Thịnh Hi Trạch cảm nhận được hơi thở ấm áp dưới thân, nghĩ muốn nhanh chóng đứng lên, nhưng phía trên còn một Đào Nhạc, cậu chỉ có thể sâu kín nhìn Đào Nhạc, Đào Nhạc cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cậu, muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng vừa nãy lúc kéo co anh ta dừng sức quá mức, nhất thời có chút thoát lực, nhất thời không đứng lên nổi.
Tiểu đội Lan Kinh Mặc đều là những người ăn dưa tiềm ẩn, từng người từng người ở bên cạnh ăn dưa ăn đến vô cùng vui vẻ, đến cả tổ chương trình cũng rất vô lương tâm, cũng lấy camera kéo gần lại quay chụp, Đào Nhạc chỉ có thể tự mình cố gắng đứng lên, nhưng căn bản là không làm được, Thịnh Hi Trạch muốn đẩy Đào Nhạc ra, nhưng cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn, tốt xấu gì cũng là đồng đội chơi kéo co cùng, đẩy anh ta sang một bên thì không tốt, vì vậy trong lòng vô cùng rối rắm.
Mà Đường Thời Dư nhìn cần cổ thon dài trắng nõn của Thịnh Hi Trạch, ánh mắt lại di chuyển đến vành tai như bạch ngọc của cậu, hơi thở nóng ấp cũng phả lên trên, thoạt nhìn vành tai có chút phiếm hồng, cảm thấy cực kỳ có ý tứ.
Từ Văn Quân bị đè dưới cùng sắp tuyệt vọng đến nơi rồi, mấy người thật sự không định đứng lên sao? Hắn có chút tuyệt vọng nhìn lên bầu trời, đạo diễn vô lương tâm hình như cũng nhớ ra rồi, vì thế nói: “Mấy người các cậu đừng có đứng nhìn nữa, nhanh kéo bọn họ đứng dậy.”
Nghe đạo diễn nói như vậy Lan Kinh Mặc bọn họ lúc này mới ung dung thong thả đi qua, đưa tay muốn kéo Đào Nhạc lên, kết quả tay bị người ta vỗ rớt, Đạo Nhạc và Thịnh Hi Trạch cùng nhìn Thượng Quan Huyền, ánh mắt vô cùng âm u, giống như là đang nói có chuyện gì thế? Người anh em? Cố tình gây chuyện à?
Thượng Quan Huyền giống như là không cảm nhận được ánh mắt của hai người, bình tĩnh vươn tay ra, kéo Đào Nhạc lên, sau đó lại nhìn Thịnh Hi Trạch đưa tay ra, kết quả còn chưa đợi anh ta vươn tay ra, Thịnh Hi Trạch đã tự mình đứng dậy, còn kéo Đường Thời Dư dậy, còn về Từ Văn Quân cậu lười quản hắn, ai bảo hai người bọn họ có thù chứ?
Thịnh Hi Trạch kéo Đường Thời Dư đứng dậy xong nhìn về phía đạo diễn, mà Từ Văn Quân vẻ mặt bi thống đứng dậy, u oán nhìn mọi người, đạo diễn cảm nhận được bầu không khí dị thường, sau đó mở miệng nói: “Được rồi, các vị khách mời vất vả, có thể qua bên này nghỉ ngơi một chút.”
“Tổ chương trình còn chuẩn bị cho các vị khách mời một chút điểm tâm, cứ ăn tự nhiên!”
Thịnh Hi Trạch nghe thấy lời Đạo diễn Bạch Sanh nói, vẻ mặt mong chờ đi tới, Đường Thời Dư cũng sóng vai với cậu đi đến bàn tròn nhỏ ở đây, trên bàn tròn nhỏ còn trải khăn trải bàn màu trắng, ghế bên cạnh cũng màu trắng, còn có điêu khắc hoa hồng, thoạt nhìn vô cùng văn nhã.
Thịnh Hi Trạch lập tức ngồi lên chỗ ngồi cách mình gần nhất, Đường Thời Dư ngồi ngay bên cạnh cậu, Thượng Quan Huyền thân là anh em tốt của Đường Thời Dư, cũng ngồi phía đối diện anh, Lan Kinh Mặc nghĩ nghĩ rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Thịnh Hi Trạch và Đường Thời Dư tính cách đều là tương đối trầm mặc, cậu không ngờ được Thượng Quan Huyền cũng yên tĩnh như vậy, nói ra thì Đường Thời Dư và Thượng Quan Huyền sở dĩ có thể trở thành bạn bè, chính là vì đối phương đều vô cùng cao lãnh, cũng tương đối yên tĩnh, không làm cho người khác đau đầu.
