144.
Không hiểu sao Tuần Túc càng ngày càng dính lấy ta, sau khi nó biến thành người thì rất nặng, vậy mà vẫn cứ đam mê treo lên người ta, cứ như một con gấu lười cỡ lớn.
Nó cũng thích cướp bánh ngô với ta, rõ ràng ta đã cho nó một phần khác vậy mà nó cứ thích ăn cái mà ta đã cắn.
"A Chi." nó ôm ta, thân mật dùng gương mặt lạnh lạnh cọ xát mặt ta: "Ta thích A Chi."
Chỉ khi nào Bùi sư huynh và Tùy sư huynh cùng ra ngoài tu luyện thì Tuần Túc mới có thể biến thành người, ta còn rất thích nó, ban đầu cảm thấy bọo dạng của nó có chút hung dữ, nhưng về sau cảm thấy nó ngoan ngoãn, một chút cũng không thấy nó giống Hung thú mà mọi người thường nói.
Bất luận lúc nào nó cũng ở bên ta, làm cho ta an tâm không ít, cho dù là lúc các sư huynh không ở đây ta cũng không cảm thấy quá tịch mịch.
Nó vươn lưỡi cẩn thận liếʍ khóe môi ta, ánh mắt xanh sáng ngời.
(trong bản tiếng Trung lúc dịch ra là đôi mắt đen nhánh, nhưng lúc trước tác giả kêu là đôi mắt xanh lam nên tui mạn phép đổi thành mắt xanh nha)
Ta sờ sờ mái tóc đen cứng rắn như đâm vào tay của nó, nói: "Ngươi có muốn cùng chúng ta trở về Phúc Lộc sơn không?"
Tuần Túc nắm lấy tay ta, gật đầu.
Bàn tay của nó còn lớn hơn cả ta, móng tay quá dài bị ta cường thế cắt đi, hiện tại chỉ còn lại những móng tay tròn trịa.
"Nếu ngươi đi với ta..." ta nói: "Vậy ta sẽ phải nấu đồ ăn cho sáu người lận, a, ngươi ăn thức ăn cho người được không?"
Tuần Túc gật đầu.
Ta tự hỏi có phải mình nói cái gì nó cũng gật đầu không...
Quanh năm không ra khỏi núi ta cũng không có bằng hữu gì, thêm một con Hung thú nói chuyện cùng có lẽ cũng không tệ.
145.
Bùi Ứng thì không cảm thấy thêm một con hung thú thì có gì tốt.
Anh là nam nhân bụng dạ hẹp hòi biết ghi hận, lần trước bị Tuần Túc tặng cho một vuốt làm ấn tượng của anh với thứ xấu xa này càng kém vài phần.
Hết lần này tới lần khác Đồ Hư Hỏng này còn định huyết khế với sư đệ, tính mệnh tương liên làm anh cũng không dám thật sư ra tay đánh nó.
Nhưng mà chuyện này cũng tức giận thật nha, nhất là nửa đêm anh trở về phát hiện Tuần Túc nằm sấp dầu gường, thừa dịp sư đệ ngủ trộm hôn môi sư đệ, anh quả thật xém chút muốn phát hỏa rút kiếm ngay tại chỗ.
146.
Những ngày gần đây Bùi Ứng phải đi làm vài việc quan trọng khác ở nhân gian, có chút nguy hiểm nên không mang theo Tuần Chi theo ra ngoài.
Anh lại đến bờ sông cùng nhau du thuyền ngày đó, mưa rơi vài ngày, trên sóng nước nổi lên từng mảng hoa rơi.
Anh thay đổi khôn mặt thanh niên mộc mạc, một mình đánh ngựa đi trên phố, nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt, ngửi thấy mùi khói lửa trần gian.
Đứa nhỏ chơi đùa trên phố ngẩng đầu mờ mịt nhìn anh, người đi đường tránh ngang qua ngựa của anh, thấp giọng nghị luận gì đó.
Nơi nào càng nhiều người, nơi đó là cô độc nhất.
Nhưng vừa nghĩ đến Tuần Chi, máu trong người anh lại nóng lên.
Bùi Ứng như thường lệ mua điểm tâm cho sư đệ, dọc đường vừa đi vừa nghĩ, có lẽ anh tjaajt sự đến chậm một bước đi.
Tùy Trăn có ý niệm như vậy từ khi nào vậy? Cả anh cũng không biết.
Trước kia anh cho rằng Tùy Trăn chỉ là giả bộ ôn hòa với Tuần Chi. Anh biết Tùy Trăn trên mặt thì hào hoa phong nhã, phía dưới lại ẩn dấu một phen tâm tư chẳng ai dò được.
Bùi Ứng nhắm mắt lại, chợt nhớ thiếu niên tuấn tú ôn hòa kia đem đoản kiếm đặt trong cổ họng hài tử đang ngủ say, quay đầu nhìn anh một cái.
Anh có suy nghĩ, Tùy Trăn lúc đầu là vô tâm.
Nhưng sau đó có một đứa trẻ đầu óc ngốc nghếch lên núi, dùng một đôi bàn tay mềm mại ấm áp, khiến đá trong lòng ngực Tùy Trăn hóa thành máu thịt.
Có huyết nhục, liền sinh ra tình ý.
-=-=-=-=-=-=-=-=-=-
Cảm ơn đã chờ đợi, mọi người chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. (´。• ᵕ •。`)
hôm nay bổn cung sẽ cho các ngươi biết thế nào là "một sáng thức dậy truyện đã hoàn" :))))))