt ủ rũ cụp đuôi, Thịnh Hi Trạch nhìn thấy liền hỏi: “Mặc dù chưa từng chơi, có điều anh có thể thử xem.”
Đường Thời Thừa nghe cậu nói câu này liền nói: “Quá tốt rồi, đúng lúc em đang thiếu một đối hữu cùng nhau chơi phó bản.”
Sau đó hai người liền cùng nhau chơi game, ngoài dự đoán là trình độ chơi game của Thịnh Hi Trạch rất được, lại còn càng ngày càng thuần thục, kỹ thuật càng ngày càng tốt, Đường Thời Thừa chơi đến vô cùng vui vẻ, hai mắt cậu nhóc sáng lấp lánh nhìn Thịnh Hi Trạch nói: “Anh Trạch anh chơi game rất không tồi, đánh nhau cũng siêu ngầu, đánh cho đám lưu manh đó đến khóc, em tuyên bố bắt đầu từ bây giờ anh chính là thần tượng của em!”
Đường Thời Dư nghe thấy lời em trai nói, anh vẫn luôn cho rằng Thịnh Hi Trạch giúp báo cảnh sát, lúc này mới biết là cậu đánh mấy tên lưu manh bắt nạt em trai đến khóc, nhìn thấy băng gạc quấn trên trán cậu, nghĩ đến vết thương cậu còn chưa khỏi đã giúp đánh nhau, vì thế có chút lo lắng hỏi: “Thịnh Hi Trạch cậu cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không?”
Thịnh Hi Trạch nói: “Tôi rất tốt, không có chuyện gì, không cần lo lắng.”
“Thật đó! Mấy tên lưu manh đó căn bản không đánh lại tôi, đến một góc áo của tôi cũng không đυ.ng vào được.”
Đường Thời Dư nhìn bộ dáng Thịnh Hi Trạch nói chuyện, thần thái sáng láng, nhìn thấy trên mặt cậu khôi phục một tia huyết sắc, thoạt nhìn giống như là không có chuyện gì, không khỏi thở phào một hơi, nói: “Vậy thì tốt.”
Chính vào lúc này phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào, mùi hương thức ăn tản ra khắp nơi.
Đường Thời Thừa cũng đặt điện thoại xuống hưng phấn mà nhìn bàn ăn, đợi phục vụ đặt món ăn xuống, cậu nhóc lập tức gắp món ăn lên, Thịnh Hi Trạch cũng khắp một miếng xương sườn lên, cảm thấy mùi vị không tồi, vô cùng ngon miệng, sau đó lại nếm một ngụm tổ yến, rất mềm, mùi vị rất ngon, không có khó uống như cậu nghĩ, Thịnh Hi Trạch cảm thấy sau này có thể đặt món nhà hàng này.
Lúc này trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, có thể nhìn ra được ba người không có thói quen nói chuyện lúc ăn, bởi vì không có người nói chuyện, ai cũng chuyên tâm ăn cơm, bữa ăn này ăn hơn nửa tiếng đã kết thúc.
Ăn cơm xong Thịnh Hi Trạch cầm giấy ăn ưu nhã lau miệng, sau đó nhìn thấy hai người khác cũng ăn xong rồi, Đường Thời Dư nhìn cậu nói: “Thịnh Hi Trạch, chúng ta đều sống cùng một tiểu khu, không bằng cùng nhau đi về?”
Thịnh Hi Trạch gật gật đầu, sau đó ba người đi ra khỏi nhà hàng lên xe về nhà, xe rất nhanh đã đi tới dưới lầu nhà Thịnh Hi Trạch, Đường Thời Dư nhìn vị trí quen thuộc này không khỏi nói: “Tôi vừa vặn sống ở tầng lầu bên cạnh.”
Thịnh Hi Trạch có chút kinh ngạc nhướng mày, sau đó nói: “Trùng hợp như vậy?”
Đường Thời Dư trả lời nói: “Tôi cũng cảm thấy rất trùng hợp.”
Thịnh Thời Dư cười cười nói: “Đúng vậy, Đường Thời Dư tôi đi trước đây, cảm ơn hôm nay anh đã khoản đãi.”
Đường Thời Dư nhẹ nhàng trả lời nói: “Không cần khách khí.”
Sau đó anh dừng một chút lại nói: “Đột nhiên nhớ ra chúng ta còn chưa kết bạn QQ, không bằng thêm một chút, tiện cho sau này liên lạc.”
Thịnh Hi Trạch gật đầu, đợi thêm bạn tốt xong với Đường Thời Dư liền xuống xe đi vào tòa nhà, Đường Thời Dư nhìn thấy cậu đi vào tòa nhà xong, liền mang theo em trai về nhà.
.......
Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến tối.
Thịnh Hi Trạch trước đó ký hợp đồng tham gia chương trình yêu đương tên là
[Chúng ta nắm tay nhau nhé] công bố thông tin, bởi vì có người nổi danh là đóa hoa cao lãnh - Đường Thời Dư tham gia, chương trình này lập tức lên hotsearch, sau đó cư dân mạng phát hiện bình hoa Thịnh Hi Trạch mà bọn họ chán ghét nhất cũng tham gia ghi hình, sôi nổi lòng đầy căm phẫn, mắng chửi Thịnh Hi Trạch lên hot search, khu bình luận của Thịnh Hi Trạch đều là:
“Thịnh Hi Trạch cậu cái tên bình hoa có thể tự giác một chút rút lui khỏi chương trình không?”
“Lầu trên văn minh quá rồi, nếu là tôi liền nói Thịnh Hi Trạch có thể cút khỏi chương trình không, đừng có không biết xấu hổ mà ăn vạ ở đây.”
“A a a a, tổ chương trình tại sao lại mời Thịnh Hi Trạch, muốn điên mất a a a a a! Chán ghét cậu ta chết mất, cậu ta nếu như không chủ động rút lui, có thể xảy ra tai nạn xe cộ gì đó, bị ép phải rút lui! Vừa nghĩ đến trong chương trình nhìn thấy cậu ta đã cảm thấy phiền!”
“Tôi cũng vậy, cậu ta chết là tốt nhất.”
Thịnh Hi Trạch mở điện thoại ra đã nhìn thấy một đống bình luận, không cần nghĩ cũng biết là đang mắng cậu, Thịnh Hi Trạch nhìn thấy những bình luận muốn cậu đi chết này, có chút hờ hững, nhìn thấy những bình luận này, cậu vốn dĩ muốn lướt đi.
Sau đó cậu cảm thấy tại sao phải nhẫn nhịn?
Dựa vào cái gì mà những người không liên quan này không kiêng nể gì mà mắng cậu, trước đây luôn sợ cái này sợ cái kia, sợ người khác không thích cậu, cẩn thận làm người.
Nhưng đổi lại thì được cái gì?
Đổi lại được chính là bọn họ không kiêng nể gì mà nhục mạ, là bọn họ không buông tha nguyền rủa, đến chết cũng bị người khác kéo ra giẫm một chân.
Thịnh Hi Trạch cảm thấy cậu phải nói lại, dù sao cũng là bị vạn người ghét, cậu muốn thả phóng bản thân!