Mà tính cách Lan Kinh Mặc cũng tương đối cao lãnh, chính là thích xem náo nhiệt, có chút muội tao.
Trừ mấy người bọn ra, những người khác mời ngồi phía bàn bên kia cũng rất yên tĩnh, nhiều chuyện như Từ Văn Quân và Doãn Bạch Phượng thế mà cũng yên tĩnh, thật sự là nằm ngoài dự liệu, Đào Nhạc vốn dĩ rất thích nói chuyện, nhưng thực sự là không có người nói chuyện cùng, anh ta muốn cùng Đoạn Dật Hưng nói chuyện, lại cảm thấy quá yên tĩnh, chỉ có anh ta và Đoạn Dật Hưng nói chuyện, cảm thấy quái quái, vì thế cũng ngậm miệng.
Chuyện này dẫn tới bầu không khí đặc biệt an tĩnh, đạo diễn cảm thấy mấy người này đang là đang diễn kịch câm hở?
Bây giờ là đang ghi hình đó!!!
Nghĩ đến đây đạo diễn hận sắt không thành thép nhìn mấy người họ, sau đó nói: “Mấy người các cậu đừng có yên tĩnh như vậy, đây là chương trình yêu đương! Yêu đương!”
“Không phải dang diễn kịch câm!!!”
Thịnh Hi Trạch nghe đạo diễn nói liền lẳng lặng múc một muỗng Tiramisu, hương vị cà phê rất nồng đậm, bánh quy cũng rất mềm, ăn rất ngon, Đường Thời Dư cũng lẳng lặng bưng chén trà lên uống một ngụm hồng trà, Lan Kinh Mặc an tĩnh nhìn điểm tâm trên bàn, giống như là đang suy nghĩ ăn cái nào thì ngon hơn, cuối cùng là Thượng Quan Huyền phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này, mở miệng nói: “Dâu tây trên bánh kem dâu tây này ăn không được, một chút cũng không ngọt, rất chua, mọi người tốt nhất là đừng ăn.”
Thịnh Hi Trạch ừm một tiếng, sau đó bọn họ cũng đơn giản nói chuyện với nhau, Doãn Bạch Phượng phía bên kia bàn cũng tùy tiện nói vài câu, đạo diễn nhìn thấy mình quay được chút tư liệu, dù sao cái tư liệu này cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu, một hai phút là đủ rồi, vì thế cũng không nói gì nữa.
Đợi nửa tiếng qua đi, đạo diễn mới mở miệng nói: “Được rồi, tiếp theo sẽ ghi hình hạng mục tiếp theo!”
“Cũng là một trò chơi nhỏ tương đối đơn giản!”
“Đồng thời cũng là một trò chơi vô cùng kinh điển!”
“Không biết mọi người có đoán được là trò chơi nào không?”
Đào Nhạc trả lời nói: “Không đoán được~”
Thịnh Hi Trạch vẻ mặt không sao cả ăn bánh kem, trên mặt Đường Thời Dư cũng không có vẻ mặt gì, phía bàn bên này của bọn họ rất bình tĩnh, làm cho đạo diễn có chút thất bại, sau đó cảm thấy đây cũng là một điểm nhấn đang xem, tâm trạng đạo diễn lại tốt lên, sau đó mở miệng nói: “Trò chơi này chính là chơi trốn tìm~~~”
Thượng Quan Huyền nghe thấy lời đạo diễn Bạch Sanh nói có chút không thể tin được mà nói: “Đạo diễn ông thế mà còn bán manh!”
Đạo diễn nghe lời mỉa mai của anh ta cũng không khách khí mà nói lại: “Tôi chính là bán manh đó thế nào không được à? Tiểu Huyền Huyền!”
Thịnh Hi Trạch nghe thấy lời đạo diễn nói, bánh kem trong miệng thiếu chút nữa là phun ra, vẫn may cậu nhịn xuông được, nếu không cậu sẽ xấu hổ chết, đương nhiên có thể là Lan Kinh Mặc ngồi đối diện còn xấu hổ hơn cậu, dù sao lúc đó bánh kem có thể là phun lên mặt anh ta.
Thịnh Hi Trạch vội vàng nuốt bánh kem xuống, sau đó không ăn nữa, đạo diễn nhìn thấy khách mời vì lời nói của mình mà rơi vào an tĩnh, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó mở miệng nói: “Tham gia ghi hình có 8 vị khách mời.”
“Lát nữa sẽ dùng cách rút thăm, rút ra hai vị khách mời tìm những người khách mời đi trốn.”
