Chương 47

127.

Sau khi Bùi Ứng vực lại tinh thần cứ như vực lên luôn cả máu ghen. Anh không biểu hiện rõ ràng như Giang Cận nhưng khi nói chuyện ít nhiều cũng nghe ra mùi chua của giấm.

Anh kính nể mà cảm kích Tùy Trăn, cũng hiểu được từ trước đến nay Tiểu sư đệ thích đi theo Đại sư huynh, càng không cảm thấy Tuần Chi cả ngày dính phía sau Tùy Trăn có gì không ổn.

Lúc trước khi trên núi, Tuần Chi không phải cũng có một khoảng thời gian làm đuôi nhỏ của anh sao, không có gì phải hâm mộ.

Làm cho anh nhìn không quen chính là con Hung thú Tuần Túc kia.

Trong khi anh nhẫn nhịn không ngủ chung giường với sư đệ, vị này ngược lại thì hay rồi, ỷ vào mình không phải người mỗi đêm đều rụt vào lòng Tuần Chi ngủ.

Anh nói chuyện này với Tùy Trăn, Tùy đại sư huynh lại chỉ bình tĩnh nói: "Nếu đã kết huyết khế vậy tạm thời cũng chỉ có thể tùy nó như vậy."

Bùi Ứng nói: "Đây đúng là tiểu háo sắc, toàn chiếm tiện nghi Tiểu sư đệ."

Tùy Trăn thản nhiên nói: "Bất quá cũng chỉ là yêu thú mà thôi, lại không làm được gì, sao phải so đo cùng nó?"

Bùi Ứng cũng không làm gì được, chỉ có thể lầm bầm như oán phụ nói Hung thú này không nên họ Tuần, phải họ Giang mới đúng.

Tùy Trăn hơn nửa thời gian đều ở nơi tế tự trong hoàng cung tu luyện, Tuần Chi có khi cùng y đi hoàng cung cố dẫn khí nhập thể, có khi lại chạy theo Bùi Ứng tung hoành khắp kinh thành.

Chỉ duy nhất Giang Cận tịnh mịch trên núi tu hành, rảnh rỗi không có gì làm viết tên Tuần Chi lên cây, giờ nhìn lại mỗi cây xung quanh toàn cây Tuần Chi.

128.

Bùi sư huynh cưỡi ngựa, chạy hai vòng quanh ta, nói: "Sư đệ không lên ngồi thử xem sao?"

Ta lắc đầu cẩn thận nói: "Sẽ bị ngã đó."

Anh cúi đầu cười, xuống ngựa đứng cạnh ta: "Sư đệ nói với nó đừng làm đệ ngã thì nó sẽ nghe lời đó."

Ta thầm nghĩ ngựa sao có thể hiểu ta nói nhưng Bùi sư huynh vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta, ta do dự một chút, vẫn là đứng trước bạch mã kia, hỏi nó: "Ngươi nguyện ý cho ta ngồi lên không?"

Bạch mã thở ra khí tức tanh nóng còn mang theo chút mùi cỏ tranh khô, nó nhìn ta, nhe răng với ta.

Ta tiến lại gần và hôn lên mặt nó.

Bùi sư huynh giữ chặt ống tay áo ta, nói: "Sư đệ, đệ hôn nó làm gì?"

Anh nâng tay vuốt ve môi ta, hôn môi ta, nói: "Ngựa cũng thôi đi, sau này đừng hôn người khác đó."

Con ngựa này rất ngoan, ta cưỡi trên người nó, Bùi sư huynh dắt dây cương, chậm rãi dọc theo bờ sông đi về phía trước. anh mua cho ta Lư Đả Cổn, nói cho ta biết kinh thành nơi nào bán đồ chơi trẻ em, chỗ nào có bán tranh sơn thủy, đều rất thú vị.

*Lư Đả Cổn: Lừa lăn lộn 驴打滚 :))) về cơ bản nó là bánh ngọt làm từ bột nếp.

link để các bạn tìm hiểu thêm nè (.❛ ᴗ ❛.) Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chẳng Có Gì Lạ - Chương 47Ta ngồi trong trà lâu, cầm quạt tròn vẽ trùng ngư, nói với Bùi sư huynh: "Sư huynh, nhân gian thật tốt nha."

Bùi sư huynh lắc quạt gấp, cũng khẽ mỉm cười, nói: "Có lẽ là tốt nhỉ."

Ta nói: "Vừa nghe trên sân khấu có diễn hí về Bùi đại tướng quân, rất nhiều người đều kính nể ông nha."

"Lòng người thật thú vị..." Bùi sư huynh nói xong, chợt quay qua ta: "Sư đệ bình thường cười nhiều nhiều đi, sư huynh thích nhìn đệ cười."

Vịt Tương được bưng lên hương bay bốn phía, ta cắn một miếng chân vịt, miệng không rõ nói: "Sư huynh cũng phải cười nhiều hơn."

Bùi sư huynh nhìn ta, trong mắt anh không biết sao lại nổi lên một tầng thủy quang mong mỏng. Ta cho rằng ta lại nói sai cái gì, mới vừa cuống quít buông chân vịt xuống, đang định lên tiếng an ủi thì anh đã mở miệng nói với ta: "Linh tu nói lời xa phàm thế, nhưng sư đệ như vậy thì rất tốt."

129.

Khi tiểu Bùi Ứng ngồi dưới gốc cây thông chôn cái khóa trường mệnh mà mẫu thân anh thay anh thỉnh về, gió núi thổi tới, trong khe rãnh vang vọng tiếng chim hót dài, nước mắt tiểu Bùi Ứng rơi xuống nền đất tối.

Sư phụ bảo anh suy nghĩ, Nhân Gian đạo là vô tình hay hữu tình.

Anh khi đó nói, linh tu không dính khói lửa nhân gian, tự nhiên sẽ thiên về vô tình.

Tuần Chi theo phía sau anh, hỏi anh có phải đã khóc hay không.

Anh của thời niên thiếu kì để ý mặt mũi, biết rõ Tuần Chi là quan tâm anh nhưng vẫn tỏ ra hung dữ với sư đệ: "Ai khóc? Nào giống con lợn nhỏ này, cả ngày chỉ biết khóc nức nở."

Tuần Chi a một tiếng, trên khuôn mặt non nớt lộ ra thần sắc ngượng ngùng, không nói gì nữa chỉ nắm ống tay áo anh đi theo phía sau.

Một lát sau, Tuần Chi lại nói: "Bùi sư huynh, đệ hái rất nhiều táo, tất cả đều cho huynh nha."

Tiểu Bùi khi đó nói: "Ai cần táo của đệ, tự mình ăn đi."

Tuần sư đệ cúi đầu, bộ dáng rất mất mát.

Tiếu Bùi Ứng lộp bộp trong lòng một chút, vẫn quay mặt lại nói: "Thôi, nếu đệ muốn tặng thì cứ tặng đi, huynh nhận là được."

-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đơi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. („• ֊ •„)