“Hai vị khách mời cần phải bịt mắt đếm đến 100, sau khi đếm xong có thể đi tìm những khách mời đã trốn đi.”
“Phạm vi nơi trốn chỉ trong nội bộ trang viên này, mọi người không cần lo lắng bởi vì người quay phim mà bị lộ vị trí, tổ chương trình sắp xếp một vài camera giấu kín.”
“Đồng thời sẽ có người quay phim đi theo hai bị khách mời cùng đi tìm những khách mời đã trốn đi.”
“Nếu như hai vị khách mời trong 10 phút không có tìm được toàn bộ khách mời thì phải chịu hình phạt nho nhỏ.”
“Hình phạt này tương đối nhẹ, chỉ là ăn nửa quả chanh là được!”
“Khách mời bị tìm thấy cũng phải chịu hình phạt, ăn một miếng chanh!”
Nghe thấy lời đạo diễn nói khách mời ở đây cảm thấy đạo diễn không làm người, cái này là gọi là nhẹ???
Ăn nói linh tinh!
Cẩn thận đi đêm nhiều, sẽ bị người ta trùm bao tải đó!
Đạo diễn cười nheo mắt nhìn mọi người nói:
“Được rồi, bây giờ bắt đầu rút thăm thôi!”
Lời đạo diễn vừa nói xong, có hai nhân viên công tác bưng hai cái khay đi tới, cái khay này là màu vàng, bên trên có hoa văn hoa hồng, bên trên có 4 đóa hoa hồng, Thịnh Hi Trạch tùy tiện cầm một đó hoa hồng lên, nghe nhân viên công tác nói bẻ hoa hồng, rút tờ giấy bên trong ra, trong đó một chữ cũng không có.
Sau đó cậu tò mò nhìn tờ giấy của Đường Thời Dư, bên trên cũng không có chữ gì, mà trên tờ giấy Lan Kinh Mặc và Thượng Quan Huyền đều có một giấy ấn hoa hồng, nếu như cậu đoán không sai hai người họ hẳn là hai người sẽ đi tìm người khác, quả nhiên giây sau giọng nói của đạo diễn đã vang lên.
“Chúc mừng Thượng Quan Huyền và Lan Kinh Mặc đã rút trúng thăm người đi tìm!”
“Nhân viên công tác mau bịt mắt hai người họ lại.”
Thịnh Hi Trạch nghe lời đạo diễn nói liền đứng lên, Đường Thời Dư cũng đứng lên theo, hai người cùng đi ra ngoài hai bước, sau đó nghe thấy đạo diễn tiếp tục nói:
“Bây giờ những người khác đứng lên bắt đầu trốn đi.”
Lan Kinh mặc cũng âm thầm đếm số, Thịnh Hi Trạch bước nhanh đi vào trong biệt thự, đi vào phòng hóa trang mở tủ quần áo trốn vào trong, một lúc sau tủ quần áo bị mở ra, Thịnh Hi Trạch bị dọa giật mình, cho rằng cậu bị tìm thấy, kết quả nghe thấy giọng nói lười biếng trầm thấp của Đường Thời Dư.
“Thịnh Hi Trạch cậu không ngại nếu tôi trống cùng cậu chứ?”
“Thời gian sắp không kịp nữa rồi.”
Thịnh Hi Trạch nghe Đường Thời Dư nói vậy, thấp giọng trả lời: “Không ngại.”
Cậu vừa dứt lời Đường Thời Dư đã chui vào, đóng cửa tủ lại nói cảm ơn.
Đường Thời Dư chui vào xong, không gian trong tủ liền trở bên càng nhỏ hơn, hai người trốn phía sau tủ quần áo, khoảng cách rất gần, bả vai kề bả vai, cách một lớp vải mỏng Thịnh Hi Trạch có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Đường Thời Dư, còn chưa đợi cậu suy nghĩ kỹ, một trận tiếng bước chân vang lên.
Người đến hẳn là đi xung quanh phòng một vòng, nhưng không có thu hoạch gì, vì thế liền đẩy cửa tủ ra, Thịnh Hi Trạch cảm thấy tay đối phương đυ.ng đến quần áo trước mặt cậu, muốn kéo những bộ quần áo này ra, nhìn xem bên trong có người không.
Vì để không phải ăn chanh, Thịnh Hi Trạch dịch về phía Đường Thời Dư một chút, ý đồ muốn tránh đi, cái dịch này của cậu lập tức dựa lên nửa người trên của Đường Thời Dư, hô hấp ấm nóng của đối phương không ngừng phun lên da thịt cậu.